Chương 94: Giam giữ (4)

Đó là khoảnh khắc mà Hishiya và Goji đã chờ đợi từ lâu. Chuẩn bị được một lúc, anh ra hiệu cho Goji, rồi đếm ngược. "Ba... Hai... Một."

Trong tích tắc, họ lao vào như hai cơn lốc dữ dội. Hishiya tung một cú đá mạnh vào đầu tên mặt sẹo, lực đá khiến hắn ngã gục xuống sàn, điếu thuốc rơi khỏi tay, cháy lụi trên nền bê tông ẩm ướt.

Tiếng xương hàm vỡ vụn vang lên khô khốc, hòa lẫn với tiếng rên rỉ đau đớn của hắn. Hắn giãy giụa, cố đưa tay lên chống đỡ, nhưng Hishiya không cho hắn cơ hội. Rồi anh xoay người nhanh như chớp, con dao găm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ.

Lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí, đâm thẳng vào cổ tên mặt sẹo một cách chính xác và dứt khoát. Máu phun ra như suối đỏ thẫm, nóng hổi và bắn lên tay Hishiya, nhưng anh vẫn không hề chớp mắt.

Tên mặt sẹo há miệng định hét lên, nhưng chỉ phát ra một tiếng ọc ọc nghẹn ngào trước khi gục xuống, đôi mắt ti hí mở to trong sự kinh hoàng, rồi dần mất đi ánh sáng.

Cùng lúc đó, Goji hành động với tốc độ không kém. Thanh gậy sắt trong tay anh vung lên, tạo thành một đường cung hoàn hảo trong không khí. Tên to lớn dù phản xạ nhanh, nhưng vẫn không kịp rút khẩu súng.

Gậy sắt đập mạnh vào đầu hắn, tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên ghê rợn, như tiếng gỗ khô bị bẻ gãy. Máu và óc của hắn bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ một mảng tường thép ở phía sau. Rồi hắn ngã lăn xuống đất, cơ thể co giật vài cái như một con thú bị giết chết rồi nằm im, bàn tay vẫn siết chặt khẩu súng nhưng không bao giờ có cơ hội để được bóp cò.

Hishiya không dừng lại. Anh lao tới tên mặt sẹo đang nằm dưới đất, dù biết hắn đã chết, nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi. Rồi anh đâm thêm một nhát nữa vào ngực hắn, lưỡi dao xuyên qua xương sườn, cảm giác kim loại cắm sâu vào thịt khiến anh nghiến chặt răng.

"Đây là cái giá cho những gì mà chúng mày đã làm với Maki." Anh thì thầm, giọng lạnh như băng, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận.

Goji sau cú đánh chí mạng, cũng không đứng yên. Anh bước tới gần tên to lớn, giơ gậy sắt lên cao, rồi đập thêm một nhát nữa vào đầu hắn. Tiếng va chạm vang lên trầm đục, như một lời tuyên án cuối cùng.

"Không một ai trong lũ chúng mày xứng đáng được sống cả." Goji gầm lên, giọng khàn đặc, đôi tay run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là vì sự phẫn nộ đang dâng trào trong tim.

Trận đánh diễn ra chóng vánh, không một tiếng động lớn, không để lại bất kỳ dấu vết nào thu hút sự chú ý từ bên ngoài. Máu từ hai tên lính gác loang ra trên sàn, hòa lẫn với nước đọng, tạo thành những vệt đỏ thẫm kinh tởm. Hishiya lau lưỡi dao dính máu lên áo tên mặt sẹo, ánh mắt không rời khỏi cơ thể bất động của kẻ thù.

Xong rồi Hishiya quay người lại và chạy tới lồng của Maki, đôi tay khẽ run khi tra con dao găm vào ổ khóa. Mỗi nhát cắt là một nhịp đập của trái tim anh, vừa gấp gáp vừa lo âu. Lưỡi dao nghiến vào kim loại, phát ra những âm thanh chói tai, nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn mở cánh cửa đó thật nhanh để đưa Maki thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

"Maki! Em không sao chứ?!" Anh hét lên, giọng khàn đặc vì cảm xúc, đôi tay anh gần như mất kiểm soát vì sự gấp rút.

Khi cánh cửa lồng bật mở, Maki ngước nhìn anh, đôi mắt thì long lanh như vì sao, giọng nghẹn ngào khi thốt lên. "Hishiya... Anh đến rồi."

Giọng cô yếu ớt, run rẩy, nhưng chứa đựng một sự nhẹ nhõm không thể che giấu. Rồi cô cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân yếu ớt khiến cho cô suýt chút nữa là bị ngã. Nhưng Hishiya đã vội vàng đỡ lấy cô, và kéo cô ra khỏi lồng sắt đầy lạnh lẽo.

"Ở đây nguy hiểm lắm, anh Hishiya!" Cô nói, giọng run rẩy nhưng đầy lo lắng cho anh, bất chấp tình cảnh của chính mình.

"Anh hãy mau chạy ngay đi! Trước khi tên cầm đầu của bọn chúng đến!"

Nghe Maki nói vậy, đã khiến cho Hishiya cảm thấy như lòng mình đang thắt lại trước sự kiên cường và tình cảm đầy sâu đậm của cô.

Nhưng bởi vì là một người sở hữu dị năng hồi phục và cơ thể hoàn hảo, điều đó không khiến cho anh cảm thấy sợ chút nào cả. Sau đó anh lắc đầu, kéo cô sát vào người mình, giọng dịu dàng nhưng kiên định. "Suỵt, không sao đâu, Maki. Cho dù hắn có tới đây cùng với đồng bọn đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ đưa em ra khỏi nơi đây an toàn."

Rồi Hishiya ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận cơ thể mỏng manh của cô đang khẽ run lên trong vòng tay mình. Maki cũng không ngại ngùng mà ôm chầm lấy anh, nước mắt bỗng lăn dài trên má, như những giọt nước mắt của sự giải thoát và của niềm hạnh phúc khi người mà mình yêu đã đến cứu mình.

"Hic... Anh... Đúng là đồ ngốc mà. Hic, em... Em xin lỗi... Hic... Vì đã bất cẩn để cho bọn chúng bắt giữ." Cô khóc òa lên, giọng nói đứt quãng vì cảm xúc.

Trong lòng Maki, cảm xúc trào dâng như cơn sóng vỡ bờ. Cô đã thầm yêu Hishiya từ rất lâu, từ những ngày đầu họ gặp nhau và sát cánh chiến đấu, khi anh luôn đứng bề phía trước để bảo vệ cô khỏi hiểm nguy.

Nụ cười của anh, sự kiên cường của anh, tất cả đều đã khắc sâu vào trái tim cô. Giờ đây, khi được anh ôm chặt, cô cảm thấy như tim mình đang đập mạnh đến mức đau nhói, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể như ngọn lửa sưởi ấm cô giữa cái lạnh giá của tầng hầm trung tâm thương mại Suichi.

Rồi cô tự trách mình và cảm thấy bản thân thật là vô dụng. Không chỉ không giúp ích được gì cho Hishiya, mà ngược lại còn trở thành gánh nặng cho anh, khiến anh phải vì cô mà lao vào nguy hiểm. Nhưng hơn hết, cô đã cảm thấy hạnh phúc vì anh đã đến, vì anh không bỏ rơi cô.

Tiếp đến, Hishiya siết chặt lấy vòng tay, cố gắng truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh.

"Đừng nói như vậy, Maki. Em không có lỗi gì cả. Mà anh mới chính là người có lỗi trong chuyện này, anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em kịp lúc." Anh thì thầm, giọng nghẹn lại, nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài sự quan tâm của một người đồng đội.

Và rồi, Hishiya cảm nhận một sự đau đớn đầy sâu sắc khi trông thấy Maki phải chịu đựng như vậy. Và anh thề với lòng mình rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ để cho điều này xảy ra thêm một lần nào nữa.

Tiếp đến, Hishiya vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cô, cảm nhận từng lọn tóc bết máu và mồ hôi dưới đầu ngón tay, như một lời nhắc nhở về những gì cô đã phải trải qua.

Nhưng trong lòng anh, Maki chỉ là đồng đội trong nhóm tiên phong, một người chiến hữu cùng sinh ra tử mà anh phải bảo vệ. Hishiya không nhận ra tình cảm sâu sắc mà cô dành cho anh, và cũng tự hứa với lòng rằng sẽ không để cho trái tim mình vượt qua ranh giới của tình đồng đội.

Và anh biết, bây giờ không phải là lúc để mà tự trách bản thân. Họ cần phải thoát khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt, và cứu những người phụ nữ còn lại vẫn đang bị giam giữ.

Trong khi đó, Maki cũng cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của Hishiya, nhưng cô cũng nhận ra sự xa cách trong giọng nói của anh.

Anh dịu dàng, anh quan tâm, nhưng ánh mắt anh thì lại không hề mang theo tình yêu mà cô khao khát. Điều đó khiến cho trái tim cô nhói đau, như bị một mũi dao vô hình đâm xuyên.

Cô đã từng hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng anh cũng có tình cảm với cô, rằng khoảnh khắc này là sự khởi đầu của điều gì đó sâu sắc hơn. Nhưng sự thật phũ phàng lại hiện rõ trong tâm trí Maki, rằng anh chỉ coi cô như một người đồng đội, không hơn không kém.

Dù vậy, cô vẫn nở một nụ cười yếu ớt, nước mắt thì lăn dài trên má.

"Cảm ơn anh, Hishiya." Cô thì thầm, giọng run run.

"Cảm ơn vì đã đến cứu em."

Hishiya mỉm cười nhẹ, rồi vỗ vai cô. "Chúng ta là đồng đội mà, Maki. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu, anh hứa đấy."

Lời nói của anh như một nhát dao lại lần nữa đâm vào trái tim cô. Và rồi, từ 'Đồng đội' đó cứ vang vọng trong đầu cô, vừa ấm áp vừa lạnh lẽo.

Cô biết anh đang nói thật lòng, rằng anh sẽ luôn ở cạnh bên cô, nhưng đó không phải theo cách mà cô hằng mong muốn. Dù vậy, Maki vẫn không hề oán trách Hishiya. Anh đã mạo hiểm mạng sống để cứu cô, và điều đó là quá đủ để cô có thể tiếp tục hy vọng, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh và khó mà thành hiện thực được.

Sau khi ôm nhau được một lúc, Hishiya bỗng buông Maki ra, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. "Chúng ta phải tiếp tục, Maki. Vẫn còn rất nhiều người cần được chúng ta giải cứu, và chị của em vẫn đang bị giam giữ ở đâu đó trong tòa nhà này."

Maki gật đầu, vội lau nước mắt và cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Em biết. Và em sẽ không làm gánh nặng cho anh nữa, Hishiya."

Hishiya nghe xong liền mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ vào vai cô. "Em chưa bao giờ là gánh nặng của anh cả, Maki à. Vì vậy, hãy cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này nhé."

Kế tiếp, cả ba người gồm Hishiya, Goji, và Maki đã nhanh chóng di chuyển thật nhanh để giải cứu những người phụ nữ khác trong các lồng giam. và rồi, tiếng khóc của sự giải thoát xen lẫn với tiếng thì thầm cảm ơn, nhưng họ không có thời gian để mà dừng lại. Mỗi giây trôi qua đều là một nguy cơ, và họ biết rằng tên cầm đầu băng Shinra có thể sẽ xuất hiện ở bất cứ lúc nào.

Khi tất cả các lồng giam đều đã được mở, thì Hishiya bỗng quay sang Goji và Maki. "Chúng ta phải ưu tiên đưa những người phụ nữ này thoát ra bên ngoài trước đã. Tatsuya đang gây rối ở tầng trên, nhưng chúng ta không thể cứ dựa vào điều đó mãi được."

Goji gật đầu, tay vẫn siết chặt thanh gậy sắt. "Tôi biết một lối thoát qua hệ thống cống ngầm. Nó sẽ dẫn chúng ta ra khỏi đây mà không bị phát hiện."

Maki, dù vẫn còn kiệt sức, nhưng đã lấy lại được phần nào chút sức lực. Rồi cô nhìn Hishiya với ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Em sẽ mãi đi cùng anh đến tận cùng thế giới này, Hishiya."

Hishiya gật đầu, và cả nhóm chuẩn bị bắt đầu di chuyển theo sự dẫn đường của Goji.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro