Chương 10: Nụ Hôn Chiếm Hữu - Sự Thỏa Thuận Ba Tháng Bị Phá Vỡ

Sáng sớm, Lâm Viễn Trình tỉnh dậy trong chiếc áo ngủ lụa xanh xám, cảm thấy cơ thể bị một sức nặng quen thuộc ghì chặt. Kỷ Từ Châu đang ôm cậu từ phía sau, cằm tựa vào vai cậu, hơi thở đều đặn và nóng ấm.

Sự sợ hãi ban đầu đã dịu đi, thay vào đó là một sự mặc cảm tội lỗithích nghi kỳ lạ. Viễn Trình biết hắn là kẻ biến thái ám ảnh, nhưng hắn lại không bao giờ làm hại cậu. Ngược lại, hắn đối xử với cậu như một bảo vật.

Kỷ Từ Châu tỉnh dậy, đôi mắt hắn lấp lánh sự thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Viễn Trình qua lớp lụa mỏng.

Chào buổi sáng, Châu, Viễn Trình gọi, âm điệu lạnh lùng nhưng là tuân thủ quy tắc.

Chào buổi sáng, Viễn Trình của tôi, Kỷ Từ Châu đáp, giọng nói ngọt ngào một cách nguy hiểm.

Kỷ Từ Châu ngồi dậy, nhìn Viễn Trình. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cằm Viễn Trình.

Em hơi lười biếng rồi, hắn mỉm cười, rồi lấy bộ dao cạo râu điện tử, tự tay cạo râu cho Viễn Trình.

Hành động này, tuy có vẻ chăm sóc, nhưng lại là sự kiểm soát tối thượng. Viễn Trình giữ im lặng, cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị xâm chiếm.

Tôi đã mua loại kem cạo râu mới. Mùi hương này... rất hợp với mùi hương của em, Từ Châu thầm thì. Nó khiến tôi muốn...

Đủ rồi, Viễn Trình cắt ngang, cậu không muốn nghe những lời ám ảnh đó.

Kỷ Vật Của Sự Ám Ảnh

Sau khi vệ sinh cá nhân, Viễn Trình quay lại phòng ngủ để thay đồ. Mắt cậu vô tình chạm vào ngăn kéo riêng biệt được Kỷ Từ Châu chuẩn bị. Ngăn kéo đó chứa những chiếc quần lót bị mất của cậu, được xếp gọn gàng như một bộ sưu tập.

Châu, Viễn Trình gọi, giọng cậu hơi run rẩy. Cậu định giữ chúng đến bao giờ?

Kỷ Từ Châu đang gấp chăn ga. Hắn quay lại, ánh mắt hắn hoàn toàn bình thản trước câu hỏi này, như thể đây là một chuyện hoàn toàn bình thường.

Giữ mãi chứ, Viễn Trình, hắn đáp. Chúng là kỷ vật của tôi. Chúng chứng minh rằng, ngay cả khi em còn nghĩ tôi thích Hứa Vân Đình, thì em đã là của tôi rồi.

Hắn bước đến gần, nâng niu một chiếc quần lót màu đen bị mất lần đầu tiên.

Em biết không, khi em phát hiện mất chúng, em đã mua ngay một chiếc khác. Và chiếc thứ hai cũng bị tôi lấy đi ngay sau đó. Em không hề nghi ngờ, em chỉ nghĩ rằng mình vô ý.

Từ Châu khẽ cười, một nụ cười đầy sự đắc ý. Hắn đặt chiếc quần lót lại vào ngăn kéo, rồi quay sang ôm Viễn Trình.

Chúng là minh chứng cho sự ngây thơ của em. Và chúng chứng minh rằng, em luôn luôn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, kể cả khi em không biết.

Viễn Trình cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy. Cậu nhận ra, sự ám ảnh của hắn đã bắt đầu từ rất lâu, ngay từ ngày đầu tiên cậu làm quân sư. Cậu không hề có cơ hội trốn thoát.

Sự Can Thiệp Của Nữ Chính

Buổi trưa, Kỷ Từ Châu đưa Viễn Trình đến khu vực căng tin cao cấp dành cho sinh viên xuất sắc. Viễn Trình đang ăn súp một cách lặng lẽ, trong khi Kỷ Từ Châu đang giải quyết công việc qua laptop.

Đúng lúc đó, Hứa Vân Đình xuất hiện. Lần này, cô ấy không đi một mình. Cô ấy đi thẳng đến bàn của họ, khuôn mặt lộ rõ sự nghiêm túc và đau khổ.

Từ Châu, tôi cần nói chuyện riêng với Viễn Trình, Vân Đình yêu cầu.

Kỷ Từ Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lạnh như băng. Không cần thiết. Chuyện gì em muốn nói với Viễn Trình, cứ nói với tôi.

Tôi nói chuyện với Viễn Trình, không phải cậu! Vân Đình kiên quyết. Cô nhìn Viễn Trình với vẻ lo lắng tột độ. Viễn Trình, cậu có bị ép buộc không? Tôi không tin những gì cậu nói qua tin nhắn. Tôi biết Từ Châu đã làm gì với Dật Minh và An Thành. Cậu ta đang dùng cậu để trả thù!

Viễn Trình cảm thấy bối rối. Cậu không muốn thừa nhận sự thật, vì làm vậy sẽ kích hoạt bản tính Yandere của hắn. Cậu cố gắng nói: Vân Đình, cậu hiểu lầm rồi. Tôi... tôi đã hứa với Châu...

Kỷ Từ Châu lập tức ngắt lời cậu. Hắn đóng mạnh laptop lại, tạo ra một tiếng động lớn khiến cả khu căng tin chú ý. Hắn nhìn Vân Đình, ánh mắt hắn đầy sự khinh miệt.

Cô vẫn không hiểu sao, Hứa Vân Đình? Kỷ Từ Châu cười lớn, giọng nói trầm thấp và quyền lực vang vọng khắp căng tin. Cô vẫn nghĩ mọi chuyện là vì cô? Thật nực cười!

Hắn đứng dậy, đặt tay lên vai Viễn Trình, kéo cậu đứng đối diện với Vân Đình.

Tôi không bao giờ yêu cô, và tôi không cần cô. Tôi làm mọi thứ... là vì người này. Lâm Viễn Trình!

Kỷ Từ Châu nhìn Viễn Trình, ánh mắt hắn đầy sự say mê cuồng nhiệt. Chính em ấy đã dạy tôi thích là phải chiến đấu. Tôi đã chiến đấu và tôi đã thắng. Tôi loại bỏ mọi mối đe dọa, tôi chiếm đoạt mọi thứ của em ấy, và tôi buộc em ấy phải yêu tôi.

Tôi đã có được em ấy, Hứa Vân Đình! Tôi đã có được quân sư tình yêu của em ấy, và tôi đã biến cậu ấy thành người yêu của tôi! Tất cả những gì em thấy, đều là sự độc chiếm của tôi dành cho em ấy! Em là người ngoài cuộc!

Nụ Hôn Tuyên Bố Chủ Quyền

Hứa Vân Đình chết lặng. Cô nhìn Viễn Trình, khuôn mặt cô đầy sự đau đớn và bàng hoàng.

Viễn Trình... cậu có thật sự... tự nguyện không?

Kỷ Từ Châu biết rằng, đây là lúc cần phải đặt dấu chấm hết cho sự can thiệp của Vân Đình, và phá vỡ thỏa thuận ba tháng một cách triệt để.

Em ấy tự nguyện, Kỷ Từ Châu nói, giọng hắn đầy sự thống trị.

Hắn đột ngột vòng tay, ôm lấy đầu Viễn Trình, cúi xuống và đặt một nụ hôn sâu, dữ dội lên môi cậu. Nụ hôn này không phải là nụ hôn trán, hay một cái chạm môi nhẹ nhàng, mà là một nụ hôn mãnh liệt, chiếm đoạtcông khai hoàn toàn.

Viễn Trình bị bất ngờ, hai tay cậu chống cự một cách yếu ớt. Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, môi cậu bị Kỷ Từ Châu cưỡng ép mở ra. Nụ hôn đó là một lời tuyên bố: Viễn Trình là của hắn, trước mặt tất cả mọi người, không cần sự cho phép, không cần sự đồng ý.

Tiếng xì xào và tiếng bàn tán nổi lên khắp căng tin.

Sau một lúc lâu, Kỷ Từ Châu buông Viễn Trình ra, khuôn mặt hắn đỏ bừng sự thỏa mãn. Hắn đặt trán mình tựa vào trán Viễn Trình, thầm thì:

Bây giờ, em đã thấy chưa? Đây không phải là ba tháng thử yêu nữa. Em là của tôi, vĩnh viễn. Em đã dạy tôi phải chiến đấu, và tôi đã thắng.

Hứa Vân Đình đứng sững lại. Cô nhìn cảnh tượng đó, khuôn mặt cô trắng bệch. Cô nhận ra, đây không phải là trò trả thù tình yêu, mà là một sự điên rồsở hữu thuần túy.

Cô quay lưng bỏ đi, không còn nghi ngờ gì nữa. Mối tình nam phụ chung tình đã hoàn toàn không xảy ra. Người bị Kỷ Từ Châu ám ảnh... chính là người bạn thân nhất của hắn.

Lâm Viễn Trình đứng đó, môi cậu nóng rát, đầu óc trống rỗng. Cậu biết rằng, Kỷ Từ Châu vừa phá vỡ thỏa thuận của họ một cách công khai, và sự ép buộc đã bước sang một cấp độ mới.

Chương 10: Hết

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro