Chương 12: Đòn Phản Công Bất Ngờ

Sự cô lập của Kỷ Từ Châu đạt đến đỉnh điểm. Hắn đã tịch thu điện thoại của Viễn Trình, khóa chặt cửa căn hộ, và chuẩn bị kế hoạch đưa cậu đến một nơi xa xôi, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Lâm Viễn Trình biết rằng, mình đang bị giam lỏng. Cậu nhìn Kỷ Từ Châu đang gấp quần áo, ánh mắt đầy sự ám ảnh và cuồng nhiệt. Cậu hiểu rằng, Kỷ Từ Châu không hề có ý định dừng lại.

Châu, Viễn Trình gọi, giọng cậu cố gắng giữ sự bình tĩnh và dịu dàng, như thể vẫn đang tuân theo thỏa thuận. Cậu định đưa tôi đi đâu?

Kỷ Từ Châu quay lại, mỉm cười. Nụ cười đó là sự kết hợp của một người yêu đang háo hức và một kẻ bắt cóc.

Đến một nơi chỉ có tôi và em thôi, Viễn Trình. Một nơi tuyệt vời, nơi không có Vân Đình, không có Bạc An Thành, không có Tông Hạo hay Dật Minh. Nơi chúng ta có thể sống cuộc sống hạnh phúc của mình.

Viễn Trình run rẩy. Nhưng tôi không muốn đi. Tôi muốn về trường.

Em muốn, Kỷ Từ Châu quả quyết. Em chỉ đang sợ sự thay đổi thôi. Em sẽ yêu thích nơi đó. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ rồi.

Tín Hiệu Cầu Cứu Cuối Cùng

Viễn Trình tuyệt vọng. Cậu biết rằng, một khi đã rời khỏi thành phố S, cậu sẽ không còn cơ hội.

Lợi dụng lúc Kỷ Từ Châu đang đi pha cà phê cho cả hai, Viễn Trình đã làm một việc liều lĩnh. Cậu chạy đến phòng làm việc, nơi Kỷ Từ Châu vứt điện thoại của cậu, và mở màn hình lên.

Viễn Trình không có thời gian để nhắn tin. Cậu chỉ có thể vào ứng dụng tin nhắn và gửi một biểu tượng cảm xúc đến người cuối cùng cậu liên lạc: Hứa Vân Đình.

Đó là biểu tượng cảm xúc: Hình mặt khóc (😭).

Cậu nhanh chóng xóa lịch sử gửi và đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, tim đập như trống. Cậu biết, biểu tượng đó quá mơ hồ, nhưng hy vọng vào sự nhạy bén của nữ chính.

Khi Kỷ Từ Châu quay lại với hai cốc cà phê, hắn mỉm cười mãn nguyện. Hắn không hề biết rằng, chỉ một biểu tượng cảm xúc đã gửi đi một tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng.

Uống đi, Viễn Trình. Chúng ta sẽ khởi hành sau một giờ nữa.

Đòn Phản Công Ngoạn Mục

Viễn Trình uống cà phê, cảm giác lo lắng gần như khiến cậu nôn mửa. Cậu nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa Kỷ Từ Châu sẽ dẫn cậu đi.

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ cửa ra vào căn hộ.

RẦM!

Kỷ Từ Châu lập tức đứng bật dậy, ánh mắt hắn lạnh lùng và cảnh giác. Hắn khóa căn hộ bằng hệ thống an ninh tối tân, không ai có thể vào được.

Ai vậy? Viễn Trình thầm thì, trái tim cậu dấy lên một tia hy vọng mong manh.

Kỷ Từ Châu không trả lời. Hắn đi đến phòng khách, nơi có màn hình giám sát.

Màn hình hiển thị: Bạc An Thành đang đứng trước cửa, cùng với một người mặc đồng phục bảo vệ và một người khác chính là Hứa Vân Đình.

Bạc An Thành đang giận dữ gõ cửa, tay anh ta cầm một tờ giấy.

Kỷ Từ Châu! Mở cửa! Tôi biết cậu đang giam giữ Lâm Viễn Trình trái phép! Giọng An Thành vang vọng qua lớp cửa cách âm.

Kỷ Từ Châu cười khẩy. Hắn ta định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vô ích.

Hắn nhấc điện thoại, gọi thẳng cho ban quản lý tòa nhà, yêu cầu họ trục xuất những người gây rối.

Nhưng sau đó, An Thành đưa tờ giấy lên kính cửa. Đó là một Lệnh Khám Xét Khẩn Cấp do cảnh sát cấp, với chữ ký của một công tố viên.

An Thành hét lên: Kỷ Từ Châu! Mạng lưới của cậu lớn, nhưng mạng lưới của tôi cũng không nhỏ! Tôi có chứng cứ tin nhắn cầu cứu của Viễn Trình! Mở cửa ngay, nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực phá khóa!

Kỷ Từ Châu nhìn Viễn Trình. Viễn Trình đang đứng đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm và hy vọng. Ánh mắt Viễn Trình chạm vào Kỷ Từ Châu, cậu không hề che giấu sự vui mừng vì được cứu thoát.

Chính ánh mắt đó đã kích hoạt bản tính Yandere cực đoan của Kỷ Từ Châu.

Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Kẻ Ám Ảnh

Kỷ Từ Châu biết rằng hắn không thể chống lại lệnh khám xét của cảnh sát mà không gây ra scandal lớn, ảnh hưởng đến tập đoàn gia đình. Hắn bị dồn vào chân tường.

Hắn lập tức quay lại nhìn Viễn Trình. Ánh mắt hắn không còn vẻ cuồng nhiệt, mà là sự giận dữ bị phản bộituyệt vọng tột cùng.

Em đã cầu cứu họ? Kỷ Từ Châu hỏi, giọng hắn lạnh lẽo và không thể tin được. Em thà tin tưởng kẻ thù của tôi, còn hơn tin tưởng tình yêu của tôi sao?

Viễn Trình lùi lại. Cậu biết, Kỷ Từ Châu đang ở bờ vực của sự tan vỡ tâm lý.

Tôi không phải là tài sản của cậu, Châu! Tôi không muốn bị nhốt lại! Viễn Trình hét lên.

Kỷ Từ Châu lắc đầu, hắn đau khổ. Em đã dạy tôi phải chiến đấu, và tôi đã chiến đấu vì em! Tại sao em lại phản bội tôi?

Tiếng còi báo động của căn hộ bắt đầu kêu lên, báo hiệu cửa đã bị tác động vật lý.

Kỷ Từ Châu tiến đến Viễn Trình, hắn ôm chặt lấy cậu, siết chặt đến mức Viễn Trình gần như không thở được.

Tôi sẽ không để em đi, hắn thầm thì vào tai Viễn Trình. Nếu tôi không thể có em, thì cũng không ai có thể có em!

Hắn buông Viễn Trình ra. Hắn đi đến tủ quần áo, mở một ngăn kéo bí mật, và lấy ra một chiếc dao găm nhỏ được giấu kín.

Viễn Trình kinh hãi. Cậu nghĩ Kỷ Từ Châu sẽ làm hại cậu.

Nhưng Kỷ Từ Châu không hề quay sang Viễn Trình. Hắn đi thẳng đến cửa, cầm lấy chiếc dao găm.

Đúng lúc đó, ổ khóa cửa chính bị phá vỡ. Bạc An Thành xông vào đầu tiên, theo sau là Hứa Vân Đình và một sĩ quan cảnh sát.

An Thành nhìn thấy Viễn Trình đứng ở phòng khách, an toàn nhưng sợ hãi.

Viễn Trình! An Thành hét lên.

Kỷ Từ Châu quay lại. Hắn không nhìn An Thành, cũng không nhìn Viễn Trình. Hắn giơ cao con dao găm, và... đâm mạnh vào cánh tay trái của chính mình.

A!

Máu phun ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi lụa của hắn.

Tất cả mọi người đều đứng hình.

Kỷ Từ Châu thả con dao găm xuống sàn. Hắn nhìn An Thành, nhìn Vân Đình, ánh mắt hắn đầy sự điên cuồng và đáng thương.

Cậu ấy (Viễn Trình) không sao, Kỷ Từ Châu nói, giọng hắn yếu ớt. Tôi... tôi chỉ bị thương thôi. Anh không cần phải lo lắng.

Hắn sau đó ngã gục xuống sàn nhà, máu chảy lênh láng. Hắn đã chọn cách tự làm hại mình để tránh sự can thiệp của cảnh sát và để gieo rắc sự day dứt tột độ vào lòng Viễn Trình.

Viễn Trình nhìn cảnh tượng đó, cậu không còn sợ hãi nữa, mà chỉ còn sự kinh hoàngday dứt vô hạn.

Chương 12: Hết

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro