Chương 35

Lúc Nirut Sawat đi ra cũng nhìn thấy ngọc trên tay Engfa Waraha, hắn liền mở to cả hai mắt, món đồ Engfa Waraha khắc từ đá vụn trở nên sang trọng hơn nhiều, ban đầu vốn chỉ là đồ bỏ bắn được năm sáu trăm baht là cao, hiện tại được Engfa Waraha khắc lại, có thể bán được giá hai mươi đến ba ngươi ngàn baht cũng dư sức.

Mắt Nirut Sawat sáng lên: "Ôi trời, Engfa, món này cô khắc không khác gì tay nghề của điêu khắc sư đứng đầu trong nước, ngọc này được cô khắc giá trị đã tăng thêm vài lần, thật không ngờ tôi nhặt được bảo vật rồi, tuyệt quá, tôi phải giới thiệu cô với ba tôi mới được, đi thôi."

Engfa Waraha cười cười, đi theo, kiếp trước cô điêu khắc một món đồ giá cũng tầm vài trăm ngàn baht đến một triệu baht, nhưng mà khi đó cô đã thành danh, ở trong giới điêu khắc trong nước cũng làm nên ăn ra, còn có sư phụ bảo kê, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Nhưng kiếp này cô không có sư phụ chỉ dẫn, nghề điêu khắc cũng giống như nghề hội họa, có một sư phụ nổi tiếng sẽ giúp mình được rất nhiều, nhưng nguyên thân làm ra nhiều chuyện không còn gì là bí mật nữa, đành phải vừa kiếm tiền vừa nghĩ cách bái sư.

Rất nhanh Engfa Waraha lên xe Nirut Sawat đến tập đoàn Sawat thị, ngọc là sản phẩm chính của tập đoàn Sawat thị, ngoài ra họ còn đầu tư qua lĩnh vực ăn uống nhà hàng, coi như là tập đoàn tổng hợp.

Được sự hướng dẫn của Nirut Sawat, Engfa Waraha đến phòng làm việc của cha Nirut Sawat là Sunan Sawat, Nirut Sawat cười giới thiệu với Sunan Sawat: "Đây là người bạn bán ngọc cho con tên Engfa Waraha, ba à con không ngờ Engfa lại là một điêu khắc sư giỏi, ba xem đồ cô ấy đã khắc đi, so ra không kém gì các đại sư lần trước chúng ta mời đến thành phố Phuket."

Sunan Sawat ban đầu không để ý cái này, dù sao hắn cũng không tin còn trẻ như vậy sao có thể thạo nghề được, nhưng khi nhìn đến ngọc thành phẩm trên tay con trai mình, thì trợn cả hai mắt lên: "Waraha tiểu thư? Đây thực sự là đồ cô khắc sao? Bản lĩnh này cũng không giống như vài năm là học được, có hứng thú đến chỗ chúng tôi phát triển không?"

Engfa Waraha cười nói: "Sawat tổng, tạm thời tôi còn việc cần làm, nhưng mà nếu công ty các ngài có ngọc cần khắc, thì có thể liên hệ với tôi để làm."

Engfa Waraha đối với con đường sau này có quyết định riêng của mình, không muốn làm nhân viên cho công ty nào.

Sunan Sawat suy nghĩ một chút nói: "Vậy cũng được, nhưng mà Waraha tiểu thư, cô cũng nên biết cái nghề này, danh tiếng cũng rất quan trọng, cho nên chỗ tôi tính phí một món chỉ tầm năm mươi ngàn baht, còn lớn một chút thì một trăm ngàn baht." Hắn muốn kéo Engfa Waraha về công ty làm việc, cho nên Engfa Waraha mới từ chối, giọng Sunan Sawat cũng đổi thành giải quyết việc chung, hắn là tổng tài cũng không dư thời gian để tiếp những người vô danh.

"Cũng được, dù sao tôi cũng không có danh tiếng gì, không quấy rầy Sawat tổng nữa, chuyện này về sau tôi nói với Sawat ca là được." Engfa Waraha thấy ánh mắt hắn nóng lòng, dù sao công ty ngọc lớn vậy thì cũng phải có điêu khắc sư riêng cho công ty, vừa rồi chính mình đã từ chối rồi.

Sau khi hai người đi ra, Nirut Sawat có chút ngại nhìn Engfa Waraha: "Engfa, ngại quá, ba tôi là thương nhân, thường sẽ quan trọng lợi ích trước."

Engfa Waraha cười lắc đầu: "Không sao đâu, tôi thích kết giao bằng hữu với người thẳng thắn, có gì chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt nói chuyện, nếu Sawat ca có ngọc cần khắc thì cứ liên hệ với tôi."

"Được, chờ vài tuần nữa sẽ có một lô ngọc phỉ thúy về, đến lúc đó sẽ nhờ cô sang giúp, phải rồi tiền công khắc ngọc vừa rồi để tôi trả cho cô, ban đầu chỉ có giá vài trăm baht, hiện tại bán được hai ba chục ngàn baht dư sức rồi, tôi gửi cho cô mười ngàn baht." Nirut Sawat nói rồi gửi tiền qua.

Engfa Waraha cười nói: "Không cần, gần đây tôi cũng không thiếu tiền, sau này có việc gì Sawat ca cứ giới thiệu với tôi là được rồi."

"Vậy thì không được, việc nào ra việc đó, có là anh em ruột đi nữa cũng phải tính sổ rõ ràng." Nirut Sawat cầm di động gửi mười ngàn baht qua cho Engfa Waraha.

Engfa Waraha không thể làm gì khác là nhận lấy, cứ vậy đến 3 giờ chiều, Nirut Sawat mời Engfa Waraha đi ăn cơm, Engfa Waraha biết hiện tại bảo bảo còn chưa ăn hết sữa bột, vì lần trước mình mua không ít, nhưng mà tã lót thì rất mau hết, Engfa Waraha nghĩ đi nghĩ lại mua thêm cho bảo bảo, rồi mua thêm vài món đồ chơi, cuối cùng đến siêu thị mua không ít đồ ăn cho Charlotte Austin, mang theo ba túi lớn, Engfa Waraha đến ký túc chỗ Charlotte Austin đứng ở dưới.

Hôm nay Charlotte Austin làm buổi sáng ở quán trà sữa, cho nên buổi chiều ở trong phòng với bảo bảo, bảo bảo ăn xong thì đã nằm ngủ trên giường, Charlotte Austin vừa lo cho mình thỉnh thoảng lại trông bảo bảo dậy có dậy chưa.

Sau một hồi im lặng, di động Charlotte Austin vang lên, bảo bảo mở mắt, ngây người một hồi, sau đó miệng nhỏ kéo lên: "oa ~" khóc lên một tiếng, Charlotte Austin nhìn thấy số di động hiển thị trên màn hình còn bực hơn, vội bế bảo bảo lên dỗ: "Ngoan, Tiểu Waan của mẹ đừng khóc a, là tên xấu xa gọi điện cho mẹ, đừng khóc mà, biết con chưa tỉnh ngủ, chúng ta ngủ tiếp đi."

Charlotte Austin vừa dỗ bảo bảo vừa lắc lư, hy vọng dỗ được bảo bảo.

Trên mặt bảo bảo còn mang nước mắt, khuôn mặt vì bị đánh thức rặn ra khóc đến hồng cả lên, nhưng cuộc gọi của Engfa Waraha lại không ai nghe, rất nhanh lại gọi đến cuộc thứ hai, bảo bảo nhìn chằm chằm điện thoại lại oa oa khóc không ngừng, dường như lên án Charlotte Austin để chuông điện thoại làm mình giật mình mất ngủ.

Ubon Thamai từ trên giường vội leo xuống giúp, ôm bảo bảo vào lòng: "Charlotte, bồ mau nghe máy đi, Tiểu Waan còn chưa tỉnh ngủ, để mình dỗ trước cho."

Charlotte nhìn dãy số quen thuộc trong di động, nàng không lưu số Engfa Waraha, nhưng mà cái số này có hóa thành tro nàng cũng biết.

Nghĩ đến chuyện diễn đàn, thực sự Engfa Waraha có công rất lớn, Charlotte Austin nhìn bảo bảo một chút, ra ngoài nghe máy: "Có chuyện gì?"

Âm thanh Charlotte Austin lạnh lùng, khiến Engfa Waraha như bị đóng băng: "Charlotte, mình mua chút đồ cho bạn và bảo bảo, hiện tại đang đứng dưới ký túc của bạn, có thể xuống lấy được không?"

"Cho tôi thì không cần, mua cho bảo bảo tôi lấy là được rồi." Âm thanh Charlotte Austin lãnh đạm, nhưng nghĩ đến Engfa Waraha mang đồ đến cho bảo bảo, trong lòng cũng không còn khó chịu mấy.

"Không sao đâu, Charlotte không cần khách khí với mình, bảo bảo là bạn chăm sóc mà, mình mua chút đồ ăn cho bạn cũng là bình thường thôi, phải rồi, hình như mình nghe thấy tiếng bảo bảo khóc." Engfa Waraha hỏi.

Charlotte Austin nhìn bảo bảo dần khóc ít lại, nói qua điện thoại: "Bảo bảo vừa ngủ say, bị cuộc gọi của ai đó đánh thức, sau đó thì khóc."

Engfa Waraha cười khan hai tiếng qua điện thoại, nữ chủ cũng biết nói móc ghê, đây không phải là nói cô sao? "Charlotte, ngại quá, mình thực sự không biết lúc này bảo bảo còn đang ngủ, nếu không chút nữa mình sẽ quay lại, bảo bảo hiện tại sao rồi? Khuôn mặt nhỏ có phải khóc đỏ lên rồi không?"

Engfa Waraha lại nói khiến Charlotte Austin trong lòng căng thẳng, bảo bảo hơn bốn tháng rồi Engfa Waraha mới nhớ đến bảo bảo sao? Lúc Engfa Waraha để ý đến bảo bảo, bất quá chỉ mới bắt đầu từ tháng này, còn trước kia thì sao? Cô ta sao có thể lạnh lùng thờ ơ như vậy?

Charlotte Austin không muốn nói thêm, phiền não cúp điện thoại, vào phòng nhìn bảo bảo, bảo bảo lúc này đã ngừng khóc, Ubon Thamai đang cầm một cái chuông lớn chơi với bảo bảo.

Charlotte Austin suy nghĩ một chút rồi xoa mặt bảo bảo, rồi nói với bảo bảo: "Tên xấu xa mới hỏi con, mẹ ra ngoài một chút, con ở đây chờ với dì trước đi, mẹ sẽ về liền."

"Nha nha nha." Bảo bảo nói theo vài chữ, sau đó lại chơi chuông.

Charlotte Austin thấy bảo bảo lúc này vẻ mặt cũng ôn nhu hơn, chờ ra khỏi ký túc, lại quay về bộ dạng nghiêm túc.

Vừa ra khỏi cửa ký túc, thì thấy Engfa Waraha đứng đằng xa nhìn nàng cười, một khắc như vậy Charlotte Austin có chút mất tự nhiên, nhưng mà nàng cũng nhanh chóng quay lại trạng thái nghiêm túc, nàng còn chưa đến trước mặt Engfa Waraha, Engfa Waraha đã mang theo ba cái túi lớn đến trước mặt nàng.

"Charlotte, bảo bảo sao rồi, hết khóc chưa?" Engfa Waraha cẩn thận hỏi.

"Ừ, hết khóc rồi, đồ cô mua cho bảo bảo đưa tôi được rồi, còn lại cô mang về ăn đi." Charlotte Austin nhìn ba cái túi lớn nói.

Engfa Waraha nhìn sắc mặt Charlotte Austin một chút, buông ba cái túi lớn xuống, xoa tay nói: "Bạn xem có thời gian có thể cho mình gặp bảo bảo một chút được không? Nói đến là mình sai, bảo bảo lớn vậy rồi mình còn chưa gặp mặt a."

Sắc mặt Charlotte Austin lạnh lùng: "Cô đừng mơ cướp bảo bảo."

Engfa Waraha vội xua tay phủ nhận: "Mình không có ý cướp bảo bảo, chỉ là muốn gặp bảo bảo một lần thôi, mình thực sự không có ý xấu mà."

"Muốn gặp bảo bảo?" Charlotte Austin cười lạnh một tiếng.

Engfa Waraha vẫn gật đầu một cái, thực sự cô cũng muốn gặp, dù sao cũng là bảo bảo của mình mà.

"Được thôi, vậy để cô gặp một lần." Charlotte Austin trừng Engfa Waraha, lấy di động ra, lấy một tấm hình chụp bảo bảo bên trong mở lên cho Engfa Waraha xem: "Xem đi, bảo bảo cô muốn xem đó."

Biểu tình Engfa Waraha từ vui vẻ biến thành không biết nên cười hay nên khóc, được rồi coi như cũng nhìn thấy mặt bảo bảo, bảo bảo trong hình nằm trên giường đang cầm con rùa nhồi bông màu xanh, khuôn mặt mang nụ cười, Engfa Waraha chỉ nhìn tấm ảnh trên môi đã mang nụ cười, xoa tay nói với Charlotte Austin: "Charlotte, bạn có thể gửi tấm hình này của bảo bảo qua cho mình không? Mình cũng muốn ngắm bảo bảo, bạn không yên tâm để mình gặp con, vậy gửi cho mình tấm hình được không? Phải rồi chúng ta phải kết bạn line đã."

Trong lòng Charlotte Austin có chút mâu thuẫn, cùng lúc không muốn liên quan đến Engfa Waraha, nhưng lại nghĩ đến chuyện diễn đàn mình còn nợ ân tình với Engfa Waraha, nàng nghĩ vậy liền mở mã quét lên.

Engfa Waraha cười quét mã, nhìn Charlotte Austin một chút cười nói: "Bạn add mình vào đi."

Charlotte Austin cảm giác như mình bị lừa, nhưng mà Engfa Waraha lần nào nhìn cũng vô hại hiền lành.

Charlotte Austin cắn răng, gửi hình của bảo bảo qua cho Engfa Waraha.

"Ảnh gửi cho cô rồi, không có chuyện gì thì đừng gọi nữa, còn nữa mang đồ ăn cô mua đi đi." Charlotte Austin nói rồi cầm hai túi đồ của bảo bảo lên.

Nào ngờ Engfa Waraha lại nhanh hơn, vừa chạy theo nói: "Cảm ơn Charlotte, đồ ăn là mình mua cho bạn, mình về ký túc đây."

Nhìn bóng lưng người kia vui vẻ cười chạy đi, Charlotte Austin bối rối nửa ngày, cuối cùng phải mang ba cái túi về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro