ONESHOT

Warning: Bác sĩ Enjin x Bệnh nhân Zanka. Có thể OOC.

NGÔN TỪ THÔ TỤC
NGÔN TỪ THÔ TỤC
NGÔN TỪ THÔ TỤC
Điều quan trọng nhắc ba lần.

Những (*) toii sẽ giải nghĩa trong phần comment của đoạn đó.

<~~~>

Cái khoa nội trú này rồi sẽ nuốt chửng mạng sống của hắn mất thôi.

Lịch sinh hoạt của Enjin đã thối nát đến mức chẳng thể cứu vãn. Hắn phải trực luân phiên suốt các ngày trong tuần, đồng nghĩa với việc chỉ được ngủ bốn tiếng đầy bất mãn, rồi lại bị bệnh viện réo về chỉ vì có thằng cha quyết định phóng xe máy không nón bảo hiểm trên cao tốc ngay giờ kẹt xe. Chúc mừng nha, đồ khốn! Mày giờ chỉ còn một bước chảy máu nội tạng nữa là được gặp Chúa rồi đấy.

“Nhưng mày nên mừng vì mày là anh hùng thầm lặng, cày 90 tiếng mỗi tuần mà vẫn kiếm nhỉnh hơn lương tối thiểu được vài đồng cắc!” Có cái dái! Hắn đang phải cầm hơi bằng băng keo y tế và thuốc lá. Ơn trời có những cữ nghỉ hút thuốc, chúng nó chính là cứu tinh của đời hắn. Hắn không dám chắc đầu óc mình sẽ thăng thiên đến đâu nếu hắn không phải là con nghiện nicotine.

Hắn đã không gặp gia đình mấy tuần lễ liền, hầu như chỉ kịp trả lời tin nhắn của họ lấy lệ, bạn bè hắn chắc đã nghĩ hắn chết từ kiếp nào rồi. Lần cuối hắn gặp mặt chúng nó là trong một bữa tiệc sinh nhật, một phép màu khi trùng với lúc bệnh viện đóng cửa vì chuột làm tổ trong phòng kho, nhưng sau đó hắn đã không đi nhậu cùng họ vì kiệt sức đến mức rã rời. Chuyện đó xảy ra bốn tháng trước rồi.

Hắn còn chẳng nuôi nổi một cái cây cảnh trong cái căn hộ rách nát của mình, vì số phận của nó đã bị định đoạt. Huống chi là nuôi dưỡng một mối quan hệ.

Có vài em tìm đến hắn để làm vài nháy cho vui, nhưng thành thật mà nói, hắn không thể làm gì hơn ngoài vài tin nhắn thả thính vụng về vừa nhạt nhẽo vừa khó coi, đơn giản là hắn không có thời gian. Hơn nữa, ảnh khoả thân trong bộ đồ phẫu thuật khiến hắn thấy rất ghê. Hắn khao khát được lên giường với ai đó, bất cứ ai cũng được, vì kẻ ăn mày nào có quyền chọn rau. Dĩ nhiên, một em bốc lửa với thân hình vạn người mê có thể đè bẹp được hắn sẽ là giấc mơ có thật, nhưng hắn sẽ nói dối nếu bảo rằng hắn không thực sự khao khát một "bé cưng" xinh xắn sẽ hết lòng chiều chuộng hắn.

Lần quan hệ cuối cùng của hắn rất chán phèo, cô nàng đó là một kẻ khó ưa, không hiểu rằng hắn chẳng thích món chất cấm nào ngoài nicotine ngọt ngào và cồn. Hắn tận mắt chứng kiến những gì ma túy đá hủy hoại con người, nên hắn tuyệt đối không muốn dính dáng. Chuyện đó xảy ra cách đây một năm và hai mươi sáu ngày. Đúng thế, hắn còn đếm từng ngày để tự cười vào mặt mình và tự nhắc nhở rằng hắn cần phải có tiêu chuẩn, ít nhất là hắn cần phải muốn đạt cực khoái trong lúc làm tình. Tốt nhất là phải là lúc kết thúc, chứ không phải lúc giữa chừng, vì như vậy sẽ rất nhục.

Ở cái bệnh viện này chẳng có ai ngon nghẻ cả, mà nếu có ai đó được đánh giá khoảng năm, sáu, bảy điểm (trên thang mười) thì họ cũng chẳng muốn dính dáng gì đến hắn. Chắc họ nghĩ hắn là thằng đần độn, thằng đểu cáng hay thứ đĩ điếm rẻ tiền gì đó. Thứ nhất, nếu hắn đần độn thì đã không làm bác sĩ. Thứ hai, hắn là người tử tế mà! Hắn tận tâm với bệnh nhân của hắn đấy! Thứ ba, hắn gần như là thằng đĩ điếm trinh trắng nhất quả đất này, còn trinh tiết hơn cả mấy đồng nghiệp nữ kia. Khả năng hắn mang thai trinh nữ còn cao hơn khả năng hắn được lên giường với ai đó. Sự thật phũ phàng đấy, cưng ơi!

Bỏ qua mấy lời châm biếm đó đi, hắn đang bức bối kinh khủng. Đôi khi, cái quần boxer của hắn lại siết trúng cậu nhỏ ngay sau khi đi tè xong, khiến hắn sợ phải diễu quanh bệnh viện với một cây súng dựng đứng. Hắn đâu phải thằng nhóc mười lăm tuổi nữa. Chuyện đó không nên xảy ra với một người lớn. Hay như lúc hắn ở phòng gym, hắn phải nghĩ về mấy con chó con tội nghiệp để khỏi kích thích quá độ chỉ vì cơ bắp vận động mạnh.

Dù sao đi nữa. Hắn dập tắt điếu thuốc rồi quay lại làm việc. Việc cứu người giúp một số muộn phiền của hắn bay biến đi được chút ít. Hắn thích nhìn bệnh nhân bước ra khỏi viện đã khỏi bệnh hoặc đang trên đường hồi phục. Đây là một nghề cao quý, và hắn vẫn hạnh phúc khi là một người phục vụ sức khỏe khiêm tốn của mọi người, bất chấp tất cả những gì hắn vừa than vãn.

Hôm nay không phải là ngày dành cho giấy tờ sổ sách, mà là ngày tập trung chăm sóc bệnh nhân.

Hắn khám cho một phụ nữ bị nổi mẩn ngứa, một ông già bị đau chân, một đứa trẻ nuốt phải miếng Lego, một bé gái tuổi teen cần tháo bột chân, và hai cha con bị cảm ho.

Và rồi... em xuất hiện.

Hắn lau sạch bàn làm việc và giường khám bằng cồn y tế 100%, thay găng tay, kiểm tra danh sách bệnh nhân mà y tá đã đưa cho lúc bắt đầu ca trực, mở cửa để gọi người tiếp theo thì hắn nhìn thấy em.

Em đang ngồi khom người nhưng đầy tao nhã trên một chiếc ghế dài ở hành lang, ngay cạnh phòng làm việc của hắn.

Em là một "tiểu mỹ nhân" xinh xắn, xinh đẹp đến mức 10 điểm không có nhưng.

Dáng vẻ của em như một hoàng tử hay gì đó đại loại thế, kiểu người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Em được chải chuốt hoàn hảo, đến mức mái tóc hai màu của em trông vẫn thật đẳng cấp. Em đeo một loại khuyên tai tua rua trông rất nổi bật, hợp với cái cổ thon dài của em kinh khủng.

Chết tiệt, còn hắn thì quầng thâm dưới mắt, tóc tai rối bù theo một cách chẳng hề gợi cảm chút nào.

Hắn lén lút lùi lại, đi thẳng đến trước gương để vuốt lại tóc bằng các ngón tay. Hắn biết mái tóc undercut của hắn trông sẽ ngầu hơn khi được chải ngược và vuốt dựng. Việc giữ nếp tóc fade là thứ xa xỉ duy nhất hắn có thể cho phép bản thân ba tuần một lần. Khoan đã, đó là ghèn đóng trên mí mắt hắn sao? Cái quần què gì thế này. Hắn lau mặt, xắn tay áo lên để khoe các hình xăm, và đeo lại chiếc vòng cổ choker để thu hút sự chú ý hơn nữa vào các hình xăm ở cổ. Và cũng vì hắn trông nóng bỏng hơn khi đeo nó. Nào có chối được mình là đồ đĩ điếm đâu, Enjin!

Hắn quay lại cánh cửa đang mở và gọi tên bệnh nhân, khấn thầm rằng đó chính là người duy nhất hắn không thể ngừng nhìn kia.

“Nijiku, Zanka.” Hắn gọi to, thò đầu ra ngoài cửa.

Người con trai hoàn hảo nhất trần đời kia đứng dậy và bước thẳng về phía hắn. Enjin chắc chắn trên mặt hắn đang nở một nụ cười rộng đến mang tai, nhưng hắn không thể kiểm soát được. Hắn sắp được đối diện với người đẹp trai nhất mà hắn từng thấy. Nhìn cái cơ thể thon gọn và đôi mắt xanh buồn bã kia kìa. Hắn muốn nuốt chửng em trong một miếng, như thể em là một viên kẹo bọc đường.

“Vào đây,” hắn nói và để em bước vào.

“Cảm ơn bác sĩ,” bệnh nhân của hắn đáp lại bằng một giọng điệu cực kỳ lễ phép.

“Mời ngồi.” Enjin nói trong khi hắn ngồi xuống đối diện với bệnh nhân. “Zanka?”

“Cảm ơn,” Zanka đáp lại trong lúc em ngồi xuống. “Vâng, Zanka.”

“Em đã đến đây bao giờ chưa?”

“Dạ rồi. Một lần.”

Enjin tìm kiếm tên em trong hồ sơ bệnh án điện tử và tìm thấy bệnh án của em.

[Họ Tên]: Nijiku Zanka

[Tuổi]: 20 tuổi

[Giới tính]: Nam

[Tiền sử phẫu thuật]: Không có

[Thuốc đang dùng]: Sertraline(*) 100 mg. Antacids(**), dùng hai lần mỗi tuần.

[Dị ứng thuốc]: Không dị ứng

[Tiền sử gia đình]: Bà ngoại từng bị tai biến mạch máu não CVA(*) không gây tử vong, không có di chứng rõ rệt. Mẹ mắt bệnh viêm dạ dày ruột và rối loạn lo âu (anxiety disorder)(**).

[Tiểu sử xã hội]: Bệnh nhân còn độc thân. Là sinh viên đại học.

[Thói quen]: Bệnh nhân không hút thuốc, không rượu bia, không dùng chất kích thích. Không quan hệ tình dục. Tập thể dục hai lần mỗi tuần. Thiền định mỗi ngày. Không theo chế độ ăn kiêng nào.

[Lịch sử chung]: Tình trạng tiêm chủng đầy đủ. Đã tiêm vắc-xin uốn ván và dại sau khi bị sói cắn lúc 19 tuổi.

Enjin đọc hồ sơ bệnh án lần khám đầu tiên của Zanka và nắm bắt tình hình của em. Em bị rối loạn lo âu, trầm cảm, và bị đau dạ dày. Mà địt mẹ, làm thế nào mà lại bị sói cắn được cơ chứ?

“Tôi thấy em đã đến đây trước đây vì bị đau dạ dày, đúng không?”

“Vâng. Bác sĩ trước đã bảo em đi siêu âm.” Zanka đưa cho Enjin một tờ giấy có đường link và mật khẩu.

Enjin truy cập vào trang web, nhập mật khẩu và xem kết quả siêu âm bụng. Mọi thứ đều ổn, hắn đã từng thấy những ca tệ hơn nhiều, có lẽ túi mật có một chút cặn bùn mật nhỏ xíu không đáng kể, nhưng dạ dày thì bình thường, mặc dù thực quản có vẻ hơi viêm nhẹ, còn gan và tuyến tụy thì khỏe mạnh.

“Em còn cảm thấy rát sau khi ăn không?”

Zanka gật đầu, và Enjin cảm thấy như hắn sắp tan chảy. Mọi hành động của em đều ngọt ngào như mật. Kể cả cái vẻ ngoài có phần kín đáo của em cũng vậy.

“Kết quả siêu âm bình thường, không có gì phải lo. Tuy nhiên, tôi sẽ kiểm tra bụng cho em một chút. Em có muốn bổ sung thêm điều gì không?”

“À, ông em mất vì… ung thư tuyến tiền liệt(*),” Zanka nói một cách nhẹ nhàng, không hề có một chút dấu hiệu đau buồn nào vì ông mình. Em lại đỏ mặt khi nói từ ‘tuyến tiền liệt’, điều này khiến Enjin cực kỳ thích thú. Em thật sự đáng yêu quá mức.

Một bóng đèn bỗng lóe sáng trong đầu Enjin. Một ý tưởng tồi tệ nhưng rực rỡ, một ý nghĩ đầy thèm khát hình thành trong cái đầu thiếu thốn tình dục của hắn. Cậu nhỏ của hắn nhảy chồm lên đầy đồng lõa với suy nghĩ đó. Điều này sẽ là sai trái, rất sai trái. Nhưng chết tiệt, nó lại quá đỗi hấp dẫn.

“Nó không– Nó không có trong hồ sơ bệnh án của em,” Enjin khẳng định, nhưng giọng điệu lại giống một câu hỏi hơn là một sự thật.

“Ông ấy mất sau khi em đến đây…” Zanka dường như đang tính toán trong đầu xem ông mình mất bao lâu rồi, cứ như thể em chẳng mảy may bận tâm đến cái chết đó. “Tám ngày trước.”

“À, tôi xin chia buồn với em.”

Zanka chỉ nhún vai nhẹ một cái.

“Vậy, chúng ta hãy cập nhật thông tin đó nhé? Còn điều gì khác cần phải thay đổi không? Còn về tình trạng quan hệ của em thì sao?” Enjin nhếch mép và nhướng một bên lông mày cao hơn nữa trong lúc hắn chỉnh sửa hồ sơ bệnh án.

Mặt Zanka đỏ bừng vì câu hỏi đó. Em vô thức cắn đầu ngón tay. “Vẫn thế. Vẫn giữ nguyên. Ý em là…”

“Được rồi, Zanka, chúng ta sẽ kiểm tra sức khỏe tổng quát một chút, các chỉ số sinh tồn(*) và mọi thứ. Có gì khó chịu thì em cứ nói tôi biết nhé.” Enjin vừa nói vừa đứng dậy và siết chặt găng tay vào vị trí. Hắn sắp được chạm vào em, và hắn đang rạo rực vì sự mong chờ. Em trông có vẻ có làn da mềm mại nhất trần đời và thơm mùi nước hoa Pháp thượng hạng. Đã bao lâu rồi nhỉ… à, một năm hai mươi sáu ngày rồi, Enjin ạ, mày đừng quên nhé.

Hắn kiểm tra nhịp tim, độ bão hòa oxy và huyết áp của em. Mọi thứ đều ổn thỏa. “Mạch của em lúc nào cũng cao thế này à? Nhịp tim của em là 107 nhịp mỗi phút đấy.”

Zanka ngước lên với đôi mắt ngây thơ như nai tơ và dường như em đang cảm thấy tội lỗi. Em vặn vẹo trên ghế, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Vậy, rốt cuộc là cái nào?” Enjin trêu chọc em.

“Chắc thế?” Giọng em cao vút và ngượng nghịu. Enjin có thể khiến cậu nhóc này ngượng chín mặt cả ngày.

“Để xem tuyến giáp(*) của em thế nào nhé.” Enjin dùng cả hai tay quàng qua cái cổ thon thả của em và ra lệnh. “Cúi cằm xuống một chút.” Zanka làm theo. “Cứ giữ nguyên như thế.” Bé con, hắn thèm được thêm từ đó vào biết bao. Hắn xoa bóp cổ em để sờ tuyến giáp nhưng lại hơi lạc lối khi hắn chỉ tập trung ấn để bóp cổ em vì khoái cảm thuần túy.

Zanka không hề phản kháng. Em là một chiến binh thực thụ, và điều đó, Enjin cực kỳ thích. Hắn có thể thấy qua gương rằng khoảng giữa hai lông mày được cạo bất thường của em bắt đầu nhíu lại, miệng em hơi hé mở trong khi hàng lông mi rung rung. Ngoài ra, cảnh tượng hai bàn tay to lớn của hắn, xăm trổ và chai sạn rõ mồn một qua lớp găng tay trong suốt, siết lấy cái cổ trắng ngần của em khiến hắn quay cuồng. Zanka tìm kiếm sự cứu rỗi khi em đặt bàn tay mình xuống mặt bàn.

“Tuyến giáp khỏe mạnh.” Enjin dừng hành động lạm dụng kia lại, dù hắn đã hơi nhớ hơi ấm đó. Hắn vỗ nhẹ vai Zanka để khen ngợi em đã hợp tác tốt. Bằng cách nào đó, chàng trai đáng yêu này lại sáng bừng lên vì cử chỉ đó trong khi em hắng giọng, cổ và tai đều đỏ ửng.

Enjin tự tin rằng hắn đã nắm được em trong tay rồi. Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để khẳng định, và nếu hắn sai một ly, sự nghiệp của hắn có thể tan tành. Hắn cần thêm xét nghiệm, hắn cần phải chắc chắn Zanka sẽ để hắn làm bất cứ điều gì với em, đặc biệt là những gì đang nảy ra trong đầu hắn, hoặc ít nhất là hắn có thể thoát tội bằng cách phủ nhận một cách có lý. Thằng cha này đang nghĩ cái quái gì vậy?

“Lên giường khám và vén áo lên cao nhất có thể.” Enjin tận hưởng điều này quá mức dù đây chỉ là những thao tác khám thường nhật. Hắn chỉ có thể tưởng tượng được sự thỏa mãn điên rồ mà hắn sẽ nhận được từ một cuộc truy hoan thực sự với em. Nếu đây là một hộp đêm, hắn đã đẩy cái hông nhỏ nhắn xinh đẹp đó vào một bức tường bẩn thỉu rồi.

Nhưng Zanka trông chẳng giống một người hay đi hộp đêm chút nào.

“Em có thể cởi hẳn ra không?” Zanka hỏi, hoàn toàn không ý thức được điều đó ảnh hưởng đến Enjin thế nào, hắn phát điên lên khi nghe em sắp trút bỏ quần áo vì hắn.

Bé con, em muốn làm gì cũng được. “Ừ, nếu em cảm thấy thoải mái.” Những gì hắn muốn nói và những gì hắn nói ra khiến hắn cảm thấy mình thật tồi. Hắn không nên cảm thấy thế, hắn đã làm gì sai đâu! À, có lẽ cái đoạn bóp cổ kia hơi quá đáng thật. Thôi kệ. Suy cho cùng, một chút bóp cổ trêu đùa giữa một bác sĩ và bệnh nhân của hắn thì có làm sao? ...

Ngồi tù à?

Zanka ngồi ở gần cuối giường khám, để trần phần thân trên, cơ thể thon gọn và xương quai xanh lộ rõ của em đang nhô ra. Em có đường nét cơ thể đẹp, có cả cơ bụng, tuy không vạm vỡ như cơ thể của Enjin mà hắn rất tự hào, nhưng em cũng không phải loại gầy gò suy dinh dưỡng.

Đôi găng tay bắt đầu khiến hắn khó chịu. Nhưng điều đó lại khá tốt, vì nếu da chạm da thì hắn sẽ phát điên mất. Đúng, hắn đang bức bối đến mức đó và khát khao thằng nhóc Zanka dễ thương này đến mức đó. Đã lâu lắm rồi hắn mới thèm muốn được làm tình đến bung bét lưng của ai đó như thế này.

“Tôi sẽ kiểm tra xem dạ dày em có bị viêm không. Đầu tiên tôi sẽ nghe và sau đó sẽ sờ nắn.” Hắn di chuyển ra phía sau Zanka, không phải vì quy trình khám yêu cầu thế, mà chỉ vì sự biến thái thuần túy khi được che phủ Zanka, làm nổi bật sự chênh lệch kích thước giữa họ. Đừng hiểu lầm, Zanka cao, nhưng không cao bằng Enjin.

Hắn vòng tay qua thân Zanka, những hình xăm trổ của hắn bắt đầu phát huy mị lực, và Zanka thở hắt ra. Ồ, em cũng đang cảm nhận được.

Về cơ bản, hắn khiến Zanka tựa đầu vào ngực trần của hắn và lưng dựa vào ngực hắn trong khi hắn đặt ống nghe vào dạ dày em. Mọi thứ đều ổn thỏa. Không bị viêm dạ dày. Sau đó, hắn gác ống nghe sang một bên và chuyển sang cái hành động táo bạo hơn.

Hắn nắm lấy khung xương sườn của em từ hai bên, giả vờ như một cái ôm từ phía sau, rồi vuốt ve lên xuống, cọ xát núm vú của em bằng đầu ngón tay cái. Hắn làm điều đó chậm rãi vài lần. Zanka vẫn tựa vào ngực hắn, thở dốc, trong khi hắn bắt đầu bóp xương sườn em bằng cả hai tay, ấn mạnh vào phần cuối xương ức bằng ngón tay cái. “Em có đau ở đó không?” Enjin hỏi, nhận ra hắn cũng đang hụt hơi, mùi nước hoa ngọt ngào trên người Zanka đang ám ảnh đầu óc hắn.

“Hơi hơi.”

“Có rát không?”

“Hơi, ừm.”

Hắn buông em ra, rồi đi về bàn làm việc, ngồi xuống bằng một tư thế mà hắn nghĩ là cực ngầu đối với một bác sĩ: một chân gác lên chân kia, hai tay khoanh lại, làm cho cơ cẳng tay nổi cuồn cuộn để khoe mẽ một cách lẳng lơ.

“Thực quản của em bị viêm, trào ngược axit khiến em cảm thấy rát ở đoạn cuối thực quản và đầu dạ dày. Tôi sẽ kê đơn Omeprazole(*), một viên 20 mg mỗi ngày trong bốn tuần, uống ngay khi thức dậy. Tôi khuyên em không nên ăn trái cây có múi, đồ chiên hoặc đồ cay. Không uống cà phê. Cứ điều chỉnh chế độ ăn uống một chút xem sao. Tôi muốn gặp lại em sau hai tuần để xem em tiến triển thế nào. Tôi không phủ nhận rằng rối loạn lo âu là một yếu tố gây trào ngược axit của em, nhưng đó là việc em phải nói chuyện với bác sĩ tâm lý.”

Hắn đã múa máy tay chân suốt, chìm đắm trong phần kỹ thuật chuyên môn của chẩn đoán và kế hoạch điều trị, đến nỗi suýt chút nữa hắn không nhìn thấy Zanka đang từ từ xịu mặt và cắn môi dưới trong một biểu hiện đáng thương của sự... thất vọng?

Suýt chút nữa thôi.

Hắn thực sự ngạc nhiên và lo lắng khi hỏi, “Có chuyện gì à?” Hắn bước đến chỗ Zanka đang ngồi, em vẫn để trần phần trên và vẫn giữ cái vẻ hờn dỗi mà Enjin thèm muốn được hôn cho tan biến. Hắn nắm lấy vai em, vuốt ve chậm rãi để xem liệu Zanka xinh đẹp của hắn có tặng hắn một nụ cười đáng yêu khác hay cái nhìn mê đắm với đôi mắt xanh như đại dương đó không.

“Chỉ vậy thôi sao?” Zanka lầm bầm. Em vẫn lễ phép như lúc ban đầu, nhưng có một sự khác biệt không thể chối cãi trong giọng điệu, như thể em muốn cầu xin điều gì đó nhưng lại quá kiêu ngạo để hạ mình làm vậy. Như thể em muốn nhiều hơn từ Enjin nhưng không thể nói thành lời.

Enjin đã hiểu.

Hắn cười toe toét, chuỗi ngày khô hạn của hắn sắp kết thúc với một tiểu mỹ nhân, đúng như những gì hắn khao khát sâu thẳm nhất. Chúa ơi, hắn đã toát mồ hôi chỉ vì tưởng tượng hắn sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời ở ngay tại bệnh viện này. Hắn sẽ cho em đúng những gì em muốn, những gì Zanka cần, tất cả những điều em đang im lặng che giấu vì em đang đóng vai một người trinh trắng, một người nóng bỏng với đầu óc dâm đãng nhưng miệng kín như bưng. Em nên tự hào vì đã rơi vào tay Enjin, người có thể đọc thấu những suy nghĩ dâm đãng của em chỉ bằng một cái nhìn.

“Còn… một việc nữa.” Enjin tìm ánh mắt của Zanka, và khi họ chạm mắt thì đã có một tia điện phóng ra trong không khí.

“Vâng, thưa bác sĩ?” Zanka nín thở.

“Ông em bị ung thư, ông ấy đạt mức điểm ung thư tuyến tiền liệt bao nhiêu?” Enjin trưng ra khuôn mặt bác sĩ nghiêm túc. Hắn vuốt tóc lại và chờ câu trả lời.

“Em không biết…” Zanka đặt ngón trỏ lên môi và lục lọi thông tin trong đầu, mắt em đảo quanh khi làm vậy. Em bỏ cuộc. “Em thật sự không biết thưa bác sĩ…” Em chồm người tới, khiến Enjin giật mình vì sự gần gũi đột ngột này, em đọc tên trên thẻ tên của Enjin. “Enjin.”

Một luồng điện chạy thẳng xuống gốc cặc của hắn. Đây là cách phát âm tên hắn gợi cảm nhất từ trước đến nay đấy. Chết tiệt, cái miệng đó còn có thể làm gì nữa đây?

“Tôi không nói là em có nguy cơ bị bệnh đó đâu, em còn trẻ và khỏe mạnh. Nhưng một người thân, một người thân ruột thịt như ông em là một yếu tố rủi ro mà tôi không thể bỏ qua.”

“Ông em ạ,” Zanka đính chính.

“Đó là một người thân ruột thịt hơn nữa.” Hắn đứng thẳng người lên với vẻ lo lắng giả tạo. “Chúng ta sẽ tiến hành một thủ thuật thăm khám trực tràng bằng ngón tay đơn giản để chắc chắn, em hiểu ý tôi chứ?”

Zanka sáng bừng lên, và đó chính là điều Enjin muốn thấy, khuôn mặt tuyệt đẹp của em tỏa sáng như thể Giáng sinh đã đến và Enjin sắp trao cho em một món quà lớn và nóng cứng. Nghe không đúng lắm…

Zanka nhanh chóng lấy lại vẻ mặt và giờ đây em rất tập trung. Dường như em muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể. Giống như một người siêng năng vậy. Môi em thỉnh thoảng lại run run như thể em muốn cười hay có lẽ là hét lên? Cậu nhóc này trục trặc rồi. Điều đó khiến Enjin hơi bận tâm một chút.

“E– Em phải làm gì đây, bác sĩ Enjin?” Sự háo hức của Zanka khiến Enjin cảm thấy yên tâm. “Em có cần phải cởi đồ không ạ?”

“Em sẽ mặc áo choàng vào và nói với tôi khi em sẵn sàng.” Hắn tìm một chiếc áo choàng bệnh viện màu xanh và đưa cho Zanka. Em đi vào sau tấm bình phong, và Enjin đợi, cởi bung hoàn toàn chiếc áo blouse trắng của hắn. Hắn đang có kế hoạch chơi tất tay. Chỉ có thể là trúng mánh lớn hoặc trắng tay thôi.

Khi Zanka bước ra, Enjin phải cố gắng kiềm chế không khuỵu gối xuống. Hắn giữ ánh mắt ngang tầm để không làm con mồi của mình cảm thấy khó chịu, nhưng đôi mắt âu lo đầy gợi tình của Zanka chẳng giúp ích gì. Em là một mâu thuẫn biết đi. Chà, Enjin sẽ chỉnh đốn em cho thẳng lại, theo cách ít thẳng nhất có thể.

“Em phải làm gì đây, bác sĩ?” Zanka giữ vững tư thế, cố gắng không khuất phục trước sự sợ hãi hay lo lắng, ít nhất đó là điều Enjin có thể nhận thấy.

“Em cúi người trên giường khám đi. Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Zanka cúi gập người xuống bằng đôi đầu gối run rẩy. Em đặt khuỷu tay lên giường khám và hơi khom mông xuống một chút, theo đúng những gì Enjin hướng dẫn. Em tuân lệnh như thể em được sinh ra để làm thế. Enjin vô cùng khoái chí. Cảnh tượng này thật không thể tin nổi, Zanka là một miếng mồi nóng bỏng, gần như trần truồng ngoại trừ chiếc áo choàng mỏng manh xuyên thấu, cúi thấp xuống cho Enjin tha hồ đùa giỡn.

Quả là một ngày! Một ngày tuyệt vời làm sao.

Enjin đứng phía sau em và đứng thật sát vào cái mông trần của Zanka, nghiêng hông về phía trước để cái cộm còn nguyên quần áo của hắn cọ xát vào làn da trắng. Hắn được đền đáp bằng một cơn co giật toàn thân của Zanka.

“Được rồi, tôi sẽ bắt đầu khám, em cứ nói nếu em muốn nghỉ một chút hoặc muốn tôi dừng lại.”

Chính là lúc này.

Điều này thực sự đang diễn ra, hắn liếm môi, thèm một điếu thuốc điên cuồng, vuốt tóc lại một lần nữa. Hắn trượt một ngón tay từ phía sau tinh hoàn của Zanka lên đến cửa hang của em. Sau đó, hắn xoa bóp vùng đáy chậu trong khi đổ một lượng chất bôi trơn nhớt nhát vào lối vào.

Zanka rít lên. “Tôi biết nó lạnh.” Enjin nói nhỏ. “Nhưng tôi sẽ làm nóng cho em.” Hắn miết quanh rìa em, các ngón tay đã ướt đẫm chất bôi trơn, và bắt đầu chơi đùa với tinh hoàn của em bằng tay còn lại. Dĩ nhiên, đây không còn là một phần của thủ tục khám bệnh nữa, nó đã ngừng liên quan đến sức khỏe ngay từ giây phút hắn đề nghị đưa ngón tay vào đít em rồi.

Zanka đang tan chảy trên bàn khám, cặc của em đã cương rồi. Em không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng sự trơn tuột của chất bôi trơn đang bao trùm cả căn phòng. Khi hắn đưa đầu ngón trỏ vào, Zanka phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng “ừm…” đầy gợi tình. Enjin đẩy thêm ngón tay vào trong và bắt đầu thực hiện động tác đụ bằng ngón tay đó, đưa chất bôi trơn nhớt nháp vào bên trong cái lỗ nhỏ nhắn, chật chội kia. Nó chậm rãi đến đau đớn, nhưng mẹ kiếp, nó vô cùng khiêu dâm, đặc biệt là với những âm thanh nhỏ Zanka tạo ra và cái cách em gục đầu xuống, trán chạm vào mặt bàn.

“Tốt lắm Zanka. Em làm rất tốt.” Đó không phải lời nói dối, nhưng đó mới chỉ là một ngón tay. “Chúng ta thử thêm ngón nữa nhé.” Enjin cảnh báo và đưa đầu ngón giữa vào, trong khi ngón trỏ đã chìm sâu bên trong. Zanka run rẩy. “Không tệ lắm đâu, phải không cục cưng?”

Không có câu trả lời nào ngoài sự thắt chặt đột ngột.

Trong nhiều phút, hắn chỉ đụ em bằng ngón tay ở độ sâu nông, xoa bóp vùng đáy chậu bằng ngón cái, cắt kéo các ngón tay bên trong để thư giãn cơ. Sau đó, hắn đẩy sâu hơn và biết rằng hắn đã tìm thấy tuyến tiền liệt của em bởi vì Zanka nhăn mặt và rung lên. Nó không có tăng sản hay u cục bất thường. Đó là một tuyến tiền liệt khỏe mạnh.

“Tôi không chạm vào những thứ bất thường. Chúng ta hãy kiểm tra xem nó có hoạt động trơn tru không.”

“Thật là…,” thúc, “tuyệttt,” thúc, “để biết…” thúc.

“Đó là tin tuyệt vời, Zanka, tin tôi đi.” Enjin nói trong khi chà xát mạnh điểm G của em. Zanka bắt đầu đẩy hông vào không khí một cách vô thức, nhưng Enjin đặt một bàn tay mạnh bạo lên lưng em để giữ em không di chuyển. Hắn cần phải giữ nó cho đến khi họ làm tình thực sự. Điều đó sẽ sớm xảy ra thôi.

Zanka rên rỉ một tiếng rầu rĩ khi hắn rút ngón tay ra khỏi lỗ đít em. Nhưng những điều tốt đẹp hơn đang đến, bé con đáng yêu ạ. Enjin nắm lấy gốc cặc dày của hắn và hướng nó đến cửa hang của Zanka. Hắn muốn trêu đùa một chút, nên hắn trượt thân cặc giữa hai cạp mông của Zanka hai lần, sau đó hơi khom người để cặc của cả hai chạm vào nhau. Zanka đã cửng thực sự, và khi cảm nhận được cặc của Enjin áp vào mình, em thốt ra một tiếng rên rỉ đầy ngạc nhiên và sốc.

Hắn ôm cả hai con cặc bằng bàn tay to lớn của mình và thủ dâm cho cả hai cùng lúc. Hông Zanka thực sự muốn đung đưa tới lui nhưng Enjin sẽ không cho phép. Hắn tiếp tục thủ dâm với cặc của Zanka khi hắn cảm thấy Zanka vặn vẹo và thét lên một tiếng dục vọng điên cuồng trong lúc em lên đỉnh.

Enjin lợi dụng khoảnh khắc đó để nhẹ nhàng đưa quy đầu của hắn vào trong em. Cơ em dễ dàng chấp nhận, và lửa bùng lên từ cặc của hắn lan ra khắp cơ thể. Thật ấm áp. Thật tuyệt vời khi cuối cùng cũng được ở bên trong một tiểu mỹ nhân xinh xắn.

Hắn trượt phần thân mình sâu hơn vào trong khi Zanka thở hổn hển rên rỉ, cho đến khi hông hắn áp sát vào mông em.

Hắn thực hiện một động tác xoay hông thử nghiệm, chậm rãi, điều mà Zanka dường như rất thích, và họ bắt đầu cuộc làm tình với tốc độ uể oải.

Zanka ngoái đầu nhìn qua vai em, và khi đôi mắt xanh đại dương đối diện với ánh nhìn vàng rực đầy dục vọng của Enjin, hắn nháy mắt và thổi một nụ hôn gió cho em. Mắt Zanka mở to, chân em quíu lại. Thật ngọt ngào làm sao khi em lại phản ứng ngượng ngùng với những cử chỉ ngớ ngẩn đó, trong khi con cặc của Enjin đang thực sự nằm bên trong em.

“Muốn nữa không? Tôi sẽ cho em tất cả, cục cưng à, tôi sẽ phá nát cái mông hoàn hảo của em.”

Hắn siết chặt hông em trong khi hắn đụ em với một tốc độ đầy dục vọng lúc này, âm thanh da thịt chạm nhau thật điên cuồng, chiếc bàn kêu cót két dưới lực thúc của Enjin, dưới cái cách hắn chôn vùi mình thật sâu vào Zanka, rút ra vừa đủ để đầu khấc vẫn bị môi thịt quấn chặt, và sau đó lại ấn sâu vào, mang những tiếng rên rỉ dâm đãng ra khỏi Zanka nóng bỏng của hắn. “Chật quá cục cưng, cái lỗ hoàn hảo của em.” Enjin cảm thấy em siết chặt quanh hắn. Ồ, vậy ra đó chính xác là thứ em muốn. Những lời ngọt ngào và khen ngợi.

“Ưmmh, Zanka, em giết tôi rồi, người yêu dấu à. Lần đụ tuyệt vời nhất của tôi cho đến nay.” Những lời thô tục đi kèm với những lời tâng bốc cái tôi chắc chắn có tác dụng, bên trong Zanka rung động và siết cặc của hắn một cách vừa vặn, theo cái cách khiến hông hắn lúng túng như một thằng trai tân đụ lần đầu.

Hắn cố gắng, Chúa ơi, hắn cố gắng kìm nén càng lâu càng tốt. Hắn vẫn nhớ rằng hắn phải xuất vào lúc kết thúc, chứ không phải giữa chừng, nhưng Zanka đang khiến mọi thứ trở nên khó khăn cho hắn, với những âm thanh kích thích, cái lỗ đang co giật của em, và vẻ ngoài cực phẩm đó.

Khi cảm thấy mình sắp lên đỉnh, hắn đè toàn bộ cơ thể mình lên Zanka và bắt đầu thúc vào em thật sát, không muốn để lại một milimet nào trên cơ thể họ không chạm vào nhau. Hắn gầm gừ ngay bên tai Zanka, người đã rơi vào cơn rên rỉ điên cuồng, không ngừng hét lên những tiếng “a” thở dốc ngọt ngào. “Đúng rồi cục cưng, tiếp tục rên cho tôi nghe đi? Đụ lại tôi đi người yêu dấu.” Enjin rầm rì bên tai Zanka, mắt Zanka trợn ngược vì khoái cảm, phản ứng đê mê này khiến cặc của Enjin rỉ nước bên trong cục cưng của hắn.

“Bác sĩ Enjin. Cặc của anh, ah, nó, ah, em thích nó, em cảm nhận được anh trong họng em… sâu và to quá. Ưmmmmh…” Zanka tiếp tục thút thít và bắt đầu đáp lại những cú thúc của Enjin, lúc này em đã nhón chân lên.

“Và nó là của em hết, cục cưng à, tôi có thể cho em nó bất cứ khi nào em muốn, vào thật sâu và dơ bẩn, hay em muốn nó chậm và ngọt ngào?” Hắn thực hành cả hai kiểu làm tình trong khi Zanka nấc lên vì khoái cảm. “Dù sao thì nó cũng là của em, em vừa khít với tôi như găng tay vậy, em tiếp nhận nó quá tuyệt vời.” Enjin tiếp tục gầm gừ những lời thô tục như một lời cầu nguyện bên tai Zanka.

Mọi thứ nhanh chóng trở nên tuyệt vọng và hỗn độn, Enjin chôn sâu và xoay góc để kéo lê cặc của hắn dọc theo tuyến tiền liệt của Zanka với mỗi cú nắc hông. Hông Zanka nhảy dựng lên, như thể muốn thoát khỏi con cặc to lớn của Enjin, nhưng Enjin đã ghì chặt em xuống, vòng tay quấn quanh thân em.

“Ưm… Nhiều quá!” Zanka rên rỉ, nắm chặt tấm đệm bàn khám cứu mạng.

“Không, chưa đủ đâu cục cưng, em sẽ xuất chỉ vì cặc của tôi. Tôi biết em có thể làm được. Em không muốn làm tôi thất vọng, đúng không?” Enjin nâng cằm em lên và liếm một đường ướt át từ khóe miệng em lên đến lông mày.

“Không! Á, em làm được!” Lông mày Zanka nhíu lại, và với sự dồn nén của mỗi cú thúc nhanh của Enjin, cơ thể Zanka bắt đầu rung lắc, chân em vùng vẫy trong tuyệt vọng, cơ thể em ở bờ vực của một thứ gì đó, một cơn nóng bỏng thuần túy sắp bùng nổ ở vùng xương chậu. Em thút thít và co giật khi em xuất tinh, pháo hoa nổ ra khắp cơ thể, run rẩy và nhảy múa.

“Đúng rồi em yêu, chỉ từ con cặc của anh thôi. Em sắp vắt kiệt anh rồi đó, siết như thế này, cứ rên lên đi, chết tiệt cục cưng.” Enjin xuất thật sâu vào bên trong em với những dòng tinh dịch trắng nóng bỏng, dâm đãng và đặc quánh, như thể đang thiêu đốt bên trong em.

Có một khoảnh khắc cả hai bên chỉ còn biết thở dốc.

Lần làm tình này cũng mười điểm không có nhưng. Ai sẽ là người mang thai bây giờ, mấy cô gái?

Enjin thả cơn mưa hôn lên lưng và đầu Zanka bằng những nụ hôn đầy âu yếm và dụi vào em. “Em làm xuất sắc lắm. Em đúng là một cậu bé ngoan.” Hắn tiếp tục xoay hông nhàn nhã, không chịu dừng lại cho đến khi hắn vắt được từng giọt tinh dịch đặc sệt, dính nhớp ra khỏi cặc trước khi nó mềm đi. Zanka tiếp nhận tất cả, ruột gan co giật vì bị kích thích quá độ và vì em bị lấp đầy. Đúng như sự đánh giá của Enjin về việc em là một chiến binh thực thụ, em không than vãn lấy một lời.

Miễn cưỡng, Enjin rút ra và lau sạch cho mình bằng áo choàng bệnh viện, thứ mà hắn cũng dùng để vệ sinh cho Zanka kỹ nhất có thể.

Hắn tự nhét cậu nhỏ vào quần và vòng quanh giường khám cho đến khi hắn đối diện với bệnh nhân của mình.

Zanka của hắn giờ là một đống lộn xộn chảy dãi, nước mắt giàn giụa. Em đỏ bừng hơn bao giờ hết, môi sưng mọng và mắt em không thể mở được xuyên qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Một khuôn mặt say cặc đích thực. Enjin cúi xuống và trao cho em một nụ hôn ngây thơ lên môi, điều mà Zanka, dù đang trong trạng thái thất thần, vẫn đáp lại.

“Giờ thì về cuộc hẹn tiếp theo của chúng ta…” Enjin hụt hơi và kiệt sức, nhưng cái nụ cười khoái trá như vừa ăn phải shit của hắn vì cực khoái tình dục thuần túy sẽ không biến mất sớm đâu. Tối nay hắn sẽ ngủ như một đứa trẻ, và những lúc hắn không ngủ, hắn sẽ lên kế hoạch xem làm thế nào để bẻ cong Zanka thành mọi tư thế làm tình mà hắn có thể tưởng tượng được.

➽───────────────❥

Riyo:
Nói cho tôi biết cậu đã rủ rê ổng đi chơi chưa con đ nhỏ này.

Riyo:
Làm gì mà lâu la quá vậy?? Cậu chùn bước phút cuối rồi hả?

Riyo:
TRẢ LỜI tôi đi CON THẰN LẰN kia! Tôi đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt lắm mới tìm được lịch trực của thằng cha đó đấy!!

Zanka:
Tôi định rồi mà!!!

Riyo:
Cuối cùng cũng chịu nhả chữ!

Riyo:
Cậu chưa hả????!??!??

Zanka:
Ảnh nhanh hơn tôi một bước.

Zanka:
Cậu có thể nói đó là một cuộc hẹn với “happy ending".

Riyo:
TỐT LẮM!!!!

Riyo:
khoan

Riyo:
Sao lại có mấy cái “ ” vậy?

Riyo:
Sao lại ngoặc kép hả????

Riyo:
Nijiku Zanka thằng khốn vĩ đại nhà cậu, cái mông trinh trắng của cậu đã đ!t với ông bác sĩ nóng bỏng đó rồi phải không??

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro