91
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và dồn dập khiến Phuwin bị hành động và pheromone của alpha làm cho choáng váng. Đầu óc nặng trĩu, tầm nhìn mờ mịt, cậu nằm bất động trên giường, mọi cảm xúc và phòng bị đều hoàn toàn buông lỏng trước alpha.
Tuy nhiên, người mất kiểm soát là Naravit, người cưỡng chế đưa omega ra khỏi phòng cách ly cũng chính là hắn.
Khi Phuwin tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường nghỉ ngoài phòng cách ly. Cậu mơ màng ngồi dậy, nhìn qua lớp kính, thấy cảnh tượng bên trong hỗn loạn, nhưng lại không có bóng dáng của alpha.
Phuwin sửng sốt, vội bước đến bên cạnh cửa sổ – nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu chết lặng.
Chỉ thấy alpha đang tựa lưng vào giường, quỳ ngồi dưới đất, cơ thể cong lại, răng cắn chặt mép áo, hai tay vận động nhanh với lực cực lớn.
Phuwin như bị kim đâm, lập tức quay ngoắt đầu lại.
Rõ ràng cậu không cố ý nhìn kỹ, nhưng cảm giác như có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi trượt theo các đường nét cơ bắp của alpha, để lại những vệt nước chảy xuống.
Hiển nhiên Naravit đã bị kích thích đến mức không thể chịu đựng thêm nữa, tựa như nếu hắn không giải tỏa ngay lập tức thì sẽ phát nổ, đến mức vài giây ngắn ngủi để lao vào phòng vệ sinh cũng không chờ nổi.
Phuwin buông tay khỏi cửa kính, lùi lại vài bước, sau đó gần như hoảng loạn chạy vào phòng vệ sinh trong khu nghỉ ngơi.
Rầm.
Phuwin đóng sầm cửa lại, nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ không ngừng tái hiện trong đầu cậu.
Đây đúng thật là lần đầu tiên cậu nhìn thấy… của alpha.
Có hơi… quá lớn, cảm giác như to bằng chai nước ngọt cậu hay uống.
Sắc mặt Phuwin tái nhợt, trong lòng chỉ thấy kinh hãi.
Thật sự sẽ không làm chết người chứ?
Cậu đến trước bồn rửa tay, hất một ít nước lạnh lên mặt, nhưng không những không làm dịu được khuôn mặt đang nóng bừng, mà ngược lại còn khiến môi cậu đau nhói. Lúc này, cậu mới ngẩn người nhìn vào trong gương.
Naravit bị cách ly năm ngày, vết hằn trên môi cậu vốn sắp lành nhưng giờ lại xuất hiện thêm một dấu mới, đậm hơn, sâu hơn.
Không chỉ vậy, ngực và sau lưng cũng đau nhức. Cậu thử vén áo lên… chỉ thấy khắp người toàn là vết cắn, dấu tay, vài centimet lại có một dấu, chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Phuwin giật mình, những mảng ký ức mơ hồ chợt ùa về: ga giường trắng tinh, trần nhà xoay tròn, đầu của alpha chui vào trong áo cậu…
Cậu đột nhiên hốt hoảng, lại hất thêm vài lần nước lạnh vào mặt.
Sau một lần xả, Naravit bắt đầu tỉnh táo hơn, cơ thể hắn vẫn căng cứng theo từng nhịp thở, các đường gân xanh nổi lên, kéo dài xuống tận phía dưới.
Mức độ tương thích giữa hắn và Phuwin quá cao. Khi ở một mình, hắn còn có thể kiểm soát, nhưng chỉ cần omega bước vào, tất cả lý trí đều sẽ tan biến.
Sàn nhà bị bẩn, Naravit cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn mất một khoảng thời gian khá lâu mới bình tĩnh sắp xếp lại tình hình hiện tại, nhìn xuống dưới rồi lại ngước lên góc phải, nơi có ô cửa kính. Hắn lặp đi lặp lại hành động này vài lần rồi giật mình, nhanh chóng nhét mọi thứ vào trong, cài nút quần lại.
Phuwin có thấy không?
Hắn lấy giấy lau sàn, bắt đầu dọn dẹp.
Hiếm thấy Naravit phải cúi người lau sàn, dù ở trong doanh trại nghèo nàn, thì cùng lắm cũng chỉ dùng cây lau nhà mà thôi.
Sau khi hắn vội vã dọn dẹp xong, đúng lúc Phuwin từ phòng vệ sinh bước ra.
Qua ô cửa kính, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng ngay sau đó lại đồng thời né tránh.
Giờ phút này, Phuwin không muốn đối diện với alpha, nhưng cậu đã lỡ thấy cả rồi, làm như không nhìn thấy mà ngồi xuống ghế sofa ngẩn ngơ cũng kỳ quái. Cuối cùng, cậu bước chậm đến trước cửa kính, ngồi xuống.
Naravit cũng lề mề di chuyển đến gần.
Cả hai im lặng nhìn sàn nhà vài phút.
Sắc mặt Phuwin vẫn rất đỏ, khóe mắt hơi hồng, trông đẹp lạ thường. Naravit vừa không kiềm được mà nhìn trộm, vừa ngập ngừng mở miệng: "Xin lỗi… về chuyện môi của cậu…"
Phuwin bối rối, mím chặt đôi môi đầy vết thương của mình, không cho đối phương tiếp tục nhìn nữa.
Đáng yêu quá… Không được, lại thấy kích thích rồi. Naravit cố gắng ép bản thân bình tâm lại, hắn buộc mình quay đầu sang hướng khác: "Cậu… có nhìn thấy không?"
Phuwin: "...Ừm."
Nhiệt độ vừa giảm xuống lại bùng lên, Naravit cảm thấy xấu hổ đến mức muốn bốc cháy, nhưng vẫn cứng miệng cố giữ chút thể diện: "Tôi không định để cậu nhìn thấy, lúc đó tôi bị mất kiểm soát…"
Nói được một nửa, hắn lại nghiêng đầu sang, lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Thôi, dù sao sau này cậu cũng phải thấy mà."
Phuwin vô thức cong ngón chân lại, không nói gì.
Không ngờ sau khi Naravit nói ra những lời đó lại như mở ra một cánh cửa, càng nói càng lớn gan hơn: "Cậu… Cậu cũng sẽ cho tôi xem chứ?"
Phuwin nhắm mắt lại.
Naravit cũng nhận ra bản thân đã nói quá lộ liễu, lập tức ngậm miệng lại.
Cả căn phòng yên tĩnh khiến cả hai vốn đang đầu óc nóng lên, dần bình tĩnh lại.
Phuwin mở mắt ra, quyết định chuyển chủ đề: "Naravit, tôi muốn nói với cậu một chuyện."
Vì chuyện này, cậu vẫn luôn đợi hắn tỉnh táo lại.
Giọng điệu của cậu có chút nghiêm túc khiến Naravit ngay lập tức nhìn qua: "Sao thế?"
Trong khoản
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro