2. Góc nhỏ (1)
Trời mưa. Những hạt mưa lạnh lẽo rơi từng giọt xuống mặt đường ướt át.
Levi bước ra khỏi toà nhà văn phòng, tay cầm chiếc ô màu đen đơn giản. Đôi giày đen bóng loáng dẫm lên những vũng nước nhỏ, không chút vội vã. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường phản chiếu trên bề mặt mưa lấp lánh, tạo nên một cảnh tượng mờ ảo giữa thành phố tấp nập.
Tiếng sột soạt của giày khiến Levi thoáng liếc sang bên đường. Dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, một bóng người ngồi thu mình, chiếc áo khoác mỏng không đủ để che chắn khỏi cái lạnh đang len lỏi.
Levi chậm rãi bước tới, ánh mắt không rời khỏi bóng người kia. Đó là một cậu thiếu niên, gương mặt còn lấm lem nước mưa và mái tóc nâu rối bời. Đôi mắt xanh lơ ngẩng lên nhìn Levi, trong ánh mắt ấy, Levi thấy sự kiên cường xen lẫn chút bất lực.
“Làm gì ở đây?” Levi hỏi, giọng nói trầm khàn của anh phá tan sự im lặng.
Cậu thiếu niên không đáp ngay, chỉ cúi đầu như tránh ánh nhìn. Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, gần như bị tiếng mưa át mất. “Chỉ là… không biết đi đâu.”
Levi nhíu mày, quét mắt qua người cậu. Chiếc balo cũ kỹ bên cạnh và bộ đồng phục nhàu nhĩ nói lên rằng cậu hẳn là một học sinh. Nhưng tại sao lại ngồi đây một mình giữa cơn mưa thế này?
“Cậu không có nhà sao?” Levi tiếp tục hỏi, giọng không quá gay gắt nhưng cũng không dịu dàng.
Cậu thiếu niên ngẩng lên, ánh mắt xanh chạm vào ánh nhìn sắc bén của Levi. “Có, nhưng… không muốn về.”
---
Họ ngồi lại dưới mái hiên, im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi. Levi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mở ô che cho cậu, dù chính anh cũng chẳng tránh được mưa. Cậu nhìn anh, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
“Cảm ơn,” cậu khẽ nói, giọng nhỏ đến mức Levi suýt không nghe được.
Levi không đáp, chỉ nghiêng ô một chút để che chắn thêm. Trước giờ, anh vốn không phải kiểu người thích xen vào chuyện người khác, nhưng đôi mắt xanh kia khiến anh không thể quay lưng đi.
---
Sau cơn mưa, thành phố trở nên tĩnh lặng hơn. Levi đưa cậu thiếu niên đến một quán ăn nhỏ gần đó, nơi ánh đèn vàng ấm áp và mùi thơm của đồ ăn nóng hổi khiến không gian trở nên dễ chịu.
“Hãy ăn trước đã,” Levi nói, đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu.
Cậu thiếu niên ngập ngừng, nhưng rồi cũng cầm đũa lên. Levi quan sát cậu một lúc, không hỏi thêm bất cứ điều gì. Anh biết có những thứ không thể ép buộc, giống như mưa chỉ dừng khi nó muốn dừng.
“Tên cậu là gì?” Levi hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Cậu ngẩng lên, đôi mắt xanh ánh lên một chút ngập ngừng. “Eren. Eren Jaeger.”
Levi gật đầu, lưu lại cái tên trong đầu mà không nói thêm lời nào.
Cậu cúi đầu,lúng túng hỏi."Còn anh?.."
"Là Levi Ackerman." Anh đáp.
• • •
Eren chậm rãi nhai từng miếng cơm, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống bàn ăn. Levi vẫn ngồi đối diện, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ánh lên vẻ trầm ngâm khó đoán.
“Cảm ơn anh, Levi..” Eren nói, phá tan bầu không khí im lặng. Cậu đặt đôi đũa xuống, nhìn Levi.
Levi nhướng mày, đặt tách trà xuống. “Cảm ơn gì?”
“Vì đã không bỏ mặc em ngoài đó,” Eren đáp, giọng nói chân thành nhưng mang chút gì đó trầm lặng.
Levi nhún vai. “Tôi không làm việc tốt. Chỉ là không thích để ai chết rét trên đường mà thôi.”
Eren khẽ cười, nhưng ánh mắt không còn vẻ gì buồn bã nữa. “Vậy à? Nhưng dù sao, em vẫn biết ơn anh.”
Levi im lặng nhìn cậu một lúc, đôi mắt như đang cố đọc hiểu những cảm xúc lẩn khuất trong ánh nhìn của Eren.
“Về nhà đi,” Levi nói sau một lúc, giọng nói không còn lạnh lùng như trước.
Eren cúi đầu. “Em không muốn về. Có lẽ, anh không hiểu, nhưng… đôi khi nhà không phải nơi mà người ta muốn quay lại.”
Levi khựng lại, câu nói của Eren khiến anh không biết đáp lại thế nào. Anh cũng hiểu cảm giác đó, cái cảm giác về một nơi đáng ra phải là tổ ấm nhưng lại chỉ mang đến sự ngột ngạt.
---
Tối hôm đó, Levi không để Eren quay lại đường phố mà cho cậu ngủ lại căn hộ của mình. Căn hộ không lớn, nhưng đủ ấm cúng và sạch sẽ, phản ánh đúng tính cách của chủ nhân nó.
Eren ngồi trên sofa, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Levi khi anh pha trà trong bếp. “Anh sống một mình sao?”
“Ừ. Như thế dễ chịu hơn,” Levi đáp ngắn gọn, đặt tách trà trước mặt Eren.
Eren cười nhẹ. “Anh thật giống một ông cụ non. Cẩn thận quá mức, nhưng mà… cũng không tệ.”
Levi lườm cậu. “Nói chuyện cho đàng hoàng. Cậu không thấy mình đang ăn nhờ ở đậu sao?”
Eren bật cười thành tiếng, tiếng cười vang vọng trong căn hộ yên tĩnh khiến Levi thoáng ngỡ ngàng. Đó là lần đầu tiên anh thấy Eren trông thực sự thoải mái.
---
Tối đó, khi Levi bước ra từ phòng ngủ, anh thấy Eren đang nằm trên sofa, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
“Không ngủ được sao?” Levi hỏi, giọng trầm thấp trong ánh đèn mờ.
Eren quay sang nhìn Levi, ánh mắt sáng rực trong bóng tối. “Em đang nghĩ… Có phải em đang làm phiền anh không?”
Levi khoanh tay, đứng dựa vào tường. “Nếu cậu nghĩ như vậy, thì sáng mai hãy biến đi. Tôi không cản đâu.”
Eren mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút ấm áp lạ lùng. “Nhưng anh vẫn để em ở lại. Anh có thể đuổi em đi, nhưng anh không làm.”
Levi im lặng, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt xanh đối diện. Anh không phản bác, cũng không thừa nhận.
“Ngủ đi, Eren,” Levi nói, quay lưng bước vào phòng.
“Chúc ngủ ngon, Levi,” Eren đáp, giọng nói vang lên trong đêm tĩnh mịch.
---
Levi bước vào phòng ngủ, nhưng anh không ngủ ngay. Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ soi lên tấm chăn gấp gọn gàng trên giường, nhưng đầu óc anh lại không thể tĩnh lặng.
Anh tự hỏi mình tại sao lại để một cậu nhóc xa lạ như Eren ở lại. Levi không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác. Trước giờ, anh luôn giữ khoảng cách với mọi thứ, với mọi người. Vậy mà, lần này, anh lại không thể quay lưng.
Hình ảnh Eren co ro dưới cơn mưa trở đi trở lại trong tâm trí Levi. Đôi mắt xanh sâu thẳm ấy mang theo một nỗi buồn không thể giấu, nhưng ẩn trong đó lại là sự kiên định và mạnh mẽ lạ thường. Levi thấy một phần của chính mình trong cậu thiếu niên đó.
Anh nhớ đến chính mình năm xưa—khi còn là một đứa nhóc vật lộn với sự cô đơn và lạnh lẽo. Ngày ấy, nếu không có một bàn tay chìa ra, anh đã không thể đứng đây ngày hôm nay. Có lẽ, vì vậy mà anh không thể bỏ mặc Eren.
Levi khẽ thở dài, ngả người lên giường. Anh không muốn nghĩ nhiều hơn.
---
Sáng hôm sau, Levi tỉnh dậy sớm như thường lệ. Anh bước ra phòng khách và thấy Eren vẫn đang ngủ say trên sofa, hơi thở đều đặn. Chiếc chăn Levi để lại tối qua được kéo lên cẩn thận, che kín người cậu.
Levi đứng yên, nhìn Eren một lúc lâu. Có điều gì đó trong vẻ mặt yên bình của cậu khiến anh không thể rời mắt. Không giống như vẻ bất cần tối qua, lúc này Eren trông giống hệt một cậu nhóc vô hại.
Levi tự nhủ mình sẽ không để cậu ở lại lâu. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh biết rằng quyết định cho Eren một chỗ trú qua đêm không phải chỉ là lòng trắc ẩn. Đó còn là mong muốn được bảo vệ một người mà anh cảm thấy mình có thể hiểu và đồng cảm, dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro