Cậu chủ, anh Trần cũng không tệ lắm!
Trong phòng thay đồ sau giờ làm, bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một mình Đức Phúc.
Cậu ngồi trên băng ghế dài, cởi giày ra, nhìn bàn chân bị nổi đầy những mụn nước đỏ.
Hóa ra không thể đi xe của cậu chủ, con trai cả đời lần đầu đi giày cao làm việc lại khổ cực như thế, đáng thương như thế.
Thế thì xem ra chuyện cậu chủ long trọng phát cho cậu đôi dép lê rõ là đáng yêu. Đối với cậu chủ mà nói, con gấu này có khí chất của người trưởng thành hay của động vật cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu đi đôi dép lê vào, đang tính mở cửa phòng thay quần áo đi ra thì di động đột nhiên kêu "bíp" một tiếng.
Là tin nhắn cậu chủ gửi tới. Nhất định là kêu cậu nhanh lượn tới chỗ anh, cùng về nhà ăn cơm. Số di động của cậu chỉ mình anh biết, trừ anh ra, sẽ không có ai nhắn tin cho cậu.
Cậu lấy di động ra, mở hộp tin đến.
"Bận. Tối nay về trước đi." From cậu chủ.
Cậu cầm di động đờ người ra nhìn màn hình, lâu sau mới khẽ thì thầm.
"... Bận như thế sao?".
Không phải tới đây làm việc là có thể gặp được cậu chủ, ở bên cậu chủ sao? Tại sao cảm giác còn xa cách hơn ở nhà vậy?
Cậu ủ rũ thay quần áo ra khỏi khách sạn, bên ngoài bầu trời đầy sao, ngấng đầu nhìn phòng làm việc trên tầng cao nhất, ánh đèn trên cao sáng lấp lánh.
Cậu chủ rõ ràng còn đang trong phòng làm việc.
Cậu chủ sợ bị người khác phát hiện, phải giấu giếm quan hệ giữa bọn họ, cho nên mới bảo cậu đi trước, không muốn về nhà với cậu đúng không?
Anh cũng không về nhà, còn làm việc khổ cực trong phòng. Cậu thân là người hâu đúng nghĩa thì sao có thể về trước? Nhỡ anh cần gì, không tìm được người giúp thì sao? Đúng! Đúng lúc anh cần nhất, cậu nhất định sẽ chạy tới đầu tiên, cho nên cậu không thể đi được!
Quay người chạy vào phòng thay quần áo, cậu lại mặc bộ quần áo nhân viên phục vụ nghiêm chỉnh, vào một căn phòng trống trong nhà hàng, định luyện tập cách bày bàn ăn châu Âu một chút.
Ít nhất... không thể để cậu chủ bị phó tổng Trần đâm chọc soi mói, nói cậu chủ dùng người không khách quan, cho một người chẳng biết gì vào khách sạn làm mất mặt chứ?
"Khoảng cách giữa các đĩa phải bằng nhau".
"Nĩa trái dao phải, bộ đồ ăn khai vị ở ngoài cùng, sau đó là bộ đồ ăn chính, đồ ngọt để ở trên cùng".
"Thìa uống canh đầu tròn, dĩa ăn đồ ngọt hình vuốt".•
"Ly đựng vang trắng, ly đựng vang đỏ, ly nước lọc, ly champagne...".
"Ai ở trong ấy?".
Có tiếng mở cửa, cậu quay lại nhìn, chỉ thấy họ Trần đang đứng cạnh cửa, nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt dò hỏi.
"Không phải hết giờ làm rồi sao? Không về nhà còn ở đây làm gì"
"Tôi...".
"Muốn trộm bộ đồ ăn của khách sạn bán lấy tiền trả nợ à?".
"Không có! Tôi chỉ muốn làm quen cách sắp xếp mấy thứ này, để khỏi bị ăn mắng và trừ tiền...".
"Xì". Cậu nhóc người hầu nịnh nọt mềm yếu chỉ nghe lời cậu chủ này mà lại có thời gian rảnh rỗi, trốn đi lén học. Không ngờ cậu ta còn có chút tính cách không chịu thua mà mình thích, anh khẽ cười đi vào phòng, đưa mắt nhìn cái bàn mới được cậu bày một nửa, rồi lại nhìn cậu lúng túng đứng bên cạnh vò gấu áo.
"Không được vò gấu áo".
"Hả?"
"Thói quen xấu, phải sửa".
Cậu vội vàng thả tay ra, để bên người theo đúng quy định.
Thấy cậu cũng vâng lời, Minh Hiếu thỏa mãn gật đầu, nhưng vẫn không quên dạy bảo, "Sau này phải nhớ cho kĩ, giờ thứ cậu đang mặc là đồ của nhân viên phục vụ, không phải của người hầu, những động tác đầy tình ý này dùng với đàn ông biến thái ấy, đừng có bày ra với khách".
"... Khách cũng có đàn ông biến thái mà".
Anh nhướn một bên mày lên, "Tôi cảnh cáo cậu, mấy kiếu à ời câu kéo đó, không được phép dùng ở chỗ này, nghe rõ chưa?"
"... Ưm, không dùng thì không dùng".
Cậu chu miệng ra, lúc ngước mắt lên đã phát hiện phó tổng Trần đang thản nhiên cởi áo vest ngoài ra, tiếp đó tháo đồng hồ đeo tay, cởi cúc tay áo, ngay cả tay áo cũng xắn cao lên.
"Phó... phó tổng, anh muốn làm gì đấy! Trưa nay tôi đã nói với anh rồi, tôi không phải hạng người tùy tiện như thế, từ nhỏ trong mắt tôi chỉ có một mình cậu chủ, chỉ nghe lời mỗi cậu ấy. Anh lại không chịu phụ vụ cậu chủ với tôi, cậu chủ cũng không đồng ý cho anh theo đuổi tôi, vậy là hai ta đã không thế với nhau rồi, anh... anh không thể cưỡng ép!".
Minh Hiếu thở dài một hơi, túm thằng nhóc bên cạnh đang tính toán chạy trốn quay lại bên bàn, "Ai muốn cưỡng ép cậu. Tôi mặc kệ cậu chủ nhà cậu nghĩ như thế nào. Tôi chỉ không muốn trong nhà hàng của tôi xuất hiện kẻ không chuyên nghiệp, làm mất mặt tôi. Qua đây tôi phụ đạo!".
"... Hả?". Không phải định làm gì cậu, không phải làm khó dễ cậu? Mà là muốn dạy cậu sao.
"Còn ngây ra đó làm gì?". Anh cầm bộ đồ ăn bị cậu bày bừa trên bàn, sắp lại vị trí một lần nữa.
"Vâng!".
Thực ra, phó tổng ác ma Trần cũng không tồi tệ, thiếu đạo đức như cậu tưởng!
Anh tay cầm tay dạy cậu hai tay bưng bốn đĩa như thế nào, cách gấp khăn đơn giản, cách bày bàn ăn cơ bản.
"Nhớ được thứ tự bữa ăn của khách, sẽ sắp xếp rất dễ thôi. Từ ngoài vào trong. Đầu tiên là ăn khai vị, cho nên dao nĩa của món khai vị sẽ ở ngoài cùng, sau đó là bữa chính. Dụng cụ ăn đồ ngọt bày ở phía trên. Khi dọn đĩa của món chính, cậu phải giúp khách hàng lấy dĩa và thìa dùng trong món ngọt để sang hai bên. Hiểu chưa?".
"Cái dao như lá kia dùng làm gì?".
"Đây là loại dao chuyên đế ăn cá, là loại dao dùng khi ăn salad cá. Nếu chúng ta phải dùng tới loại dao này thì có nghĩa là hôm nay món khai vị sẽ có loại cá đó. Trước đó phải hỏi khách có kiêng kị gì không?".
"Ừm... thế cái kia là gì? Hai cái này đều là dao dùng trong món chính, phân biệt sao được?".
Minh Hiếu cầm lấy con dao có răng cưa, "Đây là loại dao dùng để ăn thức ăn trong các món sườn, khá tiện để cắt. Nhưng loại dao này rất sắc, để tránh làm khách bị thương, chúng ta sẽ không mang loại dao này lên từ đầu, cần chờ tới khi khách đã ăn món khai vị xong mới mang lên.".
Anh giới thiệu rành mạch rõ ràng, khiến cậu không thế kìm được, im lặng nhìn anh với ánh mắt sùng bái.
"Sao thế?".
"Không ạ. Chỉ thấy phó tổng biết nhiều quá...".
Anh nhìn cậu, cười khẽ, cậu thấy cặp kính trên sống mũi cao thẳng của anh hơi trễ xuống, nhưng hai tay hãy còn cầm bộ đồ ăn làm mẫu cho cậu.
Cậu kiễng chân lên, vô thức đưa tay đẩy cặp kính sắp trượt xuống lên, làm lọn tóc mềm mại trước trán anh rủ xuống mắt.
Anh ngẩn ra vì động tác bất ngờ, ánh mắt chăm chú nhìn cậu đầy ngụ ý.
"Khiêu khích tôi à?".
"Hả?".
"Nếu không thì cậu định làm gì?". Lần trước giúp anh xoa, lần này giúp anh đẩy kính lên, còn lần sau?
Có phải tính liếm anh, nếm thử mùi vị của anh không?
Phát hiện hành động của mình có phần không đứng đắn, Đức Phúc tránh xa khỏi người phó tổng, quên mất lời nhắc nhở của phó tổng, sự xấu hổ khiến hai tay cậu bất giác kéo kéo gấu áo.
Lúc này, Minh Hiếu lại chẳng bảo cậu thả tay ra, khóe môi còn cong nhẹ lên, ngay cả ánh mắt cũng đầy ý cười, cứ kệ cho cậu lo lắng hành hạ gấu áo của mình.
"Được rồi. Hôm nay cũng muộn rồi. Về nhà đi.".
"Hả? Về... về nhà?". Nhưng mà, chắc cậu chủ vẫn còn đang bận. Cậu vẫn còn chưa muốn về, "Vậy phó tổng Trần đi thong thả".
Anh nhìn cậu kì lạ, "Cái gì mà đi thong thả? Cậu cũng đi cùng đi"
"Nhưng tôi còn muốn tiếp tục...".
"Thế hiện cố gắng thái quá trước mặt cấp trên, giả tạo quá". Ai bắt cậu ngày đầu tiên phải cố gắng hết sức chứ.
"... Ừm...". Sao anh biết cậu muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt cậu chủ chứ. Không hổ danh là phó tổng đại nhân.
"Hơn nữa, không có tôi dạy, đêm nay cậu cũng chỉ lại làm bừa thôi. Hôm nay tôi không muốn làm thêm giờ, mệt rồi, về nhà. Hiểu chưa?".
"...". Tự nhiên lại nói câu chỉ biết phá hoại, hừ. Có lẽ cậu chủ cũng nghĩ như thế nhỉ, nếu để cậu ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ líu ríu quấy rối không gian làm việc yên tĩnh của anh, "Ừm... về nhà, về nhà thôi".
"Mười phút. Bãi đỗ xe". Anh nói gọn lỏn, cầm áo vest định đấy cửa ra ngoài.
Con gấu còn chưa hiểu ra vấn đề, "Phó tổng Trần, mười phút cái gì ạ?".
"...". Minh Hiếu quay người trợn mắt nhìn cậu, sao lại có người chậm hiểu thế chứ, không lẽ anh phải nói huỵch toẹt ra, chẳng giấu giếm gì cậu ta mới hiểu được à, "Sau mười phút nữa, gặp ở bãi đỗ xe!".
"Hả? Không phải về nhà sao?". Đi bãi đỗ xe làm gì?
"...". Anh hít sâu, "Tôi rất rỗi, muốn đưa cậu về nhà, có... được... không?!". Ba tiếng cuối cùng, anh rít qua kế răng.
"... Ấy... được... được rồi". Vì nếu nói không được, có lẽ sẽ bị đè xuống đất cho ăn đòn mất. Ánh mắt của phó tổng Trần đáng sợ thật.
Đúng là đủ rồi. Hiếm lắm anh mới có tâm trạng vui vẻ muốn đưa trai lơ ngơ về nhà, cậu ta lại còn tỏ ra miễn cưỡng thế cơ chứ!
Trong bãi đỗ xe ở tầng ngầm, Minh Hiếu tựa người bên cạnh cửa xe, ngậm chặt điếu thuốc lá, nheo mắt lại, lần thứ năm nâng tay lên xem đồng hồ.
Hai mươi phút trôi qua, tên nhóc người hầu thích làm bộ làm tịch kia còn chưa tới, đúng là đã hiểu thấu cái câu rất rỗi của anh rồi.
Tiếng dép lê loẹt quẹt trên nền đất vang lên, từ xa tới gần vang vọng khắp bãi đồ xe.
Anh vứt điếu thuốc xuống, dẫm chân dụi tắt, định ra vẻ khó chịu, vừa ngước mắt lên, đập vào mắt là hình ảnh búp bê gấu trúc, bỗng dưng không thể nổi cáu được.
Hừm hừm, bộ đồ người hầu nhìn kiểu gì cũng ra dễ thương, mỗi đôi dép dưới chân không hợp cho lắm...
Nếu giờ mà anh nổi nóng với cậu ta, thì đúng là như người lớn bắt nạt trẻ con, ông chủ kì quái đang chà đạp nhóc con bé nhỏ...
"Xin lỗi nhé, phó tổng Trần, quần áo này của tôi mặc vào còn rắc rối hơn đồng phục, cho nên... cho nên...".
"... Cậu chủ nhà cậu đúng thật là...". Quá khốn nạn, quá biết hưởng thụ rồi! Nếu trong nhà có một đống bé trai ăn mặc như thế này thì còn hơn thịt rượu ê hề ấy chứ.
"Lên xe, về nhà". Anh tức giận mở cửa xe, nhét con gấu ngốc nghếch ăn mặc kiểu người hầu vào.
Anh ngồi vào ghế lái, đang tính cài dây an toàn thì phát hiện bộ dạng của cậu như một học sinh tiểu học đi chơi xuân vui vẻ ngó nghiêng cái xe, "Cậu vui cái gì thế hả?".
"Tôi thấy xe anh không sao thì cảm thấy trong lòng rất đỗi vui mừng thôi!". Xem ra không bao lâu nữa cậu có thể trả hết nợ cho anh rồi.
"Cài dây an toàn vào".
"Không sao không sao, cảnh sát sẽ không phát hiện ra tôi đâu, tôi có mang cái này". Cậu vỗ vào cái túi Panda, dây đeo chéo giống như dây an toàn vắt ngang ngực, phía trên túi còn có mấy chữ to nạm thủy tinh chói cả mắt - Phục vụ cậu chủ, sứ mệnh quang vinh mà thân thánh.
"Thế nào! Rất thông minh phải không? Dù sao còn lâu mới hết tắc đường, đi với tốc độ rùa bò thế này còn cần cài dây an toàn làm gì chứ!".
Chẳng ra sao cả! Minh Hiếu cau mày phủ định.
Cậu ngồi trên xe anh, thế mà còn muốn phục vụ cho cái tên cậu chủ bạo ngược kia à? Còn sứ mệnh quang vinh mà thần thánh nữa chứ. Hừ!
"Tôi không muốn cảnh sát nghĩ rằng chất lượng dây an toàn tôi chọn quá tệ!". Anh trợn mắt, đưa tay gỡ cái túi tầm thường này ra, tiện tay quăng ra ghế sau, cài dây an toàn cho cậu, "Tôi không thích loại con trai làm gì cũng lười. Hiểu chưa?"
"Ờ... ừm". Anh thích hay không thì liên quan gì tới cậu? Cậu chớp mắt nghi hoặc.
Xe khởi động lăn bánh, trong giây lát, trong xe im ắng.
Đức Phúc lúng túng liếc trộm Minh Hiếu đang lái xe, kính xe anh phản quang ánh sáng đèn đường.
Thấy cậu nhìn mình đầy vẻ đề phòng, anh cười khẽ, nói, "Cậu sợ ngồi xe của đàn ông lắm à?".
"Không, không có mà. Tôi bình thường vẫn ngồi xe của cậu chủ mà".
"Thế ngoài cậu chủ nhà cậu ra thì sao?".
"À...". Hình như lần nào đi xem mắt, ngồi xe của đàn ông cậu cũng rất... sợ.
"Trong thâm tâm cậu không coi cậu chủ nhà cậu là đàn ông à?"
"Không phải! Cậu chủ nhà tôi rất man đó!". Gợi cảm tới mức khiến người ta không hít thở bình thường được! Sao lại không phải đàn ông chứ!
Mỗi lần ở bên cậu chủ, cậu cũng khó thở, tim đập mạnh như tất cả những kẻ lỡ mộng mơ hâm mộ cậu chủ, bị hormone nam tính ấy hấp dẫn vô cùng, về điểm này, cậu đúng thật là người hầu không làm tròn trách nhiệm, chìm đắm trong hormone cậu chủ phóng ra.
"Thế cô vợ cậu chủ rất man nhà cậu cưới về như thế nào?"
"Sặc! Ấy... chuyện... chuyện này...".
Thấy mắt cậu láo liên, mập mà mập mờ, Minh Hiếu nheo mắt dò hỏi, "Đừng nói với tôi cậu căn bản chưa thấy cô chủ của mình... hay nên nói, cô gái kia căn bản chưa từng tồn tại?".
Đây là cái bẫy, bẫy to đó!
Chẳng trách phó tổng Trần đột nhiên tốt tính muốn đưa cậu về nhà, hóa ra là muốn khai thác thông tin từ cậu.
"Cô chủ nhà tôi... đương nhiên là tôi thấy rồi! Cô ấy với cậu chủ kết hôn rồi, theo lẽ thường phải sống cùng nhà với nhau chứ. Tôi về nhà còn phải phục vụ cô ấy đấy."
"À? Thế hả?". Anh kéo dài giọng nghi ngờ, "Thế cậu nói cho tôi nghe chút coi, cô ấy là người như thế nào?"
"Cô ấy... cô ấy... cô ấy...".
"Không nói được à?". Lần trước xem chương trình phỏng vấn của đài truyền hình thấy quái quái, hơn nữa tự dưng còn làm hiệu ứng làm mờ hình ảnh, anh cảm thấy có chỗ kì lạ, cậu chủ kia sao lại không muốn vợ của mình xuất đầu lộ diện, trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó.
"Sao lại không nói được chứ!". Bị Minh Hiếu từ từ áp sát, Đức Phúc quýnh lên, lớn giọng nói bừa, "Cô chủ nhà tôi là một đại mỹ nhân đó! Cô ấy quen cậu chủ ở nước Anh, đã yêu nhau ở nước ngoài lâu rồi, lần này cùng về nước với cậu chủ!
"Cô ấy đoan trang đứng đắn, nhã nhặn lịch sự vô cùng, đối xử với người hầu bọn tôi vừa tốt vừa thân thiện, bình thường đều ở nhà ít khi ra đường, đúng là tiêu chuẩn cao nhất của một người vợ hiền nha! Cậu chủ nhà tôi thích cô ấy muốn chết luôn đó!".
Ông trời ơi, ông đang bận cái gì đó? Cũng không mở to mắt nhìn cậu đáng thương bao nhiêu, khố sở cỡ nào, tự thối mình thành một con thú hiếm có trong sách đỏ, cậu cũng chê mình không đủ tiêu chuẩn...
Nhưng nếu để phó tổng ác ma biết cậu chủ cưới một thằng nhóc, hơn nữa còn mềm yếu, nịnh nọt, ngay cả việc dọn bàn cũng dọn lộn xộn chẳng ra sao, hình tượng uy nghiêm của cậu chủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát.
Đức Phúc hao tâm tổn trí đem cô chủ tưởng tượng thành một cô gái gần như hoàn mỹ, nhưng phó tổng Trần không thèm đế ý tới, "Hừ. Tôi thực sự không tưởng tượng được cục băng kia sẽ thích một cô gái như thế nào".
"Đó là vì cậu chủ nhà tôi chỉ yêu một người lại si tình, trong mắt chỉ có duy nhất cô chủ nhà tôi, anh cũng không biết ánh mắt cậu ấy nhìn cô chủ say đắm thế nào đâu, với cậu chủ nhà tôi, sự tồn tại của cô ấy là đặc biệt đó!"
"Đối tượng lợi dụng tiện nhất thì có". Anh cười nhạt, chọc thủng huyền tưởng tuyệt vời của cậu ngay lập tức.
"...".
"Để có được sự đồng ý của chủ tịch, để mau chóng thừa kế gia sản, tùy tiện cưới một cô gái về che mắt mọi người". Minh Hiếu kết luận chắc chắn.
"..Cậu chủ không phải...".
Cậu há miệng phản bác, muốn bênh vực cậu chủ, nhưng có chút lực bất tòng tâm.
Xe dừng lại, cậu mới phát hiện đã tới cửa nhà, vội vàng muốn xuống xe thoát khỏi cảnh khốn đốn này, lại bị Trần Minh Hiếu kéo lại.
"Cậu chột dạ? Muốn trốn hả?".
Vừa nghe thấy thế, cậu ngồi lại trong xe, ngẩng đầu nhìn trời vờ như không có chuyện gì, "Tôi không có. Tôi đâu có chột dạ?".
Anh khẽ cười, cũng không vạch trần, móc thứ gì đó trong túi quần ra nhét vào tay cậu.
"Đây là cái gì?". Cậu tập trung nhìn, đó là một chiếc di động khá to. Cậu nhìn phó tổng Trần nghi hoặc.
Anh hất cằm, "Không phải di động của cậu bị hỏng à?".
"Vâng... bị hỏng rôi".
"Dùng cái này trước đi".
"Hả?".
"Hả cái gì? Tôi sợ không tìm được, cậu ôm nợ chạy luôn".
"Nhưng... nhưng mà, di động của anh tặng tôi rồi, anh lấy gì dùng?". Như thế được sao?
Anh bực bội hừ một tiếng, dù sao anh cũng có hai cái di động cho công việc và cá nhân, vứt cho cậu cái cá nhân, chẳng ảnh hưởng gì, "Không phải tặng. Màu cái di động này tôi không thích, không cần nữa".
Cậu lật máy nhìn, máy màu trắng rõ ràng rất đẹp rất hợp mắt lại là loại đang mốt, có lẽ phó tổng Trần không thích màu trắng nhỉ.
"Ngày nào cậu cũng phải bật máy, đừng đế tôi không tìm được cậu, nghe chưa?"
"... Vâng, khi nào nhận tiền lương, nhất định sẽ báo cho anh biết, anh không cần lo đâu!".
Phúc uể oải đáp lời.
"Tôi về nhà đây. Phó tổng Trần, chào anh".
Cậu xuống xe, nhìn phó tổng quay đầu xe, biến mất trong màn đêm.
Đức Phúc lấy di động cậu chủ Trung Thành tặng ra, rồi lại nhìn chiếc di động bên tay trái do phó tổng Trần tặng, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Đây là cái người ta gọi là - ngàn vàng tan hết lại quay lại sao?
Hay nên nói, gần đây đang mốt trò tặng di động?
Nhưng mà, phó tổng Trần không nói không thể nhớ số của người khác, cậu có thể dùng di động này ghi số của người khác, không cần lãng phí đầu óc đi nhớ số nữa. Phó tổng Trần đúng là người tốt.
Cậu vào nhà, cậu chủ không ở nhà, cậu không cần phục vụ bèn tắm rửa sớm rồi lên giường ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa.
Đương lúc mơ màng, cậu nghe tiếng cửa phòng mình khẽ vang lên, ánh sáng bên ngoài hắt vào phòng. Có ai đó đi vào phòng, tới bên giường cậu.
Mùi nước hoa bay vào mũi, cậu nhăn mũi xoay người, kéo chăn lên che mũi mình.
Nhưng người đó không chịu để cậu quay lưng về phía mình, đưa tay phá cậu.
Ngón tay có vết chai di chuyến trên mặt cậu, vén tóc mái của Đức Phúc lướt qua mũi, cuối cùng cọ nhẹ lên môi cậu vô cùng thân thiết, đầu lưỡi Phúc nếm thấy vị chan chát của kim loại, cái lạnh xẹt qua trong lòng.
"Ừm, Bảo Bối, mày đừng có nghịch".
"...".
"Còn chạm vào miệng tao là tao cắn đó".
"...".
"Mùi nước hoa phụ nữ trên người mày hôi chết đi được".
"...".
Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng, cậu sắp xếp xong xuôi mới gõ cửa phòng cậu chủ, nhưng phát hiện cậu chủ đã không còn ở trong phòng từ lâu. Cậu vội vàng chạy đi báo cáo cho tổng quản bảo mẫu biết cậu chủ đã đi đâu mất, nhưng tổng quản bảo mẫu lại nói với cậu như thế này.
"Cậu chủ? Sáng sớm đã đi rồi".
"Cậu chủ, cậu ấy... đi rồi?".
"Phải! Cậu chủ mới tiếp quản khách sạn, lại muốn làm cho mấy vị giám đốc không vâng lời phải phục cậu ấy, nhiều việc bề bộn lắm! Phúc Phúc này, không phải ta nói cậu đâu nhé. Ta phát hiện gân đây cậu càng lúc càng chẳng ra gì. Làm gì có người hầu nào ngủ nhiều hơn cả cậu chủ chứ. Cậu chủ vất vả như thế, đi sớm về khuya, bận bịu tới mức quên cả chăm sóc bản thân, cậu làm việc ở khách sạn phải chăm sóc tốt cho cậu chủ, có nghe không hả?".
"... Con còn không được chạm mặt, chăm sóc cái khỉ gì chứ".
"Lẩm bẩm gì đó?".
"Không ạ, tổng quản bảo mẫu, con đi làm đây".
Cậu bực bội tránh những lời dặn dò dài dòng của tổng quản bảo mẫu, lấy túi rồi đi làm bằng tàu điện ngầm.
Chen chúc trong tàu điện âm ĩ, rung rung lắc lắc, khiến tâm trạng vốn đĩ đã bất an của cậu lại càng hoang mang hơn nữa.
Tại sao cậu chủ không chịu đi làm cùng với cậu? Tại sao phải đi trước? Cậu khó coi như thế à? Anh sợ người ta phát hiện quan hệ giữa hai người đến thế sao? Tại sao lúc về lại có mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc trên người? Cậu thực sự là vợ của cậu ấy sao?
Cậu có thể mở miệng hỏi sao? Cậu có tư cách à?
Hôn nhân bí mật chết tiệt, chẳng vui chút nào!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro