Cậu chủ, cậu bị bắt cóc sao?


Làn khói thuốc lượn lờ trong quán bar khuya.
Chàng trai mặc bộ quần áo thuần một màu ngôi trong phòng riêng hút thuốc uống rượu liên tục.

"Trung Thành, không phải cậu không thích hút thuốc sao? Dạo này hút kinh quá. Còn chưa làm lành à?".

"Để tớ nói nhé, cậu cũng chán đời quá đấy, cứ cởi sạch quần áo ra, ôm nhóc ấy đè lên giường, nói đúng một câu anh yêu em không phải là xong à, việc này cứ vòng vo tam quốc làm gì".

"Ôi giời, các cậu đừng giày vò cậu ấy nữa, tên người hầu nhà cậu ấy á, trong đầu toàn là gỗ, đầu làm từ gỗ đấy, ám chỉ rồi công khai cách nào cũng thử hết rồi, chỉ biết phục vụ Trung Thành như cậu chủ, chẳng biết cậu chủ nhà mình cũng có thất tình lục dục, là tên đàn ông chính hiệu thích cậu ta từ thể xác tới tâm hồn đâu!".

Chàng trai gỡ điếu thuốc trên môi xuống, dụi tắt, nới lỏng cà vạt, lẳng lặng tiếp tục uống rượu giải sầu, cố nuốt mọi thất tình lục dục không thể kìm chế nối với tên nhóc ngốc nghếch kia xuống.

Anh em xung quanh thấy anh không trả lời cũng chẳng làm chộn rộn nữa, tản ra chỗ khác ngồi chơi, chỉ cười khẽ lắc đầu với anh.

"Hồi trước tìm cậu đi chơi, cậu bảo mình kết hôn rồi, đưa hết tiền cho vợ, không có tiền, giờ thì giàu rồi hả? Mời mọi người uống rượu?". Chàng trai kia vẫn lờ đi, tiếp tục nhấm nháp ly vang đỏ không trả lời.

"Vợ chạy rồi mới nhớ tới anh em, cậu được lắm".

Vợ của anh chạy thật, anh tận mắt thấy cậu lên xe người đàn ông khác, ngồi trên ghế lái phụ của gã kia, cài dây bảo hiểm, còn anh thì ngậm bồ hòn làm ngọt uất ức ngồi trong xe mình, không tìm ra cớ mà nổi giận.

"Đúng đó, hồi trước cậu sống chết cũng chẳng thừa nhận mình có tình cảm với người ta, chạy ra nước ngoài tránh nhóc ấy lâu thế, rốt cuộc chịu thua, không chịu nổi mới đồng ý về nước đúng không?"

"...Sao tôi phải yêu một người hầu hả? Với tôi, cậu ấy chỉ giống như Bảo Bối thôi..."

"Tớ thì tò mò lắm nhé, rốt cuộc con cún con ấy làm gì với cậu, khiến cậu càng lúc càng thích, quan tâm hờn dỗi tới mức này hả? Không lẽ chỉ vì bị người khác phá chuyện kết hôn giả, chứ không phải vì cậu không chịu được việc cậu ấy bị người khác cướp mất?"

"..."

Không phải cún con, là gấu con mới đúng.

Trung Thành nghĩ phải tránh xa cậu, phải tránh xa nhóc người hầu ấy ra, anh còn nhớ hồi còn bé mình đã nói, cậu ấy như Bảo Bối, chỉ là thứ thuộc về anh, anh sẽ không có tình cảm với Bảo Bối, nhưng tại sao mỗi lần đối diện với cậu, anh càng lúc càng khó kiểm soát bản thản?

Anh cao ngạo lại tự đại, không muốn thừa nhận mình thích một người hầu đã đành, mà người hầu này lại là nam, được cái lúc nào cũng trong bộ dạng ngu ngơ chẳng hiểu gì. Anh đã thử hẹn hò với những người khác, cũng từng tính chuyện tìm người thay thế cậu, không phải là người hầu, không phải là con trai. Anh phải tìm một cô gái trong gia đình thượng lưu xứng đôi với mình, nhưng cuối cùng mới phát hiện không làm được.

Anh nghĩ rằng tìm người cứ ồn ã ríu rít như cậu là được rồi, nhưng không phải cậu, anh cảm thấy ồn ào quá.

Anh nghĩ rằng tìm người cứ nhõng nhẽo bám người như cậu là được rồi, nhưng không phải cậu, anh thấy phiền phức quá.

Hóa ra, cô đơn không phải vì không có người ở bên, mà là vì người ở bên mình đâu phải người trong lòng mình.

Lúc nhìn thấy cái túi Panda kia, anh đã chịu thua rồi, tốt nghiệp xong quay về nước, ngày đầu tiên cậu đã cho anh một đòn.

Cậu đang xem mắt, lại còn không phải là lần đầu tiên.

Anh không hạ mình nổi, không mở miệng được, chỉ có thể lúng túng ám chỉ rằng cậu có thể có ý với mình. Nhưng cậu vẫn trả lời mình không muốn. Thế thì kết hôn trước rồi tính, kết hôn! Kết hôn rôi,

Đức Phúc không chạy được nữa...

Nhưng mà, hóa ra kết hôn rồi còn có thể ly hôn, cậu vẫn chạy trốn, lần này anh đành chịu thua.
Cảm giác khó chịu của một người đàn ông cứ nghẹn nơi cổ họng, khát khao chiếm giữ mãnh liệt ấy đè nén chẳng được mà thể hiện ra cũng chẳng xong, không tài nào giải quyết được, cứ ấm ức trong lồng ngực, gì mà có tình cảm thì thể xác không quan trọng, gì mà tình cảm không nên nông cạn như thế này, anh không tài nào không để ý, không tài nào coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.

Cậu đã yêu gã đàn ông kia hay chưa? Cậu có nghĩ gã quan trọng hơn cậu chủ này, cậu có nói với anh rằng phải đi không?

"Trung Thành, nếu không bỏ qua được thì chi bằng cứ quên đi".

"Quên cái gì? "

"Cậu đã không tài nào bỏ qua được chuyện đó, cậu ta cũng thực sự không phải là người mà cậu muốn nữa, cậu ta không có tư cách nữa. Chi bằng cậu hãy ngừng tình cảm dành cho cậu ta ở đây đi, bỏ nó đi, buông nó ra. Sẽ không còn khó chịu nữa".

Nguyễn Đức Phúc không có tư cách sao? Chỉ cần không còn thích cậu ấy, cậu ấy có ở bên ai thì đã liên quan gì tới anh nào?

Nửa đêm, chiếc di động đã im ắng bấy lâu bên cạnh gối Đức Phúc đột nhiên đổ chuông. Là di động cậu chủ đưa cho.

Muộn thế này, cậu chủ gọi điện làm gì? Con gấu dụi cặp mắt lơ mơ vì buồn ngủ, nhận điện thoại, "A lô.."

"Cậu người hầu bé nhỏ à".

Giọng nói trêu chọc vang lên từ đầu máy bên kia.

"A lô! Anh là ai! Sao lại cầm di động của cậu chủ nhà tôi".

Giọng nói xa lạ khiến cậu tỉnh cả ngủ, chuông cảnh giác kêu vang.

"Đúng rồi. Sao tôi lại cầm di động của cậu chủ nhà cậu ấy à? Vì cậu chủ nhà cậu đang ở trong tay tôi".

"..Bắt cóc..bắt cóc!!! Mấy người bắt cóc cậu chủ nhả tôi à!".

"Phải đó. Chúng tôi không những bắt cóc cậu chủ nhà cậu, mà còn đem cậu ta bán quách đi. Chỗ này có mấy bà trả giá cao, muốn mua đêm đầu tiên của cậu ta lắm nhé".

"Anh... anh lại còn biết đó là lần đầu của cậu chủ nhà tôi à!".

"Hừ vừa nhìn là biết cậu ta chưa từng được động chạm, mới có thể để cậu hành hạ tới mức khổ sở thế này".

"Ý... ý anh là sao!".

"Giờ tôi cũng không có hứng nửa đêm nói nhảm chuyện lần đầu tiên của cậu chủ nhà cậu với cậu đâu. Giờ nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo làm gì thì cậu làm cái đó, không thì sự trong trắng của cậu chủ nhà cậu cứ thế mà đi nhé".

"Anh đừng động vào cậu chủ nhà tôi mà, chuyện gì tôi cũng làm theo!"

Đức Phúc tỉnh ngủ hẳn, nhảy xuống giường.

"Rất tốt, giờ cậu vào phòng của cậu chủ, mở máy vi tính của cậu ta lên".

"Ờm, máy vi tính của cậu chủ có cài mật khẩu".

"Nhập ngày sinh của cậu vào xem"

Nhập ngày sinh của cậu vào? Táp táp táp, 15/10, nhập vào... enter...

Được rồi này!!! Mật mã máy vi tính của cậu chủ là...ngày sinh của Đức Phúc...

"Đã mở được máy chưa?".

"...Mở rồi, anh muốn tôi trộm bí mật kinh doanh gì đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi...".

"Ánh trên màn hình là ai?".

"Hà?... Là là... Là tôi...".

Một cái mặt to xấu vô cùng tận, hai mắt híp lại thành hai cái khe nhỏ xíu, mồm thì há hốc ra, ôi mẹ ơi, ngay cả phần bên trong răng hàm cũng nhìn thấy được! Sao cậu lại như thế này chứ! Nhìn cái mặt này, ngay cả cậu cũng không chịu được, sao cậu chủ có thể bình tĩnh đối diện với nó làm việc chứ!

"À' Đúng rồi, giờ quay người lại, tìm cái két sắt dưới gầm giường của cậu chủ nhà cậu đi".

Hả? Xong rồi à? Không phải muốn trộm bí mật kinh doanh gì đó à? Sao chỉ bảo cậu nhìn cái mặt to như quái vật của mình một tí rồi sai cậu bò xuống gầm giường chứ...

"Mật mã cái này tôi cũng không biết!".

"Nhập ngày sinh của cậu vào".

Có trùng hợp cũng chẳng tới lần thứ hai chứ?

Cách.

Mở... mở rồi!

Mẹ ơi! Cậu đã mở két sắt của cậu chủ này! Vàng bạc đồng sắt gì cũng bị kẻ khốn trộm đi hết!

"Tự lấy ra đi".

Hả? Đây là cái gì?

Chuỗi ảnh treo di động hiện ra trước mắt Đức Phúc, toàn là ảnh cậu chụp với cậu chủ... không phải là món quà sinh nhật cậu định đưa cho anh nhưng đã... ném đi rồi sao? Tại sao lại ở trong két sắt của anh? Còn một xấp ảnh chụp... toàn là ảnh chụp cậu hồi bé xấu muốn chết, còn có....
Tấm ảnh cưới kì quái cậu chụp với anh... Anh cất những thứ chẳng đáng tiền này cùng một nơi với đống vàng bạc sao?

"Được rồi, giờ thay quần áo ra ngoài đi, tôi ở ngoài đón cậu".

"Hả? Anh bắt cóc này, có phải anh nói thiếu câu nào rồi không? Ví dụ như đem theo hai thỏi vàng bạc đồng sắt gì đó của cậu chủ...".

"Không cần. Vì cậu còn đáng giá hơn mấy thứ kia".

"...Anh muốn tôi đi bán nội tạng sao?"

"... Cậu đúng là đồ ngốc chẳng biết gì cả, cậu chủ nhà cậu sao không bóp cậu chết đi hả?".

Sao tự dưng đả kích cậu vậy chứ! Hừ!

Thay quần áo xong, Nguyễn Đức Phúc nắm chặt túi Panda, chui vào một chiếc xe ô tô đang chờ cậu.

Người nọ đội mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, không thấy rõ được khuôn mặt của gã.

"Cậu chủ đang ở đâu? Mau để tôi nhìn thấy cậu ấy đi! Các anh vẫn chưa làm chuyện gì bỉ ổi với cậu chủ nhà tôi chứ hả?".

"Muốn thấy cậu chủ, cậu có đem tiền đi không?".

"Có! Tôi có đem theo thẻ ngân hàng của cậu chủ đây!".

Cậu vào phòng anh mò ra được cái thẻ..

"Hừ, thế cậu có biết mật mã không?".

"Vớ vẩn! Không phải ngày sinh của tôi à!"

Úi chà? Hiểu rồi à? Đã biết tất cả đầu óc của cậu chủ nhà cậu đều bị cậu xâm chiếm hết, nghĩ cái gì cũng xoay vòng vòng quanh cậu, đơn giản ngu ngốc tới mức đặt mật mã của tất cả những thứ quan trọng đều là ngày sinh của nhóc người hầu khờ khạo này chưa?

"Được, ngồi yên đó, chúng ta đi trao đổi tiền chuộc cậu chủ nhà cậu".

Chiếc xe lao đi, phóng như bay trên con đường vắng vẻ. Đường đi của chiếc xe này hơi quen, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng lại dừng trước một cửa hiệu chụp ảnh.

Đó là cửa hiệu ảnh cưới cậu và anh đã từng chụp.

Cánh cửa bằng kính khóa chặt, mấy ngọn đèn đặt dưới đất chiếu hắt lên tấm ảnh quảng cáo treo trên cao, người trong tấm ảnh chụp được phóng to lên chẳng phải là ai khác, là cậu chủ và cậu. Cậu nhóc thấp hơn mặc bộ đồ cưới trắng toát, mặt ngu ngơ hướng về phía máy ảnh, ngón tay thon dài của chàng trai cao hơn khẽ chạm vào bên má cậu, trong đôi mắt dịu dàng sâu thẳm đó ngập tràn ý cười hạnh phúc thương yêu với cậu nhóc đứng bên mình.

Ánh mắt quyến rũ như thế, vẻ mặt thu hút như thế, còn khóe môi khẽ cong lên kia đều là những thứ chưa bao giờ cậu thấy ở anh.

Hóa ra lúc cậu không để ý, anh đã nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập ý cười như thế sao?

Ẩn trong ánh mắt ấy là thứ gì?

Cậu lặng lẽ thầm đoán, lén chờ mong, nhưng lại lo mình giờ đã không còn tư cách nữa.

Cậu đã ly hôn với anh rồi, giờ thấy những thứ này chỉ khiến cậu càng thêm mệt mỏi.

Chiếc xe rẽ vào quán bar, cậu theo gã bắt cóc đi vào một căn phòng riêng, cậu thấy cậu chủ nhà mình đang nghiêng người dựa vào ghế sofa nhắm hờ mắt, điếu thuốc đang cháy dở vẫn còn ngậm trên môi.

Đầu tóc anh rối bù, áo sơ mi nhăn nhúm, cà vạt lỏng lẻo, mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi đàn ông cứ chờn vờn quanh người chẳng tan nổi, khí thế cao quý hơn người không còn nữa, thứ mùi vị đàn ông khiêu gợi nguy hiểm cứ tỏa ra bừa bãi.
Cậu chưa từng thấy bộ dạng lôi thôi chán nản hút thuốc say rượu này của anh.

"Cậu chủ... cậu chủ! Cậu chủ, cậu không sao chứ?".

Đức Phúc nhào về phía trước, bỏ điếu thuốc trên môi anh xuống, đỡ cằm để anh nhìn thẳng vào mình, "Bọn họ có làm gì cậu không? Cậu chủ, cậu nhìn em đây này!".

Anh nheo đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào cậu, rượu sặc lên trong cổ họng, ho khan liên hồi.

"Cậu chủ, cậu có sao không? Để em giúp cậu".

Cậu đạt tay lên lưng Trung Thành, nhưng lại bị anh choàng tay qua ôm lấy vai đầy khao khát, cả người nồng nặc mùi rượu hét to lên với mọi người trong phòng.

"Tất cả các cậu nghe rõ cho tôi, cậu ấy...".
Trung Thành siết chặt tay lại, kéo cậu lại sát bên mình, ngang ngược tuyên bố, "Cậu ấy là vợ tôi!".

Không phải người hầu, không phải vợ cũ, cậu là vợ của anh, là của riêng mình anh!

Đức Phúc sững sờ, nhìn chằm chằm vào anh mà chẳng biết nên phản ứng ra sao... anh uống say rồi đúng không? Say tới mức mất trí rồi đúng không?

"Vợ cái gì hả? Hồi trước đưa ảnh cho bọn tôi xem, không phải cứ cứng mồm bảo cậu ấy chỉ là người hầu nhà cậu thôi à?"

"Đây là vợ của tôi... vợ, là vợ!"

Anh cứ nhắc đi nhắc lại liên tục không biết chán, vừa lẩm bẩm, vừa ôm siết cậu vào trong lòng mình chẳng cho cậu cự tuyệt.

"Được rồi Trung Thành, ai cũng biết đây là vợ cậu rồi, cũng chẳng ai muốn cướp đâu, cứ nhắc đi nhắc lại mãi không thấy phiền hả!".

"Này, cậu chủ nhà cậu gọi cậu đấy, cậu cũng nên thưa lại một tiếng chứ".

Anh chàng đội mũ lưỡi trai nhắc một câu, đẩy Đức Phúc vào trong lòng anh. Anh dựa cả người vào cậu, phần mặt lởm chởm râu áp vào má cậu ngứa ngứa, khóe môi cứ khẽ chạm vào cố và mặt cậu.

"Cậu chủ. Cậu say rồi, chúng ta về nhà nhé?".

Anh mím môi nhìn cậu chăm chú, "Em muốn tôi về nhà với em à?".

Anh không muốn sao? Không muốn về nhà với cậu sao? Lại không thích cậu xen vào chuyện của người khác rồi sao?

Giờ cậu không còn là người hầu riêng của anh nữa, không thể xen vào cuộc sống hàng ngày của anh nữa...

"Được! Vợ bảo về nhà rồi.Tôi muốn về nhà với vợ tôi! Mấy cậu tránh ra đi".

"Hả?".

Sao thấy cậu chủ lúc say rượu... thẳng thắn tới mức đáng yêu... giống như một cậu nhóc học sinh ngốc nghếch khờ khạo vậy nhỉ?

Anh bướng bỉnh đứng dậy, an tâm dựa hẳn vào người Đức Phúc, để mặc cậu đưa mình ra ngoài.

Tới cửa cậu mới nhìn bộ mặt của người đội mũ lưỡi trai - không phải bắt cóc sao? Là anh bạn
lần trước chơi bóng rổ với cậu chủ đây mà?

Anh ta bảo cậu mở máy vi tính, mở két sát của cậu chủ, đưa cậu đi xem ảnh ở cửa hiệu chụp ảnh cưới là vì cái gì?

Bỗng nhiên anh ta cúi xuống nói thầm bên tai cậu, "Này cậu nhỏ, lần đầu tiên của Trung Thành nhà chúng tôi đấy nhé, cậu chăm sóc cho nó phải nhớ thương hương tiếc ngọc. Nhưng mà, chưa biết chừng khẩu vị nó nặng, thích cậu mạnh mẽ một chút. Ha ha ha!".

Cái kiểu ám chỉ trắng trợn thế này cậu nghe hiểu hết, mặt đỏ bừng bừng, đỡ cậu chủ nói cảm ơn mấy anh bạn, vội vàng chạy ra ngoài.

Cậu chủ, mấy anh bạn của cậu chẳng nghiêm chỉnh gì cả, sao có thể xúi giục khiêu khích em xơi tái lần đầu tiên quý giá quan trọng của cậu chủ chứ!

Lần mò về được đến nhà, anh vẫn mơ màng dựa vào cậu, cậu không làm sao đỡ cậu chủ lên phòng được, đành phải kéo anh vào căn phòng nhỏ của mình, đưa anh nằm lên giường mình.

Cậu cởi mớ quần áo nồng nặc mùi rượu của anh, từ áo khoác tới áo sơ mi, một chiếc nhẫn bạc đơn giản được lồng qua sợi dây bạc đeo ở cổ anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Đây không phải là chiếc nhẫn bạc cậu tặng anh sao?

Không phải anh bảo đã ném đi rồi sao? Sao lại ở đây?

Sao anh lại đeo trước ngực như bảo bối, giấu chiếc nhẫn đi như cậu hồi ấy...

"Cậu chủ...".

Đức Phúc muốn hỏi cậu chủ, anh chớp chóp mắt, kéo tay cậu ngã lên giường, áp vào ngực mình.

"Em đã nhận lời với anh ta chưa? Sao em lại tránh tôi?"

"Cậu chủ... cậu đang nói gì thế?".

"Tôi không muốn quên".

Trung Thành lẩm bẩm nói bên tai cậu, "Tôi không muốn dừng lại, tôi không muốn bỏ qua, tôi không muốn.."

Vừa nói, tay anh vừa cởi quần áo cậu ra... Cậu lại càng hoảng, vặn vẹo mình đẩy Trung Thành ra, "Cậu chủ, cậu say rồi".

"Tôi muốn em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro