Cậu chủ, cậu muốn làm gì thế?


"Tôi muốn em."

"Cậu chủ..."

"Tôi muốn làm chuyện đó với em!".

"Em không thể." .

Giờ Đức Phúc đâu còn tư cách làm chuyện đó với cậu chủ.

"Sao lại không được? Tôi thích, tôi sẽ làm với em!".

"Đấy không phải là thích! Cậu chủ, cậu chỉ say rượu rồi muốn làm bậy thôi...".

Cậu kiên trì trấn an anh như trấn an người say.

"Vậy em nói cho tôi biết thế nào là thích đi?".

Đôi mắt đen của Thành bỗng nhiên nhìn sâu vào mắt cậu. Cậu bị ánh nhìn chăm chú của cậu chủ làm giật mình, nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra...

"Tôi mười ba tuổi ghét quy định của người hầu có tính không?".

"Tôi mười bốn tuổi muốn hôn em có tính không?".

"Tôi mười sáu tuổi muốn ôm em có tính không?".

"Tôi mười tám tuổi muốn đưa em bỏ trốn với tôi có tính không?".

"Tôi hai mươi tuổi ở Anh nhớ em có tính không?

"Tôi hai mươi tư tuổi quay về tìm em kết hôn có tính không?".

"Tôi hạ mình tới mức ngày nào cũng đòi năm mươi tệ để tiêu có tính không? Nếu những thứ này mà cũng không tính, vậy hãy quên đi".

"Sao em lại khóc? Tôi nói nghe lạ lắm sao?"

Nguyễn Đức Phúc lắc mạnh đầu, khiến nước mắt rơi xuống.

Sao lại lạ chứ, vốn dĩ đâu có gì lạ. Nếu anh không nói cho cậu hay những điều này, không cẩn thận dạy dỗ mình, cậu ngốc như thế, khờ như thế, sao có thể hiểu được tình yêu thầm lặng thực sự hóa ra lại sâu như thế, nặng như thế, cứ nằm im trong góc tối nhất sâu nhất, lặng thầm vươn những cái rễ dài nhỏ ra, cậu nghĩ cái hạt chẳng nảy mầm, nhưng sâu trong lòng đất, hạt giống đã tỏa rễ cắm sâu vào trong đất, điên cuồng lớn lên.

Cậu chủ năm mười ba tuổi kéo cậu vào góc bắt gọi mình là Thành Thành, cậu bị anh dọa, lưỡi líu lại, nói chẳng ra lời, khóc chạy tìm tổng quản bảo mẫu mách tội, anh đành thất bại không làm nữa.

Cậu chủ năm mười bốn tuổi nhếch môi muốn lại gần, cậu nghĩ anh cũng muốn ăn cốc kem trong tay mình, múc một miếng to đút vào miệng anh.

Anh mắng ầm lên rồi gạt hết mấy thứ đồ ngọt trong tay cậu xuống, cậu vừa khóc vừa chạy đi mách tổng quản bảo mẫu.

Trong mắt cậu chủ năm mười sáu tuổi đã toàn nhũng điều cậu không hiểu được, anh thích giở trò trêu chọc, cố tình kéo cái nơ con bướm trên cổ áo bộ đồng phục người hầu của cậu, thích ép cậu giữa hai cánh tay mình, nhìn cậu cuống cuồng dậm chân, nhìn cậu nức nở chạy đi mách tổng quản bảo mẫu.

Cậu chủ năm mười chín tuổi nói muốn đi Anh, tim như thiếu một mảng cậu cũng nghĩ rằng chẳng quan trọng, nhưng lại dùng cả năm năm để vá lại vết thương không lớn cũng chẳng nhỏ đó. Cậu cũng học được cách sống không có cậu chủ, nhớ nhung cũng chẳng nói ra lời.

Cậu chẳng ngờ rằng năm cậu chủ hai mươi tư tuổi về nước sẽ kết hôn với mình. Cậu đã không để ý, cậu đã quên phát hiện ra những kí ức sâu thẳm trong góc nhỏ đó, những lần ngập ngừng kì lạ đó rốt cuộc là gì.

Cậu chưa từng cố gắng làm những gì cậu nên làm, chưa từng đáp lại những gì cậu đã được nhận, thậm chí chưa từng cố gắng làm bất cứ điều gì. Anh cũng chẳng để bụng, thay cậu làm hết những thứ cậu nên làm, vượt qua khoảng cách thân phận của cả hai, cả quy định người hầu đã thành thâm cân cố đế, đợi tới khi cậu quay đầu lại thì nhận ra cái cây sau lưng mình đã đơm hoa kết trái, rủ xuống trĩu cành trước mặt cậu từ khi nào. Cậu chỉ cần đưa tay kiểng chân là có thể dễ dàng hái được. Nhưng có được quá dễ dàng, khiến cậu hoài nghi rằng thứ trong tay mình là giả, là không thực. Phía sau lưng cậu là ảo giác, không chút chân thực, anh không thể đơn giản bảo cậu kết hôn, anh làm thế là để kế thừa khách sạn, nhất định là như thế phải không?

Cậu tìm trăm phương nghìn cớ, nhưng đều không phải cái cớ thực sự trong lòng anh. Anh đã hỏi cậu bao nhiêu lần, có phải cậu phá quy định lén động lòng với mình không, bấy nhiêu lần cậu thề thốt phủ nhận, cậu chỉ muốn kết hôn giả, cậu sợ tổng quản bảo mẫu phát hiện, cậu sợ không bước qua được cánh cửa trong lòng mình.

Người không muốn công khai quan hệ của hai người không phải là Trung Thành, mà là Đức Phúc.

Anh chiều theo ý cậu. Chờ cậu tiêu hóa hết đám quy định người hầu cậu vẫn nghe theo như thánh chỉ, chờ cậu tiêu hóa hết sự tự ti vớ vẩn của mình, chờ cậu tiêu hóa hết những khúc mắc và khoảng cách giữa hai người.

Kết hôn với anh, không nhất định phải yêu anh.

Cho nên không có áp lực, không chịu trách nhiệm với anh cũng chẳng sao, chỉ cần kết hôn với anh trước, để anh an tâm trước là được rồi.

Kết hôn với anh, không được để người khác phát hiện. Cho nên không cần sợ bị người ta biết, anh cũng có thể phối hợp với cậu trốn trốn tránh tránh, chỉ cần lén để cậu ở bên cạnh mình, để anh có thể danh chính ngôn thuận mà ôm một cái, hôn một chút là được rồi.

Hóa ra tấm ảnh trong ví tiền không phải để trừ tà.

Hóa ra cái túi Panda kia là vì nhớ Đức Phúc nên mới mua, hóa ra kể mấy mẩu truyện cười nhạt nhẽo kia là muốn chọc cho Đức Phúc cười, hóa ra ăn cái bánh gato Đức Phúc ăn dở là để nói rằng hai người vô cùng gần gũi, hóa ra bảo Đức Phúc đi làm là muốn kéo cậu đến nơi mình có thể vươn tay ra là chạm tới.

Hóa ra anh nói vứt nhẫn đi rồi là vì sợ cậu đòi lại.

Sự dịu dàng của anh đã sắp nhấn chìm cậu rồi.

Anh cố gắng học làm một người chồng tốt mẫu mực, lương đưa cho vợ, chờ cậu tan làm, nhưng cậu làm vợ mà chẳng phát hiện ra. Hoài nghi, ngờ vực, lúc nào cũng lấy cái cớ "kết hôn giả" ra để phá tan bầu không khí vợ chồng anh vất vả dựng lên. Còn vô liêm sỉ khốn nạn đòi ly hôn...

Cậu lảng tránh như thế không biết đã tổn thương anh bao nhiêu, khiến anh phải chán nản thất vọng bao nhiêu?

Ngón tay run rẩy chạm lên gương mặt đỏ lên vì say rượu của anh, anh không né tránh, nghiêng gương mặt anh tuấn dịu dàng dụi khẽ vào lòng bàn tay cậu.

Đẹp như một con mèo đang thả lỏng mình làm nũng với chủ.

Đôi môi khẽ mở phả luồng hơi quyến rũ vào lòng bàn tay, mắt cậu chẳng thể rời xa được hai cánh môi đỏ thắm đó.

Biết rõ anh đang quyến rũ mình, nhưng trong giây lát, cậu đột nhiên rất muốn hôn anh. Vội đưa môi lại gần anh, rồi lúng túng dừng lại khi đã gần tới nơi, môi chu ra, hơi thở dồn dập, lồng ngực ngứa ngáy khó chịu...

"Em muốn hôn tôi sao?".

Anh cụp mắt nhìn lên đôi môi của Đức Phúc, hỏi thẳng.

"Em... có được không?".

"Tới đây."

Anh đồng ý nhanh quá... có cần suy nghĩ thêm một chút không?

"Nghĩ xem có phải mở miệng ra không à?".

"Không cần. Cậu nhắm mắt lại là được rồi, em muốn thử cảm giác tự mình mở nó ra như thế nào".

"...Ừ..".

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng khép lại, mỉm thành một đường vòng cung khiêu gợi, cậu nhắm mắt dùng đầu lưỡi vẽ lên viên môi dịu dàng xinh đẹp kia. Môi hôn lúng túng, khiêu khích, muốn xông vào trong đường vòng cung khép kín kia, nhưng không tài nào bắt được đôi môi ấy mở ra.

Cậu nghe thấy tiếng cười trầm khe khẽ trong cổ họng anh, không chịu để anh khinh thường, đầu lưỡi cậu chuyển động xung quanh như muốn cố chui vào.

Chẳng biết sao anh đột nhiên hé môi ra một chút, để đầu lưỡi chẳng hề phòng bị của cậu chui vào miệng mình rồi cắn nhẹ lên nó để nó không thể nào nhúc nhích được, cái lưỡi nóng bỏng được anh giấu kín trong miệng quấn lấy đầu lưõi mẫn cảm kia, kéo nó vào sâu trong miệng mình, để cậu không còn cách lui lại được nữa.

Kĩ thuật dụ địch của cậu chủ xảo trá quá! Không phải đã nói lần này để cậu nếm thử mùi vị tự mình dùng nụ hôn cuồng nhiệt mở miệng ra à?

"Tôi có thể làm chuyện đó với em không?".

Câu hỏi trắng trợn nhảy ra khỏi miệng cậu chủ.

"Cậu chủ! Người ta đang tập trung mà, cậu nói thế ghét quá!"

Anh liếm liếm môi, ngôi khoanh chân trên giường, ngây thơ vô tội nhìn cậu, "Vậy tôi chờ em tập trung rồi làm".

Không phải như thế! Đó không phải là cái chính được không? Cái chính là, "Không phải là lần đầu tiên của cậu chủ sao? Em đã bị động vào...".

Đức Phúc làm sao nuốt xuôi được cậu chủ trong sáng thuần khiết đây.

"Em bị Bảo Bối động vào bao nhiêu lần thì tôi vẫn muốn em".

Cậu chủ, câu này đâu tính là an ủi người ta được...chẳng có tý giá trị an ủi gì hết! Quan hệ giữa Phúc và cậu chủ Bảo Bối là trong sáng nhất thuần khiết nhất hoang sơ trong lành nhất nhé!

Nhưng mà, có phải là cậu nghĩ nhiều không nhỉ... vẫn cám thấy anh cố ý ám chỉ phó tổng Trần là...chó...

"Cậu chủ thực sự không sợ bị thiệt sao...".

"Bị thiệt?... Thế thì làm thêm lần nữa bù cho tôi đi".

"Hả?".

Làm gì có chuyện tính số lần như thế! Cậu chủ!
Cậu được ôm ngồi giữa hai chân anh, ngẩng đầu đón nhận đôi môi của anh. Đầu lưỡi xảo quyệt liếm lên mí mắt của cậu. Chẳng thèm che giấu hơi thở khàn đục gấp gáp của mình, tay cũng ngang nhiên lấy kéo áo cậu ra. Ngón tay trượt vào vai, lần mò xuống dưới vân vê hai hạt đậu hồng hồng đo đỏ, đôi mắt tràn ngập khát vọng, say mê nhìn chằm chẳm vào cái thứ nho nhỏ trong bàn tay mình, "Đáng yêu quá".

Đáng yêu cái gì, đừng nhìn thẳng vào ngực của em như thế! Cậu chủ!? Cậu quên cậu là người kín tiếng à? Mấy câu khiến người ta thấy khó xử này cậu cứ giữ trong lòng, đừng có nói ra!

Chẳng hợp vói hình tượng của cậu tẹo nào!

"Tôi có thể hôn lên đó không?"

Trung Thành ngẩng đầu ngơ ngác hỏi ý cậu, nhưng cũng chỉ là hỏi cho có lệ thôi, bởi chỉ lát sau, cậu đã cắn lên thứ đáng yêu trước ngực cậu, sỗ sàng mút mạnh vào khiến cậu phải khẽ rên lên, bụng dưới nóng lên khó chịu tới mức khiến cậu muốn lùi lại, nhưng bàn tay anh không cho phép mà trượt xuống thắt lưng, nâng mông cậu lên áp sát vào mình.

"Có cảm giác không?".

"..."

"Cảm thấy rồi à? Thế đó là cái gì?"

Đoạn đối thoại quen thuộc, khiến mặt cậu đỏ bừng bừng lên, đương nhiên cậu biết anh đang nói cái gì, cậu cũng có cái đó mà...

Anh có phản ứng với cậu... phản ứng của đàn ông..

Đức Phúc ngượng ngùng ngồi im giữa hai chân cậu chủ, không dám động đậy, lại càng không dám giãy giụa lung tung nữa, hai tay ôm riết lấy lưng cậu chủ, vội vã tránh đôi con ngươi đen láy nóng rực đang say sưa nhìn mình của cậu chủ, xấu hổ nâng hai chân lên, không biết nên để ở đâu.

"Để ở đây".

Anh chỉ cho cậu cách để chân, kéo hai chân cậu quấn chặt vào bên sườn mình, động tác ngọt ngào nóng bỏng khiến cậu càng cảm giác được phản ứng đàn ông của anh mãnh liệt hơn.

"Tôi vẫn luôn muốn làm như thế, em có biết không? Giống như cầm thú, để em quấn chặt lấy lưng tôi, nằm trên giường của tôi, cứ muốn bắt nạt hành hạ em lại muốn vuốt ve em, tới giờ chẳng biết đã bao nhiêu lần, tôi vẫn muốn như thế".

Lời thổ lộ thẳng thắn khiến cậu không thể trốn tránh được, chỉ có thể siết chặt cánh tay đang ôm lấy anh, cảm giác lưng anh khẽ run lên.

"Suy nghĩ rất xấu xa đúng không?".

Không trong sáng chút nào... nhưng cậu chẳng ghét nổi, "Là sau mười tám tuổi?".

"Trước mười tám tuổi".

Nói chính xác thì lừ lúc cậu cảm thấy bộ đồ người hầu vừa nhỏ lại vừa chặt, đầu óc và cơ thể của anh đã bắt đầu không còn nghe lời nữa, ngay cả ánh mắt nhìn cậu cũng bắt đầu vương tạp niệm, tràn ngập những khát khao...

"... Cậu chủ, vị thành niên mà nghĩ những thứ đó không tốt đâu...".

"Là tại em xấu xa, là tại em quyến rũ để tôi nghĩ như thế"

Mấy động tác híp mắt cười làm nũng, cau mày liếm môi bĩu môi chớp mắt lan tràn như thế, anh thấy rồi mà vẫn chưa xông lên phạm tội với trẻ em cũng đã là tự chủ lắm rồi, còn bảo anh điên rồ tĩnh tâm hoàn toàn không có phản ứng sao?

"Em đâu có? Cậu chủ, cậu đổ oan cho em rồi, em thấy áp lực lớn lắm...".

Cậu chớp mắt ngây thơ. Xem đi! Cậu lại thế nữa rồi!

Lê Trung Thành thở hổn hển. Cứ nghĩ cậu chưa trưởng thành, anh phải nén lại phản ứng cho cậu một đường sống à? Tiếc là giờ cậu đã trưởng thành rồi, anh có suy nghĩ xấu xa cỡ nào, làm chuyện cầm thú cỡ nào cũng được!

"Tôi còn chưa đè em. Em đã muốn bị tôi đè thế sao?".

Đã thế thì, ào một cái, anh đè cậu xuống dưới người mình.

Cậu chủ, tuy em đã lớn, nhưng cậu như thế...em
thấy áp lực còn lớn hơn nữa!

Cứ như thế, cậu bị anh kéo ngã xuống giường, sức nặng của anh ép sát lên người cậu, tóc mai bị vén lên, những nụ hôn khẽ khàng rơi trên trán, tư thế khóa chân không còn tiện nữa, nhưng anh vẫn kiên trì để hai chân cậu kẹp chặt lấy thắt lưng của mình.

Cậu xấu hổ ôm lấy cái gối nhích về phía đầu giường.

Anh vừa cởi áo sơ mi ra vừa cúi người xuống, hai tay chống bên đầu cậu, phủ cả người lên cậu.

"Đừng thích gã họ Trần kia được không?".

Anh hỏi cậu, câu xin cậu như thể khiến cậu thấy đáng yêu tới chết được... rất muốn... rất muốn giở trò bắt nạt anh một chút. Cậu mím môi lại, cố ý không trả lời.

"Thích tôi".

"..."

"Nói em thích tôi".

"..."

"Tôi ra lệnh cho em thích tôi! Em có ghét tôi cũng chẳng quan tâm".

"Được...thích cậu".

"...."

Câu nói khẽ khàng khiến anh bỗng nhiên sững người lại, động tác khiêu gợi ngừng lại, ánh mắt quyến rũ người khác ngây ra.

"Em nghe lời cậu chủ... thích cậu".

Câu nói khẽ khàng khiến hô hấp Trung Thành càng đồn dập, anh không thế kìm chế được nữa, yêu thương hôn lên môi cậu, đưa tay giật cái gối cậu đang ôm trước ngực ra. Giờ phút này, không thứ gì được tồn tại giữa hai người họ, quy định của người hầu, quy củ của gia đình giàu có, kết hôn ly hôn gì chứ, anh chỉ cân ôm cậu, yêu cậu, bắt nạt cậu.

"Thả ra... không được ôm gối"

"Đừng mà... để em ôm đi, em không biết phải làm sao cả... xấu hổ lắm.."

"Không được ôm gối, ôm tôi".

".."

"Ôm tôi".

Ôm anh, ôm lấy Trung Thành, cậu sẽ không phải lo lắng điều gì nữa, anh sẽ dạy cậu phải làm như thế nào, sẽ không cười khiến cậu xấu hổ, sẽ không buông cậu ra...

Đức Phúc thả gối ra, ôm lấy tấm lưng nóng rực của anh... ngón tay chuyển nhẹ từ vai tới eo, khiến anh rên lên khe khẽ.

Bắt đầu từ đó, động tác của anh bắt đầu trở nên gợi cảm lại mờ ám hơn...

"Cố chịu nhé... nếu mạnh quá, em phải nói...".

Cái gì mà mạnh quá?

"Đã nhịn lâu rồi... tôi sợ không khống chế được...".

"Hả?".

Cái gì không khống chế được?

"Nhưng mà... nếu thấy dễ chịu, kêu to lên một chút cũng được...".

"Hả hả?".

Rốt cuộc thứ bí ẩn gì mà có thể ra vào thoải mái, thuận tiện điều khiển từ xa như thế chứ?

"Bây giờ... tôi cũng có thể biến thành dã thú rồi đúng không?".

Dã... dã thú... cậu chủ, cậu muốn làm gì thế!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro