Cậu chủ, em bị anh Trần tóm rồi T.T
Trước khi được gả vào nhà giàu, Nguyễn Đức Phúc là một người hầu nhỏ.
Sau khi được gả vào nhà giàu, cậu vẫn là một người hầu như trước đây, có khác là bị xử lí mờ mặt.
Số phận trêu ngươi, khiến cậu không khỏi thở dài oán thán.
Buổi sáng, hầu hạ cậu chủ thức dậy đi làm, chọn quần áo, thắt cà vạt, đánh giày da đều là công việc của cậu.
Buổi trưa, chuẩn bị cơm hộp cho cậu chủ không thích ăn ở ngoài, xách hộp cơm giữ nhiệt chạy nhanh tới quán café bên cạnh khách sạn chờ cậu chủ sang ăn.
Buổi chiều, ngồi cắm rễ ở quán café, mãi tới khi cậu chủ hết giờ làm.
Qua tấm kính của quán café cỏ thể nhìn sang khách sạn Sayhi cao ngất ở bên đường đối diện.
Mấy ngày liên tiếp, Đức Phúc không dám tới gần chỗ đó. Vì cậu chủ chỉ cho phép cậu chờ ở bên ngoài khách sạn, có lẽ sợ quan hệ vợ chồng giả của hai người bọn họ bị phát hiện.
Cậu chủ về nước một thời gian rồi, nhưng từ sau khi cậu chủ bắt đầu đi làm, một ngày lặng lẽ trở nên dài hơn, nhất là khoảng thời gian khó chịu từ chiều tới lúc hết giờ làm.
Hôm nay lại càng kì lạ, sắp tám giờ, trời đã tối, nhưng bóng dáng cậu chủ vẫn chưa xuất hiện.
Đức Phúc mở chiếc di động chỉ có số duy nhất của anh, muốn gọi cho anh một cuộc, rồi lại ngại vì tổng quản bảo mẫu bảo cậu không được phép quấy rầy công việc của anh, đành phải gập máy lại.
Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, đèn đường bật sáng, dạ dày của cậu cũng đói meo một cách không nghệ thuật, vẫy tay gọi một phần bánh gato, cậu uể oải ăn hai miếng, mắt lại liếc ra ngoài cửa sổ.
Có phải cậu chủ đã quên cậu chờ ở đây rồi không?
Phải tới khách sạn tìm anh hả? Không được, nhỡ đâu cậu gây ra phiên phức cho anh thì sao, cậu là người hầu chuyên nghiệp, cứ chờ ở đây là được rồi.
Đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển động, chuyển tới mức mí mắt Đức Phúc trĩu nặng, con gấu nhỏ chậm rãi nhắm mắt lại tựa vào ghế sofa ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, có người dịch đĩa bánh gato trước mặt cậu, cậu giật mình tỉnh lại từ trong mơ, theo phản xạ giơ tay nhìn đồng hồ.
Sắp mười một rưỡi rồi. Cậu nghĩ nhân viên phục vụ tới dọn đĩa chuẩn bị đóng cửa, cầm lấy túi tính đứng dậy ra ngoài.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đi ngay đây. Các anh phải đóng cửa rồi đúng không? Tôi thanh toán xong đứng chờ ở ngoài cửa một chút, không sao chứ ạ?"
"Chờ tôi ăn xong rồi đi" .
Giọng nói bình tĩnh của Trung Thành từ đối diện truyền tới.
Cậu ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Cậu chủ đã ngồi trước mặt cậu chẳng biết từ lúc nào, tự nhiên cầm thìa bạc lặng lẽ ăn chiếc bánh gato cậu đã ăn phân nửa.
Chân mày cậu chủ khẽ nhíu lại, tóc hơi rối, cà vạt kéo ra lộn xộn, vẻ mặt mệt mỏi uể oải, lộ ra vẻ gợi cảm không thể nói thành lời.
"Cậu chủ?!".
"Ừ?"
"Đó là... phần gato còn thừa mà, sao cậu chủ có thể...".
"Làm thêm giờ, đói".
Bốn chữ đơn giản khiến cậu ấm lòng, hình như cậu chủ mệt tới mức chẳng muốn nói chuyện, nhưng vẫn miền cưỡng cố sức nói với cậu, đây là lời giải thích cho sự chờ đợi lâu lắc của cậu sao?
"Nhưng cậu chủ không thích ăn đồ ngọt mà?"
"Đúng là khó ăn".
Tuy đói bụng, nhưng cái món ăn chơi này đúng là ngọt quá. Anh mím môi như đang uống thuốc, ngước mắt lên mới phát hiện cậu đang nhìn chẳm chẳm. Vẻ mặt sung sướng đến phát hoảng, đôi mắt lộ vẻ xúc động khiến anh hoài nghi.
Xúc một thìa bánh gato đưa lên miệng cậu, "Muốn ăn à?"
"...". Phúc khẽ lùi lại, cậu chỉ ăn hết thứ cậu chủ đã ăn thừa. Nhưng, cậu ăn rồi, lại bị anh ăn tiếp, rồi lại được đút tới tận miệng, cậu có thể ăn không?
Cậu từ chối khiến anh nheo mắt lại, "Ăn!".
Không thể để phản kháng dù chỉ là một chút, bánh gato liền bị nhét vào trong miệng Đức Phúc.
Vị ngọt tỏa ra trên đầu lưỡi, cậu thực sự đói lắm rồi, sao lại cảm thấy chiếc bánh gato đã để lâu, lại bị hai người bọn họ ăn tới ăn lui có vị thật ngon chứ.
Cậu đang chép miệng thì đột nhiên tay cậu chủ đã vươn tới bên môi cậu, ngón tay nhẹ lướt qua khóe môi, lau mấu bánh gato dính bên khóe miệng. Trung Thành nhìn thoáng qua mẩu bánh gato dính trên ngón tay mình, nheo mắt đưa lưỡi liếm, cau mày thầm rủa ngọt quá.
Động tác mờ ám khiến mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên, trái tim thắt lại, cậu vội cúi đầu.
"Ngày mai còn phải thêm giờ". Cậu chủ nói.
"Dạ?". Cậu chủ đang báo cáo công việc với cậu sao?
Cậu cảm thấy hơi lạ, "Không sao ạ. Nếu đóng cửa rồi, em chờ cậu chủ ở cửa".
"...".
"Nếu chủ quán không cho chờ, đi qua hướng tây có công viên, ở đó có băng ghế dài, em ở đó chờ cậu về".
"...".
"Hay là em về nhà mang cơm tối tới cho cậu nhé, canh hầm của tổng quản bảo mẫu có được không ạ?".
"...". Anh im lặng, đưa tay vò rối tóc cậu, đôi mắt đen sâu thẳm.
"Ngày mai tới khách sạn với tôi". Trung Thành vừa nói vừa đứng dậy, tự nhiên rút ví ra thanh toán.
"Em? Em sao ạ?". Không sợ quan hệ bị phơi bày sao?
Sao đột nhiên lại bảo cậu vào khách sạn chứ?
Vì hình ảnh xử lí đủ mờ, mờ tới mức anh tràn trề tự tin để cho cậu vào khách sạn sao?
"Tới khách sạn làm gì ạ? Cậu chủ?". Cậu cầm túi
Panda, vui vẻ đi theo sau.
Anh ngoái đầu lại nhìn, "Chờ tôi... làm việc"
"Cậu chủ, ý cậu là muốn em đi làm ở khách sạn kiếm tiền cho cậu à?". Um? Tiền bạc trong nhà lại bắt đầu thiếu thốn rồi sao? Tại cậu xin một bộ quần áo người hầu mới à?
"...".
"Cốp".
"Hu, cậu chủ, em nói gì sai ạ, lại đánh vào đầu người ta".
Thế nên, Đức Phúc phi thân biến thành người có ô dù vững chắc, vượt qua chế độ kiểm tra nghiêm ngặt của khách sạn Sayhi, nhảy dù vào làm luôn.
Cậu cáo mượn oai hùm theo sát phía sau con trai chủ tịch ngạo mạn, sải bước tiến vào cửa chính của khách sạn.
Sau cánh cửa xoay siêu lớn, mười mấy nhân viên xếp thành hai hàng đồng loạt khom lưng cúi chào cậu chủ, trên tầng đại sảnh đèn thủy tinh phục cổ treo cao cở tầng bốn, tầng năm, bồn phun nước lớn phát ra tiếng nước chảy róc rách, hệ thống điều hòa phả ra luông không khí lành lạnh trong lành, chung quanh tỏa ra mùi nước hoa hương bách hợp tao nhã.
Cậu chủ thực sự để cậu làm việc ở nơi cao cấp này sao? Hồi trước lúc giả vờ tới thi tuyển, anh Minh Hiếu đã chê cậu chả chuyên nghiệp chút nào, cậu chủ lại bình thản kéo cậu đi cửa sau, như thế được sao?
Cậu liếc mắt nhìn cậu chủ đang đi phía trước, anh đút tay vào túi quần đi nhanh về phía thang máy, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Anh bảo cậu đi làm ở khách sạn, nhưng từ đầu tới giờ chưa nói sắp xếp cậu ra sao.
Ngón tay thon dài ấn nút thang máy chuyên dụng cho nhân viên khách sạn, anh giơ tay lên nhìn lướt qua đồng hồ.
"Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trung Thành bước vào trong thang máy, quay người rồi mới nhớ ra hôm nay không giống như ngày thường, sau anh còn có một con gấu vợ to đùng, đang vặn vẹo bất an, mười ngón tay cứ liên tục vày vò túi Panda, không biết nên theo cậu chủ, hay là quay về nhà tiếp tục chờ đây.
Cửa thang máy sắp đóng bị anh ngăn lại, anh đưa chân giữ cửa thang máy, cau mày nhìn cậu đang không biết nên làm gì, thoáng bỏ điện thoại ra, vẫy tay về phía cậu.
Tưởng cậu chủ đang gọi mình, Đức Phúc vui vẻ bước về phía trước, nhưng gã giám đốc lễ tân mặc đồng phục tới cạnh anh còn nhanh hơn cậu, cúi người vô cùng cung kính với anh.
Anh chỉ chỉ vào người cậu, nói đơn giản mấy câu với giám đốc lễ tân, xoay người, không nói thêm câu nào, lại nhận điện thoại, nhấn nút đóng cửa thang máy.
"Ding".
Cửa thang máy đóng lại đi lên tầng cao nhất.
Đức Phúc đần ra.
"Cậu Nguyễn phải không?". Giám đốc lễ tân cười thân thiện bước tới trước mặt, xác nhận thân phận của cậu.
Cậu cứng nhắc gật đầu.
"Tổng giám đốc bảo tôi cứ tìm việc cho cậu làm. Xin hỏi cậu và tổng giám đốc là...".
"Tôi là người hầu riêng của cậu chủ!".
"Chỉ là người hầu thôi đúng không? Thế thì dễ sắp xếp rồi. Việc ăn uống chắc không làm khó được cậu phải không? Xin theo tôi tới đây".
Cái từ "thôi" kia nghe ra hơi là lạ nha, "Hả? Tôi tới nhà hàng? Vậy cậu chủ... tôi không phải phục vụ cậu chủ sao?".
"Tổng giám đốc có trợ lí đặc biệt ở công ty rồi, không cần phục vụ".
"...".
Trợ lí đặc biệt? Lúc cậu chủ làm ở công ty, lấy người khác ra thay thế cậu? Vậy còn hữu dụng hơn người hâu riêng à?.
Cứ như thế, tuy rằng cửa sau của Đức Phúc đã rộng mở, nhưng cậu chủ lạnh lùng rõ ràng chẳng thèm mở đường VIP cho cậu, cậu bị giám đốc lễ tân dẫn tới bộ phận ẩm thực, sang tay cho giám đốc bộ phận ẩm thực, rồi nhiều lần sang tay, từ cao tới thấp, rồi lại giao quyền cho cấp dưới nữa, cuối cùng cậu như quả bóng cao su bị đá tới chân quản lí nhà hàng món Âu.
Quản lí nhà hàng món Âu nhìn bộ dạng khiến cho người ta đau đầu của, cau mày nói, "Là người mới phải không? Đi thay đồng phục rồi tới tập hợp ở nhà hàng"
Nói xong, đưa một bộ đồng phục chẳng biết lấy từ đâu ra cho cậu, cậu ôm lấy mớ quần áo xuống tầng hầm của cái khách sạn to, lượn lung tung như ruồi mất đầu tìm phòng thay quần áo.
Phòng bếp ngầm của khách sạn cao cấp như một mê cung thần bí, những hành lang giống như mạng nhện cứ đưa cậu tới những chỗ khác nhau, phòng này là phòng để khăn trải bàn màu trắng, phòng kia toàn những cây nến lãng mạn, tiếp theo là phòng để ghế, phòng để dao nĩa, phòng đế đĩa, phòng để bát, nhưng sao không thấy phòng thay đồ chứ?
Cậu chán nản cầm quần áo đứng tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn bóng đèn, giờ mới mười giờ sáng nhưng trong tầng hầm lại tối om, không có đèn thì không được.
Khoảng cách giữa cậu và cậu chủ sao lại trơ nên xa vời như vậy? Anh làm việc ở tầng cao nhất của khách sạn, người hầu của anh lại bị đá xuống tâng hầm.
"Này! Người mới tới hôm nay là cậu à?".
Đột nhiên có tiếng người vang lên bên cạnh, cậu thu lại vẻ u sầu muộn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thanh niên mặc sơ mi đồng phục nhã nhặn, chân đi giày tây nhịp nhịp đang nhìn mình sốt ruột, cậu ngơ ngác gật đầu, trong đầu tìm kiếm xem họ là ai.
"Phòng thay quần áo ở bên phải chỗ ngoặt đằng kia.Chúng tôi chờ cậu, nhanh lên chút".
Hả? Cậu không quen mấy người này mà? Sao họ lại phải đợi cậu?
Thấy cậu không nhúc nhích, hai cậu kia sinh bực, kéo cậu đi nhanh vào phòng thay quần áo, "Cậu ngây ra đó làm gì hả? Nhanh đi thay quần áo đi, nhanh lên nhanh lên, nếu không sẽ bị phó tổng ác ma tên Minh Hiếu mắng thảm lắm đó!".
"Đúng đấy! Mấy đứa đi làm ca hôm qua nói anh ta bới bèo ra bọ đó! Lúc này lại còn bắt bọn mình chỉ dạy người mới nữa chứ!"
"Chờ, chờ một chút. Các cậu là...".
Đức Phúc chưa hỏi xong, cái cậu lùn hơn đã kéo cậu tới cửa phòng thay quần áo, ấn mật mã, đẩy cậu vào, "Thay đồng phục đi, tự đi tới tầng một nhà hàng món Âu, nếu cậu tới muộn thì tự giải thích với phó tổng Trần, đừng kéo chúng tôi cùng chìm xuống!".
"Rầm".
Cửa phòng thay quần áo bị đóng sầm lại, tiếng nện giày càng lúc càng xa.
Đức Phúc chẳng hiểu ra sao, lại bị hai người kia hù dọa nên thay quần áo rất nhanh, cậu đi đôi giày đế cao màu đen, lảo đà lảo đảo chạy về phía nhà hàng món Âu.
Thang máy "ding" một tiếng, Trần Minh Hiếu mặc bộ vest đen đi nhanh ra khỏi thang máy, cầm trên tay một đống giấy tờ vừa đi vừa nhìn, thư kí cun cút theo sau, không ngừng nhận giấy tờ từ tay anh, nghe sắp xếp, thỉnh thoảng lại gật đầu.
"Cứ xử lý như thế. Không cần hỏi ý đại thiếu gia kia, nếu có người hỏi, nói là ý của tôi".
"Vâng, phó tổng"
"Đã liên hệ với giám đốc nhà hàng chưa?".
"Rồi ạ, toàn bộ nhân viên mới tuyển đã huấn luyện xong, mời anh tới đó kiểm duyệt".
Anh gật đầu, chỉnh lại bộ vest, vuốt thẳng ca vạt, cất bước đi tới trước cửa hàng món Âu, đang giơ tay tính mở cưa, đột nhiên có ám khí bay xẹt qua mũi anh, anh hít một hơi rồi lùi lại một bước, quay đầu cụp mắt nhìn xuống, một chiếc giày từ đâu bay tới đập cái "bốp" xuống trước mặt anh.
"Chờ tôi một chút! Tôi không muốn ngày đầu tiên đã bị muộn đâu!".
Bóng ai đó lao mạnh về phía anh, quỳ gối cái "cốp" cạnh cái quần âu của Minh Hiếu.
Anh đấy gọng kính hơi trễ xuống, nặn ra một nụ cười, quỳ một gối xuống rồi hạ giọng nói với người đang quỳ sụp xuống kia, "Cậu này, ném giày để chào hỏi đàn ông lớn tuổi hơn là thói quen xấu lắm, phiền cậu sửa đi, không thì tôi khó thuyết phục bản thân mình trả tiền lương cho cậu lắm".
Cậu không trả lời, cánh tay run rẩy, đưa tay nhặt lại chiếc giày cạnh chân anh, bám vào cửa chậm rãi đứng lên.
Thấy bộ dạng bị ngã đáng thương của cậu, anh cau mày, nãy cũng ngã đau ra trò, đúng là một thanh niên sáng nào cũng sủa, ý chí ngoan cường như con gián.
Nhưng, anh chúa ghét nhân viên đi muộn.
Anh không đưa tay đỡ cậu, đẩy cửa đi vào nhà hàng món âu, cậu nhóc kia cúi đầu đi theo sau, nhân lúc anh ta đưa tay lên mà chui qua, định lẩn vào trong đám nhân viên phục vụ.
Anh cau mày.
Đúng là nhân viên phục vụ không có quy củ, đầu tóc bù xù, động tác lén lút, lúng ta lúng túng, lỗ mãng vội vàng, ngay cả đi giày đế cao cũng kém, từ đầu tới chân chẳng có ưu điểm gì, là kẻ thiếu não nào đồng ý để cậu ta vào làm ở khách sạn thế?
"Cậu kia, đứng lại!".
Cậu ta như không nghe lệnh của anh, hai chân vẫn bước tiếp.
To gan thật, cậu ta có chỗ dựa à? Lời của anh mà dám để ngoài tai? Mức độ ngạo mạn của tên nhóc kia và địa vị của tên đàn ông đứng đẳng sau chắc chắn có quan hệ trực tiếp với nhau.
Trước mặt người khác thì không nói, nhưng đây là khách sạn, lại là trước mặt phó tổng Trần Minh Hiếu được nhân viên nể sợ, ô dù của cậu ta coi bộ lớn lắm.
Minh Hiếu nhướn mày lên, giơ tay túm cố áo người nào đó lại, kéo về phía mình.
"Cậu này. Nếu chỗ dựa đủ lớn, chi bằng về nhà cho hắn ta nuôi được không?". Cần gì phải ra đây hại người hại mình chứ?
Cậu nhóc kia run rấy, chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tỏ vẻ thành khẩn vô cùng tội nghiệp, "Ừm, anh Minh Hiếu à. Chỗ dựa của tôi không định nuôi tôi, cậu ấy còn nhờ tôi kiếm tiền về cho cậu ấy. Nhà tôi trên còn già, dưới còn trẻ, xin anh mở cho tôi một đường sống, đừng kiểm tra tôi nữa có được không?".
"... Cậu cậu cậu!".
"Anh Trần?". Cái vẻ mặt vô cùng căm hận lại cực lực muốn bảo vệ phong độ, nửa cười nửa không, cười lại như không cười là có ý gì?
"Cậu...". Cái đồ lén đưa cho tôi số di động lại lập tức đổi số chết tiệt này!
Cái đồ khốn nạn đểu giả để tôi phải nghe vô số lần "Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro