Cậu chủ, em thật sự không để ý đến quá khứ của anh Trần!!!
"Tin nhắn của ông xã".
"Sau giờ làm, chỗ cũ. From ông xã".
Đức Phúc càng lúc càng không quen cái di động của mình, nhất là lúc nhận được điện thoại và tin nhắn của cậu chủ.
Cụm từ ông xã cứ quay tới quay lui trong đầu cậu, quay tới mức cậu chóng hết cả mặt.
Để cho "ông xã" thấy cậu có thể hoàn thành được cả việc gia đình và công việc, vừa làm người hầu trong sạch lại kiêm thêm chức vợ, cậu cũng có thể làm tốt việc của phục vụ bàn, ngày nào cũng đi làm đúng giờ, ra về đúng giờ, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng, thay quần áo xong thì phóng ra đường.
Vì sợ cậu chủ nghi ngờ, sau lần làm thêm giờ kia, Đức Phúc lén nhắn cho phó tổng Trần một cái tin, nội dung như sau...
"Ánh sao lấp lánh, gió mùa hè phơi phới, tôi đã về nhà an toàn, không cần lo lắng. PS: Tổng quản bảo mẫu nói tôi hỏi thăm anh hộ ông ấy!".
Tuy gửi tin nhắn cho phó tổng Trần muộn một ngày, nhưng chắc anh ta cũng không đế ý đâu! Dù sao tổng quản bảo mẫu sẽ không để ý.
Cúi người, nhón chân, Phúc chạy về phía xe ô tô của cậu chủ đang đậu ở bên đường, lau mồ hôi hoảng sợ trên trán mình, duỗi chân cởi giày độn cao vút ra theo thói quen, thay đôi dép lê thần thánh để ở dưới ghế từ mấy hôm trước, lắc lắc hai chân lẩm bẩm: "Cậu chủ. Ô tô của cậu lóa mắt quá, em sợ bị đồng nghiệp phát hiện lắm!".
"...". Trung Thành liếc mắt nhìn cậu, chẳng thèm ý kiến gì về bộ dạng lén lút như kẻ trộm, xòe tay ra rất tự nhiên.
Không cần phải hỏi, Đức Phúc hiểu ý ngay, móc ví tiền trong túi Panda, rút ra một tờ tiền cung kính đưa cho cậu chủ, rất thành thạo, "Cậu chủ, đây là tiền tiêu vặt của cậu hôm nay".
Thành nhận lấy, cau mày, "Không phải là năm mươi won à? Sao lại đưa tôi một trăm".
"Hả? Cậu chủ, hôm nay em mới đi nộp tiền điện thoại, hết tiền lẻ nên mới không có".
"..."
"Không sao mà. Coi như em chi trước cho ngày mai!"
"...". Anh im lặng không nói gì, nghiêng người lấy một tờ tiền trong cái ngăn bé bé cạnh cửa xe nhét vào tay cậu.
"Cậu... cậu chủ?".
"Trả cậu năm mươi won. Hôm qua không tiêu gì".
"...". Sao lại có cảm giác kì cục như thể sau khi cho tiền ăn mày còn được trả lại tiền thừa...
Óa! Đại nghịch bất đạo, xin lỗi xin lỗi, sao cậu có thể ví cậu chủ với bang chủ Cái Bang chứ...không thể nghĩ như thế, cậu phải tự hào vì có một cậu chủ giản dị tiết kiệm, hào quang lấp lánh chứ... nhưng mà...cậu quay mặt đi... cậu chủ, có thể đừng kiên trì với cái nguyên tắc hơi vô dụng đó không?
"Cậu chủ cậu chủ, trước khi về nhà, cậu đưa em đi cửa hàng hoa nhé!".
"Cửa hàng hoa? Làm gì?". Cậu chủ cất tờ một trăm won, lái xe đi.
"Oa. Cậu quên ngày mai là ngày gì rồi sao?".
"Kỉ niệm ngày cưới còn chưa tới".
Kết hôn giả có cái gì mà kỉ niệm? Cậu chủ lại đang kể chuyện cười nhạt thếch à? Đức Phúc chẳng thèm để ý, rút quyển số ghi nhớ ra, "Là sinh nhật tổng quản bảo mẫu tròn năm mươi tuổi!".
".". Cậu chủ trợn mắt bất đắc dĩ nói, "Cho nên sao?"
"Em muốn mua quà cho tổng quản bảo mẫu! Em không giống cậu chủ, người hầu nhỏ bé đáng thương sống dựa vào người khác như bọn em nhất định phải nhanh trí một chút, biết ăn ở. Biết được ngày quan trọng mà nịnh nọt tổng quản bảo mẫu. Không thì sẽ bị làm khó dễ!".
"...". Giờ cậu đang tố cáo với anh, phía sau ngôi nhà hoa lệ giàu có ẩn chứa rất nhiều quan hệ mờ ám và tình trạng tham ô hủ bại mà anh không biết à?
Nhưng anh hoàn toàn không có hứng thú liêm khiết chống hủ bại, nhấn ga lái xe thẳng tới cửa hàng hoa.
"Ông chủ! Bó cho tôi năm mươi bông hồng!".
Con gấu vừa vào cửa hàng bán hoa liền hô to đầy khí thế, cậu chủ đằng sau khó chịu.
"... Cậu tặng ông ấy hoa hồng à?". Còn dám làm trò trước mặt anh à? Khinh anh không biết ý nghĩa của hoa hồng chắc?
"Hả? Vâng! Tặng quà cho người ta đương nhiên phải tặng thứ họ thích rồi, không thì nịnh làm sao được ạ?
Tổng quản bảo mẫu thích hoa hồng! Lần nào cũng đặt hoa hồng xung quanh chân dung của cậu chủ đấy, quần áo của cậu cũng được ông ấy xịt nước hoa hồng lên nữa nha! Ừm... sao mặt cậu trông sầu đời thế?
Chẳng sao cả, Trung Thành hình như vô cùng ghét hoa hồng, tiện tay rút một bông hoa, nhét vào tay Đức Phúc. "Tặng ông ta hoa này.
"Cậu chủ... đó là hoa cúc".
"Tặng cái này!".
"... Nhưng mà...".
"Tôi quyết định!".
"..." Nhưng người bị oán hận, bị gây khó dễ sẽ là cậu chứ không phải anh...
Không thể trái ý cậu chủ. Nhưng nếu nói với tổng quản bảo mẫu hoa này cậu chủ tự tay chọn, ông ấy sẽ kích động tới chảy cả nước mắt ấy nhỉ?
Nghĩ như thế.. cũng không tồi đâu.
"Ông chủ, bó cho tôi năm mươi bông hoa cúc, tôi muốn tặng sinh nhật người ta đó, bó đẹp đẹp chút!".
Hình như ông chủ cũng bị tính cách độc đáo của cậu chủ Trung Thành làm cho sợ hãi, nhìn anh bằng bản mặt bất đắc dĩ, "hai mươi lăm nghìn một bông, năm mươi bông một triệu hai trăm năm mươi nghìn".
"Hả? Hoa cúc mà cũng hai mươi lăm nghìn một bông á? Đòi tôi một triệu hai trăn năm mươi nghìn ấy hả?Ông chém vừa thôi!". Tuyệt đối không thể đòi một triệu hai trăm năm mươi được! Quá đáng lắm đó!
"Quy định của cửa hàng tôi, hoa sinh nhật đồng giá hai mươi lăm một bông..."
"Nhưng chúng tôi mua hoa cúc mà!". Là loại rẻ nhất vừa tốn ít tiền lại mang điềm rủi ấy!
"... " Đúng thế. Tôi không ngờ có người tặng sinh nhật người ta hoa cúc...
"...". Được rồi... cậu cũng không ngờ suy nghĩ của anh lại khó lường như thế. Cậu phải trả một triệu hai trăm năm mươi nghìn đúng là oan quá trời.
Xếp lại bó hoa cúc đẹp đẽ trong tay, Đức Phúc mang về nhà hương hoa cúc và cả bụng ân tình, chuẩn bị cho tổng quản bảo mẫu một sự ngạc nhiên lớn.
Nhưng không ngờ rằng, tổng quản bảo mẫu còn cho cậu một sự ngạc nhiên còn lớn hơn nữa!!
"Phúc Phúc à! Cảm ơn ta đi! Ta gọi điện mời phó tổng Trần tới dự sinh nhật của ta giúp cậu rồi đó! Đây là cơ hội tốt ta tạo ra! Đừng có bỏ lỡ, nắm thật chặt vào!".
"Tổng... tổng quản bảo mẫu, ông..."
"Lần trước xem mắt không thành công, chắc chắn giữa hai người có hiểu lầm! Với kinh nghiệm nhìn người của ta, phó tổng Trần là người đàn ông tốt đáng để nương tựa cả đời, nhất định không thể bỏ qua! Quan trọng nhất là, công việc của anh ta sẽ giúp đỡ được cậu chủ! Cho nên, vì cậu chủ, cậu nhất định phải cố gắng thêm lần nữa!".
Sao ông có thể lấy oán trả ơn với con vậy...
"Phúc Phúc này? Cảm động tới phát khóc à?"
Ông gây khó dễ cho con, con không khóc mà được sao?
"Cậu chủ đâu? Lái xe vào gara rồi à? Ối chao, cậu chủ đã về rồi! Cậu chủ cậu chủ, tôi nói cậu nghe này, tôi đã tìm được anh chồng tốt cho Tiểu Phúc rồi nhé, nhân dịp sinh nhật tôi đưa tới cho cậu xem qua. Lần trước cậu chưa kịp thấy đã đá người ta đi rồi, như thế không ổn lắm đâu, chúng ta phải cho lũ thanh niên chút cơ hội chứ!"
"...".
Cậu chủ... đừng trừng mắt nhìn em mà. Em vô tội đó... không chạy lung tung ra ngoài tìm đàn ông. Tất cả là tại tổng quản bảo mẫu bao đồng mà...
"...". Tôi ra lệnh từ chối ông ta! Ngay bay giờ! Lập tức! Ngay!
Được rồi được rồi... Cậu thử từ chối coi sao...
"Ấy... tổng quản bảo mẫu, giờ con với phó tổng không tiện...".
"Không tiện à? Có gì mà không tiện hả?".
"...". Con đã kết hôn rồi. Từ khía cạnh của pháp luật và phương diện của đạo đức mà xét, không thể đi xem mắt người đàn ông khác được.
Chuyện này nói mà được sao, "Con... à... giờ muốn chăm chỉ làm việc, chăm chỉ phục vụ cậu chủ! Không... không có thời gian nghĩ tới người đàn ông khác đâu!".
"Không liên quan gì với nhau hết! Chỉ cần cậu có thể lôi được phó tổng Trần về, hai người cùng phục vụ cậu chủ, cùng chăm sóc cậu chủ, hoàn mỹ biết bao!".
Hoàn mỹ chỗ nào? Ông không phát hiện ra bản mặt lạnh lùng như sương lạnh tháng Chạp của cậu chủ à?
"Nói... nói chung là, con với phó tổng Trần là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường... lẫn lộn việc công với việc tư không tốt cho lắm".
"Phúc này... cậu cứ từ chối như thế... không phải đã thích người nào rôi chứ?!".
"Phụt! Tổng... tổng quản bảo mẫu, ông ông ông ông...". Cậu chủ đang lườm cậu, đang nghi ngờ cậu, đang... hả... tự dưng lại chuyển sang nhìn cậu chằm chằm bằng cái mặt chờ mong này!!! Ánh mắt hết sức đẹp đẽ mê hoặc này đáng sợ quá!
Bên này Trung Thành đang nhìn Đức Phúc chằm chằm bằng đôi mắt đen, bên kia tổng quản bảo mẫu vẫn không chịu buông tha cho cậu, "Nói! Có phải cậu đã lén thích gã dở hơi nào sau lưng cậu chủ và ta rồi phải không?!".
"Đúng. Nói." Trung Thành cau mày, nói leo theo.
"Cậu chủ... sao cả cậu cũng..."
"Ngay cả cậu chủ cũng bảo cậu nói, còn không khai thật ra à! Chồng hay vợ tương lai của cậu không phải do cậu thích hay không, mà phải được cậu chủ cho phép mới được bước qua cửa nhà chúng ta, nếu nó là đồ rác rưởi cấp thấp khiến cậu chủ khó chịu, ta xử lý nó một trận!".
Anh gật đầu, ý là hoàn toàn đồng ý, không thèm để ý tới chi tiết mình trở thành loại rác rưởi cấp thấp.
Anh đứng bên cạnh như chuyện chẳng can gì tới mình, lạnh lùng nhìn xem cậu ăn nói ra sao.
Không còn sự trợ giúp của cậu chủ, cậu không còn chỗ dựa, kéo kéo gấu áo, lớn tiếng phủ nhận, "Con không thích ai hết!".
"...". Cậu chủ nhướn mày.
Đức Phúc nghĩ thái độ của mình còn thiếu thành khẩn trung thực, vội vàng giơ ba ngón tay lên, "Con thề với bóng đèn, giờ trong lòng con chẳng có người nào, cũng tuyệt đối không yêu thầm ai cả!".
"Cậu chủ, Phúc Phúc đã thề với bóng đèn rồi, tôi thấy thằng nhóc này thực sự không dám làm bậy ở ngoài sau lưng cậu đâu...". Tổng quản bảo mẫu thật thà quay lại nhìn cậu chủ, nhưng đột nhiên phát hiện cậu chủ đã biến mất.
Ông hồ nghi hỏi Phúc hãy còn trong trạng thái thề thốt, "Tiểu Phúc, cậu chủ đâu?".
Con gấu ngơ ngác chỉ lên lầu trên.
"Rầm".
Tiếng dập cửa giận dỗi siêu lớn từ trên lầu vọng xuống.
Cái đèn thủy tinh treo tường được cậu người hầu mang ra thê rung rung như sắp rơi.
"Phúc Phúc này... con thề là mình không thích ai đúng không?".
"Vâng... vâng ạ...". Chớp mắt.
"Thế... vẫn không làm trái quy định của người hầu mà! Cậu chủ giận gì chứ?".
"... Ông hỏi con, con hỏi ai!". Cậu đảo mắt láo liên.
Thế nên, party sinh nhật của tổng quản bảo mẫu biến thành đại hội xem mắt của Nguyễn Đức Phúc.
Bữa tiệc tổ chức trong phòng ăn, tổng quản bảo mẫu đứng ngay cửa, Bảo Bối nằm ườn ra trong phòng khách, cậu chủ đã hết giận ngồi trên ghế sofa, cậu người hầu quỳ trên ghế sofa.
Đây là cảnh tượng ăn chơi sa đọa mà Trần Minh Hiếu vừa vào cửa đã nhìn thấy.
Bảo Bối rất có phong độ của con chó thời thượng nhất châu Á, cà vạt màu nõn chuối lại thêm cái kính râm rộng bản, ngoan ngoãn ngáp một cái bên cạnh cậu chủ khí chất lạnh lùng.
Trung Thành cũng rất hài lòng về trang phục độc đáo của con chó yêu nhà mình, vừa vuốt cái bờm của Bảo Bối, vừa miễn cưỡng lật báo, thỉnh thoảng lại vươn tay lấy cốc nước trà người hầu đang bưng, thấy có khách tới, cũng chẳng thèm đứng dậy, chỉ nhướn mày lên lạnh nhạt liếc Minh Hiếu một cái rồi ánh nhìn lại chuyển về tờ báo ngay lập tức, chuyến tư thế ngồi, dựa hẳn vào nhóc người hầu ngôi ngay bên cạnh.
Khiêu khích mình à? Minh Hiếu nhíu mày im lặng không nói gì, vẫy tay chào cậu nhóc đang mặc bộ trang phục người hầu phục vụ đến là vất vả.
Nhóc hầu hai tay bưng trà, không rảnh mà chú ý, không còn cách nào khác ngoài việc nhăn mày xấu hổ cười với cấp trên của mình, nhưng lại bị cậu chủ cắt ngang ngay lập tức.
"Đây là chữ gì?". Anh chỉ vào tờ báo, lạnh giọng hỏi cậu.
"Hả? Cậu chủ, đây là... chữ em ạ". Cậu chủ bị Bảo Bối cắn à? Ngay tới chữ em cũng không nhận ra?
"Cái này?".
"Rất vui mừng chào đón ngày lễ..."
"Bảo cậu đọc chữ đầu tiên kia kìa, ai bảo cậu đọc hết hả".
"À... rất ạ...". Cậu bĩu môi.
"Cái này!". Anh lại chỉ.
"Thích thú...".
Anh lườm một cái, không cho cậu đọc thừa chữ.
"Thích. Cậu chủ". Cậu ấm ức đáp.
"Chữ cuối cùng này".
"Anh!".
"Rất tốt!".
Cậu chủ lườm phó tổng Trần, giơ tay đang xoa đầu Bảo Bối lên xoa đầu cậu, như muốn thưởng cho sự nghe lời của cậu.
Sao lại khen cậu? Mấy thứ này ngay cả Bảo Bối cũng biết mà? Sao tự dưng cậu chủ lại dốt thế? Thấy phó tổng Trần thì phấn chấn đến thế à?
Trần Minh Hiếu lạnh lùng hừ một tiếng, không quan tâm tới vẻ thù địch của cậu chủ, lễ phép đưa túi quà trong tay cho tổng quản bảo mẫu. Lịch sự nói: "Tối mấy hôm trước đã làm phiền bác rồi. Cháu bảo cậu ấy làm thêm giờ, vốn định đưa cậu ấy về nhà. Kết quả là không tìm thấy cậu ấy đâu cả, có hơi lo lắng, cho nên muộn thế vẫn gọi điện tới".
Thái độ lịch sự của anh khiến tổng quản bảo mẫu vô cùng hài lòng, "Ôi chao! Có sao đâu! Đàn ông có phong độ mà cẩn thận chu đáo như cậu Trần bây giờ ít lắm. Tiểu Phúc nhà chúng tôi đúng là may mắn lắm mới gặp được cấp trên tốt như thế, đúng không? Cậu chủ!".
Trung Thành không đáp, khoát khoát tay với người hầu, tiếp tục chỉ vào báo bảo cậu đọc.
Lần này Đức Phúc biết ngoan rồi, anh chỉ đâu cậu đọc đấy, thế nên, cậu đọc... "Đúng - cái - con - khỉ...Óa!?".
Cậu chủ... cậu lại hại em rồi! Hic...
Tổng quản bảo mẫu mời phó tổng Trần ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, gần chỗ người hầu đang ngồi.
Câu đầu tiên của Minh Hiếu là chế nhạo cậu, "Cậu phục vụ người ta ở nhà thế à?".
"Dạ!".
"Không tồi đâu, rất chuyên nghiệp. Còn chuyên nghiệp hơn lúc làm việc ở khách sạn. Hừ!". Tiếng hừ cuối cùng rõ là mỉa mai.
"Hừ!". Cậu nhăn mũi lên hừ lại anh, kiểu mờ ám dễ thương bị cậu chủ túm được.
Đôi mắt lạnh lùng nháng lên tia sắc bén. Cậu chủ tháo cặp kính râm to bản của Bảo Bối xuống, đeo cho cậu người hầu, không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu đọc báo.
"Cậu... cậu chủ! Sao lại đeo kính râm cho em?" Đeo kính râm vào, thế giới đột nhiên trở nên đen tối nhìn tay không thấy ngón, con gấu vô cùng buồn bực.
"Có lẽ là phòng việc cậu liếc mắt đưa tình với tôi nhỉ". Minh Hiếu hờ hững nhún vai, "Đúng không?
Cậu chủ?".
Câu nói trúng ngay tim đen khiến Trung Thành trợn mắt nhìn anh chằm chằm, Minh Hiếu đẩy kính lên chẳng thèm sợ ánh nhìn băng giá đó, nhướn nhướn mày.
Hai ánh mắt như nước lửa va vào nhau trên không trung, con gấu bé nhỏ đáng thương bị cặp kính râm che mắt, hoàn toàn không thấy được tia lửa xanh lè giữa hai người đàn ông.
Đương nhiên, người không nhìn thấy không chỉ mình cậu, còn có tổng quản bảo mẫu dai nhách làm chuyện bao đồng ra sức mai mối.
"Minh Hiếu, cậu có bạn gái chưa?".
Đức Phúc đẩy cặp kính râm to bản cậu chủ ban cho, len lén nhìn về phía phó tổng Trần, chờ phó tổng cau mày cười lạnh lật bài, không ngờ anh chỉ thu lại ánh mắt đang đang bướng bỉnh chống chọi với cậu chủ, mỉm cười nói, "Giờ không có ạ".
"Trước đây có rất nhiều?". Trung Thành lạnh lùng nói xen vào.
"Cũng chẳng thiếu. Sao nào?". Với cậu chủ, phó tổng Trần chẳng chút khách khí.
"Chẳng thế nào cả. Tôi không đồng ý". Trung Thành lườm tổng quản bảo mẫu đáp gọn lỏn, ý là ghét chuyện cưới xin này tới mức cực điểm.
Tổng quản bảo mẫu hơi mím môi, nói dàn hòa,
"Cậu... cậu chủ, chuyện này có sao đâu ạ! Đàn ông tốt như Minh Hiếu đây tất nhiên phải có vài chuyện xưa chứ! Đàn ông trước khi kết hôn có trải qua mấy cuộc tình, mê hoặc biết bao đau thương biết bao, còn biết yêu thương người khác nữa, đây là việc tốt mà! Hơn nữa... à.. khả năng chấp nhận của Phúc Phúc lớn lăm, Phúc, cậu nói cái coi, cậu có để ý tới quá khứ của phó tổng
Trần không?"
Trọng tâm câu chuyện đột nhiên chuyển về mình, cậu người hầu ngẩn người ra, quả quyết lắc đầu.
"Cậu chủ cậu chủ, cậu coi Phúc Phúc không để ý tới quá khứ của phó tổng Trần kìa!".
Vứt báo đi cái "soạt", Trung Thành cau mày trừng mắt nhìn người ngốc nghếch, "Cậu không để ý à?"
"... Không... không quan tâm lắm ạ". Cậu chủ lại tức gì chứ? Chuyện tình cũ của phó tổng Trần? Cậu quan tâm làm gì? Chuyện đó thì có gì mà chú ý?
"Cậu dám không để ý à!?".
"Em phải để ý ạ?". Cậu lắng dịch dịch cái mông, vẫn thấy không nên chống lại thân thế của mình, "Nhưng mà, em thực sự không để tâm tới quá khứ của phó tổng Trần mà!".
"Đúng thế. Cậu ấy không để tâm tới quá khứ của tôi. Cậu chủ còn lo lắng bất mãn gì chứ?". Minh Hiếu thừa cơ nói chêm vào, lại quăng thêm một thanh củi độc ác vào lửa.
Trung Thành nheo mắt sắp lên cơn lật bàn. Đôi mắt anh đầy u ám, anh bồng nhiên nhớ ra cái gì, khóe môi lạnh lùng chợt nhếch lên, ra lệnh với nhóc hầu chẳng hiểu gì, "Đưa Bảo Bối vào phòng ăn đi".
"Cậu chủ, sao cậu cố ý đuổi em đi vậy? Không phải cậu tìm cớ bán em đi đấy chứ?".
Vẻ mặt thâm hiểm lập lờ của anh khiến cậu lạnh gáy, chỉ là không để tâm tới tình sử của phó tổng Trần thôi mà, đâu tới mức đại nghịch bất đạo để đến nỗi bị bán đi?
"Hừ! Người hầu có khả năng chấp nhận lớn như thế, tôi đem bán làm sao được?"
"Vâng...". Khả năng chấp nhận lớn cũng sai? Không phải chứng minh cậu dùng được lâu, chịu áp lực giỏi, còn chịu đựng được mệt mỏi à?
Nhưng hình như cậu chủ đâu có khen cậu nhỉ.
Phúc xịu mặt dắt Bảo Bối đi, cậu đang tính vào phòng ăn, nhưng thoáng nhìn thấy cái mặt tươi cười của phó tổng Trần đang nháy mắt đá lông nheo với mình, rõ ràng là đang cười nhạo cậu là kẻ đáng thương không có địa vị.
Cậu tính trả đũa lại, nhưng cậu chủ trừng mắt một cái, cắt đứt cái nháy mắt vô duyên của cậu ngay lập tức.
Tự dưng cậu thấy chả tức giận nữa, rụt cố tính bỏ đi theo kiểu rùa, bỗng nhiên bị cậu chủ kéo giật lại ngay trước mặt tổng quản bảo mẫu và phó tổng Trần, cúi đầu thì thầm bên tai cậu rất thân mật, "Muốn tôi bán cậu đi à? Mơ đi. Đời này cậu chỉ có thể ở bên tôi thôi!".
Cậu sợ run cả người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu chủ.
"Còn không đi à? Muốn để bao nhiêu người nhìn tận mắt đúng không?"
Muốn vào nhà đá vì tội trùng hôn à?
"Vâng vâng... em đi ra đây...". Cậu sợ bị tổng quản bảo mẫu nhìn ra chỗ nào kì quái, vội vàng lủi mất.
Nhưng, ý của cậu chủ, cậu hiểu! Nhất định là -
"Muốn tôi bán cậu đi à? Mơ đi! Tôi còn muốn giữ người hầu lại bên cạnh còn sai bảo ngược đãi! Trừ phi tôi không cần cậu, không thì, đời này cậu chỉ có thể ở bên tôi thôi!".
Nhất định là như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro