Cậu chủ, sao đột nhiên lại hôn người ta?!
"Cậu chủ cậu chủ! Hóa ra cậu còn sống! Hóa ra cậu còn có thể sống mà trở về!".
"Ấu ấu, oẳng oẳng, ấu ấu ấu ấu ấu!".
"Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu chủ! Ma nước Anh có bắt nạt cậu không, có không có không? Cậu có bị nhuốm bẩn chỗ nào không? Cậu học ở đại học Viagra có vui không?"
"Ấu ấu ấu ấu ấu ấu ấu!".
"Cậu chủ, cậu cao lên rồi, đẹp trai rồi, chứng tỏ cậu đã dậy thì xong, an toàn vượt qua thời kì nối loạn tuổi dậy thì, cuộc sống tươi đẹp của em cũng tới phải không?"
"Ấu ấu ấu ấu ấu ấu ấu!"
"Bảo Bối, mày đừng có sủa cùng lúc với tao được không?".
"Im miệng hết!".
"Vâng, cậu chủ".
"Ấu Ấu."
Một người một chó cùng im lặng, đứng cạnh hai bên cậu chủ như hộ pháp, Minh Hiếu chẳng hề bị cảnh tượng quái dị trước mặt đe dọa, anh nhướn mày lên, mở cửa xe bước ra.
"Phúc Phúc, vị này là?".
"À, cậu ấy là kẻ anh tuấn khiến người ta phải rung động bằng xương bằng thịt... A! Cậu chủ, cậu làm gì vậy!".
Còn chưa nói dứt câu, đột nhiên Trung Thành ấn đầu Đức Phúc bé nhỏ xuống trước mặt Bảo Bối, ngay sau đó, một mệnh lệnh vô nhân đạo bay ra khỏi miệng anh.
"Bảo Bối, liếm cậu ta!".
"Ấu ấu?".
"Lấy lưỡi của mày rửa mặt cho cậu ta một lần đi!".
"Cậu... cậu chủ! Trước khi ra ngoài em có rửa mặt rồi, không... không được mà! Bảo Bối, cái đồ cẩu nô tài không có tình nghĩa, cậu chủ mới về mà mày đã phản bội tao rồi, phi phi phi, trên lưỡi mày còn nước sốt bít tết vừa ăn! Hôi quá! Khụ khụ khụ!".
"Lép bép nhóp nhép ẹp ẹp".
Một loạt tiếng liếm láp buồn nôn khiến Minh Hiếu muốn đứng cũng không yên, đang muốn giơ tay cản cực hình đang diễn ra, đột nhiên, một gương mặt to toàn nước bọt trợn trắng mắt dí sát trước mặt anh, phóng đại ở cự ly gân...
"Nhìn cho rõ! Mặt cậu ta chính là thế này!". Mấy hiệu quả của việc hóa trang khiến mắt long lanh, quầng thâm biến mất, mũi thẳng ra da trắng hồng, đôi môi chu ra đáng yêu đều là giả, là giả hết!
Trung Thành thản nhiên nói rõ rồi một tay túm cổ áo phía sau của Đức Phúc đang kêu la oai oái mà kéo đi, một tay kéo Bảo Bối yêu mến lại biết nghe lời, quay người định bỏ đi.
Minh Hiếu thở dài một hơi, cuối cùng mở miệng lạnh lùng nói không hề khách khí, "Chờ một lát! Cậu dựa vào cái gì mà đột nhiên xông ra đưa đối tượng xem mắt của tôi đi".
"Dựa vào cái gì à?". Anh liếc xéo sang họ Trần, một tay kéo dây xích chó, "Dựa vào việc đây là chó của tôi, còn cái này...".
Một tay kéo chàng trai nhỏ bị chó liếm cho ngất ngư, còn cố ý lắc qua lắc lại khiêu khích "Còn cái này... là người hầu của tôi! Cái gì của cậu ta cũng là của tôi, tên đàn ông của cậu ta phải thông qua sự cho phép của cậu chủ tôi đây, còn cái tên vớ va vớ vẩn chẳng hiểu từ đâu chui ra lại muốn đưa người ta đi là anh!"
Trung Thành nói xong thì kéo một người một chó quay lại xe mình.
Cảnh tượng hoang đường trước mặt khiến Trần Minh Hiếu nhủ thầm trong lòng...
Một ác ma một thần kinh một chó, tổ hợp này gọi là gì?
Tổ hợp này gọi là cẩu huyết chứ còn gì!
Hừ! Đùa cái gì chứ, ai muốn cưới một thằng nhóc đã thuộc về gã đàn ông khác, còn phải cùng nhóc ta tận tụy với một tên đàn ông khác chứ?
Cho dù đội mũ xanh cũng không thể cam tâm tình nguyện đội một cách đường đường chính chính như thế chứ?
Lòng vô cùng khinh bỉ, ánh mắt cũng lạnh đi, Minh Hiếu đang định bỏ đi, lại thấy con chó tên Bảo Bối nhảy ra khỏi chiếc xe thể thao mui trần của cậu chủ, chạy lại xe anh như lưu luyến không nỡ đi.
Bỗng nhiên, nó giơ chân sau lên cao, dùng tư thế chuẩn của động vật tè một bãi lên bánh xe của anh.
Xả xong, Bảo Bối sung sướng, lại tông tốc chạy về ngôi cạnh chủ nhân.
Mây đen trên đầu Minh Hiếu ùn ùn kéo tới, anh lạnh lùng nhìn chiếc xe mui trân ở phía đối diện, chỉ thấy tên cậu chủ nhỏ mọn thù dai kia vỗ đầu con chó vẻ tán thành, giống như khen ngợi tư thế đi tè duyên dáng của chó nhà mình, tiện thể quét ánh mắt đùa cợt qua phía anh.
Ngay sau đó, cậu chủ kia khởi động xe, phóng vọt đi, chỉ để lại một làn khói đen.
Minh Hiếu nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn chiếc xe mui trần biến mất trong tâm mắt của mình, di động trong túi quần đổ chuông hồi lâu, anh bật máy trả lời: "A lô".
"Phó tổng giám đốc! Sao anh còn chưa tới?".
"Có chút chuyện".
"Chuyện gì thế?".
"Bị cẩu ác ma cắn".
"Hả? Cẩu ác ma? Không phải anh đi xem mắt à?"
"Hừ, cậu đã nhìn thấy thằng nhóc nào dắt chó hoang với đàn ông dại đi xem mặt chưa?".
"Hở?".
"Ở khách sạn có chuyện gì nói ngay đi".
"Vâng vâng vâng, phó tổng, chuyện lớn đấy, nghe nói con trai của chủ tịch lấy được bằng quản lý ở Anh, đã về nước rồi, chủ tịch định sắp xếp cậu ta vào làm việc ở khách sạn chúng ta".
"Cậu gọi cho tôi vì chuyện này à?".
"Đúng vậy! Chủ tịch cũng không ở trong nước, phần lớn công việc trong khách sạn đều do phó tổng quản lý mà, đột nhiên nhét một tên công tử chẳng biết cái gì vào quản lý, không phải chứng tỏ là không tin tưởng anh sao? Hơn nữa đột nhiên lại thêm một tên công tử giơ chân ngáng, mọi người sẽ rất khó khăn phải không?".
"Cậu cũng nói cậu ta chẳng biết cái gì cơ mà, sợ gì chứ?".
"Hừm, ý anh là?".
"Thái tử từ trên trời rơi xuống, cứ sắp xếp một vị trí thoải mái nhàn nhã, nuôi không cậu ta là được rồi".
"Anh nói chúng ta lừa cậu ta à?".
"Không phải lừa, là sợ cậu ta cực khổ quá mức, cung phụng chu đáo cho cậu ta thôi".
"Vâng vâng vâng! Ý của phó tổng tôi đã hiểu, tôi biết xử lý ra sao rồi, ha ha ha, thật không hổ là phó tổng!".
Chiếc xe thể thao mui trần xé gió lao về phía trước, Đức Phúc bị Trung Thành quăng lên ghế sau lồm cồm bò dậy, lau nước dãi của chó trên mặt rồi nhoài về phía trước, sát ghế lái xe, muốn nghiên cứu cẩn thận người con trai trước mặt này.
Cậu chủ thay đổi rồi.
Mái tóc mêm mại dài hơn trước theo gió quét qua mũi cậu, cổ áo sơ mi khiêu khích lộ ra xương quai xanh rõ ràng, mùi vị đàn ông tràn ngập khiến cậu không kìm được mà nuốt nước bọt.
"Cậu... cậu chủ? Thật là cậu sao?" Thứ mùi khiêu gợi trưởng thành phong trần trên người anh từ đâu mà có vậy? Câu hỏi muốn hỏi lại không dám cứ chạy vòng quanh trong miệng cậu.
"Câm miệng!".
"Cậu chủ đang giận à?". Thời kì nổi loạn tuổi dậy thì của cậu chủ thật dài, cậu đã ngừng dậy thì rất lâu rồi.
Anh không để ý tới cậu, đốt ngón tay cầm lái trở nên trắng bệch, hung hăng đạp mạnh chân ga.
"Chuyện không như cậu chủ nghĩ đâu, em không dám tùy tiện ra ngoài tìm đàn ông, anh Trần đó là do tổng quản bảo mẫu tự chọn đấy, ông ấy nói nếu em có thể gả cho anh ấy, là có thể giúp được nhiều cho cậu chủ rồi!".
Anh giảm tốc độ, quay đầu nhìn cậu, "Nãy cậu ở trong xe hắn ta làm gì hả?".
"Hả? Bọn em? Bọn em chẳng làm gì cả".
"Không làm gì?".
"Vâng ạ!".
"Rất tốt".
"Két..".
Tiếng phanh rít đập vào tai Đức Phúc, xe bỗng nhiên dừng lại khiến cậu nhào về phía trước theo quán tính. Một bàn tay đặt lên sau cổ, kéo đầu cậu về phía trước, còn chưa kịp ốn định cơ thể, miệng cậu đã bị ấn mạnh lên đôi môi ấm mềm.
Trung Thành quay đầu lại từ khi nào, ôm vai cậu, cắn lên miệng cậu. Cậu ngừng thở, mở to mắt, đôi mắt nhắm hờ của cậu chủ chỉ cách cậu có mấy milimét khẽ khàng rung lên, hàng mi dày của anh thoáng chạm vào chóp mũi nhạy cảm, còn cái miệng đại nghịch bất đạo thì bị cậu chủ ngậm lấy giữa đôi môi mà nhấp nháp.
"Cậu... cậu chủ...". Cậu không dám nhúc nhích, mấp máy miệng trên môi anh.
Sự quấy rối nơi tiếp xúc giữa hai đôi môi khiến kẻ đang chuyên tâm như anh khẽ cau mày lại, cũng không thèm để ý.
"Nước bọt của Bảo Bối ngon thế sao?".
Ý nghĩ muốn tiến sâu của cậu chủ bị cắt đứt phũ phàng, mặt Trung Thành tối sầm.
"Bốp".
"Á! Sao lại đánh vào đầu em chứ. Là tự cậu chủ muốn làm mà...".
Trung Thành trở mặt coi thường, chẳng nói gì nữa, quay đầu khởi động xe, nhưng thằng nhóc ngồi sau lại nhộn nhạo.
"Cậu chủ, sao tự dưng cậu muốn... hôn... hôn người ta?".
"..".
"Cậu chủ cậu chủ, đó là lần đầu tiên quan trọng của người ta đó! Cậu đừng bơ đi chứ!"
"Cho cậu nhớ lâu một chút".
"Nhớ lâu?".
"Cậu mãi mãi là người hầu của tôi, tất cả những gì của cậu đều thuộc về tôi, ngay cả nụ hôn đầu cũng thế!".
"... Thế còn Bảo Bối thì sao?".
"...".
"Nụ hôn đầu của nó cũng bị cậu chủ cướp mất sao?".
.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro