Chapter 15

Có quá nhiều tiếng nói chuyện và sự huyên náo sau đó đã khiến Feitan phải tránh đi sang góc khác. Mặc dù anh đánh giá cao sự giúp đỡ của Shizuku nhưng anh không thể giúp cô đối phó với những thành viên khác trong đoàn, những người đang vây quanh cô với những câu hỏi.  Cô sẽ phải tự lo cho bản thân mình khỏi điều đó. Kurapika đã cho phép bọn họ thảo luận lâu hơn bình thường, Feitan để ý thấy, nhưng chắc chắn chuyện này xảy ra bởi vì cậu ta đang cười như một tên ngốc khi có ai đó đứng về phía mình. Feitan không trách cậu. Thủ lĩnh của bọn họ đã giữ vừng quan điểm đó tới tận bây giờ dù không biết gì về sự đồng thuận bí mật từ những thành viên vốn xuất thân từ thành phố Sao Băng trừ Machi và Franklin.

Anh rời khỏi sảnh chính trước khi họ bắt đầu một cuộc thảo luận khác. Kể cả khi cuộc thảo luận đó là rất cần thiết, anh vẫn không thể trở lại như trước được nữa. Anh biết rằng, anh vẫn chưa ổn định lại sau khi chứng kiến những màn tra tấn mà Chrollo phải chịu. Nó khiến anh muốn khóc lần nữa khi nghĩ đến, và anh cảm thấy cực kỳ tức giận vì không cố gắng ngăn chúng nhiều hơn nữa khi chúng mang anh trai anh đi.

Anh và mẹ đã chứng kiến cảnh chúng mang anh ấy đi. Những thành viên mafia thậm chí còn không cần dừng xe để làm điều đó. Chrollo đã chạy ra để nhặt trái bóng mà anh ấy và vài đứa trẻ khác sử dụng để chơi đá banh, và đột nhiên, một chiếc xe màu đen ở đó, và nhiều người nhảy ra. Chúng bao vây và tóm lấy Chrollo, kéo anh lên xe bất chấp sự phản kháng dữ dội của anh. Chúng nhanh chóng ném anh ra sau xe và rời đi, màu đen của chiếc xe nhỏ dẫn và không bao giờ nhìn thấy được nữa.

Những đứa trẻ còn lại choáng váng và sợ hãi, và không ai trong số chúng đi đến nhặt bóng sau đó, sợ rằng điều tương tự cũng xảy ra với mình. Feitan và mẹ của anh đã khóc thương cho anh trong nhiều ngày trước khi họ cuối cùng cũng cùng nhau gượng dậy được và chăm sóc lẫn nhau. Anh và mẹ chưa bao giờ quên ngày đó nhưng nó chưa bao giờ thực sự được nói đến sau khi biến cố xảy ra. Feitan chưa từng nói với ai về những gì đã xảy ra với Chrollo, nhưng tin đồn đã lan ra khắp thành phố nên anh cũng không cần làm vậy.

Feitan nhắm mắt lại, cố gắng quăng mớ hồi ức đó ra khỏi đầu. Đó là những ngày đen tốt nhất đời anh, khi anh bắt đầu cảm thấy ổn với việc chết đi nếu anh phải đối mặt với nó. Nhưng thành thật mà nói, những ngày đó không kéo dài bao lâu.

Bốn tháng sau khi Chrollo biến mất, Kurapika và Shalnark xuất hiện, cả hai đều đến từ nơi khác, nhưng vẫn là cư dân của thành phố Sao Băng.

Feitan mỉm cười. Anh vẫn nhớ mình đã kết bạn nhanh như thế nào với Shalnark; người đã kể cho anh nghe về thế giới bên ngoài, nơi anh luôn nghe đến nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy. Shalnark cũng hòa nhập tốt với những người khác, nhanh chóng trở thành bạn với Uvogin và Nobunaga. Kể cả Kurapika dường như cũng  nhanh chóng thích nghi với mọi người, cậu nhanh chóng được Pakunoda, Franklin và Machi yêu thích, mặc dù cô nàng thợ may không muốn thừa nhận điều đó. Anh nhớ rằng lúc đó anh thậm chí còn so sánh Kurapika với Chrollo vì cả hai đã nỗ lực học hỏi biết bao nhiêu, nhưng đây là tình huống ngược lại khi Feitan là người dạy cậu bé tóc vàng những cái cơ bản trong ngôn ngữ của họ. Cậu bé học rất nhanh, và Shalnark dường như cũng nắm bắt được vấn đề thông qua chiếc điện thoại của mình.

“Này Feitan, sao mi lại rời đi?”

Người đàn ông hệ biến hóa ngước nhìn Uvogin, người cố gắng đi tập tễnh đến chỗ anh và rời khỏi cuộc thảo luận đã trở nên hỗn loạn một lần nữa

“Không muốn ở lại.” anh càu nhàu, để người đàn ông to lớn đến gần mình và ngồi xuống, trượt dọc theo bức tường cho đến khi mộng anh ta chạm đất với một tiếng “bộp” ngay bên cạnh.

“Tôi cũng vậy. Quá ồn ào.”

“Mi cũng là một kẻ gây ồn đấy.”

“Quả thực.”

Họ ngồi đó và nghe thấy cuộc thảo luận lắng xuống lần nữa và lại tiếp tục, giọng nói của Kurapika vang vọng khắp nhà thờ nhưng những từ ngữ cứ trộn lẫn với nhau khi vào tai hai người họ, khiến chúng nghe như một bản nhạc bị bóp méo.

“Này Fei?”

“Ừ?”

“Hắn là một trong số chúng ta. Chrollo ấy. Chúng ta không cần phải giả vờ như anh mi không tồn tại nữa, tất cả những gì chúng ta cần làm là khiến hắn tỉnh táo lại.”

“Được rồi, nhưng lúc đó tại sao anh ấy lại tra tấn mi? Mi có giận không?”

“Nah, hắn trông có vẻ quen thuộc dù chúng tao mới gặp nhau lần đầu vì vậy tao để hắn làm theo ý mình. Nghĩ rằng mình có thể thắng kể cả khi gặp bất lợi, nhưng sau đó hắn hạ độc tao, tên khốn lén lút đó.”

“Vậy việc mi bị làm cho tê liệt là thật?”

“ĐM đúng rồi đó! Đáng lẽ tao phải nhận ra chuyện này sẽ xảy ra chứ, hắn lúc nào cũng vậy mà đúng không? Hành động như thể ý định của mình diễn ra theo cách này rồi sau đó làm chúng diễn ra theo một cách hoàn toàn khác.”

Feitan mỉm cười. “Yeah”

“Dù sao thì, khi tao vào lại trong đó, tao cũng sẽ tuyên bố ủng hộ, mặc dù tao chưa bao giờ tưởng tượng ra được viễn cảnh tất cả chúng ta sẽ ủng hộ.” Uvogin cười lớn, xoa bóp một bên vai mình.

“Nhưng một con nhện không thể di chuyển nếu tất cả các chi của nó không sẵn sàng di chuyển đúng không?”

“Thành thật mà nói thì chúng ta chỉ cần 8 người đồng ý nếu chúng ta là một con nhện bình thường.” Feitan nói, nhận được cái nhìn khó chịu từ Uvogin, nhưng người đàn ông vẫn mỉm cười.

“Mi đang cố nói chúng ta không bình thường đấy à?”

“Tôi đang cố nói anh không bình thường.”

“Được rồi, mi nói đúng! Khi cả hai chúng ta đều bình phục, chỉ có tao và mày, bạn thân. Hai ta sẽ chiến đấu cho đến khi mặt trời lặn.”

“Tôi nhớ tôi đã nói rõ ràng rằng không có đánh nhau trong băng?” Giọng của Kurapika vang lên trong khu vực nhỏ của họ, khiến họ phải rời mắt khỏi người còn lại để tìm kiếm một Kurapika đang thích thú.

“Ngày luôn uôn có thể làm trọng tài nếu muốn.” Uvogin đề nghị, khiến Feitan gần như bật cười.

“Tôi nghĩ tôi sẽ không.” thủ lĩnh của họ nói một cách tử tế, bước tới và ngồi trước mặt họ.” Những cuộc thảo luận đã kết thúc, đề phòng trường hợp hai người không để ý.”

“Oh, chúng tôi biết rồi, chúng tôi chỉ đang rất vui, đúng không Fei?”

“Ồ đúng, chỉ là một bữa tiệc tuyệt vời nhất, đáng lẽ ngài nên có mặt ở đây.”

Feitan đồng ý, mỉm cười tự mãn với thanh niên tóc vàng đối diện họ.”

“Tôi rất mừng vì anh đã có thể tìm được điều gì đó khiến bản thân khuây khỏa, vì tất cả chúng ta đều biết rất khó để khiến cả hai hài lòng.” Kurapika nói, Uvogin gật đầu đồng ý và bình luận “Sai rồi.” đối với anh ấy. “Nhưng thứ còn tốt hơn cả bữa tiệc nhỏ của hai anh là vụ trộm chúng ta sẽ làm tối nay, vì vậy hãy nghỉ ngơi khi còn có thể đi.”

Feitan và Uvogin nhìn nhau rồi quay sang nhìn Kurapika, cả hai người đàn ông lớn tuổi hơn đều cười toe toét.

“Tôi tưởng chúng ta đang hoãn lại những việc này.” Uvogin nói, mặc dù rõ ràng anh ta tỏ ra phấn khích với tuyên bố này.

“Chỉ cho đến khi thương thế của bạn bình phục hoàn toàn, nhưng dẫu vậy một vài người trong chúng ta đã đi ra ngoài và lấy một số thứ. Nhưng bây giờ, anh đã tốt hơn...” Chàng trai tóc vàng nhỏ giọng, hành động như thể sự vi phạm quy tắc đó chỉ là vô tình. “Well, ai nói là tôi sẽ ngăn anh nếu anh đi cùng chứ?”

Người đàn ông to lớn cúi xuống và trao cho Kurapika một cái ôm chặt tựa gấu, mặc dù gặp khó khăn khi ngồi xuống, anh ta vẫn làm được chuyện này, thậm chí còn bẻ lưng Kurapika vài lần.

“Cảm ơn Kura! Ngài lúc nào cũng là một người mềm yếu như vậy!”

“Không, tôi không mềm yếu! Ngay bây giờ, để tôi đi trước khi anh bẻ gãy xương sống tôi!”

Đầu Nhện được giải phóng khỏi vòng tay Uvogin, ngã ngược ra sau.

“Dù thương thế của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, anh vẫn đủ mạnh để giết tôi.”

“Ahh, đùng lo lắng về vụ đó! Tôi sẽ không cố tình làm tổn thương ngài đâu!”

“ ‘cố tình’ là từ khóa.” Kurapika lẩm bẩm, đứng lên từ chỗ vừa ngã xuống trong khi xoa lưng mình. “Bây giờ hai người nên đánh một giấc hoặc chuẩn bị cho tối nay đi. Machi nói cô ấy cảm thấy chúng ta sẽ còn một đêm dài phía trước đấy.”

Cả hai gật đầu tỏ ý đã hiểu và dõi theo Kurapika quay lại sảnh chính, biến mất ngay sau đó. Vài giây trôi qua trước khi Uvogin huých nhẹ Feitan.

“Này Fei?”

“Ừ?”

“Chúng ta sẽ đá đít vài tên tối nay.”

“Chắc chắn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro