CHƯƠNG 3: EXIT SIGN

"chia tay là lựa chọn, tốt nhất"

Mùa thu ở Seoul luôn lạnh hơn những gì dự báo thời tiết nóimột sự lạnh lẽo thấm vào xương cốt.

Trời mưa lất phất, đủ để hơi nước phủ mờ cửa kính, khiến ánh đèn bảng hiệu từ quán bar đối diện phản chiếu thành một vệt dài đỏ thẫm kéo lê trên mặt đường, như một vết thương không lành.

Quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm sau phố Hongdae. Nơi khởi nguồn. Nơi Martin từng chạy show indie khi chưa ai biết đến. Nơi cả hai đã trốn thời gian để ngồi nghe mưa rơi trên mái tôn, bàn tay vô tình chạm nhau như một lời hứa, rồi giả vờ không nhận ra vì sự hạnh phúc ấy quá dễ vỡ.

Hôm nay, nơi đó chỉ còn mùi cà phê cháy nhẹchỗ ngồi đối diện trống trải như cố tình chừa lại cho một khoảng cách không thể lấp đầy.

JuHoon đến trước. Vẫn áo khoác đen dài, cổ áo dựng lên che nửa gò má. Phong thái điềm tĩnh đến đáng sợ—nhưng tay anh trong túi áo đang siết chặt đến tê cứng các ngón tay, kìm nén một cơn bão sắp tan.

Martin vào sau. Không đội ô, để mưa thấm ướt tóc mái, từng giọt nhỏ xuống vai áo sweater xám như thể sự lạnh giá bên ngoài đang phản ánh sự hỗn loạn bên trong.

Họ nhìn nhau, chỉ một giây.

Mà như năm năm nồng nhiệt, trôi qua.

Martin đặt tách Americano xuống bàn trước mặt JuHoon. Không hỏi. Không một lời thừa thãi. Thói quen cũ—một hành động tự động, vô tri nhất cũng nhìn ra được, huống chi người đã từng đi cạnh.

JuHoon khẽ đẩy ly ra nhẹ, như sợ dùng lực mạnh là sẽ gãy thêm thứ gì khác đã không thể hàn gắn.

"Em nghe bài hát mới của anh rồi."

Ngắn. Bình thản. Tuyệt đối không có cảm xúc. Nhưng nghe như ai đó ném vào lòng ngực một viên đá lạnh và chờ đợi nó tan chảy thành nước mắt.

Martin mím môi.

"Bài đó... về em."

Tiếng mưa táp vào cửa kính tạo thành nhịp nền đều đều—nghe như tiếng bước chân của thời gian đang cố đi qua họ, chối bỏ sự hiện diện của cả hai.

JuHoon ngước lên, ánh mắt không còn trách móc.

Chỉ còn loại bình yên nguy hiểm nhất: đã buông xuôi, đã chấp nhận mất mát.

Martin hít vào thật sâu, như lấy can đảm từ mùi cà phê cháy khét quanh quẩn.

"Anh biết mình... đã yêu sai cách."

JuHoon mỉm cười — không buồn, không vui — chỉ giống một biểu cảm khi người ta chấp nhận một vết sẹo đã thành da thịt, không còn cảm thấy đau nữa.

"Không phải sai."

Anh đặt nắp ly xuống bàn, dứt khoát.

"Chỉ là không phải thời điểm em còn đủ sức để chờ."

Martin nhìn chiếc nhẫn bạc mờ trên tay đối phương — quà anh tặng dưới tuyết đầu mùa năm hai mươi tuổi. Khi ước mơ và tình yêu vẫn còn nhẹ hơn một cánh hoa.

"Nếu bây giờ anh thay đổi—"

"Martin."

JuHoon cắt lời, nhẹ hơn lời chào buổi sáng, nhưng nặng hơn mọi tiếng thở anh từng nuốt.

"Em không muốn mình mãi là lựa chọn thứ hai."

"Sau lịch trình."

"Sau deadline."

"Sau âm nhạc."

Một khoảng lặng rơi xuống giữa họ. Nó nặng nề hơn mọi tiếng mưa đập vào mái kính cộng lại.

Martin siết chặt tay đến trắng muốt các đốt ngón. Anh hối hận. Hối hận ngay thời điểm đã muộn nhất, không thể sửa chữa.

"Anh chưa từng chọn ai khác ngoài em. Em là duy nhất."

"Em biết." JuHoon gật đầu.

Đau đớn không nằm ở việc bị thay thế.

Mà nằm ở việc không bao giờ được ưu tiên.

"Âm nhạc không phải người thứ ba."

Anh nói chậm từng chữ, như khắc lên đá.

"Âm nhạc là giấc mơ của anh."

"Nhưng em không thể mãi là cái giá phải trả cho giấc mơ đó."

Ngoài trời, bảng hiệu "EXIT" của một club mở xuyên đêm sáng lên trong mưa — ánh đỏ phản chiếu qua khung kính, chiếu thẳng lên gò má JuHoon. Nó như một sự xác nhận cuối cùng cho quyết định của anh.

Martin nhìn theo ánh sáng đó, nghẹn lại.

"Em định đi sao?"

JuHoon đứng dậy. Khoác lại áo. Cài lại khuy. Giống như việc rời bỏ anh chỉ là một hành động đã diễn tập rất nhiều lần trong suốt những đêm đợi chờ dưới hầm xe.

"Cảm ơn vì đã chỉ cho em lối ra."

Martin muốn đứng lên. Muốn níu lấy tay áo anh như cái cách JuHoon từng làm với anh. Muốn nói "Đừng đi". Muốn nói "Anh sợ mất em hơn âm nhạc".

Nhưng anh không kịp.

Hoặc anh không dám.

Hoặc anh vẫn chưa học được cách ưu tiên điều quan trọng nhất trước khi nó bỏ đi mãi mãi.

JuHoon mỉm cười — không buồn, không vui — chỉ giống nụ cười của người đã học cách nhặt từng mảnh vỡ bằng tay trần mà không còn cảm giác đau.

"Anh biết muộn."
Giọng anh không trách, không hằn học — chỉ là sự thật, trống rỗng và lạnh.

Martin cúi đầu, ánh mắt rơi xuống giọt nước mưa đang trượt khỏi mái tóc mình, rơi vào khoảng không giữa hai người, nghe rõ thành tiếng — nhỏ, nhưng đủ xác nhận họ đã xa hơn cả những câu nói có thể vá lại.

"Anh từng nghĩ... thành công là món quà anh sẽ trao cho chúng ta."
Một khoảng lặng.
"Nhưng anh không nhận ra — để đi đến đó, anh phải đi một mình."

JuHoon dựa lưng ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ mờ sương. Từ góc nhìn của anh, thành phố Seoul run rẩy trong mưa, những bảng hiệu neon nhòe thành vệt dài, giống đoạn ký ức không ai muốn tua lại mà vẫn ám vào mỗi tối mất ngủ.

"Anh có biết," JuHoon nói chậm, "người ta chỉ nói 'đợi anh tí' với thứ có thể chờ."

Martin nhắm mắt. Đôi bàn tay đan vào nhau dưới gầm bàn — run.
"Anh biết."
"Nhưng khi nhận ra," Martin thở ra, "... anh đã ở một nơi không có ai ở lại cùng anh nữa."

JuHoon quay lại nhìn thẳng — không trốn tránh, không né ánh nhìn, không run rẩy như Martin.
JuHoon học cách đứng vững từ nỗi đau Martin cho — một nghịch lý cay đắng của những mối tình đầu.

"Em không giận anh."
Giọng JuHoon nhẹ đến mức khiến Martin thấy đau hơn bất kỳ tiếng quát mắng, cãi vã, hay khóc lóc nào.

Bởi vì tha thứ không phải lúc nào là một cánh cửa mới — đôi khi nó chỉ là việc mở cửa để người ấy đi, không níu.

"Em chỉ... không còn là người cũ. Và chúng ta cũng không còn là hai người trong bãi xe năm ấy, hồn nhiên trao nhau lời hứa liều mạng."

Martin bật cười — nụ cười khô, nhòe, gập ghềnh.
"Lời hứa ấy... anh nhớ rất rõ."

JuHoon gật khẽ.
"Em cũng vậy. Nhưng chúng ta đã giữ nó theo hai cách khác nhau."

Một người giữ bằng tay — cố nắm chặt đến siết nát.
Một người giữ bằng đầu — cất vào nơi ít khi mở.

Martin nhìn ly Americano trước mặt anh — nó đã nguội, đắng, khó nuốt — như lời xin lỗi đến trễ.

"Anh không xin em quay lại."
Martin nói, rất nhỏ, nhưng rõ.
"Vì nếu yêu mà thành gánh nặng, thì quay lại chỉ biến nó thành tội lỗi."

JuHoon im lặng giây lâu.
"Mọi thứ đều có lối thoát, Martin."
Anh nghiêng đầu, mắt chạm vào ánh đèn đỏ mờ in loang trên mặt bàn từ biển quảng cáo ngoài phố.
"Chỉ là đôi khi, lối thoát ấy... không dẫn chúng ta trở về bên nhau."

Martin siết chặt bàn tay đến trắng bệch.
"Vậy chúng ta... là gì sau tất cả?"

JuHoon nhìn anh thật lâu, như thể đang chọn từ cẩn trọng — nhưng câu trả lời lại nhẹ đến tàn nhẫn:

"Chúng ta là bài hát chưa hoàn chỉnh —
và đáng lẽ... không nên cố sửa thêm."

Martin cười — lần này thật lòng, đau mà bình thản.
"Anh chỉ mong... nếu một ngày em nghe lại bài hát đó, em sẽ không tắt ngay đoạn đầu."

JuHoon khoác áo, chuẩn bị đứng dậy.
"Không đâu."
"Em sẽ nghe hết — vì nó từng là của em. Anh cũng vậy"
Rồi cậu thêm, giọng đủ thấp để chỉ Martin nghe thấy:
"Nhưng nghe xong... em vẫn sẽ bước tiếp."

JuHoon rời quán.
Không ô.
Không níu.
Không quay lại.

Ngoài phố, bảng hiệu đỏ EXIT phản chiếu trên mặt đường ướt mưa —
thứ ánh sáng nhỏ bé, lạnh, nhưng rõ ràng, chỉ hướng duy nhất:

Lối ra — không dành cho kẻ chạy trốn,
mà dành cho những người đã đủ can đảm thừa nhận rằng ở lại mới là điều tàn nhẫn.

Chia tay không phải thất bại —
đôi khi, nó là lòng tốt ở dạng khó chấp nhận nhất.

Cửa mở. Tiếng chuông treo leng keng vang lên một âm thanh chia lìa. Gió lạnh tràn vào quán.

Martin đứng chôn chân trong quán cà phê vắng, bên cạnh chiếc ghế đối diện đã trống rơn.

Âm nhạc luôn mang đến cho anh khởi đầu.

Nhưng lần này —

nó cũng là dấu kết thúc.

Cảm xúc đầy đến nỗi không còn chỗ cho nước mắt. Anh cười khe khẽ, một nụ cười méo mó của sự thừa nhận.

"Anh luôn yêu em."

"Chỉ là... sai thời điểm. Và sai vị trí ưu tiên."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro