EPILOGUE: FIVE AUTUMNS LATER

(Seoul – Ga tàu Yeouido, tháng 10)

Gió thu quét qua lối đi ga tàu, mang theo lá ngân hạnh khô xoay tròn tuyệt vọng trước khi rơi vào khoảng giãn cách lạnh lẽo giữa đường ray và nền bê tông.

Đã năm mùa thu trôi qua.

Martin vừa kết thúc buổi ra mắt album solo thứ bảy.

Poster của anh dán dọc hành lang ga, với tiêu đề định mệnh: "NOT A SECOND CHOICE."

Anh không giải thích tựa đề trong bất kỳ bài phỏng vấn nào. Người ta đoán già đoán non, liên hệ nó với sự nghiệp, với tuổi trẻ.

Chỉ mình anh biết... anh viết nó cho ai, và viết nó muộn đến mức nào.

Martin bước nhanh. Mệt.

Anh không nhìn poster của chính mình nữa — vì nhìn nhiều chỉ làm quá khứ ầm ào hơn trong tâm trí.

Anh dừng lại trước quầy tiện lợi mua lon cà phê lạnh. Thói quen cũ, mùi vị cũ — nhưng tay cầm đã không còn là bàn tay ấm áp anh muốn chia sẻ nó cùng.

Khi bước ra, anh nghe tiếng giày bước vội phía sau.

Bản năng quay lại.

JuHoon.

Không còn mái tóc tối màu che giấu ngày xưa — anh cắt gọn, sáng màu hơn, trưởng thành theo cách nhẹ nhàng mà điềm tĩnh.

Không phải kiểu lạnh vì phòng thủ.

bình thản vì đã học xong cách buông bỏ.

Em đang đeo tai nghe, áo khoác dài, một tay cầm briefcasebận rộn, nhưng theo một cách khác. Hơi thở nhẹ, không gấp — nhưng đôi mắt mở to nửa giây khi thấy Martin.

Thời gian — không làm mờ nhận ra nhau.

Không tiến lại gần.

Không tránh đi.

Chỉ đứng đó — đủ để ánh mắt gặp nhau giữa đám đông hỗn loạn của Seoul vào giờ tan ca.

Martin mỉm cười trước.

Không gượng. Không cay.

Không hy vọng.

Một kiểu mỉm cười khi ta chạm vào hồi ức mà không còn bị cứa, chỉ còn sự lưu luyến âm ỉ.

JuHoon tháo một bên tai nghe. Anh cũng cười — nhạt, nhưng thật lòng.

"Nghe album mới của anh rồi."

Giọng nói vẫn vậy — chỉ có cảm xúc đã được xếp gọn lại.

Martin gật đầu.

"Cảm ơn."

Một câu đơn giản — nhưng không rơi xuống khóe mắt hay làm run rẩy lồng ngực như năm xưa.

Khoảnh khắc im lặng.

Nhưng không đau.

Chỉ đầy những điều không cần phải nói nữasự chấp nhận, sự xin lỗi, và nỗi nhớ.

JuHoon nhìn tấm poster phía sau lưng Martin – dòng chữ NOT A SECOND CHOICE nổi bật trên nền đen.

"Hay." Anh nói.

"Thẳng."

Rồi ngừng một chút, ánh mắt anh giao nhau với JuHoon của năm năm trước:

"...và trễ."

Martin bật cười khẽkiểu cười thừa nhận, không biện minh, không xin lại.

Ga tàu vang lên tiếng thông báo chuyến tiếp theo. Người đi, người đứng, người đổi line. Không ai biết giữa hành lang chật hẹp đó có hai người đang chạm vào ký ức như chạm nước lạnhngỡ còn nhưng đã trôi xa.

JuHoon đeo lại tai nghe.

"Giữ ấm. Seoul bắt đầu lạnh rồi."

Martin đáp:

"Ừ. Anh biết."

Không ai nói "hãy gặp lại".

Không ai nói "lỡ sau này".

Không có lối vòng.

Không có cái cớ.

JuHoon bước đi trước. Bóng anh hòa vào dòng người, biến mất như chưa từng đứng đókhông đột ngột, không đau, chỉ... đúng theo lẽ phải.

Martin đứng yên vài giây.

Nhìn khoảng trống JuHoon vừa rời khỏimột lỗ hổng mà thời gian cũng không thể lấp đầy.

Rồi anh cũng quay lưng, đi về hướng khác.

Hai con đường trong cùng một thành phố.

Hai nhịp tim từng chạm nhau rồi vượt nhau.

Không ai thắng.

Không ai thua.

Chỉ là

đến đúng người.

nhưng sai mùa.

Và đôi khi, "Exit Sign" không phải là biển báo để chạy trốn,

mà là lời nhắc nhở rằng ta phải ngừng cố tìm lối trở lại một nơi không còn tồn tại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro