Dấu hiệu của quỷ
Đệ tam chương: Dấu hiệu của quỷ
Bệnh viện này có một môi trường khá yên tĩnh và một quang cảnh đẹp, được xây dựng gần nội thành và xung quanh là một vườn cây rộng lớn. Mặc dù không xa trung tâm thành phố lắm nhưng vườn cây này là một rào cản tự nhiên thực rất tốt để khu vực nơi đây luôn được yên lặng. Lộc Hàm nói là “sớm” thế chứ nhưng kì thực là trời đã về đêm rồi, mọi nhà đã đóng cửa nẻo đi ngủ. Có lẽ là do ánh trăng sáng ngờ thật đẹp khiến người khó lòng trầm tĩnh lại, cậu muốn nhàn nhã thưởng thức dưới bóng đêm một lúc nên quyết định gửi xe ở lại bệnh viện và đi bộ một mình về nhà.
Đi khỏi bệnh viện một đoạn, Lộc Hàm rẽ vào một đường cái dọc theo vườn cây thấp. Được một lúc, chợt cậu cảnh giác khi nhận thấy một hơi thở không có hảo ý—— có người đang đi theo sau. Lộc Hàm hơi nghiêng nghiêng đầu, tia sáng trong mắt lóe lên khi thấy bóng đen, quả có mấy kẻ đang theo dõi ! Cậu bất động thanh sắc, đầu óc linh hoạt nghĩ cách, cước bộ cũng mỗi lúc một nhanh hơn.
Mấy cái bóng đen đó dường như cũng biết đã bị Lộc Hàm phát hiện, rất nhanh đuổi theo, khoảng bốn gã đàn ông vạm vỡ lập tức chạy tới xung quanh vây lấy cậu. Đột nhiên một cánh tay to bè bắt lấy bả vai , Lộc Hàm dừng lại, lấy lực, rồi hung hăng giẫm vào chân gã nam nhân đó thật mạnh, khuỷu tay đập mạnh vào đỉnh đầu hắn——.
“Ai yo!” – Gã nam nhân kia hét thảm một tiếng, bị Lộc Hàm đá nằm chỏng gọng trên đất, hai tay ôm lấy bụng và vai quay qua lăn lộn.
Lộc Hàm đứng thẳng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt lại đặc biệt lạnh như băng. Lộc đế vương khí chất lạnh băng khiến người ta phải kinh nể. Quả nhiên, mấy kẻ kia thấy thế kinh sợ không dám nhúc nhích.
Tuy rằng là cao thủ karate, nhưng dù sao cũng vào thế bất lợi, đối mặt với bốn người, hiện tại mới vừa hù cho chúng sợ mất mật, nhưng cậu không nghĩ ra tay bây giờ là thích hợp. Lộc Hàm mặc dù đối mắt với hiểm ác, nhưng trong đầu vẫn âm thầm phân tích tình huống hiện tại. Gần đây thỉnh thoảng sẽ có nhân viên kiểm lâm đi tuần qua, cần phải cố gắng trì hoãn thời gian.
“Các ngươi là ai? Mục đích của các ngươi là gì?” – Cậu lạnh lùng hỏi.
Bốn gã đàn ông lực lưỡng nhìn nhau, cuối cùng một gã tức giận nói: “Chúng ta muốn ngươi câm miệng, để sau này không bao giờ dám xen vào chuyện người nữa! Đánh nó!” – Gã vừa dứt lời, những kẻ khác lập tức thừa dịp rút từ sau lưng quần một con dao hai lưỡi, lao nhanh vào người Lộc Hàm.
Lúc này, ánh trăng mỗi lúc một sáng rực hơn, nhưng lại loang lổ một vệt màu đỏ. Một trận hơi thở lạnh lẽo tới gần bọn họ, đó là một hơi thở quỷ mị, rồi lại mang theo một chút gian ác mê hoặc lòng người, làm cho người ta phải kinh sợ nhưng cũng lại không thể dời tầm mắt, như là loại hương vị đẹp đẽ chết người của cây thuốc phiện. Mấy gã nam nhân dừng bước, ánh mắt kìm không được mà nhìn về phía rừng rậm nơi có ánh trăng sáng ngời, mặc dù không biết tại sao nhưng không thể dời khỏi tầm nhìn.
Xa xa xuất hiện một tử thân hắc trường bào, tay áo thêu tơ vàng lá sen cầu kì phức tạp, khoác chiếc áo choàng đen thời trung cổ, đôi mắt ánh đỏ, diện mạo yêu nghiệt mị hoặc lay động lòng người, đặc biệt nhất chính là trên người hắn tản ra một loại khí chất tà ác. Hơi thở tà ác ấy, không giống những kẻ độc ác sống dưới bóng tối xấu xa, cũng không giống loại vô đạo đức dâm tà ác độc, mà là một loại tà khí tinh khiết, làm người ta sợ hãi, nhưng cũng như cây anh túc mê muội lòng người.
Tất cả giống như pho tượng hóa đá tại chỗ, bốn gã nam nhân thì vẫn duy trì tư thế y chang như vừa rồi. Thân ảnh Ngô Thế Huân từ đằng xa bắt đầu như ẩn như hiện, mỗi lần xuất hiện lại đến gần hơn một khoảng nữa, giống như chỉ đang đi thong dong trên con đường vắng, đến trước mặt một gã nam nhân, nở một nụ cười đỏ như máu, lộ ra hai cái răng nanh sắc bén .
Máu, máu tươi ngọt ngào, là năng lượng cùng sinh mệnh …
“Các người thực đơ bẩn" đôi con ngươi tiên hồng trong suốt mang theo vẻ ngạo nghễ như trời sinh đã quen đứng trên nhân gian nhưng lại không khiến người khác phản cảm mà còn sinh ra mấy phần yêu thích.
Bóng lưng cao lớn tản ra khí chất thanh lãnh mang theo vẻ cô đơn tịch mịch và mị hoặc bức người. Lộc Hàm phát hiện ra rằng từ khi con người này xuất hiện cậu hoàn toàn chưa rời mắt khỏi hắn vì vậy vội vàng thu tầm mắt lại.
{ Lộc Hàm: Quá soái rồi!! Tại sao ta không được như vậy chứ?? ta vẽ, ta vẽ một vòng tròn nguyền rủa 囧}
“Ân ~ hương vị thật ngọt ngào a!” – Ngô Thế Huân nheo nheo đôi mắt, lửa đỏ trong con ngươi càng tỏa ra sáng rõ, trong nháy mắt cơ thể bừng bừng phấn chấn đứng lên, giống như một con mãnh thú vận sức chờ phát động, đợi thời cơ thích hợp sẽ lập tức tóm gọn con mồi.
Hắn đến gần móng tay vàng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, từng người từng người khuỵu xuống, không dấu vết. Đơn giản trực tiếp, thô bạo hiệu quả, tàn nhẫn và vô tình. Ma quỷ nói chung đều lãnh ngạo. Không gian vương mùi máu tanh tưởi.
Tức thì một mùi hương tinh khiết, mát lạnh, lại mang theo một linh hồn đặc biệt cao quý ẩn chứa linh lực toả ra. Ngô Thế Huân liếm liếm miệng, đôi môi vẽ nên một nụ cười tà ác, nhìn thẳng vào ánh mắt nam tử kia, chậm rãi tới gần:
"A delicious meal. You are my dessert"
Nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu, hé miệng lộ ra hai hàm răng nanh, đồng tử màu ruby phát ra quang mang gian ác mê hoặc lòng người, hướng về cần cổ trắng ngần, đôi môi khẽ liếm lên, Lộc Hàm khẽ run.
{Mô phật hình ảnh vô cùng trong sáng đề nghị các bạn trẻ không được liên tưởng lung tung!!!囧}
Không ngờ một thanh âm lạnh lùng điềm đạm vang lên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi vừa rồi… là làm cái gì?” – Ánh mắt Lộc Hàm vẫn bình tĩnh phẳng lặng, cậu vừa rồi chỉ yên lặng xem xét tình hình. Sự xuất hiện của mộtnam nhân tà ác, yêu nghiệt hơn cả mình {囧rz} còn mấy gã nam nhân kia thì tựa như trúng ma thuật vô cùng ngoan ngoãn. Hắn rất đơn giản giết mấy người đàn ông lực lưỡng chiến lực hơn hẳn người thường. Hắn sở hữu ma thuật sao?
"Ngươi có thể nói chuyện?"
“Ta vì cái gì mà không thể nói chuyện?” – Lộc Hàm suy nghĩ một lúc. – “Ngươi có thuật thôi miên?”
Thế Huân không trả lời, cẩn thận đánh giá thần trí thanh tỉnh của nam nhân này. Trên thế giới này từ lịch sử tới nay, chỉ có rất ít người có thể kháng cự được năng lực quấy nhiễu của ác quỷ cũng như của huyết tộc. Những người này thường có khả năng khắc chế lực rất mạnh cùng một ý chí cực kì kiên định, nếu kết hợp được với huyết tộc, thì bọn họ sẽ có thể thay đổi lịch sử nhân loại, trở thành một người vĩ đại kiệt xuất.
Trong đó chính là đưa mọi người từ tín ngưỡng hoang dã dẫn đến đường hướng tôn giáo mới của loài người, chính là phát triển văn minh nhân loại, các nhà khoa học, chính là thay thế lạc hậu, những kẻ thống trí ngu muội đến trật tự mới của quốc vương và tướng quân.
Thoạt nhìn nam nhân này thật xinh đẹp và ngon miệng, nhưng lại không bị linh lực của hắn thôi miên, Thế Huân cho tới bây giờ chưa từng gặp nhiều người như thế. Nam nhân này thật sự rất đẹp, dáng người yểu điệu, cử chỉ thanh nhã, trên người khí chất giỏi giang lại lạnh lùng, lông mi giống liễu diệp xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo. Mỹ nam tuy rằng không hiếm nhưng mỹ nam tâm hồn cao quý, trí tuệ thiên phú trước mặt bây giờ, hắn chưa từng gặp qua. Thực ngon!
Ánh mắt thâm thúy tựa như biển không thể nhìn thấu cũng khiến người không muốn nhìn thấu. Trăng lành lạnh tràn trên vai, toàn thân như một con báo săn đang thủ thế tuy đơn bạc nhưng cực kỳ dũng mãnh .
"Hắc như vậy cũng không sao, ta chỉ lấy của ngươi một chút máu" nói xong liền lộ ra nụ cười ta ác, lập tức nhé răng.
A~ ô
"Không được" Lộc Hàm giơ quyền linh hoạt né ra.
"Ngươi cư nhiên cự tuyệt ta?" Đôi mắt hắn bắn ra tia sánh lạnh lẽo, từng bước ép sát.
"Thế Huân ta từ trước đến giờ chưa từng ép buộc ai, việc gì phải bắt nạt một tiểu nam nhân như ngươi a~ Được thôi ngươi tên là gì?"
“Cảm ơn ngươi đêm nay đã đến cứu ta, tình cờ gặp nhau, không cần thiết để biết đến tên.”- Lộc Hàm thản nhiên thờ ơ đáp.
Thế Huân cong cong ánh mắt cười: “Ngươi không nói cũng không sao. Nhớ kĩ ta, ta là Ngô Thế Huân, huyết tộc, máu của ngươi rất tình nhuần nhưng ta sẽ gặp lại ngươi sau.” sau đó khẽ hôn nhẹ lên trán cậu.
Dứt lời, một tiếng sét vang bên tai Lộc Hàm, sau đó với tốc độ cực nhanh nàng ta liền biến mất, bay về phía ánh trăng sáng ngời tịch mịch.
Lộc Hàm lặng lẽ đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới khẽ nhẹ nhàng vuốt ve hai bờ má, khi hắn hôn cậu hình như có chút rạo rực, nhớ lại hình ảnh hắn khi bay đi. Nhớ kĩ? Là huyết tộc…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro