Tâm tư
1 tuần cứ thế trôi qua,cậu lại dần bỏ đi sự chống đối với Ata.Hắn đặt cậu vào lòng,tay thì bận bịu cắt trái cây.Yan cả ngày chỉ có việc ngồi,nằm..nhàn rỗi lạ thường.Ata không để cậu ra ngoài cũng bởi vì sợ mất cậu.Yan lại nhìn vào nhẫn trên ngón tay rồi bắt đầu suy tư..có phải..Ata đã quên quá khứ rồi không?Dựa vào việc hắn không hề nhắc đến cái nhẫn này hay nhắc về bất kì ai trong quá khứ mà chỉ dỗ ngọt cậu.Yan trầm lặng ngửa lên nhìn người cậu đang không rõ thương hay hận.Ánh vàng trên đôi đồng tử dần trìu xuống có lẽ đã có kết quả...Ata...hắn không hề nhớ gì về quá khứ của cậu và hắn.Yan mím chặt môi cúi mặt xuống,lúc này Ata mới để ý sự kì lạ này.Hắn vén mái tóc cậu lên hỏi han.
"Yan à.E-.."
Cặp đồng tử hắn bỗng giật nhẹ khi thấy gương mặt ấm ức của Yan như thể sắp khóc
"Yan ... Yan!Có chuyện gì vậy?"
Bản thân cậu rơi vào tình thế khó xử,ôm mặt để che đậy gương mặt sắp tuôn trào,cố kìm nén nước mắt vào trong...cậu thật sự không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng này.Vừa định đứng dậy bỏ đi thì Ata nắm lấy cổ tay cậu kéo xuống mà ôm lấy cậu như mèo nhỏ.
"Mặc dù tôi không biết có chuyện gì với em..nhưng đừng có nén giọt nước mắt..cứ khóc đi.Nếu nó khiến em thoải mái hơn."
Cậu 1 tay đẩy bả vai hắn ra 1 tay thì che mặt.Yan chồm dậy chống trả kịch liệt,được hồi lâu Ata không nhẫn nhịn nữa mà trực tiếp nắm lấy 2 cổ tay cậu ấn xuống sàn.Yan lắc đầu liên tục,cố che đi gương mặt chứa bao nỗi ấm ức nhưng cả 2 tay đều bị Ata áp chế cả rồi..hoàn toàn không thể che đi được.Không dùng được tay thì cậu dùng chân đạp vào Ata.Đối với hắn mấy cái đá này như muỗi cắn vậy,chẳng nhằm nhò gì.Ata cẩn trọng quan sát cảm súc trên gương mặt kia,mắt nhắm tịt,môi run run nhưng vẫn cố mím chặt như thể không muốn nói gì cả.Được 1 lúc cậu vẫn ngoan cố khiến Ata không khỏi tức giận.Hắn tóm chặt 2 bả vai cậu hỏi
"Em làm sao vậy?...Nếu đã không muốn!Có chuyện gì vậy?Tại sao đột nhiên em lại như vậy?Hả?..Nói đi!"
Ata giận dữ quát Yan,cậu ấm ức ngước mắt nhìn thẳng vào hắn 1 lúc nước mắt vô thức tuôn ra rồi hét lớn
"Anh!..Ata!..hức-...Anh thì biết cái gì chứ?!Ngoài nịnh tôi bằng mấy câu đường mật ra thì anh còn gì!!?Không có gì! -Anh chẳng còn chút gì về quá khứ cả.Không nhớ tôi là ai lúc ấy! Anh không hề có chút nuối tiếc nào hết !! Tên khốn kiếp!Anh là tên khốn ngu ngốc!!Anh-..hic..huhuahhh!!..Làm ơn.. đừng nhìn mà..đừng nhìn tôi"
Đôi mắt cậu ngấm lệ,nỗi uất ức được giải tỏa.Ata trầm ngâm từng lời nói của cậu..lẳng lặng quan sát.Yan vừa khóc vừa dùng hết sức dãy ra nhưng bất thành.
"Buông ra!"
"Yan-.."
"Buông!"
"TÔI YÊU EM- cậu-họa sĩ...nhỏ"
Yan lại mím chặt môi trước lời nói đột ngột ấy.Ata buông lỏng đôi tay đang giữ chặt bả vai cậu,di chuyển lên gương mặt ngấn lệ kia,hắn lau từng hàng nước mắt nhưng mãi không hết bởi nó không ngừng tuôn.
"Tôi không hề quên em..đương nhiên nhớ chứ- nhớ cái ngày tôi ngã vào lòng người tôi yêu."
Hắn vẫn còn nhớ...chỉ là không đề cập đến.Yan chẳng còn gì để trách móc liền vỡ òa trong lòng hắn ,lòng bàn tay nắm chặt được đôi tay rắn chắc kia gỡ ra.Hai tay hắn xoa nắn đôi tay nhỏ ấy,suýt xoa chiếc nhẫn bạc ấy.Nhìn hình dạng nhẫn bây giờ vẫn không thay đổi đủ hiểu rằng..cậu đã trân trọng nó đến mức nào.Tay trong tay,hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ kia.
"Yan"
Khi cậu vừa ngước lên thì Ata vụt tới hôn lấy cậu.Cảm giác lúc này lạ quá...tay chân như tê liệt không hề phản kháng.Sau 1 lúc,cảm thấy cậu có vẻ đã bình tĩnh lại,Ata mới dứt khỏi nụ hôn.Yan lại trầm lặng,Ata kéo cậu vào lòng vuốt ve mái tóc cậu.
"Yan,em cười rất đẹp..nên hãy cố gắng mỉm cười nhé-"
Dứt câu,khóe mi cậu khép lại lim dim trong vòng tay của hắn.Ata khẽ nói
"Em biết không...đó giờ,tôi luôn mong ước ngày nào đó em có thể vẽ 1 bức tranh cho riêng tôi.Liệu em có thể...đáp ứng tâm nguyện của tôi không-?"
Yan mệt lả khẽ dụi vào lồng ngực Ata.Chất giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để Ata tiếp thu
"Được-..."
Như vậy,2 tháng lại trôi qua,Yan ngồi trên cửa sổ nhìn lên bầu trời...cả 1 trời sao.Thật lấp lánh xinh đẹp,cậu trầm tư nhìn lên đó..như thể đang trò chuyện với bầu trời vậy.
//Iggy..//
Ánh vàng trên đôi mắt cậu dần trìu xuống,mái tóc xanh ngọc bay trong gió.Trên miệng bỗng chốc hiện lên 1 nụ cười dịu.Rơi xuống mu tay là giọt lệ,trên gương mặt xinh đẹp ấy lại rơi nước mắt không ngừng.Cậu nhớ Iggy chăng?
Tiếng bước chân tiến vào như cắt ngưng nước mắt cậu tuôn ra.Người bước vào là Eland'orr,y ngó nghiêng thì thấy cậu đang ngồi trên cửa sổ với vẻ mặt trầm tư..y thích thú đi tới.
"Cậu nhóc!..có tâm sự gì sao?"
Y thở dài khi cậu chẳng nói gì.
"Huh~...vậy..đi ngủ nhé?cũng không có sớm nữa đâu đấy.Ata đang bận chút..nên tôi ra nhắc cậu đi ngủ nè,con mèo bự ấy trông vậy thôi chứ lo cho cậu lắm đấy- cậu nhóc đáng yêu!"
Eland'orr nắm lấy tay cậu kéo xuống bỗng cảm nhận được lực kéo về phía ngược lại.Cậu níu tay y lại.
"Tôi..muốn hỏi"
"Oho.Vậy là cậu nhóc muốn nói chuyện rồi sao"
Yan liếc Eland'orr 1 cái
"Đừng lèm bèm"
"Ehhh.."
Eland'orr than thở như thể bất công.
"Tôi có nên rời khỏi đây không?"
"Như lần ấy,tôi đã nói với cậu rồi đó"
"Không hối hận,giúp tôi ra khỏi đây đi.Thật sự..Không muốn có 1 mối quan hệ nào nữa..."
Y có chút bất ngờ.
"Cậu chắc chứ?"
"Phải"
"Chấp nhận bỏ tất cả?"
"...Phải"
"Ata?"
*gật đầu*
"Kỉ niệm?"
"Phải-"
"...Vậy còn cái nhẫn?"
"Phả-.."
Cậu bỗng ngập ngừng trước câu hỏi ấy.Eland'orr nhìn ra tâm tư của cậu.Rõ ràng..cậu không hề muốn từ bỏ khoảng thời gian của cậu và hắn.
"Sao?Sao lại không muốn từ bỏ đồ vật người cậu không yêu đi?"
"...im đi-"
Y ngồi lên ghế,đưa tay lên mặt chống đỡ.Lại nở nụ cười với cậu.
"Nhóc con, có chuyện này Ata chắc chưa cho cậu biết đâu nhỉ"
"Chuyện gì?"
"Huh...phải nói sao cho cậu tin đây ta...
À.."
Eland'orr chỉ ngón tay về phía Yan
"Cậu..nói tôi nghe.Ata có đặc điểm gì mà cậu vẫn chưa hiểu nào?"
"1 con mèo ít tâm tư..."
"Đúng.Cậu ta thẳng thắn chọn cậu thay vì chọn gia đình...và khi tôi phàn nàn với cậu ta về vấn đề gia đình và người ngoài thì cậu ta dứt khoát nói với tôi...Ata ấy...cậu ta rất yêu nhóc-
Mặc dù cậu ta có vẻ ngu..nhưng thật sự thì Ata không muốn khiến cậu để buồn phiền về chuyện trong gia đình cậu ta và điều đó không đồng nghĩa với việc..Ata chỉ dỗ dành nhóc thôi đâu.Bên trong con mèo ấy..là 1 thứ tình cảm mà tôi không thể hiểu nổi nhưng tôi có thể nhìn thấy... thứ tình cảm ấy..cậu ta chỉ dành cho mình nhóc thôi đấy-Yan...Đừng nghi hoặc sâu xa cũng đừng suy nghĩ quá nhiều..tóc của nhóc đã bạc nhiều lắm rồi đó"
Kết thúc câu,y cười mỉm thu tay lại,nhìn cậu bằng ánh mắt đặc biệt nào đó.Yan ngoài im lặng thì không hé nửa từ có vẻ đã suy nghĩ lại.Eland'orr vẫy tay quay người đi
"Ngủ sớm đi nhé.Nhóc con"
Cậu như hòa vào không khí...thật tĩnh lặng.Không có 1 tiếng động gì ngoài tiếng gió vút qua cành cây bên cửa sổ thổi qua xào xạc.Im lặng và trải qua 1 đêm không mấy vui vẻ.
_______
TB:Mỗi tuần ra 1 chương thôi nhé✨️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro