Chương 34 - Trái tim anh là của em

Vào cái ngày Dunk hôn mê nằm trên giường, suốt đêm Fourth vì mệt mà ngủ quên trời đất, duy chỉ có một người, Joong Archen thức trắng chăm sóc cho Dunk, đến tận tờ mờ sáng hắn mới chợp mắt đôi chút.

Lúc trước tiếp cận Dunk là vì muốn trêu đùa, nhưng khi thấy cậu gặp nguy hiểm thì hắn lại bồn chồn ở trong tim. Joong thừa nhận Dunk đã chiếm giữ trái tim hắn, mọi hứng thú ăn chơi lúc trước cứ không cánh mà bay, hiện tại toàn tâm toàn ý hướng về một người.

Joong ngủ không được bao lâu thì bị tiếng động trên giường làm cho thức giấc. Hắn ngẩng mặt từ tấm nệm giường, nhìn Dunk nhíu chặt mày, tay đưa lên đỡ đầu mà gấp gáp ngồi dậy.

"Dunk, em sao rồi, có thấy đau chỗ nào không?"

Dunk từ từ mở mắt, mùi thuốc trong phòng cho cậu biết mình đang nằm ở giường bệnh viện. Cậu nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, trong đầu đau như búa bổ, Dunk cố gắng nhớ lại chút kí ức hôm qua, cậu bị Ying chuốc thuốc, rồi không biết từ khi nào tỉnh dậy mình lại nằm ở đây.

"Tại sao tôi lại ở đây?"

"Suỵt, nói nhỏ chút."

Joong đưa tay chặn môi Dunk khi nghe cậu hét lên hỏi lớn, hắn nhìn sang chiếc giường bên cạnh Dunk, Fourth đang ngủ say khẽ quay người trở mình rồi ngủ tiếp. Dunk trừng mắt ngạc nhiên, thì ra Fourth cũng có trong phòng, em đang ngủ say, dường như là do sự mệt mỏi từ đêm hôm qua.

Dunk im lặng không nói gì nữa, cậu chỉ ngước ánh mắt khó hiểu rồi lại tiếp tục thắc mắc nhìn hắn, cứ như đợi hắn trả lời câu hỏi khi nãy của cậu. Joong không kể chi tiết, hắn chỉ giải thích đại khái là cảnh sát chắn đường xe của Ying, và cậu được đưa đến đây ngay sau đó, trong lời kể của hắn không có lấy một lời nhắc đến tên hắn, nhưng dường như ánh mắt của hắn đã tố cáo với Dunk tất cả.

"Lần sau có lẽ sẽ không dám để em đi một mình nữa."

Joong nói nhỏ, câu nói đó khiến trái tim Dunk rung động. Mọi cảm xúc nhất thời ấy chỉ tồn tại một chút thôi lại bị tình trạng của Dunk ngắt quãng.

"Tại... Tại sao tôi không thể kiềm chế pheromone?"

Dunk hoảng hốt, trong không khí ngập tràn mùi pheromone của cậu, hương hoa hồng ngọt dịu quyến rũ nồng đậm lan toả ngày một nhiều, và Dunk cứ như đã mất đi năng lực kiểm soát nó. Dunk liếc nhìn sang Fourth, không biết em có ngửi được mùi pheromone của cậu hay không, chỉ thấy em khẽ cựa quậy rồi nằm tiếp, còn Joong, hắn sớm đã im lặng trầm mặc, không nói không rằng tiến đến đầu bàn lấy ra một vài viên thuốc kèm nước.

"Uống này đi, là thuốc bác sĩ bảo uống khi thức dậy."

Joong vừa kìm nén giọng mình vừa nói, pheromone của cậu rất nồng, đối với enigma như hắn là một loại quyến rũ, hơn nữa Dunk hiện tại là người hắn yêu, dù thế nào cũng sẽ xảy ra phản ứng.

Dunk nhanh chóng cầm lấy hai viên thuốc trên tay Joong rồi nuốt vào, cảm giác nóng bừng vì toả pheromone khi đó dịu lại hẳn đi, nhưng pheromone của cậu vẫn còn đang lan toả. Joong đứng bên cạnh giường, hắn không thể kìm nén nữa mà cất giọng.

"Anh đi gọi bác sĩ, rồi mua đồ ăn sáng cho em."

Nói xong, Joong vội chạy nhanh ra ngoài cửa, hắn cố gắng hít thở lấy không khí bên ngoài cho vơi bớt mùi hương hoa hồng ngọt ngào kia. Cũng may là hắn tỉnh táo nhớ ra việc mình cần mua đồ ăn cho cậu nên mới nhanh chóng ra ngoài kịp, nếu ở trong phòng thêm một chút nữa có lẽ hắn đã vì cậu mà xảy ra mẫn cảm rồi, mà kì mẫn cảm của enigma quả thực rất đáng sợ.

------------------------

Sau khi Dunk được bác sĩ kiểm tra, mùi pheromone của Dunk tạm thời dịu hẳn, sau tuyến thể được dán miếng dán chặn pheromone cho nên gian phòng đã trở lại trạng thái bình thường. Sau khi bác sĩ rời đi, Joong đứng ở ngoài cửa mới cầm hộp cháo đi vào.

Loay hoay một hồi, hắn đặt chén cháo lên bàn, rồi cầm lấy chiếc thìa nhỏ múc một muỗng, thổi qua thổi lại vài cái rồi đưa lên trước miệng Dunk.

"Tôi tự ăn được, cũng đâu có gãy tay."

Dunk cất giọng, bây giờ nhìn thấy hành động chăm sóc của hắn như thế này lại cảm giác vai vế của mình thực sự đã bị hoán đổi, cậu không cam tâm, ánh mắt hắn nhìn cậu như thể đang chăm sóc bé con bị bệnh, chẳng qua bé con này cao những 1m85. 

"Há miệng, ngoan ngoãn ăn đi."

Joong còn chẳng thèm quan tâm đến câu nói của Dunk, hắn chỉ chăm chăm vào thìa cháo vẫn đang treo trên không trung. Dunk nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của hắn, sự áp bức từ khí chất của enigma đột nhiên khiến cậu không dám trái lời. Dunk há miệng, ngồi im để cho hắn đút từng thìa cháo, từ hôm qua đến giờ chưa có gì vào bụng đường hoàng nên Dunk cũng nhanh chóng xử lí hết những gì hắn đút cho.

----------------------

Fourth mơ màng mở mắt tỉnh dậy, lại không nghĩ bản thân phải chứng kiến cảnh tượng khó coi ở giường bên cạnh. Việc chào đón buổi sáng bằng một nồi cẩu lương như thế này thực sự là ngoài sức tưởng tượng đối với Fourth, em cứ thế mà nhăn mặt lên, ánh mắt xuất hiện vài tia phán xét.

"Nè, em cũng có ở đây đấy nhé, đừng có mà coi em như không khí."

Fourth cất giọng làm Dunk giật mình quay lưng, miếng cháo trong miệng suýt nữa cũng vì thế mà rơi ra ngoài, cũng may Joong kịp đưa tay chặn miệng cậu lại, ngược lại với Dunk, hắn đang nở một nụ cười vui vẻ.

Fourth đứng dậy khỏi giường, em tiến lại gần Dunk rồi quan sát xem thử cậu có gì không ổn nữa hay không. Fourth đẩy Joong ra ngoài, chắn trước mặt hắn rồi nhìn quanh người Dunk, khiến Dunk cũng phải ngán ngẩm.

"Được rồi Fourth, anh không sao."

Dunk nhẹ giọng, rồi lại nhìn Fourth.

"Fourth, anh cần nói chuyện với Joong một chút."

Fourth hiểu ý của Dunk, nhưng em không yên tâm khi để Dunk ngồi cùng hắn trong phòng này. Nghĩ một hồi, khi bắt gặp ánh mắt của Dunk em mới thở dài một hơi. Fourth lấy áo khoác mặc vào rồi ra về.

-----------------------

"Em có chuyện gì muốn nói với anh vậy?"

Joong cất tiếng, lúc nãy nghe Dunk bảo có chuyện muốn nói với mình khiến hắn bất giác bất ngờ, trong lòng mong chờ xem cậu muốn nói gì với mình.

Dunk âm trầm nhìn hắn, chỉ là cậu nhớ đến những gì xảy ra trong thời gian gần đây cho nên chỉ muốn xác nhận lại thật rõ ràng với hắn.

"Đối với cậu, tôi là gì?"

Joong lặng người một vài giây khi Dunk bất chợt hỏi cậu như vậy. Hắn nhìn vào ánh mắt kia, bất giác phải đưa bản thân vào trạng thái nghiêm túc chưa từng thấy.

"Bạn đời."

Dunk bật cười chế giễu, hai từ bạn đời lại dễ dàng nói ra như vậy, trong tình huống này giống như đùa cợt, hai chữ đó đối với hắn có bao nhiêu phần trăm là thật.

"Bạn đời? Nhưng ban đầu cậu tiếp cận tôi lại lừa tôi đến mức như vậy."

Dunk có thể tiếp nhận mọi thể loại lừa đảo, bởi vì cậu trước đây cũng từng rất thích lừa mấy alpha dễ thương, nhưng cái lừa đảo của Joong một bước lại khiến cậu xoay chuyển hết vị thế, hắn đứng trên cậu một bậc, hiên ngang có thể dùng pheromone áp chế cậu.

"Nhưng bây giờ là thật."

Joong nhẹ giọng, hắn nắm lấy bàn tay của Dunk rồi kéo nó đặt lên ngực trái của mình, nơi có trái tim đang thổn thức như thể muốn đem hết ra cho cậu thấy.

"Nhìn đi, nơi này đang đập rất mạnh vì em."

Dunk lặng người, bàn tay cậu chạm nơi lồng ngực hắn, cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim của hắn, ánh mắt kia chân thành đến mức làm cậu rung động, rung động thực sự vì hắn.

"Vậy nên... Em có muốn làm bạn đời của anh không, thói hư tật xấu của anh trước đây nguyện vì em mà thay đổi."

Nói hết câu này, Dunk triệt để chịu thua trước hắn, bây giờ không chỉ mỗi tim hắn đập mạnh mà ngay cả trái tim cậu cũng đang nhanh đi từng nhịp. Dunk không đáp lời, chỉ kéo gáy hắn xuống rồi mạnh dạn đặt vào môi hắn một nụ hôn.

"Chốt nhé, trái tim anh là của mình em."

-------------------------------------------------------------

Huhu máy tính tui hư rùi mọi người ơi, tui hay viết fic ở máy tính😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro