1:GIẤC MƠ ĐỎ
Celestia đứng giữa bóng tối vô tận. Không gian xung quanh cô đặc quánh như sương mù, nhưng mơ hồ có thể thấy những đường nét của một thế giới đổ nát. Mùi máu tanh nồng nặc quấn lấy khứu giác, khiến cô cảm thấy buồn nôn. Những cơn gió lạnh lẽo lướt qua làn da cô, kéo theo những tiếng thì thầm vô nghĩa vang vọng.
Rồi đột nhiên, ánh sáng bùng lên. Một màu đỏ rực như máu đổ tràn xuống khung cảnh trước mặt cô. Trong thứ ánh sáng ghê rợn ấy, đập ngay vào mắt cô là một đống xác người nằm ngổn ngang chất thành núi với những thi thể vặn vẹo, biến dạng theo tư thế không tự nhiên; một số khác lại bị cắt xẻ tàn bạo, da thịt rách toạc để lộ những mảnh thân xương trắng hếu. Máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả mặt đất. Celestia hoảng loạn nhìn xung quanh, bóng tối phía sau dần lan sang màu đỏ thẫm. Xác chết nằm rải rác la liệt khắp nơi. Cô bàng hoàng khi nhận ra trong số đó, không chỉ có những cái xác vô danh mà còn có cả những khuôn mặt vô cùng quen thuộc... Cổ của cô nghẹn lại như thể có vật gì đó mắc kẹt trong họng. Tay cô run rẩy đưa lên lên che miệng, đôi mắt mở to, nước mắt bất giác ứa ra từ khóe mi.
Đột nhiên, giữa cảnh tượng kinh hoàng ấy, từ phía sau ngọn núi chồng chất thi thể đó có một bóng người kì lạ xuất hiện.
Một kẻ mặc áo choàng đen viền đỏ nhanh nhẹn tiến ra phía trước, hắn ngồi xổm trên một thi thể không đầu đã lạnh ngắt từ lâu, tay vác một cái lưỡi hái khổng lồ, sáng loáng phản chiếu ánh sáng đầy ám ảnh. Đôi mắt hắn đỏ rực như than hồng đang cháy, đồng tử không tròn giống như con người, mà là hình lưỡi liềm sắc bén, giống như mắt của loài rắn độc. Hắn nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú, một nụ cười kéo dài đến tận mang tai, nửa như thích thú, nửa như khinh miệt.
Theo sau kẻ vác lưỡi hái là một bóng người khác ung dung bước đến. Hắn đứng thẳng, tay chống một cây quyền trượng chạm khắc đầy những kí tự kỳ lạ. Thân hình cao lớn, khoác lên mình bộ áo choàng đen tuyền với viền màu đỏ giống như tên kia và tỏa ra khí chất quyền uy, lạnh lẽo. Đôi mắt hắn sáng rực với đôi đồng tử màu xanh dương sâu thẳm. Chỉ một ánh nhìn từ hắn cũng khiến Celestia cảm thấy như linh hồn mình đang bị xuyên thấu.
Và cuối cùng là một kẻ đứng lặng lẽ phía sau. Hắn tiến lên trên đỉnh của đống xác chết, hai tay buông thõng, không có bất kì vũ khí gì và cũng không có bất kỳ động thái nào cả. Chỉ đơn giản là đứng đó, trong chiếc áo choàng đen... và quan sát cô. Nhưng chính hắn lại khiến Celestia cảm thấy đáng sợ nhất. Đôi mắt của hắn... trống rỗng... Đôi đồng tử màu vàng nhạt, vô hồn như ánh mắt của một con búp bê bị bỏ rơi.
Cả ba đều nhìn chằm chằm vào Celestia. Cô không thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cảm giác họ đang tiến gần hơn. Cô muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng đôi chân cô như bị chôn chặt xuống mặt đất đầy máu.
Và rồi... một tiếng cười kì quái đầy ám ảnh vang lên...
Celestia giật mình tỉnh dậy.
Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Hơi thở cô dồn dập, lồng ngực phập phồng theo nhịp tim hỗn loạn. Một lớp mồ hôi lạnh phủ trên trán, còn lòng bàn tay cô thì ướt đẫm. Cô ngồi thẳng dậy, đưa tay lên cổ, cảm nhận hơi lạnh còn vương lại trên da.
Tất cả chỉ là mơ... chỉ là một cơn ác mộng.
Cô nhắm mắt, cố xua tan những hình ảnh kinh hoàng còn in đậm trong tâm trí về đống xác người, về ba bóng đen bí ẩn và cả ánh mắt của họ...
Cô ngồi yên, cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn tay lan dần lên cánh tay xâm lấn cơ thể.
Là do cô tưởng tượng sao?
-"Tiểu thư?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên ngoài cánh cửa.
Celestia giật mình. Cô chưa kịp đáp lại thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, là Eliza- hầu gái thân cận của cô. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu, Eliza bước vào với đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
-"Tiểu thư không sao chứ? Em nghe thấy tiếng động..."
Celestia im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Không có gì đâu. Chỉ là ngủ không được ngon thôi."
Eliza bước vào, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô. "Lại là ác mộng sao?"
Celestia định phủ nhận, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Eliza, cô biết mình không thể giấu được.
-"...Ừ."
Eliza không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ tiến đến bàn trà, rót một cốc nước rồi đưa cho cô.
-"Nếu chị không ngủ lại được, có muốn em pha một chút trà hoa cúc không?"
Celestia nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ, nó đã giúp cô bình tĩnh hơn đôi chút.
-"...Không cần đâu... cảm ơn."
Eliza không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi trở ra. Và trước khi rời khỏi phòng, cô ấy không quên tắt bớt ngọn đèn dầu, để lại một ánh sáng dịu nhẹ hơn.
Celestia đặt cốc nước xuống, nhẹ nhàng nằm lại trên giường. Nhưng dù đã nhắm mắt, cô vẫn không thể ngủ được...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro