Chương 45: Gặp lại ở bữa tiệc?
Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch qua đi, Choi Doran cũng sẵn sàng trở lại công ty làm việc. Cậu nghỉ phép hai tuần rồi, công việc đã sớm chất thành một đống. Cho nên vừa đến công ty đã bị người đại diện gọi qua.
"Thử trước đi." Người đại diện cầm một bộ lễ phục màu đen bước tới: "Là bên phía Lee Minhyeong gửi qua đây."
Choi Doran đi thay lễ phục, mặc vào thì cảm thấy rất vừa vặn.
Người đại diện ở bên cạnh giúp cậu sửa lại cổ áo một chút, nói: "Lần trước có đại ngôn nước hoa kia muốn hợp tác, lát nữa cậu đi kiểm tra hợp đồng xem, nếu không có vấn đề gì thì ký đi."
Choi Doran suy nghĩ một chút, nhớ rõ trước đó người đại diện đã đề cập qua với cậu về một nhãn hiệu nước hoa nào đó liền hỏi lại: "Có phải là bộ sưu tập trăng tròn mà lúc trước anh nói không?"
"Đúng vậy, bọn họ xác định muốn hợp tác với cậu." Người đại diện gật đầu.
"Được." Choi Doran đồng ý.
Choi Doran lại nhìn vào trong gương, chắc chắn lễ phục không có vấn đề gì liền đi thay lại quần áo của mình.
Dạ tiệc Hắc Kim diễn ra vào cuối tháng. Đến hôm đó, Lee Minhyeong qua đón Choi Doran cùng nhau đi tham gia. Địa điểm tổ chức yến hội là ở Thủ đô, khách mời đến tham gia rất nhiều.
Bầu không khí bên trong hội trường rất thoải mái, các vị thiên kim tiểu thư cùng mấy thiếu gia giàu có ngồi chung một bàn nói chuyện phiếm.
Trong đại sảnh yến tiệc có không ít người, nhưng Choi Doran không thấy được người quen nào cũng không dễ bắt chuyện với người xa lạ, dù sao thì thân phận của cậu và họ cũng có sự chênh lệch quá lớn.
Vì thế cậu cầm một ly champagne đi tới ban công, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Lee Minhyeong cũng ở bên cạnh, chậm rãi uống rượu.
Choi Doran thấy vậy thì hỏi: "Em không đi tìm Bae Junsik sao?"
"Hôm nay anh ấy bận việc, còn chưa tới." Lee Minhyeong xua xua tay.
Choi Doran nhìn người bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Hai người bọn em khi nào thì chuẩn bị kết hôn?"
"A?" Lee Minhyeong ngây ngốc.
"Khi nào kết hôn nhớ mời anh làm phù rể nha."
"Chắc chắn rồi." Lee Minhyeong theo bản năng gật gật đầu, chờ đến khi phản ứng lại liền vội vàng lắc đầu nói: "Không đúng không đúng, còn chưa kết hôn đâu!"
Choi Doran bật cười, lên tiếng: "Vậy chuyện này chắc cũng sắp rồi chứ?"
"Em còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn sớm như vậy đâu." Lee Minhyeong lắc đầu, còn nói thêm: "Anh Doran, anh lớn hơn em, mà anh cũng còn chưa kết hôn mà."
Choi Doran cười cười, không nói gì.
"Em còn tưởng rằng anh sẽ kết hôn trước em..." Giọng Lee Minhyeong càng ngày càng nhẹ, nhớ lại chuyện trước kia.
Choi Doran chỉ nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Lee Minhyeong cũng trầm mặc xuống, tiếp tục uống rượu không nhắc tới chuyện kết hôn nữa.
Bên kia sảnh tiệc, nhạc nền đã được đổi thành một khúc dương cầm nhẹ nhàng, có không ít người đi vào sân nhảy khiêu vũ.
Lee Minhyeong thấy vậy liền nảy lên ý tưởng: "Anh Doran, chúng ta qua đó khiêu vũ đi."
"Được thôi."
Thế là hai người đi về phía sảnh tiệc. Trên sàn nhảy, phần lớn là mấy thiếu gia giàu có mời mấy vị thiên kim khiêu vũ, cũng có một bộ phận nhỏ là mời người đồng giới cùng nhau lên sân.
Choi Doran hướng Lee Minhyeong làm ra tư thế mời, Lee Minhyeong cũng thuận theo đặt tay lên. Đột nhiên, Choi Doran chú ý tới điều gì đó liền thoáng buông tay ra, nhắc nhở: " Minhyeong, Bae tổng tới rồi."
Lee Minhyeong nhanh chóng nhìn về phía cách đó không xa liền thấy được Bae Junsik. Hai mắt Lee Minhyeong tức khắc sáng lên, muốn đi tới tìm Bae Junsik. Nhưng Lee Minhyeong rất nhanh liền phản ứng lại, bước chân dừng lại có chút do dự nhìn thoáng qua Choi Doran: "Anh Doran."
Choi Doran cười bảo:" Không sao đâu, anh tìm người khác nhảy cũng được. "
Lee Minhyeong gật gật đầu, chạy đi tìm Bae Junsik trước. Choi Doran cũng đi tới một bên mời một thanh niên lạ mặt cùng nhau khiêu vũ.
Trên sàn nhảy có thể trao đổi bạn nhảy với nhau, Choi Doran cùng những người khác thay đổi vài bạn nhảy. Nhạc trong sảnh tiệc vẫn còn đang tiếp tục, nhưng cậu thấy có chút mệt mỏi nên không muốn nhảy tiếp nữa.
Mà ngay khi Choi Doran mới vừa kết thúc một điệu nhảy xong, đang định đi nghỉ ngơi trước thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi ra làm tư thế mời. Cậu cũng không ngẩng đầu xem đối phương là ai, chỉ biết là một nam khách mời, không nghĩ gì nhiều cậu liền đưa tay đặt lên chuẩn bị nhảy một điệu cuối cùng.
Nam khách mời cũng thuận thế nắm lấy tay cậu, kề sát lại gần, bàn tay còn lại ôm lấy eo Choi Doran. Ngay khi đối phương tới gần, trong nháy mắt liền ngửi được một cỗ hơi thở quen thuộc, cậu hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy gương mặt tràn đầy quen thuộc kia.
Tính toàn một chút thì hai người cũng đã hơn vài tháng không gặp mặt rồi. Lee Sanghyeok vẫn như trước, vẻ mặt có chút lãnh đạm, đôi con ngươi đen nhánh cũng càng thêm đen, nhìn không ra chút cảm xúc gì tựa như đã buông xuống.
Choi Doran đánh giá người trước mặt, chợt cảm thấy Lee Sanghyeok trở nên có chút xa lạ. Rõ ràng ngũ quan cùng gương mặt vẫn như trước, nhưng khí chất trên người đã hoàn toàn khác... So với trước trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, càng ngày càng trầm ổn hơn.
Dù sao thì sau ba mươi tuổi, thời gian sẽ lắng đọng lại trên người anh. Mỗi lần gặp mặt lại trở nên thành thục hơn lần trước, cũng ngày càng có mị lực hơn.
Thời gian chính là liều thuốc giải tốt nhất.
Choi Doran nhìn vào mắt anh, chào hỏi: "Đã về rồi sao?"
Choi Doran nhớ tới lúc trước có nghe Lee Minhyeong nhắc tới chuyện Lee Sanghyeok mấy tháng này ra nước ngoài du lịch, cũng không về ăn tết.
"Ừm."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ở một góc nhỏ của sàn nhảy.
Choi Doran thuận miệng hỏi: "Vui không?"
"Khá tốt." Lee Sanghyeok nói: "Anh đến nhà hát opera xem biểu diễn."
Anh đã đến nhà hát opera ở Paris, xem biểu diễn một mình.
Choi Doran thuận thế hỏi: "Buổi biểu diễn thế nào?"
Lee Sanghyeok cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp: "Quên mất rồi."
Anh không có ấn tượng gì về vở opera đó, thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rằng đó là một vở bi kịch tình yêu.
Lee Sanghyeok lại nói tiếp: "Anh còn đi xem buổi hòa nhạc."
"Ừm?"
Lee Sanghyeok không nhanh không chậm nói: "Ban nhạc mà em thường xuyên nhắc tới kia tình cờ tổ chức một buổi hòa nhạc ở Italy."
Choi Doran cũng nhớ lúc trước khi còn đi theo bên cạnh Lee Sanghyeok, quả thật có nhắc tới một ban nhạc. Lúc đó cậu đều rất muốn đi xem buổi hòa nhạc, nhưng thời gian tổ chức của mỗi buổi lại không trùng hợp lắm, hoặc là cậu bận đi học hoặc là Lee Sanghyeok bận đi công tác, cả hai đều không có thời gian thích hợp để đi xem.
Choi Doran hỏi: "Buổi hòa nhạc thế nào?"
Lee Sanghyeok khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Rất nhàm chán."
Choi Doran nghe vậy thì nhịn không được khẽ cười một tiếng. Đối với người ngoài nghề thì buổi hòa nhạc xác thật rất nhàm chán.
Choi Doran không khỏi nói: "Thật ra tôi cũng rất muốn đi nghe, nhưng là không có cơ hội."
"Sao vậy?" Lee Sanghyeok nhìn sang: "Hiện tại không cần phải lên lớp, em hẳn là có thời gian chứ."
Choi Doran thở dài một tiếng: "Vẫn là không có thời gian."
Làm nghệ sĩ rất bận rộn. Cậu cũng không biết chính mình đang bận cái gì, nhưng lịch trình ngày nào cũng dày đặc. Luôn có cảm giác như không thể hoàn thành buổi chụp ảnh bìa, hoặc là diễn không xong kịch bản nào đó. Mỗi ngày đều đối diện với máy ảnh. Nhưng thật tâm cậu không thích công việc này, cũng không muốn trở thành nghệ sĩ.
Lee Sanghyeok lại hỏi: "Bây giờ em còn chơi đàn dương cầm không?"
Choi Doran: "Rất lâu rồi chưa chạm vào."
Cậu đã không chạm vào đàn dương cầm tầm ba hay bốn năm gì đó rồi, cảm giác cũng không còn nữa. Bốn năm, cậu đã thay đổi rất nhiều. Lee Sanghyeok cũng thay đổi rất nhiều.
Choi Doran không nói chuyện nữa, an tĩnh khiêu vũ. Lee Sanghyeok cũng trầm mặc xuống, không lên tiếng. Rất nhanh, hai người đã nhảy xong điệu nhảy này.
Khiêu vũ kết thúc. Mà bên mời khiêu vũ sau khi kết thúc cần phải nói lời cảm ơn đối với đối phương được mời kia.
Lee Sanghyeok buông tay ra, lui về phía sau một bước, nhìn thiếu niên trước mặt thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Ngữ khí Lee Sanghyeok rất khách khí, cũng rất lịch sự. Nhưng lại rất xa cách, vẫn luôn duy trì một khoảng cách... Giống như đối đãi với một người xa lạ vậy.
Choi Doran mỉm cười gật đầu với anh, sau đó xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Khi đi qua bàn tiệc, Choi Doran thuận tay cầm lấy một ly champagne trên bàn rồi một mình đi tới sô pha. Mà ngay khi cậu quay đầu lại liền thấy được thân ảnh người đàn ông cao lớn đầy nổi bật đứng giữa đám đông kia.
Lee Sanghyeok bị khách khứa vây quanh ở giữa, có không ít nam thanh nữ tú trẻ tuổi đến gần bắt chuyện với anh. Mặc dù trên mặt Lee Sanghyeok lộ ra vẻ vô cùng lãnh đạm nhưng nhiệt tình của những người khác cũng không hề bị ảnh hưởng, đều chủ động bắt chuyện.
Choi Doran lười biếng lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn bóng dáng kia.
Trong vài giây hoảng hốt, thời gian thật giống như quay về năm cậu mười tám tuổi, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lee Sanghyeok... Anh cao cao tại thượng đứng ở giữa đám người, thoạt nhìn trông thật lãnh đạm và khó có thể tiếp cận.
Hai người bọn họ vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau, lẽ ra không nên có chút liên quan gì. Hết thảy mọi thứ dường như lại lần nữa trở về điểm xuất phát, mỗi người có hạnh phúc của riêng mình.
Dạ tiệc còn chưa kết thúc, Lee Sanghyeok đã rời đi trước. Anh ngồi trên xe, trở về nhà cũ. Đến nơi, Lee Sanghyeok cởϊ áσ vest ra rồi đưa cho quản gia bên cạnh.
Lão quản gia tiếp nhận áo vest, lên tiếng hỏi: "Lee thiếu, có muốn ăn chút gì đó không?"
"Không cần." Lee Sanghyeok bước lên lầu.
Lão quản gia đi theo phía sau, tiếp tục nói: "Thiệp mời tiệc sinh nhật đã chuẩn bị xong, để ở trong thư phòng của ngài."
"Ừm." Lee Sanghyeok đi lên thư phòng lầu hai, nhìn thấy một chồng thiệp mời tinh xảo ở trên bàn, bên cạnh còn có một bảng danh sách khách mời.
Lee Sanghyeok bước tới, cầm bảng danh sách khách mời lên xem, vừa liếc mắt một cái liền thấy được hai chữ "Choi Doran" ngay ở hàng đầu tiên.
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm hai chữ kia một lúc, sau đó hỏi: "Thiệp mời của Choi Doran đâu?"
Lão quản gia lục tìm trong chồng thiệp mời một chút, lấy ra thiệp mời của Choi Doran đưa qua cho anh. Lee Sanghyeok để riêng tấm thiệp mời ấy sang một bên, rồi cầm bút lên gạch tên Choi Doran trong danh sách kia đi.
Lão quản gia ở bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, liền hỏi: "Lee thiếu, không cần mời cậu Hyeonjoon sao?"
Lee Sanghyeok nhàn nhạt nói: "Không cần."
Lão quản gia gật đầu, không nói gì nữa.
Lee Sanghyeok lại hỏi: "Ông ấy đã ngủ chưa?"
Lão quản gia nhanh chóng đáp lại: "Ông chủ đang ở trong phòng ngủ, Chobi cũng ở đó."
Thế là Lee Sanghyeok nhấc chân đi về hướng phòng ngủ của ba Lee. Khi Lee Sanghyeok bước vào liền nhìn thấy ba Lee đang ngồi trên xe lăn xem album ảnh, trong lòng ngực còn ôm một chú mèo con.
Lee Sanghyeok không nhanh không chậm tới gần, nhẹ giọng hỏi: "Ba còn chưa ngủ sao?"
Ba Lee không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nhìn album ảnh cũ, trả lời: "Đang xem lại mấy tấm ảnh cũ."
Lee Sanghyeok cũng không nói chuyện nữa, im lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cùng ba Lee xem album ảnh. Trong album là một người phụ nữ trẻ tuổi tóc dài đang mỉm cười thật tươi trước ống kính.
Ba Lee chậm rãi lật từng tấm ảnh cho đến khi xem đến trang cuối cùng mới khẽ thở dài một tiếng. Khép album lại, ba Lee quay sang nhìn Lee Sanghyeok ở phía sau, thuận miệng hỏi: "Cậu giáo viên dạy dương cầm kia đâu?"
Trí nhớ của ba Lee không tốt lắm, có một số việc luôn không thể nhớ được.
Lee Sanghyeok cũng kiên nhẫn trả lời: "Bọn con chia tay rồi."
Ba Lee nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, liền hỏi: "Không theo đuổi lại à?"
Lee Sanghyeok trầm mặc một lúc mới nói tiếp: "Cũng không nhất định phải ở bên nhau."
Lee Sanghyeok ôm mèo con ra khỏi lòng ngực ông, lên tiếng: "Đã đến giờ ngủ rồi."
Ba Lee thở dài một tiếng, nhẹ giọng bảo: "Haiz, tuổi lớn rồi, không quản nổi chuyện của mấy người trẻ tuổi các con nữa."
Người hầu đi tới, đẩy xe lăn đến mép giường rồi đỡ ba Lee lên trên giường.
Ba Lee nằm ở trên giường, lại nắm lấy tay Lee Sanghyeok dặn dò: "Còn thích thì cứ theo đuổi đi."
Lee Sanghyeok chỉ đáp: "Như bây giờ cũng khá tốt."
"Không được, nếu thích thì phải theo đuổi..." Giọng nói ba Lee càng ngày càng nhẹ, qua vài giây đã nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lee Sanghyeok cũng đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Lão quản gia đang đợi trên hành lang, Lee Sanghyeok đưa Chobi qua cho lão quản gia rồi nói: "Gửi thư mời đi."
"Vâng."
Lão quản gia gửi thiệp mời sinh nhật của Lee gia đi. Khách mời cũng không nhiều lắm, chỉ là một bữa tiệc riêng tư mà thôi.
Lúc Baek Joongi nhận được thiệp mời thì vừa vặn đang hẹn một đám thiếu gia đến biệt thự đánh bài. Baek Joongi cầm thiệp mời lên xem một lúc, sau đó quay sang hỏi mấy người khác: "Bọn mày định tặng cho Lee thiếu cái gì? Tao tham khảo chút."
Một tên thiếu gia khác lắc đầu nói: "Không biết nữa, cảm thấy Lee thiếu cái gì cũng không thiếu."
Lấy địa vị thân phận của Lee Sanghyeok thì căn bản là cái gì cũng không thiếu, muốn tặng quà cũng không dễ dàng gì.
Đột nhiên, một người khác lên tiếng đề nghị: "Nếu không đem Choi Doran ra làm lễ vật đi?"
Lời này vừa nói ra, những người khác trong phòng đều rơi vào im lặng. Một lúc sau, mới có một người lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Thôi bỏ đi, tao thấy Lee thiếu hiện tại không còn hứng thú với Choi Doran nữa rồi."
"Cũng không thể nói chắc được, lúc trước Lee thiếu thất tình tâm tình thực sự rất kém đấy."
Tiểu thiếu gia Ju gia ở bên cạnh nghe vậy liền nhịn không được nói: "Choi Doran này cũng lợi hại đấy nhỉ, có thể khiến Lee thiếu mê mẩn thành như vậy."
"Còn có thể không lợi hại sao? Ngoại hình giống Hyeonjoon như đúc luôn, cũng không nhìn ra được hai người bọn họ có điểm gì khác biệt..."
Baek Joongi ngồi im lặng nãy giờ phát hiện đám người này càng nói càng lệch liền khẽ nhíu mày, lớn tiếng ngắt lời: "Tụi mày ít nói đến chuyện của Choi Doran đi."
Mấy người kia tức khắc yên tĩnh lại, không nhắc tới Choi Doran nữa, tiếp tục chơi bài. Sau khi chơi xong một ván, tiểu thiếu gia Ju gia nói: "Vậy dứt khoát tặng rượu vang đỏ đi, Lee thiếu rất thích."
Baek Joongi cũng tán đồng: "Cũng đúng, Lee thiếu thích rượu mà."
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ họa, không biết phải tặng cái gì thì cứ đơn giản chọn rượu vang đỏ đi. Một đám thiếu gia ăn chơi trong biệt thự của Baek Joongi tới tận khuya mới rời đi.
Tiểu thiếu gia Ju gia tạm biệt những người khác rồi ngồi lên xe rời đi. Về đến nhà riêng liền tiện tay ném tấm thiệp mời sinh nhật lên trên bàn. Đúng lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên có một bóng người chạy ra.
"Anh yêu! Anh đã về rồi!" Thanh niên có một đôi mắt hoa đào diễm lệ chạy ào tới, bổ nhào vào lưng tiểu thiếu gia Ju gia.
Tiểu thiếu gia Ju gia có chút có lệ bảo: "Được rồi, thành thật chút đi."
Cậu thanh niên với đôi mắt hoa đào kia lúc này mới thoáng buông tay ra, nhưng cũng không rời đi mà gối lên trên vai đối phương.
Ánh mắt cậu ta dừng trên mặt bàn, chú ý tới tấm thiệp mời bắt mắt kia liền làm bộ vô tình thuận miệng hỏi: "Đây là thư mời gì vậy?"
"Là của Lee gia." Tiểu thiếu gia Ju gia tùy ý đáp một câu, sau đó thoáng xoay người lại cố ý vỗ cái bốp vào mông cậu ta: "Ở trên giường chờ anh chút nữa nha."
"Biết rồi mà ~" Thanh niên mắt hoa đào mỉm cười đáp lại.
Tiểu thiếu gia Ju gia đi vào phòng ngủ trước, chuẩn bị tắm rửa.
Thanh niên mắt hoa đào dựa vào cạnh bàn, nhìn về hướng phòng ngủ. Mãi cho tới khi nghe được tiếng nước truyền ra cậu ta liền lập tức xoay người lại cầm lấy tấm thiệp mời trên bàn mở ra, nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt thì phát hiện là tiệc sinh nhật của gia chủ Lee gia Lee Sanghyeok...
Thanh niên mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời, trong đầu dần dần hiện lên bóng dáng một người đàn ông. Ngay sau đó, cậu ta lấy điện thoại ra chụp mặt bìa tấm thiệp mời, đặt chế độ hiển thị rồi đăng lên IG...
[ Thật bất ngờ, là thiệp mời sinh nhật của gia chủ Lee gia a ~]
Lúc Kim Jiwon lướt thấy bài đăng mới của Song Haeyoon thì đúng lúc đang chụp ảnh bìa cùng Choi Doran. Kim Jiwon nhìn chằm chằm tấm ảnh kia thật lâu, nhịn không được tựa vào bên cạnh Choi Doran nói nhỏ: "Kỳ quái, cái tên bắt chước thành tinh này lấy đâu ra tài nguyên tốt như vậy chứ!"
"Sao vậy?" Choi Doran quay sang, khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua màn hình một cái.
"Cậu xem, cậu ta thế mà lại có thiệp mời sinh nhật của Lee gia!" Ngữ khí Kim Jiwon có chút kích động: "Là Lee gia luôn đó! Cùng cái tên tuyến mười tám chỉ hot trên mạng này có quan hệ gì thế không biết?!"
Kim Jiwon nhíu nhíu mày, nói tiếp: "Lần trước cậu ta nói có thư mời dạ tiệc Hắc Kim tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, thế mà bây giờ lại còn có thiệp mời sinh nhật của Lee gia nữa! Có khi nào cậu ta đi trộm không?!"
Choi Doran nhìn tấm thiệp mời trong ảnh, lúc này mới nhớ ra sắp đến sinh nhật của Lee Sanghyeok rồi. Nhưng trong ấn tượng của cậu thì mỗi lần Lee Sanghyeok tổ chức tiệc sinh nhật đều rất khiêm tốn, sẽ không mời những người không liên quan mà chỉ mời một số người quen biết, hơn nữa đều cùng một tầng lớp với nhau. Về phần Song Haeyoon này thì cậu không có ấn tượng lắm, chắc là người quen mấy năm nay của Lee Sanghyeok.
Chỉ là ấn tượng của Choi Doran đối với Song Haeyoon vốn dĩ không tốt lắm, nên nói: "Bỏ đi, đừng để ý đến cậu ta."
"Ừ." Kim Jiwon gật gật đầu: "Nói không chừng thiệp mời này cũng là giả thì sao."
Choi Doran nhìn nhìn Kim Jiwon, cuối cùng vẫn không nói gì. Tấm thiệp mời kia chắc chắn là thật, vì góc dưới bên phải của mặt bìa có một con dấu đặc biệt của Lee gia, là theo thói quen lão quản gia thêm vào.
"Nhân vật lớn như gia chủ Lee gia cũng chẳng có chút liên quan gì đến chúng ta." Kim Jiwon cảm thán, tiếp tục lướt tin tức.
Choi Doran dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Kim Jiwon lại chợt hỏi: "Đúng rồi, cái đại ngôn nước hoa kia của cậu khi nào thì ra mắt vậy?"
Choi Doran: "Tháng tư mới ra mắt, thời gian cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, dù sao tháng sau sẽ chính thức quảng bá."
"Vậy được." Kim Jiwon gật đầu: "Chị đây sẽ đi ủng hộ doanh số cho cậu."
Choi Doran uyển chuyển nói: "Sản phẩm mới lần này là nước hoa cho nam, giá cả cũng hơi đắt."
"Không sao hết." Kim Jiwon rất hào phóng: "Nước hoa nam khá tốt, tôi cũng rất thích."
Choi Doran: "Thế đến lúc đó tôi tặng cho chị một lọ."
"Ok." Kim Jiwon vui vẻ đồng ý.
Đầu tháng ba, nhãn hiệu nước hoa chính thức công bố bộ sưu tập mới. Chủ đề của loạt sản phẩm nước hoa nam mới lần này là "Trăng tròn", người phát ngôn là Choi Doran và được dự kiến ra mắt vào tháng tư.
Cùng lúc đó, tiệc sinh nhật của Lee Sanghyeok cũng đã đến. Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trên một du thuyền.
Lee Sanghyeok ở trong phòng chơi bài cùng những người khác. Lần này vận may của Lee Sanghyeok rất tốt, một ván cũng không thua, tiền xu thắng được càng ngày càng nhiều. Nhưng thắng nhiều quá cũng không còn thấy thú vị nữa.
Vì thế Lee Sanghyeok nói: "Mấy người tiếp tục đi."
Lee Sanghyeok đứng dậy đi ra bên ngoài, một mình tựa vào lan can ngắm nhìn cảnh biển. Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy biển quảng cáo trên một tòa nhà thương mại to lớn phía bên bờ biển.
Mà trên màn hình quảng cáo, đang chiếu một video tuyên truyền nước hoa. Trong video, một thiếu niên với bộ dáng đầy ôn nhu đang an tĩnh nằm trên giường. Màn ảnh chậm rãi tiếp tục xoay chuyển, thiếu niên trên giường từ từ mở mắt ra, tỉnh lại. Lúc này, máy quay lại không ngừng xoay tròn chuyển đổi góc nhìn ghi lại một ngày bình đạm của thiếu niên. Cho đến cuối cùng, màn ảnh dừng ở lọ nước hoa trên tay thiếu niên.
Lee Sanghyeok nhìn thiếu niên trên màn hình quảng cáo, không nhanh không chậm nhấp ngụm rượu. Đúng lúc này, bên cạnh có một người đi tới.
"Cần tâm sự không?" Bae Junsik mỉm cười lại gần.
Lee Sanghyeok: "Không cần."
Bae Junsik đứng ở một bên, tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok vẫn giống như trước đây, vẫn lãnh đạm như cũ nhưng lại có một tia biến hóa rất nhỏ. Trước kia khi ở cùng với Lee Sanghyeok thì anh ta luôn cảm thấy Lee Sanghyeok rất chán nản, như thể giây tiếp theo anh sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nhưng giờ đây, Lee Sanghyeok đã thay đổi rồi. Anh ta cũng không thể nói rõ sự biến hóa này như thế nào, nhưng ít nhất là anh ta sẽ không lo lắng về tình trạng của Lee Sanghyeok nữa.
Những người từng trải qua thất tình, một khi chịu đựng vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn. Bây giờ Lee Sanghyeok cuối cùng đã thoát ra được rồi, bác sĩ tâm lý là anh ta cũng không cần phải tăng ca nữa.
Bae Junsik có chút tiếc nuối, nhưng cũng vì Lee Sanghyeok mà cảm thấy cao hứng. Anh ta an tĩnh đứng ở bên cạnh Lee Sanghyeok.
Không lâu sau, có một tên thiếu gia đi ra boong tàu, gọi: "Lee thiếu, tối nay đến quán bar chơi không?"
Lee Sanghyeok quay đầu lại, tùy ý nói: "Mấy người đi đi, chi phí tối nay cứ tính cho tôi."
"Ok! Cảm ơn Lee thiếu trước nha!"
Bữa tiệc sinh nhật mãi đến tận tối mới kết thúc. Lee Sanghyeok chuẩn bị trở về, còn những tên thiếu gia khác thì đang định đến bar chơi. Một đám người cuồn cuộn đi vào quán bar, đặt một phòng riêng.
Một tên thiếu gia trong đó nói: "Gọi mấy em ngoan ngoãn chút tới chơi đi."
"Được thôi." Tiểu thiếu gia Ju gia gật đầu, lấy điện thoại gọi một ít tiểu minh tinh cùng người mẫu đến.
Không lâu sau, mấy tiểu minh tinh cùng người mẫu kia đã có mặt. Trong đó có thanh niên mắt hoa đào rất quen thuộc với tiểu thiếu gia Ju gia, vừa vào phòng đã trực tiếp ngồi vào trong lòng ngực đối phương. Tiểu thiếu gia Ju gia cũng không cự tuyệt, ôm cậu ta cùng đánh bài.
Một người ngồi bên cạnh để ý tới, nhịn không được đánh giá thanh niên trong lòng ngực đối phương rồi lên tiếng: "Ồ, tiểu tình nhân này của mày cũng có chút giống với Choi Doran nha..."
Tiểu thiếu gia Ju gia không ngần ngại gật đầu: "Chính là dựa theo Choi Doran mà tìm đó."
Người nọ vừa nghe xong liền lập tức nói to: "Này, lời này của mày đừng để bị Lee thiếu nghe được đấy."
Tiểu thiếu gia Ju gia cũng tỏ vẻ không quan tâm chuyện này lắm: "Không sao đâu, dù sao Lee thiếu và Choi Doran cũng đã sớm chia tay rồi mà."
Một người khác chen vào góp lời: "Lee thiếu không phải còn chưa quên được à?"
"Đã hơn nửa năm rồi, Lee thiếu một lần cũng chưa từng nhắc tới Choi Doran." Tiểu thiếu gia Ju gia xua xua tay: "Mày xem hiện tại Lee thiếu không phải vẫn rất tốt đó sao? Đâu ra tình cảm sâu đậm như vậy chứ."
Đều chỉ chơi chơi thôi, làm gì đặt nhiều tình cảm vào đó chứ.
"Nhưng cũng công nhận là thủ đoạn của Choi Doran lợi hại thật đấy, thế mà lại dám đá Lee thiếu."
"Haiz, nói không chừng là cậu ta chơi chiêu lạt mềm buộc chặt đấy mà." Tiểu thiếu gia Ju gia đẩy tiền xu ra trước mặt: "Xem xem, cậu ta ra vẻ thanh cao một bên đá Lee thiếu, còn một bên lại đi thông đồng với Lee Minhyeong đó thôi."
Người nọ cũng tán đồng gật gật đầu: "Đúng vậy, Lee Minhyeong cũng rất thích cậu ta, ngày nào cũng đăng ảnh cậu ta lên IG."
"Loại người như Choi Doran thì cũng chỉ lừa được loại ngốc bạch ngọt như Lee Minhyeong thôi, cũng may Lee thiếu đã thoát khỏi cậu ta rồi."
"Nếu không phải cậu ta có gương mặt kia thì Lee thiếu với Lee Minhyeong sao có thể coi trọng cậu ta được chứ?"
Một đám người vừa đánh bài vừa tán gẫu chuyện bát quái. Mà thanh niên mắt hoa đào kia thì rất an tĩnh ngồi trong lòng ngực tiểu thiếu gia Ju gia, nghe những người khác nói chuyện.
"Đúng thật, gương mặt của Choi Doran có lợi thế tốt đấy, giống Hyeonjoon như đúc luôn mà." Tiểu thiếu gia Ju gia cười đầy cợt nhả, sau đó cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thanh niên mắt hoa đào trong ngực mình.
Tiểu thiếu gia Ju gia duỗi tay ra nâng cằm thanh niên lên, thuận miệng nói: "Em đó, nếu như sửa mặt lại một chút thì nói không chừng ngày nào đó Lee thiếu có thể sẽ để ý đến em đấy."
Thanh niên mắt hoa đào chỉ cười cười rồi dựa vào bờ ngực tiểu thiếu gia Ju gia, im lặng không nói gì.
Một người khác ở bên cạnh lên tiếng: "Không nên sửa thì tốt hơn, Lee thiếu đã ngã hai lần rồi, sẽ không ngã lần thứ ba nữa đâu."
"Ai biết được." Tiểu thiếu gia Ju gia cười cười: "Tao còn khá tò mò đấy, rốt cuộc gương mặt kia của Choi Doran có ma lực gì vậy chứ."
"Còn không phải là bởi vì giống Hyeonjoon như đúc sao, ai không biết cậu ta chỉ là một kẻ thế thân..."
Trên bàn, mấy tên thiếu gia rất nhanh đã nói sang đề tài khác, không nhắc tới chuyện của Choi Doran nữa. Thanh niên mắt hoa đào như cũ vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời ngồi im trên đùi tiểu thiếu gia Ju gia, hơi rũ mắt xuống như đang suy tư điều gì đó.
Đến khi tan tiệc thì trời đã khuya. Thanh niên mắt hoa đào đi theo tiểu thiếu gia Ju gia trở về biệt thự.
"Anh yêu!" Thanh niên ôm choàng lấy bả vai tiểu thiếu gia Ju gia, nhỏ nhẹ hỏi: "Em trông giống Choi Doran lắm sao?"
"Giống hay không giống, trong lòng em còn không rõ à?" Tiểu thiếu gia Ju gia cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Nhưng em được cái là trẻ hơn cậu ta."
Gương mặt kia của Choi Doran nói tới thì cũng có chút già rồi, còn Song Haeyoon thì vẫn còn rất trẻ, mới mười chín tuổi thôi.
"Choi Doran không còn trẻ nữa, chắc Lee thiếu cũng đã chán ngấy cậu ta lắm rồi." Tiểu thiếu gia Ju gia như có như không nhìn thoáng qua thanh niên, cảm thán nói: "Nếu như em sửa mũi thẳng lại thì sẽ trông càng giống cậu ta hơn đấy."
Tiểu thiếu gia Ju gia chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Nhưng Song Haeyoon nghe xong lại thật sự để tâm chuyện này trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro