22
Trời lại mưa,
em pha cho mình một ly cà phê.
Ngồi trước khung cửa sổ,
ngắm những giọt nước mưa rơi tí tách.
Cà phê ấm nóng, giúp em sưởi ấm.
Người lại nhắn tin cho em,
"Trời mưa thật lạnh, muốn được sưởi ấm cho em."
Người thật ngọt ngào,
đến cả vị đắng của cà phê cũng không thể giúp em làm dịu đi vị ngọt.
Lại là những ngày mưa,
nhưng người không còn khiến em đau nữa.
Hoặc là em đã chay lì với cảm xúc dành cho người,
nếu như thế thì đáng buồn thật.
Ly cà phê nguội ngắt,
nhưng nó không còn quan trọng nữa,
vì tim em đã được người sưởi ấm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro