Oneshort

warning: ngôi kể thứ nhất dưới góc nhìn của Kim Hyukkyu. xưng hô có thể gây khó chịu. Hyukkyu bắt đầu viết lúc cậu và Sanghyeok bên nhau được một năm.

Nhật ký của Kim Hyukkyu.
.
.
Ngày 07 tháng 11, 2017

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Sanghyeok trở về từ Bắc Kinh. Không khí trong nhà chúng tôi vẫn nặng nề như thể một tảng đá đè lên tất cả. Hầu hết đồng đội của Sanghyeok đều cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng tôi biết, ai cũng đang chịu đựng.
Sanghyeok là người tệ nhất.

Cậu ấy không ra khỏi phòng. Không nói chuyện, không ăn uống tử tế. Cửa phòng cậu ấy luôn đóng kín. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng động gì đó từ bên trong, nhưng không bao giờ là giọng nói của cậu ấy. Tôi đã thử gõ cửa, rủ cậu ấy đi ăn, nói chuyện phiếm, nhưng không có hồi âm. Có lần, tôi nghe thấy tiếng ho của cậu ấy, nghe thật khốn khổ. Tim tôi như thắt lại.
Tôi biết, thất bại ở Chung kết thế giới 2017 đã giáng một đòn mạnh vào cái con người được gọi là Thần ấy. Cậu ấy đã cố gắng hết sức nhưng kết quả đổi lại thật đau lòng. Sanghyeok luôn gánh vác mọi thứ trên vai mình, cậu ấy cảm thấy trách nhiệm nặng nề hơn bất kỳ ai. Tôi thấy rõ điều đó trong ánh mắt cậu ấy sau trận đấu. Ánh mắt trống rỗng, vô hồn.

Tôi nhớ cái đêm cậu ấy về đến Hàn Quốc. Sanghyeok đã lẳng lặng đi thẳng vào phòng mình, không nói một lời nào. Kể từ đó, anh ấy cứ như biến mất. Các thành viên khác cũng lo lắng. Bang và Wolf thường xuyên hỏi han cậu ấy qua tôi. Faker, người luôn mạnh mẽ và kiên cường, giờ đây lại yếu ớt đến đáng thương.

Người ta hay gọi cậu ấy là Thần của Liên minh huyền thoại nhưng sau cái ID Faker trên bản đồ Summoner's Rift ấy thì cậu ấy cũng chỉ là một con người hết sức bình thường, biết vui, biết buồn, và biết thất vọng.

Tôi không biết phải làm gì. Tôi muốn giúp cậu ấy, muốn kéo cậu ấy ra khỏi cái hố sâu này. Nhưng tôi sợ mình sẽ làm mọi thứ tệ hơn. Tôi chỉ biết đứng nhìn, bất lực. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng thất bại không phải là tận thế, rằng chúng tôi vẫn luôn ở đây, cùng nhau. Nhưng những lời đó có ý nghĩa gì khi cậu ấy thậm chí còn không muốn nghe?

Hy vọng ngày mai, mọi thứ sẽ khá hơn một chút. Tôi sẽ thử lại, cố gắng nói chuyện với cậu ấy một lần nữa. Cậu ấy không thể cứ như vậy mãi được.

_

Ngày 22 tháng 11, 2017

Đã mười lăm ngày kể từ lần ghi chú trước của tôi. Tình hình của Sanghyeok không khá hơn chút nào. Cậu ấy vẫn là cái bóng của chính mình. Buổi sáng, tôi cố tình dậy sớm, đi ngang qua phòng cậu ấy, hy vọng có thể nghe thấy tiếng động gì đó. Nhưng không có gì cả, chỉ là một sự im lặng đáng sợ.

Bang có ghé thăm cậu ấy và mua món gà mà cậu ấy thích nhất với hy vọng anh ấy sẽ ra ngoài và ăn một chút. Chúng tôi gõ cửa, để đĩa gà trước cửa phòng cậu ấy, và chờ đợi. Nhưng rồi chúng tôi phải ăn hết, vì cậu ấy vẫn không ra. Tôi thấy Bang thở dài. Cậu ấy lo lắng không kém gì tôi.

Thậm chí, có lúc tôi nghĩ đến việc phá cửa xông vào. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, cậu ấy cần không gian. Có lẽ cậu ấy cần thời gian để đối mặt với tất cả. Nhưng cái "thời gian" này đang kéo dài quá lâu.

_

Ngày 5 tháng 12, 2017

Mấy ngày qua, tôi đã chứng kiến một sự thay đổi chậm rãi nhưng rõ rệt ở Sanghyeok. Cậu ấy vẫn không hoàn toàn trở lại là chính mình, nhưng ít nhất, cậu ấy đã không còn chìm đắm trong sự tuyệt vọng như trước nữa.

Cậu ấy bắt đầu chơi game trở lại, ban đầu là những trận xếp hạng đơn giản, sau đó là những trận đấu duo với tôi. Những ngón tay của anh ấy vẫn còn một chút chậm chạp, nhưng tôi biết, nó sẽ trở lại thôi.

Điều quan trọng nhất là cậu ấy đã bắt đầu nói chuyện trở lại. Không còn những câu trả lời cộc lốc, những cái lắc đầu im lặng. Cậu ấy bắt đầu trao đổi về meta game, về những pha xử lý trong trận đấu. Đôi khi, cậu ấy còn cười nhẹ, dù chỉ là một nụ cười thoáng qua. Những nụ cười đó là liều thuốc cho tâm hồn tôi.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh cậu ấy. Chúng tôi cùng nhau ăn uống, xem phim, và đôi khi chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau trong im lặng. Tôi muốn cậu ấy biết rằng cậu ấy không cô đơn, rằng tôi luôn ở đây để lắng nghe và chia sẻ. Tôi biết, tôi không thể gánh vác nỗi đau của cậu ấy, nhưng tôi có thể đồng hành cùng anh ấy vượt qua nó.

Thỉnh thoảng, tôi lại thấy cậu ấy nhìn vào bức ảnh đội ở Chung kết thế giới, ánh mắt vẫn còn một chút đau đáu. Nhưng thay vì chìm vào buồn bã, cậu ấy lại tự nhủ: "Lần tới, sẽ tốt hơn." Tôi biết, cậu ấy đang cố gắng tìm lại động lực, tìm lại niềm tin vào bản thân.

_

Ngày 10 tháng 3 năm 2018

SKT T1 hiện đang trải qua những ngày tháng thực sự khó khăn. Mùa xuân này, họ đang chơi không tốt chút nào. Tôi thường xuyên xem các trận đấu của họ, và mỗi lần nhìn thấy màn hình vỡ, nhìn thấy những pha xử lý lỗi, tôi lại cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Tôi đang ở kt Rolster lúc này. Mọi thứ ở đây cũng rất áp lực, nhưng ít nhất, chúng tôi đang có một mùa giải khá ổn. Chúng tôi đang cạnh tranh cho vị trí đầu bảng, và hy vọng sẽ tiến xa hơn ở playoffs. Nhưng dù bận rộn với lịch trình của mình, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về SKT.

Tôi biết Sanghyeok đang cảm thấy thế nào. Tôi đã chứng kiến cậu ấy suy sụp sau Chung kết thế giới 2017. Cậu ấy đã phải đối mặt với một áp lực khổng lồ, và giờ đây, với những màn trình diễn không như mong đợi, áp lực đó chắc chắn còn nặng nề hơn. Tôi thấy cậu ấy cố gắng gồng mình, cố gắng làm tất cả để vực dậy đội, nhưng đôi khi, sự nỗ lực đó lại biến thành sự tuyệt vọng.

Mấy ngày trước, tôi có chuyện nên ghé về nhà và có gặp cậu ấy. Cậu ấy trông gầy hơn, và ánh mắt cậu ấy... tôi không biết phải diễn tả thế nào. Vẫn có sự quyết tâm, nhưng nó trộn lẫn với sự mệt mỏi và một chút gì đó bất lực. Tôi chỉ hỏi han đôi chút, không nói nhiều vì biết rằng cậu ấy không muốn trả lời lắm. Tôi muốn hỏi cậu ấy có ổn không, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tôi biết, mọi người đều đang chỉ trích SKT, chỉ trích Sanghyeok. Họ quên mất rằng cậu ấy đã cống hiến bao nhiêu cho nền Liên Minh Huyền Thoại Hàn Quốc, cho thế giới. Họ quên mất những chức vô địch, những màn trình diễn đỉnh cao. Bây giờ, họ chỉ thấy những sai lầm, những thất bại. Điều đó thật không công bằng.

Tôi chỉ mong cậu ấy đừng gục ngã.
_

Ngày 5 tháng 5, 2018

Mùa xuân đã kết thúc. kt Rolster đã không thể giành chức vô địch, nhưng chúng tôi cũng đã có một mùa giải thành công tương đối. Về phần SKT, họ đã trải qua một mùa giải thất vọng nhất trong lịch sử của mình. Họ thậm chí còn không lọt vào playoffs.

Tôi đã xem trận đấu cuối cùng của họ, và nhìn thấy khuôn mặt của Sanghyeok sau trận đấu. Cậu ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tôi thấy rõ sự đau đớn trong ánh mắt ấy. Chắc chắn, cậu ấy đã phải chịu đựng rất nhiều. Cậu ấy vẫn luôn là người đặt gánh nặng của đội lên vai mình.

Tôi đã gọi cho cậu ấy tối qua. Ban đầu, không nghe máy. Tôi thử lại lần nữa, và lần này cậu ấy bắt máy. Giọng cậu ấy khàn đặc, có vẻ như cậu ấy đã khóc.

tôi nói: "cậu ổn chứ?"

Cậu ấy im lặng một lúc. "Không ổn chút nào. Hyukkyu à, tớ không biết phải làm thế nào nữa."

Nghe cậu ấy nói vậy, tim tôi như thắt lại. Tôi biết cảm giác đó, cảm giác lạc lõng, tuyệt vọng sau thất bại. "Đừng nghĩ như vậy. Tớ biết rằng cậu đã cố gắng hết sức rồi. Mọi người đều thấy điều đó. Đừng bỏ cuộc."

"Nhưng cậu đã làm hỏng mọi thứ" cậu ấy nói, giọng đầy chua xót.

Tôi không biết phải nói gì để an ủi. Tôi chỉ biết lặp đi lặp lại: "Không phải lỗi của cậu, sẽ có những lúc khó khăn bắt ta phải đối mặt với nó. Tớ biết cậu sẽ là người không bao giờ bỏ cuộc đâu, Sanghyeokie hãy cố lên nhé."

Chúng tôi đã nói chuyện khá lâu. Tôi kể cho cậu ấy nghe về những áp lực mà tôi đang phải đối mặt ở kt Rolster, về những thất bại mà chúng tôi đã trải qua. Tôi muốn cậu ấy biết rằng cậu ấy không đơn độc trong những khó khăn của mình. Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng anh ấy có vẻ khá hơn một chút.

"Cảm ơn Hyukkyu" cậu ấy nói. "Cảm ơn vì đã lắng nghe."

Tôi biết, một cuộc gọi không thể chữa lành tất cả. Nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp anh ấy cảm thấy tốt hơn.

_

Ngày 10 tháng 8, 2018

Mùa hè đã đến. kt Rolster đang có một mùa giải tuyệt vời. Chúng tôi đã vô địch LCK Mùa Hè 2018, và tôi đã có một màn trình diễn cá nhân rất tốt. Cảm giác vô địch thật sự rất tuyệt vời. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể không nghĩ về SKT.

Họ đã cố gắng rất nhiều trong mùa hè này. Sanghyeok đã có những màn trình diễn tốt hơn, nhưng đội vẫn không thể tìm lại được ánh hào quang. Họ đã không thể vượt qua vòng loại khu vực để đến với Chung kết thế giới. Điều đó đồng nghĩa với việc, sau nhiều năm liên tục góp mặt, SKT sẽ vắng bóng tại giải đấu lớn nhất hành tinh.

Tôi biết, điều này sẽ là một cú sốc lớn đối với Sanghyeok. CKTG luôn là mục tiêu lớn nhất của cậu ấy. Tôi nhớ lại những lần cậu ấy nói về khát khao nâng cao chiếc cúp vô địch thế giới. Bây giờ, giấc mơ đó đã bị trì hoãn ít nhất một năm.

Tôi đã cố gắng liên lạc với anh ấy, nhưng cậu ấy không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi. Có lẽ cậu ấy muốn có không gian riêng. Tôi hiểu điều đó. Tôi chỉ mong cậu ấy đừng chìm sâu vào sự tuyệt vọng như năm ngoái.

Là người đã luôn bên cạnh Sanghyeok, tôi chỉ có thể gửi gắm những lời chúc tốt đẹp nhất. Tôi hy vọng cậu ấy sẽ tìm thấy sức mạnh để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi tin rằng, một ngày nào đó, Faker sẽ trở lại đỉnh cao, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và tôi, Kim Hyukkyu, sẽ luôn theo dõi và cổ vũ cho anh ấy.

_

Ngày 15 tháng 3, 2019

Hôm nay là một ngày đẹp trời ở Seoul. Tôi và cậu ấy vừa đi dạo quanh công viên, ngắm hoa anh đào nở rộ. Cậu ấy vẫn vậy, ít nói nhưng luôn quan tâm tôi bằng những cử chỉ nhỏ nhặt. Dạo này chúng tôi đều rất bận rộn với lịch trình dày đặc, những khoảnh khắc bình yên như thế này thật đáng quý. Tôi vẫn nhớ ánh mắt cậu ấy khi thua cuộc năm đó, một sự thất vọng sâu sắc mà tôi chưa từng thấy. Có lẽ vì vậy mà tôi càng muốn ở bên cạnh cậu ấy, xoa dịu đi những vết thương lòng. Tôi biết cậu ấy vẫn còn canh cánh trong lòng về thất bại năm đó, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.

_

Ngày 22 tháng 7, 2019

Lại một mùa giải nữa trôi qua. T1 vẫn mạnh mẽ như thường lệ, và Sanghyeok vẫn là người đội trưởng mẫu mực. Tôi vui cho cậu ấy, thật sự. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi liệu mình có đang níu giữ cậu ấy lại không. Áp lực của một tuyển thủ chuyên nghiệp thật khủng khiếp, và tôi sợ rằng sự hiện diện của tôi sẽ trở thành gánh nặng cho cậu ấy. Chúng tôi đã quen nhau được một thời gian rồi, và tôi cảm thấy tình cảm của mình dành cho cậu ấy ngày càng sâu đậm. Tôi hy vọng cậu ấy cũng cảm thấy như vậy. Cậu ấy nắm chặt tay tôi, ánh mắt kiên định. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, Hyukkyu à. Em đừng lo lắng gì cả."

_

Ngày 25 tháng 12, 2019

Vậy là giáng sinh đã đến rồi đó, sắp khép lại một năm cũ. Năm qua cũng khá đáng nhớ đó chứ, Sanghyeokie đã vô địch cả LCK mùa Xuân và mùa hè đó. giỏi quá đi :33
Giáng sinh vui vẻ, Lee Sanghyeok!
_

Ngày 10 tháng 2, 2020

Hôm nay, Sanghyeok và tôi đã có một cuộc nói chuyện thật lòng. Cậu ấy bày tỏ những áp lực mình đang gánh vác, những lo lắng về sự nghiệp và cả mối quan hệ của chúng tôi. Tôi đã lắng nghe, cố gắng thấu hiểu từng lời cậu ấy nói. Không có nước mắt, chỉ có sự chân thành và quyết tâm. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh, không chỉ là người yêu mà còn là một người bạn, một người đồng hành. Tôi sẽ không để bản thân trở thành gánh nặng, mà sẽ là điểm tựa để cậu ấy vững vàng hơn. Cậu ấy ôm chặt tôi, và tôi biết, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Tình yêu của chúng tôi không phải là phép thử để chia xa, mà là sức mạnh để cùng nhau phát triển.
À năm 2019 vừa qua cậu ấy có đi điều trị tâm lí, tôi thấy cũng rất tốt. Mong cậu ấy sẽ tốt hơn.

_

Ngày 5 tháng 6, 2020

Có thể nói mùa giải 2020 đầy biến động. Dịch bệnh bùng phát, lịch trình thi đấu thay đổi, nhưng tình cảm của chúng tôi thì vẫn vẹn nguyên. Sanghyeok vẫn chăm chỉ luyện tập, còn tôi cũng nỗ lực hết mình. Chúng tôi thường xuyên dành thời gian cho nhau qua những cuộc gọi video, những tin nhắn động viên. Cậu ấy thường xuyên hỏi thăm tôi về những trận đấu, về những khó khăn mà tôi gặp phải. Sự quan tâm của cậu ấy chính là động lực lớn nhất để tôi tiếp tục cố gắng. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất, chứng minh rằng tình yêu có thể tồn tại song hành cùng sự nghiệp.

_

Ngày 07 tháng 11, 2022

Thế giới thật nhỏ bé. Ai mà ngờ được, sau bao nhiêu chuyện, chúng tôi lại đối đầu với nhau ở Chung kết CKTG. Tôi là xạ thủ của DRX, và cậu ấy vẫn là biểu tượng của T1. Khi bước lên sân khấu, tôi đã nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy vẫn vậy, điềm tĩnh và đầy khí chất, nhưng ánh mắt ẩn chứa một sự quyết tâm chưa từng thấy. Tim tôi đập mạnh. Không phải vì tôi sợ hãi, mà vì cảm xúc lẫn lộn giữa tình yêu và sự cạnh tranh.

Trận đấu hôm nay là một trong những trận đấu khó khăn nhất trong sự nghiệp của tôi. Mỗi pha giao tranh, mỗi lần đối mặt với cậu ấy, tôi lại thấy hình ảnh của chúng tôi ngày xưa. Cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều, và tôi cũng vậy. Mỗi khoảnh khắc trên sân khấu đều là sự thể hiện cao nhất của cả hai.

Kết quả là DRX đã giành chiến thắng. Tôi đã trở thành nhà vô địch thế giới. Cảm xúc vỡ òa, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm thấy một chút gì đó nghẹn ngào, vì tôi biết cậu ấy cũng đã nỗ lực rất nhiều. Nhưng tôi biết rằng dù thất vọng nhưng trong thâm tâm cậu ấy vẫn đang vui mừng cho tôi vì có được chức vô địch trong mơ ấy.

_

Ngày 28 tháng 12, 2022

Khi tôi đang solo với cậu ấy trên sóng trực tiếp, cậu ấy đã chúc mừng tôi, nụ cười tự hào cùng với đôi mắt long lanh.

" Hyukkyu à, chúc mừng chức vô địch."
cậu ấy nói, giọng vẫn trầm ấm như ngày nào.

Sau đó trong cánh gà, tôi ôm chầm lấy cậu ấy, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, và giờ đây, chúng tôi đã chứng minh được bản lĩnh của mình trên con đường riêng. Mặc dù là đối thủ trên sân đấu, nhưng trong lòng cả hai, tình yêu và sự tôn trọng vẫn luôn hiện hữu. Tôi biết, dù tương lai có ra sao, chúng tôi sẽ luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời của nhau, không chỉ là người yêu, mà còn là những người bạn tri kỷ, những đối thủ truyền cảm hứng.

_

Ngày 19 tháng 11, 2023

CKTG 2023 đã kết thúc. Lần này, chúng tôi không đối đầu ở chung kết, mà tôi lại là người theo dõi cậu ấy từ khán đài. Tôi nhìn thấy cậu ấy bước lên sân khấu, và ánh đèn rọi vào gương mặt quen thuộc ấy. T1 đã giành chiến thắng. Và Sanghyeok, cậu ấy đã làm được điều không tưởng. Sau biết bao mùa giải, biết bao lần cố gắng, biết bao lần phải chấp nhận vị trí thứ nhì, cậu ấy đã trở lại đỉnh vinh quang.

Tôi biết, cậu ấy đã trải qua những năm tháng khó khăn như thế nào. Năm lần về nhì ở các giải đấu lớn, đó không chỉ là những con số, mà là những gánh nặng, những áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai cậu ấy. Tôi đã chứng kiến cậu ấy nỗ lực, kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc. Mỗi lần thấy cậu ấy gục ngã, tôi lại cảm thấy đau lòng. Nhưng cậu ấy luôn đứng dậy, mạnh mẽ hơn.

Khi nhìn thấy cậu ấy nâng cao chiếc cúp, tôi đã bật khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc và tự hào. Hạnh phúc vì cậu ấy đã đạt được ước mơ của mình, tự hào vì tôi đã được ở bên cạnh một người phi thường như thế. Năm lần về nhì không còn là nỗi ám ảnh, mà là minh chứng cho sự kiên cường, cho tinh thần không ngừng nghỉ của cậu ấy. Sanghyeok đã chứng minh rằng, dù có bao nhiêu thất bại, chỉ cần bạn không từ bỏ, bạn sẽ đạt được điều mình muốn.

Tối nay, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn mừng. Tôi muốn ôm lấy cậu ấy thật chặt và nói rằng tôi yêu cậu ấy nhiều đến nhường nào, và tôi tự hào về cậu ấy đến mức nào. Hành trình của chúng tôi, giống như những trận đấu, có lúc thắng, lúc thua, nhưng quan trọng nhất là chúng tôi luôn có nhau. Và tôi tin, chúng tôi sẽ còn cùng nhau viết nên nhiều câu chuyện đẹp hơn nữa.

_

end.
23/05/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro