Đông ấm.
Chủ đề của tập 3: Vượt qua khó khăn.
Để làm ra một bản nhạc thật sự chạm đến tâm hồn, anh đã hỏi Poby liệu có thể lấy câu chuyện của gia đình mình làm cảm hứng sáng tác không. Nhóc con gật đầu liên tục, ánh mắt ngây thơ nhưng chất chứa một nỗi hiểu biết sâu sắc mà đôi khi người lớn cũng không nhận ra. Nhóc con biết rõ nỗi buồn ẩn chứa sau mỗi bữa cơm vắng bóng ba nhỏ, biết rằng ngôi nhà dù đầy đủ mọi thứ nhưng lại thiếu đi một điều quan trọng nhất: sự trọn vẹn của gia đình, sự gắn kết mà chỉ có tình yêu mới có thể mang lại. Sanghyeok, với trái tim đầy ắp những cảm xúc phức tạp, muốn xây dựng một bản nhạc không chỉ phản chiếu nỗi đau chia ly, mà còn thắp sáng niềm hy vọng về tình yêu vô bờ bến và sự quan tâm hết lòng mà anh và Wangho vẫn dành cho con, dù không còn chung sống dưới một mái nhà. Anh muốn âm nhạc của mình mang một sức mạnh lạ kỳ khi vừa ôm trọn nỗi buồn, vừa là sự an ủi, là lời hứa rằng dù không ở bên nhau, tình yêu và sự chăm sóc ấy vẫn luôn hiện hữu, vững vàng như một ngọn đèn nhỏ trong đêm tối. Hơn hết, anh mong rằng qua bài hát này, Wangho sẽ mở lòng với anh, để anh có cơ hội thổ lộ những cảm xúc giấu kín bấy lâu. Anh muốn cậu biết rằng, ngay từ khi cậu mới chỉ 16 tuổi thì trái tim anh đã dành trọn vẹn tình yêu cho cậu, mặc dù lúc ấy anh chưa đủ can đảm để thừa nhận. Đặc biệt là đêm cậu tròn 19 tuổi, khoảnh khắc mà anh sẽ mãi không thể quên vì đó là lần đầu tiên anh nếm thử thứ mật ngọt mà bấy lâu mình khao khát, là lúc anh ngỡ rằng mình đã tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Ngỡ mọi thứ sẽ đẹp như tình khúc anh thường viết nhưng đời mà nào ai biết trước được rằng Sanghyeok trong sự ngông cuồng của tuổi trẻ, anh lại buông tay cậu, để rồi đối diện với những chuỗi ngày mịt mù trong tuyệt vọng. Anh lao vào âm nhạc như một cách để lấp đầy khoảng trống mà cậu để lại nhưng mỗi bản tình ca, mỗi lời hối hận chỉ càng xát muối vào vết thương vốn rỉ máu ấy. Những bài hát của anh vẫn lọt Top, vẫn được yêu mến nhưng sao cậu vẫn không quay về? Dù anh đã cố gắng hết sức, hình bóng cậu vẫn xa vời như một ngôi sao mờ ảo mà anh chẳng thể nào chạm tới. Sanghyeok vật vã trong nỗi nhớ nhung Wangho nhưng mọi tin tức về cậu chỉ là con số không. Cho đến một ngày, anh nhận được tin cậu muốn gặp anh, nhờ anh chăm sóc Poby. Niềm vui vỡ òa trong anh, như một tia hy vọng le lói, anh nghĩ rằng đây chính là cơ hội để cả hai có thể quay lại. Cơ mà hình như ông trời muốn trừng phạt anh, điều đó vẫn chưa bao giờ thành hiện thực. Đến giờ, vết thương ấy vẫn chưa lành, nỗi nhớ vẫn bám riết như một phần hồn anh vĩnh viễn không thể tìm lại được. Liệu cả hai vẫn sẽ còn cơ hội chứ?
Poby dùng chính đôi mắt xinh đẹp hệt như Wangho năn nỉ anh, rằng bé muốn hát bài này một mình vì không ai có thể hát nó chân thật hơn Poby. Bảo con nhà nòi cũng chẳng sai chút nào, chẳng ai ngoài Poby mới thấu hiểu sâu sắc nỗi đau ấy để truyền tải một cách trọn vẹn nhất. Vì vậy, anh quyết định chiều theo ý của con trai cưng, tin tưởng vào cảm xúc mà Poby mang đến. Anh sẽ hỗ trợ bé con, chỉnh sửa từng câu hát để chúng thêm mượt mà, hoàn thiện hơn. Cả hai cùng nhau hòa nhạc, kết hợp nhạc cụ chính, tạo ra một bản phối đầy cảm xúc như chính những gì cả hai đã trải qua và cùng nhau cảm nhận.
Bài hát này, ngay từ những giai điệu đầu tiên sẽ đưa người nghe vào một không gian nhẹ nhàng, trầm lắng, như những nốt nhạc lặng thầm kể lại nỗi buồn sâu thẳm của đứa trẻ khi phải sống xa ba nhỏ. Âm thanh của đàn piano hòa với tiếng guitar mộc mạc sẽ nhẹ nhàng vang lên, như tiếng thì thầm của nỗi nhớ, là những giọt nước mắt rơi trong đêm vắng, khi mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, chỉ còn lại sự cô đơn bủa vây. Giai điệu ấy vẽ nên một không gian yên tĩnh đầy tâm trạng, nơi đứa trẻ phải đối mặt với nỗi cô đơn không tên. Dù vậy, ngay trong những nốt nhạc buồn ấy, vẫn có sự hiện diện của tình yêu vĩnh cửu. Dù hai ba không còn sống chung dưới một mái nhà, tình yêu của hai người dành cho nhóc con không hề thay đổi. Âm nhạc sẽ dần mượt mà, ấm áp hơn tựa như một cái ôm vô hình từ xa, vỗ về và an ủi. Những âm thanh dịu dàng từ tiếng đàn piano sẽ thể hiện sự ấm áp ấy, mang lại cảm giác an lòng như một lời hứa rằng tình yêu này không bao giờ phai nhạt, dù khoảng cách có xa đến đâu. Lời ca của bài hát sẽ bắt đầu bằng những câu miêu tả sâu sắc tâm trạng của Poby. Đó là những đêm dài cô đơn, khi chỉ có căn phòng vắng lặng làm bạn. "Con nhìn vào tấm ảnh nơi đầu giường, đôi mắt cảm thấy thật cay. Mỗi đêm con chỉ biết khóc thầm trong mơ vì con không dám để lộ mặt yếu đuối của mình. Giấc mơ của con chỉ có một mái nhà". Những câu hát ấy khắc họa nỗi đau, sự thiếu thốn của đứa trẻ khi không có ba nhỏ bên cạnh, tạo cảm giác một ngôi nhà lạnh lẽo không có sự ấm áp của tình yêu thương. Trái với sự cô đơn ấy, ở verse 2 thì lời ca cũng sẽ chuyển hướng, mang đến niềm hy vọng và sự an ủi. Dần dần, lời bài hát sẽ chuyển sang một khúc rẽ khác, khi Poby bắt đầu hiểu và nhận ra rằng tình yêu của hai ba vẫn vẹn nguyên. Dù họ không còn sống chung dưới một mái nhà, dù có những cuộc gọi ngắn ngủi hay những lần gặp gỡ ít ỏi, tình yêu ấy vẫn luôn tồn tại, luôn đầy ắp trong trái tim. Đó là sự trưởng thành trong tâm trí, là sự nhận thức sâu sắc rằng tình yêu gia đình không hề bị giới hạn bởi không gian hay thời gian mà luôn hiện hữu trong trái tim con. Khi bài hát tiến dần đến những câu cuối, là lúc cảm xúc của sự chấp nhận và trưởng thành thực sự bùng nổ trong tâm hồn đứa trẻ. "Con hiểu rằng tình yêu của hai ba sẽ không bao giờ thay đổi. Dù chúng ta không chung mái nhà, nhưng tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên, không bao giờ phai nhạt. Dù thời gian có trôi qua, hai ba vẫn luôn ở đây." Chính tình yêu ấy tiếp thêm cho con sự kiên cường, giúp con vững vàng đối mặt với mọi thử thách, vượt qua từng chông gai, để mỗi ngày con lại trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn trong tình yêu không bao giờ phai của hai ba.
_Xong rồi! Con hóng cho tuần sau sẽ lên trình diễn quá! -Poby thích thú mở cửa phòng thu âm ra.
_Nhóc con này, thu âm lần nào khóc lần đó! Ghét quá đi! -anh bèn lấy tay quệt đi những hàng nước mắt của gấu trắng rồi xoa đầu cậu.
_Ba cũng khóc đó thôi! -bé con nhanh nhảu đáp rồi hai ba con nhìn nhau và cười.
Một sáng chủ nhật nhẹ nhàng, Wangho đến thăm Sanghyeok và Poby. Ngay từ khi bước qua cánh cửa, không khí ấm cúng của ngôi nhà như một cái ôm vỗ về, khiến trái tim cậu lắng lại. Cậu ngồi cùng Poby trong phòng khách và rèn thêm tiếng Nhật cho gấu trắng vì sắp tới bé con sẽ được đi Nhật 4 ngày vào kỳ nghỉ đông của trường, may mà thứ 5 nhóc con về rồi nếu không sẽ khá chán khi Wangho không thể đến thăm con trai được. Trong bếp, Sanghyeok đang chuẩn bị bữa cơm, mùi thơm lan tỏa từ nồi canh và món ăn vừa chín tới làm Wangho cảm thấy bao tử cồn cào. Khi bữa trưa đã xong, cả ba người quây quần bên bàn ăn, thưởng thức những món ăn mà Sanghyeok tự tay nấu. Poby với tính cách của nhóc, luôn là người khơi gợi những câu chuyện khiến bữa ăn trở nên vui vẻ hơn. Mọi thứ thật giản dị nhưng đầy ắp yêu thương.
Sau khi bữa ăn kết thúc, không khí trong nhà trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh dịu dàng của tiếng đồng hồ và tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Poby kéo Wangho vào phòng studio, nơi chiếc đàn piano sáng bóng đang chờ đợi. Cậu bé ngồi xuống, những ngón tay nhỏ nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, bắt đầu chơi những giai điệu đơn giản mà đầy cảm xúc
_Ba theo kịp con nếu con đàn bài này không ạ? -
_Nếu ba có đánh sai con đừng trách nha. Lâu quá rồi ba mới chơi lại.-
_Sao có thể chứ? Ba nhỏ thử đi ạ! -Poby nói xong thì Wangho bèn ngồi xuống, cùng con trai hòa vào một bản nhạc nhẹ nhàng, không cần lời nói, chỉ có âm thanh. Wangho không thể ngờ rằng một ngày mình lại trở về với chiếc đàn piano sau bao tháng năm xa cách. Piano đối với cậu không chỉ là một nhạc cụ mà là dấu ấn của tình yêu, là những khoảnh khắc hạnh phúc, là khi bàn tay vững vàng của người dạy cậu cách chơi. Anh là người đã nắm tay cậu, đặt những ngón tay lên phím đàn và cùng nhau tạo ra những giai điệu nhẹ nhàng, du dương vang lên trong không gian. Có một bản nhạc vô cùng đặc biệt, là bản mà cậu và Poby đang chơi ngay lúc này, bản nhạc đó còn là nhịp đập của trái tim, là những nụ cười, là sự ấm áp của tình yêu, từng khoảnh khắc bình yên của hai người. Khi cậu đối diện với những đêm đen nhất, những ngày tháng đầy mệt mỏi trong cuộc chiến với bệnh trầm cảm, những phím đàn đã là người bạn vỗ về tâm hồn cậu. Lúc nhớ anh, cậu lại tìm về giai điệu quen thuộc mà anh từng dạy, mỗi âm thanh như một lời nhắc nhở về một tình yêu đã qua, một ký ức đẹp đẽ giờ chỉ còn là bóng hình xa vời. Khi thời gian trôi qua, lịch trình công việc trở nên bận rộn và cậu dành tất cả thời gian cho Poby, đến nỗi tiếng đàn dần trở thành một phần ký ức nhạt nhòa, cây đàn cứ thế phủi bụi trong góc phòng khách nhà cậu. Khoảnh khắc mà bàn tay chạm vào phím đàn, một cơn sóng lạ dâng lên trong lòng cậu, là nỗi nhớ hay sự tiếc nuối? Là niềm vui hay một chút bồi hồi, khó có thể phân biệt rõ ràng. Tay cậu vẫn đặt trên phím đàn nhưng tâm trí lại lạc vào những suy nghĩ mông lung, những hình ảnh của một thời đã qua cứ thế ùa về trong tâm trí của cậu. Cứ thế, giai điệu lại dâng lên trong cậu một cảm xúc khó tả như một cuộc đối thoại im lặng giữa ký ức và sự thật, giữa quá khứ yêu thương và hiện tại đã xa vời.
Sanghyeok ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa, cuốn sách yêu thích mở ra nhưng chẳng thể níu giữ được sự chú ý của anh. Từng nốt nhạc vang lên từ bàn tay của Wangho và Poby, nhẹ nhàng và du dương, như dòng nước mát chảy trong tâm hồn anh. Đó chính là giai điệu đầu tiên anh dạy cho Wangho và cả Poby, bản nhạc mà anh đã dành rất nhiều thời gian sáng tác để hai người có thể cùng hòa nhịp trong những khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đong đầy yêu thương. Mỗi phím đàn không chỉ phát ra âm thanh, mà là những lời thì thầm từ trái tim, là những cảm xúc tỏa ra từ mỗi hơi thở, dâng trào giữa không gian, như một nhịp đập chung của hai tâm hồn. Bàn tay của Wangho và Poby đan vào nhau trên những phím đàn, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Cả không gian như ngừng lại, chìm vào trong những giai điệu mê đắm, hòa lẫn với sự tĩnh lặng, trong trẻo như những giọt sương mai. Âm thanh ấy, nhạc điệu ấy, vẽ lên một bức tranh tinh khôi về tình yêu, không cần lời, chỉ cần trái tim biết thổn thức. Chơi piano đôi không chỉ là sự đồng điệu trong nhạc, mà là sự hòa quyện trong tâm hồn. Mỗi người, mỗi âm sắc riêng biệt nhưng khi hòa vào nhau, tất cả đều tạo nên một tác phẩm hoàn hảo. Sanghyeok cảm thấy bên trong tâm trí anh dâng lên một cơn sóng, vậy là cậu còn nhớ giai điệu ấy, vẫn còn cảm nhận được anh qua từng nốt nhạc có đúng không? Cả căn phòng như chìm trong một tiếng piano du dương, ấm áp và bình yên.
Ngày ghi hình tập 3 cuối cùng cũng đến, toàn bộ phim trường như khoác lên mình một bầu không khí bận rộn và khẩn trương. Đèn máy quay, các thiết bị âm thanh, ánh sáng được kiểm tra liên tục, nhân viên hậu trường đi qua đi lại, cố gắng hoàn thành những bước cuối cùng trước khi mọi thứ bắt đầu. Các thí sinh thì tách riêng ở một khu vực, ai nấy đều tập trung chuẩn bị, chỉnh lại trang phục, trang điểm và luyện lại tiết mục của mình. Ở một góc phòng, Sanghyeok đang ngồi trên sofa, cây guitar đặt trên đùi và đôi tay thoăn thoắt gảy thử một đoạn giai điệu. Bộ vest anh mặc hôm nay không chỉ làm nổi bật vẻ ngoài lịch lãm mà còn toát lên phong thái tự tin của một người nghệ sĩ chuyên nghiệp. Đôi mắt anh dõi theo cây đàn nhưng tâm trí thì luôn dành một phần chú ý đến con trai nhỏ Poby khi cậu nhóc đến giờ vẫn chưa trở về. Bỗng từ xa, bóng dáng quen thuộc của cậu nhóc xuất hiện, Poby hối hả chạy về phía Sanghyeok, đôi chân vội vàng lướt qua hàng loạt thiết bị và nhân viên bận rộn. Miệng cậu bé liên tục gọi lớn:
_Ba ơi! Ba ơi! -cậu bé vừa đến nơi đã khựng lại, thở dốc, tay bám chặt vào đầu gối như để lấy lại hơi. Gương mặt Poby đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe tràn ngập sự bối rối. Sanghyeok ngay lập tức ngừng tay, khẽ vỗ vai con trai, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được chút lo âu.
_Bình tĩnh nào, Poby, sao con gấp vậy? Con không khỏe ở đâu sao? -giọng anh trầm ấm mang theo sự quan tâm. Poby hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu lia lịa. Cậu nhóc rút chiếc điện thoại từ túi ra, đôi bàn tay nhỏ vẫn hơi khẽ run. Cố gắng điều chỉnh lại giọng nói, cậu nói gần như reo lên:
_Ba ơi! Nhìn nè! -trên màn hình điện thoại là một bức ảnh vừa chụp, hình ảnh quen thuộc với gương mặt rạng ngời xuất hiện. Đôi mắt của Sanghyeok dán chặt vào bức ảnh, anh sững người đến nỗi quên cả đoạn nhạc tiếp theo mà mình định tập. Gương mặt ấy, không thể nhầm lẫn -đó chính là Wangho mà!
_Ba nhỏ nói hôm nay ba cũng đến phim trường để quay chương trình! -Poby hân hoan, giọng nói chứa đầy sự phấn khích và háo hức. Sanghyeok nhìn con trai, nở một nụ cười hiền.
_Chắc là ba nhỏ quay cho chương trình khác thôi. Hôm nay nhiều show cùng ghi hình mà. -anh nhẹ nhàng giải thích nhưng cũng không giấu được vẻ thích thú khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của Wangho. Poby mếu máo một chút, đôi vai nhỏ khẽ rũ xuống.
_Tiếc quá! Lúc nãy con đi ngang phòng chờ ở khu B, mới tình cờ thấy ba nhỏ. Giá mà ba nhỏ ở khu E. -sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt cậu bé. Sanghyeok đặt cây đàn xuống bên cạnh, cúi người xuống ngang tầm con trai, đưa tay xoa đầu cậu.
_Poby ngoan, đừng buồn nữa! Ngày mai con sẽ gặp ba nhỏ mà, chắc chắn luôn! Còn bây giờ, chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng hơn. Nhớ không nào? Hôm nay Poby và ba diễn đầu tiên đấy, phải thật tự tin lên! -anh mỉm cười, chìa tay ra trước mặt cậu nhóc. Poby ngẩng lên, nhìn ánh mắt kiên định của ba mình như cảm nhận được sự động viên. Cậu bé nở một nụ cười tươi, giơ nắm tay nhỏ xíu ra cụng tay với ba.
_Poby cố lên! -Sanghyeok khích lệ, giọng nói đầy tình yêu thương và tự hào. Tiếng nhạc từ các nhóm khác vang lên trong không gian nhưng giờ đây, Poby chỉ còn cảm thấy một niềm phấn khởi và quyết tâm lan tỏa trong lòng mình. Cậu bé hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên, sẵn sàng cho phần trình diễn sắp tới.
Không gian hôm nay được chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết, từ ánh đèn rực rỡ đan xen trên trần cao cho đến những đạo cụ được sắp xếp gọn gàng chờ phục vụ cho từng phần biểu diễn. Khu vực trung tâm nổi bật với một thiết kế hoành tráng, nơi các tiết mục sẽ diễn ra. Đối diện là dãy ghế trang trọng dành cho Ban giám khảo, những người được kỳ vọng sẽ mang đến những nhận xét công tâm nhất. Bên phải, các thí sinh đã lần lượt ngồi vào vị trí, ánh mắt xen lẫn căng thẳng và đầy mong đợi khi quan sát từng diễn biến. Phía dưới là đám đông khán giả với hơn 200 người với những gương mặt háo hức, ánh mắt trông chờ điều bất ngờ sắp được hé lộ. Tiếng nhộn nhịp dần lắng xuống khi hai MC bước lên, nụ cười rạng rỡ và phong thái tự tin của họ nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn. Một trong hai người lên tiếng, giọng đầy phấn khích:
_Hiện giờ mọi người đã có mặt đông đủ rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta nên công bố vị khách mời đặc biệt của ngày hôm nay thôi! -âm thanh từ micro vang vọng khắp khán phòng, kéo theo đó là một tràng vỗ tay nồng nhiệt. Tất cả đều hồi hộp, những tiếng trò chuyện rì rầm nhỏ dần. Đèn chiếu sáng tập trung về cánh gà, nơi mọi ánh mắt đang hướng đến, chờ đợi bóng dáng của nhân vật đặc biệt xuất hiện.
_Không để các bạn đợi lâu nữa! Hãy cùng chào đón... Siêu mẫu Han Wangho! -lời MC vừa dứt, tiếng vỗ tay bùng lên như sóng vỗ bờ. Hàng ghế khán giả trở nên sôi động hơn bao giờ hết, người đứng bật dậy, người nghiêng người ra phía trước để nhìn cho rõ. Giữa những tiếng reo hò cuồng nhiệt ấy, một âm thanh bất ngờ vang lên làm mọi người giật mình chú ý:
_Aaaa! Là Siêu Mẫu Han Wangho!!! -âm thanh này không đến từ đâu khác mà chính từ Poby cậu bé gấu trắng nhỏ nhắn đang ngồi bên khu vực dành cho thí sinh. Gương mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe ánh lên niềm vui sướng tột độ. Poby nhảy dựng lên khỏi ghế, hai tay không ngừng vỗ, cơ thể không giấu nổi sự phấn khích.
_Là thật rồi! -cậu hét lớn, giọng nói đầy cảm xúc khiến tất cả mọi người không khỏi bật cười thích thú. Đây là lần đầu tiên khán giả chứng kiến Poby thường ngày luôn điềm tĩnh và trầm lặng, để lộ một khía cạnh đáng yêu đến vậy. Đôi tai nhỏ của cậu đỏ ửng, cả người như muốn nhảy cẫng lên. Gương mặt lộ rõ sự tự hào và vui sướng đến mức khó có từ nào diễn tả được, Sanghyeok ngồi ngay cạnh Poby cũng bật cười thành tiếng, bàn tay lớn đặt nhẹ lên vai con trai, như muốn nhắc nhở cậu bé kiềm chế cảm xúc nhưng trong ánh mắt của anh, niềm vui lấp lánh xen lẫn chút tự hào khi nhìn thấy tình cảm mãnh liệt mà Poby dành cho Wangho, người không chỉ là một siêu mẫu nổi tiếng mà còn là người ba nhỏ mà nhóc yêu thương nhất. Trong khi đó, khán giả bên dưới không khỏi bật cười trước phản ứng đáng yêu và hoàn toàn bất ngờ của cậu bé. Những ánh mắt hiếu kỳ thi nhau đổ dồn về phía Poby, vừa thích thú vừa xúc động. Từng tràng vỗ tay kéo dài như để tiếp thêm động lực cho cậu nhóc, còn MC thì tranh thủ pha trò:
_Có vẻ như vị khách mời hôm nay đã có thêm một "fan hâm mộ đặc biệt" rồi nhỉ? -cả trường quay lại được dịp rộn ràng hơn nữa nhưng Poby dường như không quan tâm đến điều gì khác. Đôi mắt sáng rực của cậu vẫn không rời khỏi cánh gà, như muốn chắc chắn rằng ba nhỏ của mình sẽ xuất hiện ngay giây phút này.
•Poby ơi, kiềm chế lại nhóc con!
•Coi nhỏ phấn khích kìa! Hệt như biểu cảm của tôi lần đầu gặp Wangho vậy.
•Lần đầu gặp anh ta tôi đơ luôn! Éo nói được gì!
•Đùa :)) tôi còn nín thở đây! Đẹp quá mà!
•Vẻ đẹp của Wangho làm lu mờ tất cả mọi thứ!
•Mấy nhóc con khoái Wangho dữ? Đứa nào cũng vứt hình tượng mà reo!
•Dĩ nhiên, mẫu người này ai mà không thích? Như một cục bông mềm xèo ấy!
•Ở trên đây đã đẹp! Ngoài đời chắc chấn động nữa.
Tiếng hò reo vang lên khắp không gian khi ánh đèn đổ dồn về phía cánh gà, nơi vị khách mời đặc biệt sắp xuất hiện. Từ phía sau tấm màn nhung đỏ, một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước ra. Han Wangho, một Siêu Mẫu với vẻ đẹp vô thực, gương mặt ngây thơ nhưng không kém phần cuốn hút khiến cả khán phòng như lặng đi trong giây lát trước khi bùng nổ tiếng vỗ tay và reo hò. Wangho mặc một bộ đồ đơn giản nhưng tôn lên tất cả vẻ đẹp vốn có. Dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon dài và bước đi uyển chuyển tạo nên vẻ đẹp vừa ngây ngô vừa quyến rũ, như một nhân vật hoàn mỹ bước ra từ truyện tranh. Mái tóc mềm mại được cắt tỉa gọn gàng ôm lấy gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn ánh lên sự trong trẻo, tựa như có thể soi chiếu được tâm hồn của người đối diện.
Ngay khi Wangho dừng lại ở trung tâm khu vực trình diễn, ánh sáng từ những chiếc đèn phía trên rọi xuống càng làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ và đôi môi hồng nhạt tự nhiên. Khán giả không thể kiềm chế sự phấn khích, một số người thậm chí hét lớn tên Wangho, trong khi ánh mắt các thí sinh lấp lánh sự ngưỡng mộ. Poby ngồi bên khu vực thí sinh gần như bật khỏi ghế. Gương mặt cậu bé sáng bừng, đôi tay vẫy liên tục, khung cảnh ấy khiến mọi người không khỏi bật cười. Vẻ ngoài đáng yêu tựa như nhân vật chính bước ra từ một câu chuyện cổ tích của Wangho đủ để làm tan chảy bất kỳ trái tim nào. Khi tiếng hò reo đã dịu xuống đôi chút, Wangho tiến lên phía trước, cúi đầu chào khán giả, từ trang phục đến nụ cười mỉm nhẹ nhàng của cậu đều mang một sức hút thanh thuần nhưng lại không hề mờ nhạt. Giọng nói của cậu, trong trẻo và êm ái như dòng suối nhỏ, vang lên qua micro:
_Xin chào mọi người! Tôi là Han Wangho. Hôm nay được đứng ở đây thật sự là một niềm vinh hạnh lớn. -khán phòng lại vang lên tiếng vỗ tay nhưng lần này nhẹ nhàng hơn, như muốn dành sự trân trọng cho lời mở đầu chân thành của cậu. Wangho khẽ cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, làm trái tim bao người tan chảy.
_Tôi cảm thấy may mắn khi được làm khách mời trong chương trình hôm nay. Được gặp gỡ và chứng kiến sự cố gắng của tất cả các bạn thí sinh khiến tôi rất xúc động. Tôi hy vọng mọi người sẽ thể hiện hết mình trên sân khấu, không chỉ để chinh phục Ban giám khảo mà còn để chứng minh rằng các bạn chính là những ngôi sao toả sáng nhất. Tôi tin rằng mỗi người đều mang đến một màu sắc rất riêng biệt. Chúc các bạn thật tự tin và thi thật tốt nhé! -cậu hơi nghiêng đầu một chút, giọng nói mềm mại khiến cả trường quay như bừng sáng bởi sự dịu dàng và chân thành của Wangho. Một số khán giả không ngừng vỗ tay, một vài người thậm chí còn hét lên đầy phấn khích, Poby ngồi phía dưới gần như tan chảy. Cậu bé bám chặt vào Sanghyeok, giọng nhỏ nhưng vẫn đầy kích động:
_Ba nhỏ lúc nào cũng đáng yêu hết! Con muốn ôm ba nhỏ ngay bây giờ luôn! -sau đó Wangho cúi đầu cảm ơn lần nữa trước khi lui về phía sau. Mỗi bước chân của cậu đều như một làn gió nhẹ, dịu dàng và thuần khiết. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt sáng rực và dáng người thon gọn khiến cậu không chỉ là siêu mẫu trên sân khấu mà còn giống như một tiểu tiên tử vừa đặt chân xuống trần gian. Cậu rời đi nhưng dường như ánh mắt của mọi người vẫn không thể rời khỏi bóng dáng ấy, mãi không thôi.
•Han Wangho đẹp xĩu mấy má ơi!
•Đứa nhóc nào cũng mê Wangho. Không hổ danh ẵm hạng Nhất BXH Người nổi tiếng mà các bé muốn gặp ngoài đời.
•UWU, mê quá đi!
•Lần đầu thấy Poby phấn khích tới vậy luôn ấy! Nhóc phá hình tượng chỉ vì gặp được Idol.
•Idol? Sao gọi Siêu Mẫu là Idol nhỉ? Phải là Supermodel chứ?
•Aw, hôm nay anh Wangho đã kết nạp thêm một fan nhí rồi!
Sanghyeok và Poby bước ra sân khấu giữa ánh đèn sáng rực rỡ của buổi diễn, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lấp lánh. Cả hai đứng vững giữa không gian rộng lớn và ánh mắt của Sanghyeok vẫn không rời khỏi Poby, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương và tin tưởng. Sanghyeok vỗ nhẹ vai con trai như một lời động viên. Mặc dù Poby còn nhỏ nhưng sự mạnh mẽ và tự tin từ người ba lớn khiến cậu bé cảm thấy ấm áp và vững vàng hơn. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của một người khác cũng thu hút sự chú ý của hai ba con kia, đó là Wangho đang ngồi ở hàng ghế giám khảo. Mặc dù là giám khảo khách mời trong cuộc thi hôm nay, Wangho ngồi trên ghế, khuôn mặt hơi nghiêm túc nhưng ánh mắt luôn dõi theo Poby đầy sự quan tâm. Vẻ ngoài của Wangho hoàn toàn trái ngược với sự nghiêm nghị của một giám khảo nhưng lại toát lên vẻ ngọt ngào và dễ chịu của một người ba đang lo lắng và yêu thương đứa con của mình. Poby cảm nhận ánh mắt của ba nhỏ, ánh mắt này khác biệt hoàn toàn với Sanghyeok vì nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu sự lo lắng. Cậu bé cảm thấy hơi bối rối nhưng cũng có chút an tâm khi biết rằng cả hai người ba đều sẽ luôn ở bên cạnh, dù là ở sân khấu này hay trong cuộc sống. Poby nhìn Sanghyeok một cách đầy tự tin, như thể muốn nói rằng "Chúng ta sẽ làm tốt mà!" Sanghyeok mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai con trai, rồi tiến về chiếc đàn ở giữa phòng, chuẩn bị cho giây phút Poby thể hiện. Ánh đèn sân khấu lúc này chiếu sáng mọi thứ và sự tĩnh lặng bao trùm sân khấu khi Poby bắt đầu cất giọng hát. Tiếng hát của cậu bé vang lên, vừa dịu dàng, vừa tràn đầy cảm xúc hòa với tiếng piano của Sanghyeok tạo nên một bản nhạc tuyệt vời. Trong khoảnh khắc đó, sự hiện diện của Wangho ở ghế giám khảo càng thêm đặc biệt, hãy nghe những tâm tư tình cảm của con và của ba lớn nhé! Bài hát mở ra với những giai điệu nhẹ nhàng, như một bản nhạc thấm đẫm nỗi cô đơn và nỗi nhớ của đứa trẻ. Tiếng đàn piano vang lên, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, như những giọt nước mắt tĩnh lặng. Tuy nhiên, khi điệp khúc dâng lên, âm nhạc chuyển mình mạnh mẽ, thể hiện tình yêu vĩnh cửu của hai ba. Từ những giai điệu trầm buồn, âm nhạc dần chuyển sang sự ấm áp và hy vọng, qua tiếng đàn guitar mộc mạc, gợi lên một tình yêu sâu sắc, bất diệt, không bao giờ tàn phai. Cuối cùng, những câu hát nhẹ nhàng vang lên, như một lời hứa vĩnh viễn: "Dù không cùng mái nhà, hai ba vẫn luôn bên con. Dù có xa cách, tình yêu này mãi không phai." Bài hát không chỉ kể về nỗi nhớ của đứa trẻ đối với hai ba, mà còn là một lời ca ngợi tình yêu gia đình bất diệt, không điều kiện. Dù không còn chung sống dưới một mái nhà nhưng tình yêu ấy vẫn mãi vững bền, vượt qua mọi khoảng cách và thời gian.
Sau khi ca khúc kết thúc, cả hội trường im lặng trong giây lát rồi vỡ oà trong tiếng vỗ tay, rồi lần lượt, các giám khảo bắt đầu đưa ra nhận xét. Những lời nhận xét đều thể hiện sự khen ngợi nhưng cũng có một vài điểm cần chỉnh sửa để hoàn thiện hơn. Kim Mina, với sự sắc bén và khắt khe của mình, cất giọng:
_Đây gần như là một tác phẩm hoàn hảo. Cảm xúc trong bài hát rất chân thành và rõ ràng, lời ca dễ dàng chạm đến trái tim người nghe. Âm nhạc nhẹ nhàng nhưng rất truyền cảm. Tuy nhiên, tôi nghĩ nếu phần điệp khúc được làm mạnh mẽ hơn một chút, nhấn mạnh cảm xúc của bài hát thì nó sẽ khiến người nghe ấn tượng hơn nữa. Chỉ cần chỉnh lại một chút về sự mạnh mẽ của cao trào trong giai điệu, là mọi thứ sẽ thật sự tuyệt vời. -tiếp theo thì Kanggyu, với phong cách nhận xét đi thẳng vào trọng tâm, thêm vào:
_Ca khúc này gần như hoàn hảo về mặt cấu trúc. Giai điệu mượt mà, dễ nghe, lời ca rất dễ dàng chạm vào trái tim người nghe. Tuy nhiên, tôi cảm thấy phần hòa âm có thể được phát triển thêm chút nữa để tạo ra sự bất ngờ. Có một số đoạn có thể thêm vào một số yếu tố âm thanh lạ để khiến bài hát trở nên độc đáo hơn. Không cần thay đổi quá nhiều, chỉ cần một vài chi tiết nhỏ là đã có thể làm cho ca khúc này hoàn hảo hơn. -Kanggyu không ngừng vỗ tay khen ngợi. Sau đó Show bèn nhận xét:
_Bài hát này rất gần với hoàn hảo, các bạn đã làm rất tốt trong việc thể hiện cảm xúc. Phần nhạc nền được xây dựng rất tinh tế, và sự phối hợp giữa các phần của bài hát rất hài hòa. Tuy nhiên, tôi nghĩ có thể làm cho phần điệp khúc thêm phần mạnh mẽ và tạo điểm nhấn rõ ràng hơn. Một chút thay đổi nhỏ trong cấu trúc sẽ làm cho bài hát này càng trở nên xuất sắc hơn nữa. -Layla với khả năng nhìn xa về xu hướng âm nhạc, góp ý:
_Ca khúc này rất tuyệt vời, tôi thực sự bị cuốn hút bởi sự mộc mạc và cảm xúc chân thành mà nó truyền tải. Tuy nhiên, tôi nghĩ nếu các bạn thử thêm một chút yếu tố âm nhạc hiện đại hoặc thử nghiệm với một chút nhịp điệu mới mẻ, nó sẽ giúp bài hát nổi bật hơn nữa. Đó chỉ là một chút điều chỉnh nhỏ nhưng sẽ làm cho nó thực sự nổi bật và dễ dàng gây ấn tượng với khán giả rộng rãi hơn. -tất cả bốn giám khảo đều đồng lòng rằng ca khúc của Sanghyeok và Poby đã tiến gần đến mức hoàn hảo. Tuy nhiên, họ cũng nhận ra rằng chỉ cần một vài điều chỉnh nhỏ, đặc biệt là làm nổi bật phần cao trào của bài hát và thêm vào những yếu tố âm nhạc mới lạ, ca khúc sẽ có thể trụ hạng rất lâu, mang lại sức mạnh cảm xúc mạnh mẽ và tạo ra sự đột phá trong âm nhạc. Cuối cùng, Han Wangho từ hàng ghế giám khảo đứng lên, ánh mắt cậu tràn đầy xúc động và thấu hiểu. Cậu nhìn Poby đứng trên sân khấu, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghe những lời tâm sự thấm đẫm cảm xúc của con trai. Wangho không thể không cảm nhận được sự chân thành và nỗi lòng của Poby qua từng nốt nhạc. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, đôi môi run rẩy nhưng vẫn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ sự yếu đuối. Mặc dù trái tim đang thổn thức vì tình yêu và sự tiếc nuối, cậu không muốn để những cảm xúc ấy lấn át. Sự im lặng bao trùm nhưng trong đôi mắt cậu, tất cả những gì chưa thể nói thành lời đều hiện lên rõ ràng. Cậu cuối cùng mở miệng, giọng nói xen chút sự nghẹn ngào nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh:
_Bài hát này... không chỉ là lời ca của một đứa trẻ. Đó là tiếng lòng của Poby, niềm mong ước sâu sắc mà tôi có thể cảm nhận được. Cảm xúc tôi nhận thấy trong từng câu chữ là một sự khát khao mãnh liệt, một ước vọng về sự đoàn tụ, về một gia đình trọn vẹn. Tình yêu mà Poby dành cho hai ba và hai ba dành cho Poby là điều không thay đổi, dù mọi thứ có thể không như xưa. Tôi cảm ơn các bạn vì đã cho tôi thấy được niềm hy vọng và tình yêu thông qua bản nhạc này. -cả hội trường lặng đi trong giây lát, cảm nhận được sức mạnh của tình yêu gia đình mà Poby và Sanghyeok đã mang đến qua ca khúc của mình.
•Khóc rồi! Tôi muốn khóc rồi!
•Giọng Poby hợp bài này xĩu ạ! Không nghĩ Poby solo còn ba thì ngồi phía sau đệm.
•Nghe nhận xét của Wangho thấy thương quá! Tiểu Hoa Sinh nhà tôi mắt rưng rưng theo luôn rồi.
•Òa, nói chứ thấy Wangho bế Poby quá! Từng câu chữ như tâm sự chứ không còn nhận xét nữa.
•Cách kết nạp thêm fan nhí dó!
•Mà mắt hai người này đẹp ghê ha? Đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu yên tĩnh, phản chiếu mọi cảm xúc chân thật. Đã vậy còn mở to tròn, với ánh nhìn vừa dịu dàng vừa sâu sắc, khiến ai nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ ấy.
•Chủ thớt nói tôi mới để ý nha! Công nhận mắt của hai người đó đẹp xĩu!
•Ê! Có khi nào.......
•Wangho là ba nhỏ Poby không?
•Bậy nha! Đừng có đồn bừa nha!
•Không nhưng mà mũi với mắt y chang nhau luôn ấy!
•Wangho họ Han đó! Đồn bậy bạ đi là ăn cái thư mời liền.
•Ừ ha, mém quên luôn ấy! Nhìn nét của Poby y chang Wangho.
•Delulu vừa thôi bà! Sanghyeok simp ba nhỏ của Poby dữ lắm. Ông đó chúa ghét ai so sánh gì ba nhỏ của Poby đó! Đụng tới ngoại lệ của Thần là Thần hóa Quỷ Vương liền.
Sau khi tập 3 lên sóng đã có rất nhiều phản hồi tích cực từ khán giả trên khắp các nền tảng mạng xã hội. Người xem không ngừng chia sẻ những cảm xúc sâu sắc và ấn tượng về âm nhạc cảm động và diễn xuất xuất sắc của các nhân vật. Các bình luận và bài viết lan tỏa nhanh chóng, khiến tập 3 trở thành chủ đề hot, thu hút sự chú ý rộng rãi và càng khiến người hâm mộ mong chờ những tập tiếp theo. Dù đã nghe được tiếng lòng của Sanghyeok và Poby qua bài hát nhưng Wangho vẫn cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cậu mở cửa nhà và bước vào phòng, ánh mắt không chút dao động như thể không có gì thay đổi. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại là một mớ cảm xúc đối lập mà ngay cả chính cậu cũng khó lòng giải thích. Cậu yêu thương con trai cưng Yoon "Poby" Sungwon vô điều kiện nhưng lại không thể phủ nhận nỗi đau và sự phức tạp khi phải đối mặt với Sanghyeok người đã cùng cậu có một quá khứ đầy những kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay. Với cương vị là ba nhỏ của Poby, cậu luôn cảm thấy mình có trách nhiệm lớn lao với con trai nhưng cái cảm giác tức giận với Sanghyeok lại là điều mà cậu không thể nào dập tắt. Cậu không thể quên được những ngày tháng đã qua, khi tình yêu giữa họ tan vỡ, để lại trong lòng cậu những vết thương chưa bao giờ lành lại. Hồi ức về sự chia ly, những lời hứa chưa kịp thực hiện luôn khiến cậu cảm thấy xót xa nhưng lại không thể dứt ra được. Tình yêu và nỗi đau trong cậu cứ mãi quấn lấy nhau. Cậu yêu Poby hết lòng nhưng khi nhìn thấy Sanghyeok, một phần trong cậu không thể ngừng muốn đẩy anh ra xa. Một phần khác lại nhớ về những ngày họ từng bên nhau, những khoảnh khắc ngọt ngào mà giờ đây chỉ còn là ký ức mờ nhạt. Cậu giữ sự im lặng nhưng trong ánh mắt thoáng qua, có thể thấy nỗi bối rối và sự giằng xé không lời mà Wangho phải gánh chịu mỗi ngày.
Trời tuyết rơi nhẹ nhàng, phủ một lớp trắng xóa lên mọi thứ, phủ lên màu trắng thần tiên nhưng lại ấm áp đến lạ kỳ. Wangho và Poby nắm tay nhau, cùng nhau chơi đùa trong tuyết ở trong sân, những quả cầu tuyết bay qua, vỡ tan trong tiếng cười hạnh phúc của họ. Cậu bé chạy nhảy, đôi mắt sáng long lanh như ngọc, khuôn mặt hồng hào tràn đầy niềm vui, đôi tay nhỏ bé nắm chặt tuyết lạnh rồi ném vào Wangho. Tiếng cười trong trẻo của cậu vang vọng trong không khí trong vắt như tiếng chuông gió giữa mùa đông lạnh giá, làm dịu đi tất cả những điều khó nói. Wangho nhìn con trai với ánh mắt ngọt ngào, nụ cười dịu dàng trên môi, lúc này cậu chẳng khác nào một đứa trẻ khi đùa giỡn với Poby. Mỗi lần tuyết rơi vào mặt, Wangho chỉ mỉm cười, một cảm giác bình yên lạ kỳ lan tỏa trong lòng cậu. Những khoảnh khắc ấy thật giản đơn nhưng lại vô cùng thiêng liêng. Tình yêu của một người ba dành cho con, sự gắn kết không thể nào tách rời giữa họ. Mỗi động tác chơi đùa, mỗi bước đi trong tuyết trắng như làm tăng thêm vẻ đẹp của tình yêu ấy. Sau một lúc, hai người cùng nhau bắt tay vào việc xây một người tuyết. Poby hăng hái chạy đi tìm tuyết, đôi chân nhỏ bé lún sâu trong lớp tuyết dày. Wangho nhẹ nhàng lăn những khối tuyết, đôi tay của cậu cẩn thận tạo nên hình dáng của người tuyết, ánh mắt luôn hướng về phía con trai như một người ba tận tâm, chăm chú vào từng chuyển động của đứa trẻ, Poby năn nỉ:
_Ba nhỏ ơi, làm người tuyết to hơn nữa nhé! -Wangho chỉ cười nhẹ, ánh mắt ấy chứa đầy sự dịu dàng và yêu thương, không vội vã vì cậu chỉ muốn tận hưởng từng giây phút ở bên con. Từ một khoảng cách không xa, Sanghyeok đứng đó ngắm nhìn, tay cầm một ly cacao nóng nhưng trong lòng anh là một mớ cảm xúc hỗn loạn đan xen vào nhau. Anh nhìn hai người anh thương nhất với ánh mắt đầy tự hào, trái tim anh đập mạnh nhưng lại nghẹn lại trong lồng ngực mỗi khi nhớ về những ngày tháng đã qua. Sanghyeok không thể hòa vào niềm vui ấy, không thể bước đến gần vì giữa anh và Wangho vẫn còn những khoảng trống, những hiểu lầm chưa được giải đáp. Làm sao để có thể thổ lộ trực diện đây, anh không thể ngừng nhìn vào hai người mà anh yêu thương nhất trong đời, dù anh biết mình chẳng thể bước vào thế giới của họ lúc này. Cảnh tượng tuyết lặng lẽ rơi bao phủ tất cả, lại càng làm nổi bật lên khoảng cách giữa họ. Tình yêu dành cho Poby vẫn mãi tồn tại nhưng tình yêu và những ký ức về cậu chưa bao giờ vơi đi, khi những vấn vương vẫn còn đọng lại trong từng nhịp thở. Dù Sanghyeok và Wangho sống riêng biệt, dù con đường của họ không còn cùng nhau nhưng tình yêu dành cho Poby như một sợi dây vô hình, kết nối tất cả. Poby là cầu nối duy nhất là lý do để họ đứng đây, dù chỉ là nhìn nhau từ xa nhưng trong lòng thì anh biết rõ rằng tình yêu anh dành cho cậu vẫn vẹn nguyên và ngày một nhiều thêm.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, những bông tuyết trắng muốt bay trong gió đông, phủ kín cả không gian. Bầu trời u ám, chỉ còn lại một màu trắng xóa bao trùm khắp mọi thứ. Poby và Wangho vẫn không mệt mỏi, tiếp tục đùa giỡn với nhau. Tuyết đã phủ lên tóc và vai họ, đôi bàn tay nhỏ bé của Poby đã đỏ ửng vì lạnh nhưng cậu bé vẫn không hề có ý định dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh. Wangho cũng chẳng khá hơn khi đôi tay cậu như thể muốn đóng băng, môi mím chặt nhưng vẫn tiếp tục cười đùa cùng con trai. Tuy nhiên, Sanghyeok đứng từ xa quan sát và sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh. Cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi càng lúc càng dày hơn và anh biết nếu cứ thế này thì cả hai sẽ bị cảm lạnh mất. Anh vội vã bước về phía họ, ánh mắt đầy lo lắng.
_Wangho yah, Poby! -giọng anh không quá lớn nhưng đủ để khiến cả hai quay lại nhìn. Sanghyeok đứng đó, đôi mắt anh ánh lên sự kiên quyết.
_Vào nhà thôi, tuyết rơi nhiều quá rồi! -nghe ba lớn nói xong thì Poby lắc đầu, môi cậu mím lại, đôi mắt long lanh:
_Không muốn đâu ba! Con với ba nhỏ chưa xong người tuyết mà! -Wangho cũng chỉ cười, cố gắng nắm lấy tay con trai, đôi tay cậu run lên vì lạnh, một phần trong cậu cũng không muốn bỏ cuộc vì cảm giác vui vẻ với con trai làm cậu quên đi cái lạnh giá này. Sanghyeok đứng im lặng một chút nhưng rồi không kiên nhẫn nổi nữa. Anh bước lại gần, đôi mắt có phần nghiêm nghị:
_Đủ rồi! Nếu không vào ngay, ba sẽ không cho chơi nữa. -anh kéo tay Poby mạnh mẽ, không cho cậu bé có cơ hội từ chối. Cả Poby và Wangho đều giật mình, rồi Poby nhìn ba lớn, đôi mắt cậu như muốn nài nỉ nhưng chỉ thấy ánh mắt kiên quyết của Sanghyeok. Cậu bé thở dài đầy tiếc nuối, cuối cùng đành ngoan ngoãn bước theo ba. Wangho nhìn hai người, khoé miệng khẽ cong lên nhưng lại có chút khổ sở, cậu không nói gì nhưng ánh mắt có gì đó như thả lỏng như chấp nhận sự lo lắng của Sanghyeok. Mặc dù giữa họ vẫn còn khoảng cách nhưng khoảnh khắc này, giữa cái lạnh khắc nghiệt và sự lo lắng của Sanghyeok, có lẽ là lần đầu tiên Wangho cảm thấy khoảng cách giữa mình và Sanghyeok như được thu hẹp một chút. Cả ba bước vào trong nhà nơi hơi ấm bốc lên để xua tan đi cái lạnh buốt giá bên ngoài. Trong lòng Sanghyeok, anh cảm thấy như có điều gì đó trong mối quan hệ của họ đã thay đổi. Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhưng cũng đủ để khiến anh nhận ra rằng tình cảm giữa hai người vẫn còn tồn tại, dù có bao nhiêu sóng gió hay lạnh lẽo đi nữa. Trong khi Poby không thể giấu được vẻ hờn dỗi, Sanghyeok bèn nhìn về phía Wangho với vẻ lo lắng không giấu được sự ân cần. Wangho đứng đó, vẻ mặt ửng đỏ vì lạnh, đôi mắt hơi khép lại dù cơ thể Wangho run lên vì lạnh nhưng cậu không có ý định để Sanghyeok phải lo lắng. Khi nhìn thấy đôi tay đỏ rát của cậu, Sanghyeok nhẹ nhàng bước lại gần, ánh mắt anh đầy lo âu:
_Em lạnh lắm phải không? -Sanghyeok hỏi, giọng anh dịu dàng như một lời trách móc nhẹ nhàng. Wangho chỉ gật đầu, không đáp lại. Cậu vốn yếu đuối trong những lúc như thế này nhưng bên ngoài lại luôn tỏ ra mạnh mẽ. Sanghyeok không nói thêm lời nào, chỉ đưa cho cậu ly cacao nóng anh mới pha, sau đó anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt mệt mỏi, trầm tĩnh của cậu, nơi phản chiếu một nỗi buồn không thể tỏ bày. Wangho nhìn anh, đôi mắt long lanh có chút mơ hồ nhưng lại không phản kháng, tựa như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong trái tim, vừa yếu đuối lại vừa kiên cường. Một cảm giác mâu thuẫn, xáo trộn tràn ngập trong lòng cậu, mắt cậu lướt qua người đàn ông trước mặt, ánh mắt Sanghyeok dịu dàng như một cái nhìn mà Wangho đã quá quen thuộc trong những năm tháng trước đây. Giờ đây mọi thứ lại khác, khoảng cách giữa hai người không thể dễ dàng thu hẹp, dù cho trái tim cậu vẫn thắt lại mỗi lần nghĩ về anh. Cảm giác của Wangho lúc này thật khó tả khi cậu cố gắng né tránh, cố gắng đẩy anh ra xa nhưng mỗi lần Sanghyeok đến gần, một phần trong lòng cậu lại thầm kêu gọi, mong cầu sự quan tâm đó. Cậu không muốn mình lại dễ dàng bị cuốn vào những cảm xúc này, không muốn bị yếu đuối như thế nhưng chẳng hiểu sao lại không thể ngừng tham lam những sự chăm sóc ân cần ấy. Cậu đã quyết tâm bước ra khỏi mối quan hệ này, đã tự hứa sẽ không quay lại với anh, vậy mà chỉ một khoảnh khắc đơn giản như thế cậu lại dễ dàng gục ngã. Wangho thầm nghĩ, đôi môi mím chặt lại, mắt nhắm hờ hững như muốn gạt đi những cảm xúc đang dâng trào. Cậu muốn rời xa anh, muốn quên đi những kỷ niệm ngọt ngào mà họ đã từng chia sẻ. Cậu muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ rằng nếu làm thế sẽ mất đi điều gì đó quan trọng, điều mà cậu không thể từ bỏ dù cho có phải tự làm tổn thương chính mình. Tình cảm rối bời, đan xen giữa yêu và giận, giữa hận và cần khiến Wangho cảm thấy như đang mắc kẹt giữa ngã ba mà không biết phải chọn con đường nào. Ở góc sofa, Poby ngồi đấy bĩu môi và bèn bưng ly cacao nóng lên thổi phù phù rồi nhấp một ngụm. Cậu bé nhíu mày:
_Ba lớn và ba nhỏ cứ như vậy hoài... -Poby lẩm bẩm, không ai nghe thấy, cậu nhóc chỉ biết nhìn về phía hai ba, lòng tràn ngập sự hạnh phúc không thể tả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro