Chương Cuối: Thuyết Tương Đối Về Chuyển Động.

Posadas là một thành phố bình dị và có biên độ nhiệt rất lớn. Lần đầu tiên đến đó, Wangho dù nắm chắc bản đồ trong tay vẫn nghĩ bờ đông của con sông Paraná là biển. Mặt nước rộng mênh mông có màu xanh thẫm, vài người nói với Wangho rằng nếu đi ngược về phía Tây thì sông sẽ phình ra thành một hồ nước rộng hơn. Wangho biết điều đó nhưng cậu chưa vội đi tìm. Posadas làm Wangho nhớ đến một thành phố nhỏ ở miền nam Việt Nam, đất nước đầu tiên trong hành trình của cậu. Khi đó Việt Nam chỉ mới chớm bước vào mùa nóng, mọi thứ vẫn mát mẻ nhẹ nhàng. Điều khác biệt nhất giữa Argentia và Việt Nam đó là ở đây chẳng ai quan tâm Wangho làm gì. Cậu có thể ôm giá vẽ đi dọc theo con đường Costanera uốn quanh bờ sông rồi ngồi xuống bất cứ đâu vẽ vời mà không cần quan tâm đến người khác. Mùa hè chưa bao giờ nóng bức như thế, có nhiều ngày Wangho đem màu vẽ ra phơi nắng rồi chỉ ăn hết hộp kem này đến hộp kem khác, đến khi cả người lạnh run thì lại xách lỉnh kỉnh đồ đạc trong tay ra về.

Vì sao lại chọn Posadas làm điểm cuối cùng chứ không phải là Việt Nam hay một đất nước nào khác, câu trả lời với Wangho chỉ có một. Đi dọc theo sông Parana sẽ tới biên giới, ở đó có thác Iguazu.

Thác Iguazu, chỉ xuất hiện trong một bộ phim rồi làm Wangho thích thú đến nỗi tự hứa với mình phải đến đó ít nhất một lần trong đời. Có thể giống như thành phố của cậu và Sanghyuk, giống như Việt Nam hay Argentina, ở trên màn hình tất cả đều sẽ long lanh đẹp đẽ hơn chứng kiến tận mắt. Nhưng nếu được chạm vào màn hơi nước đục mờ bay lên trong không khí rồi hít sâu vào mũi cả những hạt nước nhỏ li ti, chắc chắn điều đó sẽ thật hơn rất nhiều. Mọi thứ trong phim ảnh rồi cũng sẽ giống tình yêu, nhìn qua rất đẹp nhưng chạm vào rồi lại thấy nóng như phải bỏng.

Thác Iguazu, Sanghyuk từng nhìn thấy rồi nhăn mặt kì thị rõ ràng nhưng sau đó vẫn nói "ừ, đi thì đi." Wangho vặc lại rằng nếu anh miễn cưỡng như vậy thì ở nhà ngồi máy lạnh đi, để yên cho cậu một mình tận hưởng. Sanghyuk nhún vai quay lại bên bản vẽ, chỉ mấy phút sau đã thong dong tựa cằm vào vai Wangho khi cậu đang ngồi dưới nền gạch sân thượng vu vơ chọc một cụm xương rồng.

"Anh đi với."

"Đi làm gì?"

"Em ngắm cảnh, anh ngắm em."

Vừa bực vừa rùng mình vì hạnh phúc, Wangho cuối cùng không thể nói được một câu nào. Sanghyuk tiếp tục vẽ những tòa nhà cao vào hôm đó, tuần sau, tháng sau rồi cho đến bây giờ, Wangho đã đến chân thác còn Lee Sanghyuk ở nơi nào không rõ.

Wangho lên máy bay rất thanh thản. Những lần trước đều không muốn nhưng phải rời đi còn lần này là chủ đích rời đi, cậu đi mà nghĩ chắc chắn mình sẽ quay trở về. Chỉ có một điều giống với hai lần trước đó: ngay khi không nhìn thấy Sanghyuk nữa, Wangho đã bắt đầu thấy nhớ anh.

Ba tháng lang thang khắp nơi mọi chốn, hộ chiếu được đóng đủ những loại dấu vuông tròn khác nhau. Wangho quay về thành phố kia rồi gặp lại Darren, cậu bỏ chạy trối chết khi anh đuổi theo khắp mấy con phố đòi trói Wangho lại không cho đi đâu hết. Hai người dắt díu nhau quay trở về bán bar dưới tầng hầm. Ở dưới đó không hề thay đổi, có một đám họa sĩ dù cái tên và hình hài khác nhưng lại giống với Wangho và Park Dohyeon của những ngày trước đây. Lò sưởi không dùng đến, nhạc nhẽo rất chán đời, Wangho tự cười mình vì những ngày đó chốn nhếch nhác này cũng có thể trở thành nơi êm đềm nhất. Trời tháng sáu xanh lơ, trời tháng bảy xanh ngọc, Wangho đi vòng sang nước Ý. Có một thị trấn xinh đẹp nằm trên một hòn đảo thuộc Địa Trung Hải, Wangho suýt nữa đã mua một căn nhà giá một đô la nhưng kịp dừng lại vì nghĩ mình sẽ không thể ở lâu. Bạn bè ở khắp nơi, đến đâu cũng có người chào đón. Cả thế giới nằm gọn trong lòng bàn tay Wangho, vậy mà đến khi lên máy bay ở Rome để thẳng hướng về Brazil cậu vẫn bất giác quay lưng về phía sau tìm kiếm. Sân bay đông đúc, đột nhiên cậu sinh ra một thứ ảo giác rằng Lee Sanghyuk cũng ở đâu đó quanh đây. Chỉ một lát nữa anh sẽ thôi bắt chéo chân, gấp quyển sách lại cho vào túi xách rồi vẫy tay gọi lớn, "em, đừng chụp nữa, đến giờ lên máy bay rồi." Có tiếng loa báo hiệu hành khách lên máy bay, Wangho ngẩn ngơ cất máy ảnh vào túi rồi tới bên hàng dài hành khách đang kiên nhẫn chờ qua cổng.

Thác Iguazu, có lẽ đến cuối cùng vẫn sẽ chỉ có một mình Wangho đi tới.

---

Ba tháng tròn Han Wangho đi khỏi thành phố, cũng là ba tháng kém một ngày không ai gặp được Lee Sanghyuk. Liên lạc cũng vô ích, MI bị chững lại một công trình. Park Jinseong cười nhạo Michelle Jang, cô không tức giận mà còn quay sang cười lại hắn. Cười Park Jinseong chán, Michelle quay sang cười cả Yoo Haneul. Tưởng rằng chiêu cuối đó rất cao tay, ai ngờ kết quả là đến một cái bóng của Lee Sanghyuk cũng không còn ở lại cho cô tự huyễn hoặc bản thân mình.

Sanghyuk nộp đơn xin nghỉ việc vào một ngày sau khi Wangho đi khỏi. Buổi sáng hôm đó anh không nghĩ đến đuổi theo Wangho làm gì, cứ để cho cậu rời đi thêm lần nữa. Thành phố của chung hai người đã có quá nhiều ám ảnh, cứ đi đến một nơi khác rồi mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn. Thế giới rộng lớn, nhìn nhau trong những không gian khác sẽ không khiến ai cảm thấy đau lòng. Wangho đi rồi, Sanghyuk ngồi lại viết đơn sau đó không do dự đi đến công ty. Park Jaehyuk cầm tờ đơn thì nhíu mày một chút, anh ném tờ đơn lại cho Michelle. Michelle đọc xong rồi ngoắc một ngón tay nói rằng ít nhất hãy đi họp một buổi cuối cùng với Gensler, Sanghyuk miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Giờ giải lao, không phải Yoo Haneul mà là Park Jinseong tìm đến Sanghyuk khi anh đang đứng trên sân thượng. Khu vực phía Nam thành phố lúc này đã trở thành một đại công trường, từ tòa nhà MI nhìn ra vẫn có thể thấy được mấy chiếc xe cẩu di chuyển qua về giống như mô hình lắp ghép. Sanghyuk biết Park Jinseong tìm tới nhưng vẫn im lặng chờ hắn nói.

"Nghe nói cậu nghỉ việc rồi?"

Sanghyuk gật đầu.

"Tiếc cho hi sinh của Han Wangho."

"Có người nói rằng con người không thể thay đổi thế giới mà buộc phải thích nghi với thế giới. Tôi tự thấy mình không thay đổi được thế giới nhưng ít nhất sẽ không để thế giới thay đổi mình. Lần đó là do tôi không hiểu cách thế giới vận hành, Wangho làm tôi hiểu. Hi sinh của cậu ấy đến đó là quá đủ rồi."

Park Jinseong nhướn mày như muốn nói "nghiêm túc đến vậy sao" rồi lại tiếp tục cười.

"Bây giờ cậu định làm gì?"

"Wangho vừa đi sáng ngày hôm nay. Ngày mai tôi sẽ bay theo cậu ấy."

Park Jinseong thốt lên một tiếng kêu nho nhỏ, vẻ mặt hắn giống như vừa nếm phải thứ gì đó khó ăn.

"Hai người định chơi trò làm lành giữa phố, gọi tên nhau trên đường rồi ôm nhau thắm thiết như trong mấy bộ phim rẻ tiền sao?"

Sanghyuk nhếch môi cười. Gió bạt qua một cơn hơi mạnh, Sanghyuk đưa tay định vuốt một lọn tóc dài rồi mới nhớ ra tóc mình đã cắt. Đột nhiên anh muốn nói chuyện nghiêm túc với Park Jinseong một lần. So với những người như Hyukkyu hay Jihoon, nói chuyện với Park Jinseong dễ dàng hơn hẳn.

"Chỉ đi theo thôi. Lần này tôi muốn nhìn thế giới Han Wangho nhìn, cũng muốn theo sau cậu ấy. Wangho khi ở nước ngoài về mỗi lần bị đe dọa hay sợ hãi là lại ôm đầu nói phải tìm Lee Sanghyuk. Tôi ở trước mặt Wangho cũng không nhận ra, cậu ấy cứ đi tìm tôi mãi. Tôi không muốn Wangho tìm tôi nhưng không thấy, cũng không muốn người khác thay tôi ở cạnh Wangho."

"Nhưng như vậy có đáng không?"

Park Jinseong gãi gãi cằm.

"Tòa nhà sắp tới gần như giao quyền thiết kế vào tay cậu, nếu xây xong thì cậu lại sẽ làm được một biểu tượng mới cho thành phố mà rất lâu sau này người ta sẽ còn nhắc đến. Việc gì phải bỏ cả sự nghiệp vì hai phút, thậm chí hai giây ngắn ngủi của Han Wangho?"

Hai giây còn chưa đủ hay sao? Nếu như Han Wangho không cần anh một giây nào cả mới là đáng sợ. Lee Sanghyuk mỉm cười, tự nhiên thấy tội nghiệp thay cho Park Jinseong. Liệu hắn có hiểu những điều Wangho đã làm, hiểu những thứ mà Sanghyuk sắp nói ra hay không? Hay hắn sẽ chỉ biết mà không bao giờ hiểu?

"Là Han Wangho mà."

Là Han Wangho nên một giây cũng đáng. Sanghyuk vỗ vai Park Jinseong rồi sau đó rời đi. Còn phải chuẩn bị hành trang để gặp người muốn gặp, sau đó còn phải thực hiện lời hứa bên nhau cả đời.

Hai người cứ như vậy mà bắt đầu thực hiện chuyến đi tưởng một hóa ra hai. Sanghyuk từ đầu đến cuối ở sau lưng Wangho, chỉ duy nhất một lần muốn nhào ra kéo cậu trở về ngay là khi thấy Darren Bonnet vẫn vui vẻ chiều chuộng Wangho dù cả hai chỉ là bạn bè. Biết rằng tư duy của Darren khác một trời một vực, nhưng có đêm nọ khi hai người đi cùng nhau về một con phố vắng, suýt nữa Darren đã lại cúi xuống hôn Wangho. Đêm đó Wangho đăng lên mạng hình trời đêm, không phải trời chiều như mọi ngày. Sanghyuk nghĩ ngợi một chút rồi quyết định gọi điện sang cho cậu, hai người ở tầng trên tầng dưới khách sạn cùng nhau ngắm chính bầu trời Wangho vừa chụp, Sanghyuk cố gắng nói giọng bình thường.

"Hôm nay em làm gì?"

"Em đi với Darren tới mấy nơi."

"À."

Sanghyuk à lên, anh thở hắt ra rồi nói tiếp:

"Anh ta dạo này thế nào?"

"Đẹp trai hơn trước, vẽ đẹp hơn trước, cái gì cũng hơn trước."

Còn cả biến thái hơn trước, Sanghyuk nghĩ thầm.

Hai người nói mấy câu chuyện vẩn vơ, đến khi đồng hồ gần tới nửa đêm anh vội vàng tắt máy vì sợ tiếng chuông trong thành phố sẽ làm Wangho phát hiện. Còn vài giây ngắn ngủi, Wangho im lặng rồi đột ngột gọi:

"Lee Sanghyuk."

"Anh đây."

"Cách đây vài tiếng..."

"Ừ?"

"Muốn hôn anh quá."

Lee Sanghyuk đôi khi nghĩ im lặng đi theo Han Wangho không phải là cách hay, nhưng hôm đó anh thật sự hối hận rồi. Đồng hồ điểm chuông qua ngày vang khắp cả thành phố, Sanghyuk vội vàng tắt máy rồi ngồi khuất sau ban công khi Wangho ngẩng đầu lên nhìn trời rất lâu không chớp mắt. Ở trong khách sạn còn vang lên tiếng hát từ ban công nào đó, không gian như thế này làm Sanghyuk cũng chỉ muốn hôn Wangho không dừng.

---

Cho đến tận bây giờ Sanghyuk vẫn không thích nổi thác Iguazu. Không có một lí do nào cụ thể, anh chỉ biết rằng mình không thích. Wangho đi về Posadas trong những ngày hè nóng nhất, Sanghyuk cũng đi cùng một chuyến bay với Wangho. Chuyện Sanghyuk đi đúng với lộ trình của Wangho không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Anh vốn nghĩ sẽ khó khăn dù có thể mường tượng được hết những nơi cậu có thể đến, nhưng chuyện lệch nhau vài nhịp chắc chắn sẽ xảy ra. Vậy mà không biết Han Wangho vô tình hay cố ý, cậu dùng máy tính của Sanghyuk sau đó để lại hộp thư điện tử mà không đăng xuất. Sanghyuk chắc chắn Wangho sẽ đến Việt Nam đầu tiên nên chỉ đặt một chiếc vé tới đó, anh mở hòm thư xác nhận vé thì gặp một loạt thư xác nhận vé máy bay Wangho đã đặt trước đó một ngày. Vừa thương vừa buồn cười, Sanghyuk hôm đó ở nhà dựa theo danh sách vé máy bay của Wangho rồi lần lượt đặt vé cho những chuyến bay ngay sau cậu.

Rong ruổi trên khắp các con đường lớn nhỏ, cứ mỗi phút giây nhìn Wangho cười tươi trong nắng mùa hè từ châu Á sang châu Âu rồi kéo qua châu Mỹ, Sanghyuk lại nghĩ rằng nếu không phải tám năm về trước đã yêu Wangho thì chắc chắn bây giờ anh cũng sẽ động lòng với chỉ một nụ cười đó mà thôi. Lee Sanghyuk năm hai mươi lăm tuổi gặp Han Wangho hai mươi hai tuổi rồi yêu cậu vì những ba giây nào không rõ, nhưng nếu lúc đó không gặp được Wangho anh vẫn sẽ ở một mình đến năm hai mươi lăm, hai mươi tám, ba mươi hai, rồi đến tận lúc này. Lee Sanghyuk sẽ phải đợi như vậy cho đến khi được an bài thấy một nụ cười của cậu thì sẽ ngưng tìm kiếm, những người khác nếu có cũng chỉ là lướt qua.

Wangho tới nơi này là để ngắm thác Iguazu, Sanghyuk biết. Và anh cũng biết rằng bọn họ đã hứa sẽ cùng nhau đến, nên trước sau gì cũng phải gặp Wangho ở tại nơi này. Sanghyuk mở hộp thư xác nhận vé máy bay của Wangho thêm lần nữa vào buổi chiều nhìn Wangho đạp xe quanh quảng trường rộng của thành phố, cậu đuổi hết chim bồ câu bay đi trong tiếng cười ré lên của đám trẻ con. Chặng bay cuối cùng là từ Brazil về thành phố của bọn họ, tim Sanghyuk đập rộn lên những nhịp bất thường. Ngay từ khi Wangho rời khỏi căn gác đó, lần đầu tiên trong đời Sanghyuk tin chắc Wangho sẽ về, đương nhiên là sẽ về với anh. Dù biết như vậy, Sanghyuk không bao giờ muốn để cho Wangho đi một lần nữa. Vừa muốn Wangho đi để lại bắt đầu vừa muốn cậu ở yên một chỗ, Sanghyuk đành phải áp dụng thuyết tương đối của chuyển động lên hai người. Nếu lấy thành phố của hai người làm mốc, Han Wangho đang di chuyển. Nếu lấy Lee Sanghyuk làm mốc, Han Wangho sẽ đứng yên. Chỉ cần Lee Sanghyuk đi cùng Han Wangho, dù trái đất tiếp tục quay thì hai người vẫn đứng yên một chỗ.

---

Chiều nay bên bờ sông Paraná, Han Wangho lại khoe ra nụ cười xinh đẹp nhất của mình. Gió từ sông thổi vào làm không khí bớt nóng bức, chiếc áo sơ mi mỏng Wangho mặc bị gió thổi căng phồng. Cậu nghe nhạc từ một tay violon gần bức tượng tướng Guacurari, vừa ăn một gói kẹo chanh mua từ một đứa nhỏ bán hàng rong bên đường vừa di chuyển tay trên giá vẽ. Wangho ăn ngon lành hết chiếc này đến chiếc khác, đến nỗi Sanghyuk chưa từng thích mà vẫn phải mua thử một gói xem sao. Kẹo chua nhiều hơn ngọt, thỉnh thoảng còn có vị hơi đắng. Wangho hình như chỉ bóc kẹo cho vào miệng theo thói quen, bởi vì đến khi viên kẹo cuối cùng được xử lý xong, cậu đưa tay xoa bụng rồi nhăn mặt.

Sanghyuk đã cất gói kẹo vào trong túi từ lâu. Anh ghé quán cà phê nhỏ bên kia đường, quán được bài trí như một nơi tập trung thủy thủ nhưng vắng hoe không có mấy người qua lại. Đường phố đông đúc hơn, cư dân thành phố đều đổ ra đường hóng gió. Nắng vàng tươi như mật nhưng nụ cười của Wangho lại kém tươi hơn trước rất nhiều.
Cậu đưa máy ảnh lên trời chụp vội một bức hình không lấy gì làm nghệ thuật rồi lại đăng lên. Wangho cầm chặt điện thoại chờ rung, đã ba tháng nay mỗi lần Wangho đăng hình trời lên là Sanghyuk lại bắt đầu gọi điện. Chưa đầy hai phút sau, màn hình nhấp nháy sáng.

"Lee Sanghyuk."

Sanghyuk nhìn vẻ buồn thiu của Wangho ở ngoài kia, anh cười cười hỏi dịu dàng:

"Chiều nay em muốn ăn gì? Pasta có được không?"

"Chỗ em đang ở không có nhà hàng nào nấu pasta ngon cả."

Sanghyuk gọi tính tiền rồi đứng dậy. Anh đi ra bằng đường cửa sau của quán cà phê, cửa sau thông ra một con đường nhỏ phủ đầy dây leo. Bước chân lên mấy viên gạch mát lạnh vì không được mặt trời chiếu đến, Sanghyuk xốc lại túi xách trên vai.

"Em đang ở đâu?"

"Em không biết. Em muốn ăn pasta."

"Ừ."

"Anh ừ cái gì?"

Sanghyuk bật cười lớn, chắc Wangho lại đang tức giận vô cớ. Anh rẽ qua ngã tư để quay lại con đường dọc bờ sông cách xa Wangho rồi vừa nhìn đồng hồ vừa nói:

"Bây giờ là bốn giờ chiều đúng không? Anh biết có một nhà hàng rất ngon, em đi hết ngã tư thứ ba của đường Costanera tính từ bên tay phải bức tượng là sẽ thấy."

Tim Wangho đã thót lên một lần từ lúc nghe Sanghyuk nói chính xác giờ địa phương. Lee Sanghyuk đang ở đâu đó quanh đây, điều đó đầu tiên làm cho Wangho thấy muốn chạy đi tìm anh ngay lập tức, sau đó đột nhiên tim lại trở về đập thong thả vô cùng. Cậu gom mấy chiếc vỏ kẹo đi tới thùng rác, tới bên người đàn ông đang kéo violon say sưa ngồi xuống mở ví ra. Lựa chọn một hồi, Wangho bỏ vào hộp đàn trước mặt ông một tờ tiền bản xứ, bốn tờ tiền đã cũ và thêm năm tờ tiền có mệnh giá cao nhất của nước mình mà lâu nay cậu vẫn cất sâu vào một ngăn riêng trong ví.
Người đàn ông nhìn xuống, Wangho nháy mắt rồi bỏ đi.

Màu vẽ làm thành một hộp lớn, cả giá vẽ lẫn giấy Wangho xách đầy trên tay. Hoàng hôn xuống dần dần, người đi hóng gió chen lẫn với những người đi làm về còn mặc đồ công sở. Wangho đi ngược chiều những người đó, gió sông hất tung mái tóc nhưng cậu không có cách nào vuốt lại đàng hoàng. Mặc kệ tóc bay loạn trên đầu, Wangho mải miết đi ngược dòng người qua mấy ngã tư mà Sanghyuk vừa nói. Đến khi ngã tư thứ ba đã ở ngay trước mắt, Wangho chỉ biết đứng bên này đường ngẩn ngơ đứng nhìn.

Lee Sanghyuk ở bên kia đường, xung quanh đầy người đi lại tấp nập. Nắng chiếu lên mọi vật mà như chỉ tập trung vào một mình anh. Sanghyuk tựa vào lan can bên bờ sông khoanh tay lại, thỉnh thoảng anh nhìn vào đồng hồ rồi không biết vì sao mà môi lại cong lên thành một nụ cười rất nhẹ. Wangho lỡ nói bậy một câu trong đầu, Lee Sanghyuk ra tận nước ngoài vẫn mặc áo sơ mi màu cà phê, tay áo gọn gàng xắn lên vài nấc. Thậm chí anh còn sơ vin cẩn thận hơn mấy người dân bản xứ đi làm về. Sanghyuk ngẩng nhìn dòng người trước mặt rồi đến khi bắt gặp ánh mắt của người bên kia đường, anh nghiêng đầu nhìn Wangho chăm chú. Gió và nắng lùa vào mái tóc đã hơi dài của anh, mái tóc đó vẫn còn xanh, nụ cười trên môi anh che đi hết cả nếp nhăn rất mờ trên khóe mắt. Ánh mắt Sanghyuk vẫn như sáu năm, tám năm về trước. Giống như gom hết cả một thành phố đầy sao vào trong đó rồi chia nhỏ ra để mỗi giây trôi qua trong mắt anh đều có những đốm sáng long lanh dịu dàng. Sanghyuk đưa một bàn tay ra vẫy nhẹ, chiếc nhẫn trên đó lấp lánh trong khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả trời tháng bảy.

Wangho xốc lại giá vẽ trên tay rồi bước sang đường. Chỉ cách có mấy bước chân thôi, lần này nhất định phải đi đến đích.

--

Tôi sẽ đứng giữa phố phường đông đúc, với nụ cười lơ đãng hiếm hoi.
Và đợi em đến lúc kịp hoàng hôn.

--

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro