Một Ngày Sau Kỳ Thi

Ngày hôm ấy, trời trong xanh, không có một đám mây nào trên bầu trời. Mọi thứ đều yên bình như một bức tranh hoàn hảo mà Peanut đã luôn mơ ước. Sau những ngày căng thẳng ôn thi, giờ đây, cuối cùng cậu cũng được thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, dù đã thi xong, Peanut không thể ngừng nghĩ về Faker.

Họ đã chính thức là đôi, nhưng Peanut vẫn cảm thấy những cảm xúc trong lòng mình chưa thật sự rõ ràng. Cậu đã hỏi bản thân nhiều lần, liệu cái tình cảm này có thật sự là tình yêu không? Hay chỉ là sự bối rối sau kỳ thi, một thứ tình cảm ngọt ngào chợt đến rồi sẽ đi? Cậu tự nhủ, mọi thứ đều có thể là thử thách, và họ cần thời gian để chắc chắn hơn.

Cái buổi sáng hôm nay, sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng, Peanut lại đứng dưới cây me đầu ngõ, tay cầm ổ bánh mì, mắt nhìn theo bóng dáng Faker đang dần bước ra từ trong ngôi nhà quen thuộc. Cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc có chút rối, nhưng cái nhìn trong ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lùng và bình thản. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác biệt.

"Nhanh lên, Faker! Mình sắp trễ rồi!" Peanut hét lớn, như mọi khi, nhưng lần này có một chút gì đó nghẹn ngào trong giọng nói. Cậu tự hỏi, có phải vì hôm nay là một ngày đặc biệt không?

Faker bước đến gần, như mọi khi, chậm rãi, với dáng vẻ không vội vã. Nhưng lần này, khi đến gần Peanut, đôi mắt của cậu lại nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, và một sự im lặng lạ kỳ bao trùm lấy không gian giữa hai người.

Peanut đứng yên, không biết phải làm gì. Cậu chỉ biết nhìn Faker, đôi mắt mở rộng, trái tim bắt đầu đập mạnh mẽ hơn.

Faker nhìn cậu, nhưng không nói gì ngay lập tức. Cậu đứng đó một lúc lâu, như đang suy nghĩ gì đó thật lâu. Cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua khiến không khí trở nên mát mẻ, dễ chịu hơn.

"Em..." Faker bỗng lên tiếng, giọng nói trầm thấp, lạ lẫm. "Em có biết không, tớ không thể chịu nổi khi thấy cậu cười với ai khác ngoài tớ."

Peanut không hiểu, cậu chỉ đứng ngơ ngác nhìn Faker. "Cậu nói gì vậy?" Câu hỏi vừa thốt ra, cậu cũng cảm nhận được một cảm xúc gì đó đang dâng trào trong lòng mình.

Faker không trả lời ngay mà bước lại gần hơn, đến khi chỉ cách Peanut một bước chân. Cậu không nói nữa mà nắm lấy tay Peanut, không phải một cách vô tình, mà là rất chắc chắn. Cảm giác ấm áp từ bàn tay Faker khiến Peanut giật mình.

"Cậu không biết sao, Peanut?" Faker hỏi, giọng nói trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. "Tớ... yêu cậu. Tớ không thể đứng nhìn cậu thuộc về ai khác. Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu, lúc nào cũng vậy."

Peanut nhìn Faker, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết những lời cậu ấy nói. Tại sao bỗng nhiên Faker lại nói ra những lời này? Phải chăng đây là một trò đùa, một sự nhầm lẫn sau kỳ thi căng thẳng?

"Tớ yêu cậu, Peanut," Faker nói lần nữa, lần này, giọng nói đầy sự kiên quyết.

Peanut cảm thấy như trời đất quay cuồng. Cậu không thể tin vào tai mình, nhưng lại không thể phủ nhận cảm xúc mà cậu đang cảm nhận từ Faker. Cảm giác này không giống như một tình bạn đơn thuần, mà là một tình yêu mà cậu không biết mình đã sẵn sàng hay chưa.

Im lặng bao trùm lấy cả hai, và rồi Peanut bỗng dưng bật cười khẽ. Cậu tự hỏi bản thân, phải chăng đây chính là điều mà mình mong đợi từ lâu, nhưng lại chưa từng dám đối diện với nó. Một phần trong cậu muốn phản kháng, một phần lại muốn lao vào cái hạnh phúc mà Faker đang mang đến.

"Vậy... nếu tớ chấp nhận, chúng ta là gì của nhau?" Peanut hỏi, đôi mắt nhìn Faker với vẻ bối rối.

Faker mỉm cười, cái nụ cười không cần lời nói, nhưng lại đầy sự chân thành. "Chúng ta không chỉ là bạn thân nữa. Tớ muốn là người yêu của cậu. Tớ muốn là người luôn bên cạnh cậu, yêu thương cậu mỗi ngày."

Peanut không thể nói gì nữa, cậu chỉ cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn, và một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không cần thêm lời nói nào, chỉ cần một cái gật đầu nhẹ của cậu là đủ.

Faker nhẹ nhàng kéo Peanut lại gần, vòng tay ôm lấy cậu, không vội vã, không ép buộc, mà chỉ là sự ấm áp và chân thành. Cả hai đứng đó, giữa không gian yên tĩnh, không cần phải nói gì nữa, chỉ cần cảm nhận tình cảm đang dâng trào trong lòng.

Sau một lúc, Peanut cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Faker, "Vậy chúng ta là gì? Là người yêu, là bạn thân, hay là gì khác?"

Faker nhướng mày, rồi cúi xuống, thở dài. "Chúng ta là tất cả, Peanut. Chúng ta sẽ là những người yêu nhau, cùng nhau vượt qua mọi thứ, không chỉ là bạn thân."

Và như vậy, mọi nghi ngờ, mọi lo lắng trong lòng Peanut dần tan biến. Cậu không cần phải lo lắng về tương lai, không cần phải sợ hãi về tình cảm này nữa. Cậu biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn ở bên nhau. Chính cái ngày hôm nay đã khiến Peanut nhận ra rằng, tình yêu thực sự không phải là những điều phức tạp, mà là sự đơn giản của việc chấp nhận và yêu thương một người.

Vậy là câu chuyện của Peanut và Faker kết thúc ở đây, không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới cho một mối quan hệ đẹp. Họ đã vượt qua những thử thách, đã cùng nhau học hỏi và trưởng thành. Và giờ, họ sẽ tiếp tục bước đi trên con đường phía trước, tay trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro