Chăm sóc

Ngày hôm đó, trời thay đổi thất thường, gió lạnh bất chợt thổi qua cửa sổ, mang theo không khí ẩm ướt và mưa phùn. Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Ban đầu em tưởng anh chỉ hơi mệt vì công việc căng thẳng và thói quen sinh hoạt bận rộn, nhưng khi thấy anh có dấu hiệu sốt cao, em mới thực sự lo lắng.

Anh rất ít khi ốm vặt. Mọi người vẫn thường nói,anh mạnh mẽ và có sức chịu đựng tốt. Em cũng nghĩ thế, cho đến khi nhìn thấy anh mệt mỏi, người nóng hầm hập,ngồi yên lặng trên trong phòng tập. Đó là một cảm giác rất lạ, vì từ trước đến giờ anh luôn là người chăm sóc và bảo vệ bản thân rất tốt.

“Anh… anh cảm thấy thế nào rồi?” em nhẹ nhàng hỏi, khi nhìn thấy anh nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt nhăn lại vì đau đầu.

Anh chỉ khẽ gật đầu, giọng yếu ớt

-“Chỉ hơi mệt thôi, không sao đâu. Em đừng lo…”

Nhưng em không thể không lo. Anh ít khi mắc bệnh, và nếu anh thực sự bị sốt cao thế này, chắc chắn điều đó không đơn giản. Em tìm khăn ấm và miếng hạ sốt, rồi nhẹ nhàng lau trán anh, hy vọng sẽ giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn,anh không chóng cự hay né tránh anh im lặng ngồi im cho tùy em giúp đỡ.Dù mệt, anh vẫn cố gắng nhìn em và nở một nụ cười yếu ớt. Cái nhìn của anh khiến trái tim em như thắt lại.

“Anh muốn ăn gì không? Em sẽ nấu cho anh một món gì đó…” em hỏi, cố gắng không để lộ sự lo lắng quá mức. Nhưng trong lòng em thì không thể không suy nghĩ, nếu anh không ăn uống, anh sẽ càng yếu đi.

Anh hơi khẽ xua tay, giọng vẫn yếu: “Anh không muốn làm em vất vả đâu… chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi.”

Em biết anh rất kiên cường, nhưng lúc này anh thật sự cần chăm sóc. Không thể để anh tiếp tục chịu đựng cơn sốt này, em quyết định nấu cho anh một tô cháo. Cháo là món ăn nhẹ nhàng, dễ tiêu hóa, và có thể giúp anh bổ sung năng lượng.

Em đứng dậy và đi lên tầng bếp, tay thoăn thoắt chuẩn bị nguyên liệu. Mặc dù đầu óc em vẫn không ngừng lo lắng về tình trạng của anh, nhưng em vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nhìn những sợi gạo trắng trôi lững lờ trong nước, em cảm giác như thời gian trôi thật chậm. Mỗi bước đi, mỗi hành động của em lúc này như đều được thực hiện trong một trạng thái u uất, lo âu không thể tả.

Sau khi nấu xong tô cháo, em quay lại phòng, đặt bát cháo bên cạnh  rồi nhẹ nhàng gọi anh

“Anh ăn chút cháo nhé, có thể sẽ giúp anh cảm thấy khỏe hơn.”

Anh nhìn vào bát cháo, rồi nhìn em, đôi mắt anh sáng lên một chút, mặc dù cơn sốt vẫn chưa hạ.

“Em chăm sóc anh chu đáo quá… Cảm ơn em…” anh nói, giọng yếu nhưng tràn đầy sự biết ơn.

" Là trách nhiệm em phải em thôi.Anh đừng quá bận tâm"

Sau khi ăn xong anh cũng đã đỡ hơn

“Cảm ơn em… Anh thấy đỡ rồi.” Anh thì thầm, rồi tựa lưng vào ghế. Cảm giác mệt mỏi dường như đã làm anh không thể giữ nổi đôi mắt mở lâu. Chỉ một lát sau, anh đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa

Em ngồi bên cạnh anh, nhìn anh ngủ. Cảm giác yên bình lạ thường bao trùm, mặc dù trong lòng em vẫn không ngừng suy nghĩ về tương lai của hai đứa. Những giây phút này sẽ được bảo lâu. Thế giới bên ngoài có thể thay đổi, nhưng em và anh vẫn ở đây, bên nhau, cùng đối mặt với mọi khó khăn, thách thức.

Mỗi lần nhìn anh, em lại nghĩ về tương lai của hai đứa. Liệu chúng ta sẽ đi đến đâu? Liệu những giây phút hạnh phúc như thế này có kéo dài mãi mãi? Em không có câu trả lời chắc chắn, nhưng một điều em biết rõ là em chưa có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại .

Anh đã ngủ sâu, hơi thở đều đều và nhẹ nhàng, lòng cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Em nhìn anh thêm một lúc nữa, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt, để bản thân cũng hòa vào giấc ngủ, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc đơn giản chỉ vì có anh bên cạnh.

Một lúc sau anh giật mình mở mắt thấy em vẫn còn ở đây bổng trong lòng anh cũng có chút dao động....em đã luôn ở đây với anh.Anh nghĩ dù sao em cũng đã là vợ anh thì anh cũng nên dành cho em chút tình cảm...để giúp em tốt hơn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro