Đợi chờ

Trời đã lên cao, những tia nắng chiếu qua cửa sổ khiến căn phòng sáng bừng lên. Mãi đến tận trưa, cuối cùng chiếc xe của em cũng thoát khỏi khu vực kẹt xe dài dằng dặc. Dù đã rất cố gắng, em vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bồn chồn, lo lắng. Cái cảm giác chờ đợi suốt ba tháng qua dường như chưa bao giờ ngừng lại, và giờ đây, khi chỉ còn một chút nữa là gặp anh, tâm trạng em lại càng thêm nặng nề. Em mong mỏi rằng anh sẽ ở đó, chờ đợi em. Nhưng khi em về đến nhà, cảm giác ấy lại hoàn toàn khác.

Cánh cửa nhà mở ra, nhưng không có anh đứng đó như em đã tưởng tượng. Không có tiếng chào hỏi thân thuộc, không có cái ôm ấm áp mà em đã hy vọng từ cả một thời gian dài. Căn nhà trống vắng, mọi thứ dường như tĩnh lặng. Em bước vào từng bước, cảm giác lòng thắt lại. Tim em đập mạnh hơn, như thể có điều gì đó sai sai. Em gọi anh, nhưng chẳng có tiếng trả lời. Trong lòng, một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên, tự hỏi liệu anh có bỏ em đi mãi mãi hay không.

Nhưng một cảm giác khác lại trỗi dậy, rằng em sẽ phải tự mình đối diện với những suy nghĩ và nỗi lo của riêng mình trong thời gian chờ đợi.

Vì mãi lo suy nghĩ mà em chẳng để ý xung quanh tắm ảnh cưới của cả hai được treo trên tường vậy mà em lại chẳng để tâm.

Lòng vòng trong căn bếp, em bắt tay vào việc trang trí chiếc bánh kem mà mình đã chuẩn bị. Tuy nhiên, lúc này, một cơn đau nhói bỗng kéo đến. Tay em bị dao cắt vào trong lúc đang cắt trái cây. Em đau nhưng không dám rời mắt khỏi chiếc bánh, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nó. Một cảm giác lo sợ cứ dồn nén trong lòng em. Liệu anh có thích món quà nhỏ này không? Liệu anh có vui khi thấy chiếc bánh mình làm không đẹp như tưởng tượng?

Thời gian cứ trôi đi, mỗi phút mỗi giây như một giờ dài đằng đẵng. Cuối cùng, khi em làm xong chiếc bánh, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Mặc dù chiếc bánh không hoàn hảo như em mong muốn, nhưng ít ra nó là tâm huyết của em, là món quà dành tặng cho anh. Tuy nhiên, một câu hỏi vẫn vang lên trong đầu em.

-"Anh đâu rồi?" Em đặt chiếc bánh lên bàn ăn, ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ một cách vô định, những suy nghĩ trong đầu cứ quay cuồng. Đêm qua, em không thể ngủ, chỉ mãi trăn trở về mọi chuyện. Giờ đây, em cảm giác mệt mỏi hơn bao giờ hết, đôi mắt đã nặng trĩu. Em cúi đầu xuống, rồi tự lúc nào, giấc ngủ đến, em thiếp đi lúc nào không hay.

Căn phòng vẫn im lìm. Nhưng rồi, tiếng cửa mở vang lên. Anh trở về, tay xách theo một túi đồ nặng nề. Nhưng cái mà anh mang về không chỉ là những món đồ vật chất, mà có lẽ là nỗi lòng của anh. Mở cửa, anh bước vào, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự nhẹ nhõm khi nhìn thấy em. Anh đi thẳng vào bếp, vừa bước vào, vừa kêu lên.

-"Em đang ở đây, em đã về rồi à?" Giọng anh, nhẹ nhàng và tràn ngập yêu thương, khiến em không thể kìm được cảm xúc. Em nhìn anh, đôi mắt như muốn khóc vì hạnh phúc. Sau ba tháng, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.

Anh nhìn chiếc bánh trên bàn, rồi nhìn em với ánh mắt trìu mến. Anh biết rằng em đã rất vất vả chuẩn bị tất cả những thứ này, và điều đó làm trái tim anh càng thêm ấm áp. Anh bước lại gần, nhẹ nhàng vén tóc em ra sau tai, một hành động nhỏ nhưng lại đầy sự yêu thương. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhưng lại làm em giật mình, khiến những cảm xúc dồn nén suốt thời gian qua ùa về trong lòng.

Bốn ánh mắt nhìn nhau, không nói gì, nhưng lại truyền tải một thông điệp rõ ràng. Đó là tình yêu.

-"Sao lại để tay bị thương nhiều thế này"

-"Chỉ là do sơ suất thôi"

-"Em ăn gì chưa"

-"Em chưa"

-"Ngồi đây đi anh đi nấu rồi cùng ăn"

-"Vậy bánh"

-"Phải ăn cơm trước đã mà cái bánh này phải của riêng anh"

Nhìn bóng lưng anh trong bếp lòng em không khởi bồi hồi.

-"Em giúp anh nha"

-"Thôi,ngồi yên nào tay bị thương đó"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro