Quan tâm

Dạo này, tay anh có vẻ đau trở lại. Cơn đau không dữ dội, nhưng lại âm ỉ, kéo dài như một lời nhắc nhở không thể lãng quên. Trời bắt đầu chuyển lạnh, những cơn gió se se thổi qua khung cửa sổ, báo hiệu mùa đông đã thật sự đến. Cường độ tập luyện của anh cũng không có dấu hiệu giảm đi. Mỗi ngày, anh vẫn cố gắng hết mình, vẫn luôn mỉm cười, tỏ ra mình ổn, dù em biết trong mắt anh, đôi khi có những khoảnh khắc mệt mỏi, những giây phút mà anh chỉ muốn dừng lại, nghỉ ngơi. Nhưng anh không nói ra. Anh luôn cố gắng vượt qua tất cả, dù có đôi lúc nhìn tay mình, anh cũng không giấu được vẻ đau đớn.

Anh là người như vậy, luôn chôn chặt mọi cảm xúc, luôn muốn mạnh mẽ trong mắt mọi người, đặc biệt là trong mắt em. Nhưng em biết, anh không phải là người không có giới hạn. Anh luôn nghĩ đến những người xung quanh, luôn lo lắng cho những gì sẽ xảy ra nếu anh ngừng lại. Và chính vì thế, em luôn cảm thấy phải làm gì đó để anh cảm nhận được sự quan tâm, sự yêu thương.

Lần này, em không thể ngồi im nhìn anh chịu đựng nữa. Nhìn anh mỗi ngày với gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, em biết anh đang cố gắng nhiều hơn mức bình thường. Em muốn làm gì đó để anh có thể cảm thấy ấm áp hơn, không chỉ về thể xác mà còn cả trong tâm hồn.

Chắc anh không nhận ra, nhưng em để ý lắm. Mỗi lần anh cầm găng tay lên, đôi tay anh run rẩy, từng ngón tay co quắp lại vì lạnh và vì cơn đau từ những buổi tập luyện dày đặc. Em biết, những chiếc găng tay anh đang dùng không đủ ấm, không đủ bảo vệ đôi bàn tay mà anh đã đổ bao nhiêu mồ hôi và công sức vào đó. Em nghĩ, mình cần phải làm gì đó.

Thế là em quyết định. Em đã tự tay chuẩn bị cho anh một đôi găng tay mới, chiếc khăn quàng cổ ấm áp và một chiếc áo khoác len mềm mại. Mỗi món đồ là một phần tâm huyết mà em muốn gửi gắm cho anh, để anh cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của em. Em biết, những món quà này không thể làm hết đau đớn trong cơ thể anh, nhưng ít nhất chúng có thể khiến anh cảm thấy bớt cô đơn khi đối diện với những thử thách ấy.

Ngày anh nhận được món quà của em, em cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn. Anh mở hộp quà ra, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi sau đó là nụ cười ấm áp. Anh không nói gì nhiều, nhưng em nhìn thấy trong ánh mắt anh, sự cảm kích và yêu thương. Anh đã thử ngay chiếc áo khoác len, chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay mới.

"Chắc chắn nó sẽ giúp anh  đỡ lạnh trong những buổi tập luyện," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng mà đầy sự biết ơn.

Buổi stream hôm đó của anh không giống như mọi lần. Anh ngồi trước camera, khuôn mặt tươi tắn, nhưng lần này có một chút gì đó ấm áp khác thường. Anh khoe với các fan về món quà em gửi tặng. Anh nói với mọi người rằng món quà này rất ấm áp và đẹp, rằng em đã hiểu anh hơn ai hết.

"Mọi người có thấy nó đẹp không chiếc áo và cả khăn quàng nữa,nó thật sự rất ấm ,nó được làm riêng để tặng mình đấy thật sự cảm ơn người đã làm ra chúng"

Anh nói, mắt nhìn về phía camera, khiến em cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, dù chỉ là một câu nói ngắn ngủi. Những lời này, những hành động này, đối với em quan trọng hơn bất kỳ lời khen nào . Em chỉ cần biết anh cảm thấy ấm áp hơn khi nhận được món quà đó, thế là đủ.

Kết thúc buổi stream, anh quay lại tiếp tục tập luyện. Em nhìn thấy sự kiên trì trong từng động tác của anh, sự nỗ lực không ngừng nghỉ. Tuy nhiên, em cũng nhìn thấy những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán anh, đôi tay anh vẫn khẽ run lên khi anh thực hiện những bài tập khó. Sau buổi tập, em không vội vàng, không để anh phải lo lắng gì. Em bước đến gần anh, nhẹ nhàng lấy chai dầu và bắt đầu thoa lên đôi tay anh.

Chắc anh đã quen với việc em xoa bóp cho anh sau mỗi buổi tập mệt mỏi. Nhưng lần này, em cảm thấy mình càng phải nhẹ nhàng hơn. Anh có thể nói rằng mình ổn, nhưng em hiểu, anh chỉ đang che giấu đi những cảm giác đó mà thôi. Đôi tay anh đã làm quá nhiều việc, phải chịu quá nhiều đau đớn. Và em, chỉ muốn làm cho anh cảm thấy thư giãn, bớt căng thẳng.

Anh nhắm mắt lại, để mặc cho em xoa bóp đôi tay. Em không vội vã, cứ nhẹ nhàng, từng động tác thật chậm, thật kiên nhẫn. Anh thở dài một tiếng, rồi cười khẽ.

-"Cảm ơn em. Cảm ơn vì luôn ở bên cạnh anh," anh nói. Lời cảm ơn ấy dù giản đơn nhưng lại khiến em cảm thấy ấm lòng hơn tất cả. Em biết, anh không nói ra nhiều, nhưng những lời ấy là tất cả những gì anh có thể thể hiện vào lúc này.

Sau một lúc, đôi tay anh đã không còn căng thẳng như trước. Anh mỉm cười, ánh mắt anh nhìn em dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Em luôn biết cách làm cho anh cảm thấy tốt hơn," anh nói, giọng anh ấm áp, tràn đầy sự cảm kích. Em chỉ mỉm cười, không nói gì. Vì em biết, đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất lại có ý nghĩa lớn lao nhất.

Đêm đó, khi anh đã chìm vào giấc ngủ, em ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh. Dù trời có lạnh đến đâu, em biết rằng chỉ cần anh cảm thấy ấm áp trong lòng, mọi thứ sẽ đều ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro