Ranh giới

Sau khi tổ chức đám cưới, em và anh đã bắt đầu một cuộc sống mới. Không phải một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc hay niềm vui, nhưng ít ra nó không quá tồi tệ. Em và anh sống trong sự im lặng, không ai thổ lộ với ai một lời. Anh là người chồng trách nhiệm, và em là người vợ không có tình yêu. Dù sao, chúng ta cũng đã quyết định đi cùng nhau, dù chỉ vì nghĩa vụ.

Em và anh đi đăng ký kết hôn và làm mọi thủ tục một cách lặng lẽ. Không có những giây phút hồi hộp hay xao xuyến. Mọi thứ như một công việc cần phải hoàn thành chứ không phải một sự kiện đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời. Nhưng dù sao, giấy chứng nhận kết hôn ấy cũng đã được trao , và bây giờ, em và anh chính thức là vợ chồng.

Anh nói với em một câu mà em chẳng bao giờ quên.

- "Chúng ta sẽ mua một căn nhà riêng. Một nơi của cả hai, để nếu có xung đột, cũng không phải sống chung trong sự bất hòa." Em gật đầu, không phản đối, vì em biết rằng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Cả hai chúng ta đều không muốn phải đối diện nhau quá lâu nếu không thể tìm được tiếng nói chung.

Căn nhà, anh nói, sẽ được chia đôi, mỗi người một nửa. Điều này sẽ giúp chúng ta giữ khoảng cách, nếu một ngày nào đó, chúng ta không thể nhìn mặt nhau mà vẫn có thể sống tiếp mà không cần đối diện với nhau mỗi ngày. Một giải pháp hợp lý, mặc dù nghe có vẻ quá thực dụng và lạnh lùng.

Ngày hôm ấy, anh chở em bằng chiếc xe của mình. Ngồi im lặng trên xe, không ai nói với ai lời nào. Không phải là im lặng của sự thoải mái hay hòa thuận, mà là im lặng của sự xa cách, im lặng của những người đã quá mệt mỏi với mọi thứ xung quanh. Thậm chí, em còn không biết anh đang nghĩ gì. Có lẽ, anh cũng chẳng biết em đang nghĩ gì. Chúng ta chỉ là hai con người, ngồi trên chiếc xe, hướng về một tương lai mù mịt mà chẳng ai rõ.

Anh lái xe đi qua những con phố quen thuộc, những con đường mà cả hai chúng ta đều đã đi qua nhiều lần, nhưng hôm nay mọi thứ dường như xa lạ. Em nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh vật lướt qua như một đoạn phim dài, nhưng không thể kéo em ra khỏi sự trống vắng trong lòng. Anh không hỏi em có muốn nghe nhạc không, không nói về những chuyện trên trời dưới đất như những ngày xưa. Mọi thứ đều im lặng, chỉ còn lại tiếng động cơ xe và tiếng gió ngoài cửa sổ.

Thỉnh thoảng, em liếc nhìn anh. Anh tập trung vào lái xe, vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm. Em không biết phải nói gì, không biết làm sao để phá vỡ không khí này. Rồi cuối cùng, em quyết định lên tiếng, nhưng chỉ là những lời đơn giản

-"Chúng ta sẽ sống như thế này sao?"

Anh không quay lại nhìn em. Anh chỉ gật đầu một cái, rồi nói bằng giọng khẽ, không rõ cảm xúc

-'Ừ, đó là cách tốt nhất." Rồi anh lại quay lại tập trung vào con đường phía trước, như thể không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

Em không còn gì để nói thêm. Câu trả lời của anh giống như một sự xác nhận rằng mọi thứ sẽ không thay đổi, ít nhất là trong tương lai gần. Mối quan hệ của chúng ta vẫn sẽ là một sự chia cắt, một sự im lặng mà cả hai đều không thể thay đổi. Chúng ta đã làm hết sức mình để có thể sống hòa thuận, nhưng liệu có thể xây dựng được tình yêu từ những điều này không? Em không biết.

Xe đi qua một vài khu phố, rồi dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng khang trang. Nó nằm ở khu vực yên tĩnh, xa xa khỏi sự ồn ào của thành phố. Ngôi nhà không quá lớn, nhưng cũng không phải là quá nhỏ. Nó vừa đủ để em và anh có thể sống độc lập, không phải phụ thuộc vào nhau. Căn nhà này có vẻ như được xây dựng chỉ cho hai người, và nó là kết quả của sự thỏa thuận giữa anh và em.

Anh xuống xe trước, đi đến cửa nhà, mở cổng rồi quay lại nhìn em. Em nhìn anh, rồi bước xuống xe, cảm giác có một chút lạ lẫm. Dù rằng đây là căn nhà mà cả hai đã đồng ý, nhưng nó không phải là "nhà" theo nghĩa thực sự. Nó chỉ là một chỗ để hai người có thể sống cùng nhau, nhưng không cần phải gặp nhau quá nhiều.

Anh đưa em vào trong, chỉ dẫn em đi qua những phòng ốc. Mọi thứ đều được trang trí đơn giản, không có gì xa hoa, không có gì quá đặc biệt. Căn nhà này được trang trí theo một phong cách trung tính, không có sự ấm cúng hay những dấu hiệu của tình yêu. Tất cả chỉ là những món đồ vô hồn, giống như cuộc sống của chúng ta hiện tại.

"Em thấy sao?" Anh hỏi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

"Chỗ này ổn." Em trả lời, dù trong lòng không cảm thấy thoải mái chút nào. Em không chắc liệu mình có thể sống ở đây lâu dài, nhưng ít ra, lúc này, đó là sự lựa chọn duy nhất của cả hai.

Ngồi xuống trên bộ ghế sofa trong phòng khách, nhìn nhau một lúc rồi lại im lặng. Em không biết phải làm gì tiếp theo. Có lẽ, như anh đã nói, chúng ta sẽ sống ở đây, mỗi người một nửa, không ai phải chịu đựng sự khó chịu từ người kia. Nhưng trong lòng, em vẫn không thể tránh khỏi sự hoài nghi. Liệu cuộc sống này có thể thay đổi không? Liệu chúng ta có thể tìm thấy được chút gì đó gọi là tình cảm trong căn nhà này, hay tất cả sẽ chỉ là một sự tồn tại vô hồn?

Em không biết. Nhưng ít nhất, hiện tại, chúng ta vẫn còn một chút trách nhiệm với nhau. Còn lại thì, tất cả vẫn là một ẩn số.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro