Chương 4: Rút ngắn khoảng cách

Từ sau buổi gặp ở Hongdae, tin nhắn giữa bạn và Faker trở nên thường xuyên hơn. Không quá tình cảm, chẳng có emoji nào quá đà, nhưng lại khiến bạn luôn mỉm cười mỗi khi nhìn màn hình sáng lên.

Đôi khi chỉ là:

"Trận đó em chơi tốt. Đừng quá khắt khe với bản thân."

Hay:

"Anh vừa ăn bánh cá, tự nhiên nhớ đến em nói em ghét nhân đậu đỏ."

Những điều nhỏ nhặt, bình dị, nhưng làm bạn thấy... được quan tâm. Và quan trọng hơn, bạn cũng bắt đầu trả lời – dần dần, không còn giữ khoảng cách như trước.

Một buổi tối thứ Bảy, bạn nhận được tin nhắn:

"Eclipse có giờ scrim vào sáng mai không?"

Bạn thấy lạ, vì Faker chưa từng hỏi chuyện lịch tập trước.

"Không. Chủ nhật tụi em được nghỉ. Có chuyện gì à?"

Vài giây sau:

"Anh có key phòng tập riêng ở trung tâm huấn luyện, em muốn đến không?"

Bạn nhìn chằm chằm dòng chữ, tim đập có phần nhanh hơn thường lệ. Không có lời tán tỉnh, không gợi ý gì mờ ám... nhưng bạn cảm nhận rõ sự tin tưởng, và... thân thiết.

Sáng hôm sau, bạn đến trung tâm huấn luyện. Cổng sau mở sẵn, đúng như lời anh nhắn.

Phòng tập riêng không rộng, nhưng gọn gàng và ấm cúng. Faker đang ngồi trước máy, mặc hoodie đơn giản, tóc hơi rối vì chưa tạo kiểu. Anh quay lại khi bạn bước vào, ánh mắt sáng lên – dù miệng vẫn chỉ nở nụ cười nhẹ quen thuộc.

"Em đến rồi."

"Đến rồi," bạn đáp, cố giữ giọng bình thường.

Hai người ngồi cạnh nhau, cùng vào custom để luyện combo. Bạn chọn Ahri, anh chọn LeBlanc – đảo ngược ván đấu cũ như một cách "trả thù".

Cả hai liên tục trao đổi kỹ năng, ping nhau, trêu nhau vì những pha miss skill, rồi cùng bật cười.

"Không ngờ Quỷ Vương cũng whiff Q như thường," bạn chọc.

"Anh chỉ giả vờ cho em tự tin thôi," anh đáp, môi cong lên nhẹ nhàng.

Bạn cảm thấy lồng ngực như bị ai đó bóp nhẹ. Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một cánh tay. Bạn hơi nghiêng đầu, và nhận ra... Faker cũng đang nhìn mình.

Cả hai im lặng vài giây.

Không ai nói gì. Không cần nói.

Đến trưa, hai bạn gọi đồ ăn mang vào. Khi bạn vừa đặt hộp cơm xuống, ngón tay vô tình chạm vào tay anh. Một cái chạm nhẹ – nhưng đủ khiến cả hai thoáng khựng lại.

Bạn định rút tay về, nhưng anh nắm lấy nhẹ, không quá chặt – chỉ đủ để bạn biết: anh nhận ra. Và anh không muốn buông.

Bạn không nói gì. Chỉ ngước mắt nhìn anh. Faker cũng không lên tiếng, chỉ giữ ánh nhìn ấy – dịu dàng và... lặng thầm.

Một mối quan hệ chưa được định nghĩa. Nhưng đang lớn dần theo từng ánh mắt, từng lần ngồi gần, từng dòng tin nhắn vụn vặt.

Trước khi về, bạn đứng ngoài hành lang, gió thổi nhẹ qua mái tóc.

Faker đứng bên cạnh, tay bỏ túi áo.

"Cảm ơn vì hôm nay," bạn nói khẽ.

Anh nghiêng đầu nhìn bạn.

"Lần sau... vẫn là chỗ này nhé?"

Bạn gật nhẹ. Một cái gật thay cho lời hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro