92. Kim Kimyung - Chiếc gối cũ 🔞

Nửa đêm, người ta nghe thấy tiếng rên rỉ phóng đãng phát ra từ phòng giam 706 - nơi giam giữ tên tội phạm mới vào đây vài tháng trước.

Trong không gian nhỏ hẹp của phòng giam, Kimyung nằm ngửa trên chiếc chiếu rách, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo khi trước mặt là hình ảnh thân thể non nớt đang không ngừng nhấp hông trên cây hàng giữa háng của mình. Hai mắt nó mờ đi vì khoái cảm lần đầu được nếm thử, tay to giữ lấy eo em và nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống để trợ lực giúp cuộc giao hoan thêm phần hưng phấn. Giọng nó khàn khàn cùng tiếng thở dốc đầy khó khăn cất lời:

- Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế...ư...

Vòng eo thon được đôi tay nó ôm trọn nhẹ run, em nâng mông một chút rồi lại dập xuống khiến phân thân cứng rắn nóng bỏng của nó đi sâu vào cơ thể mình. Hai bờ mông trắng hồng lắc và nghiền ép Kimyung trong ấm áp tê dại. Đôi vú non trắng nõn khẽ đung đưa, núm ti hồng hào còn chưa nở rộ giờ cương lên như mời gọi tên trai trẻ trước mặt hãy tới và thưởng thức. Em cắn môi đầy mê hoặc, đáp lời Kimyung:

- Đừng giả vờ nữa, em biết anh cũng muốn chuyện này...dù sao thì em cũng nên trả ơn anh trước khi..

Kimyung có vẻ không hài lòng với câu trả lời ấy lắm. Mặc dù nó biết em đang cảm thấy mang ơn bởi quãng thời gian yên bình vừa qua. Khi mà Kimyung bị bắt vài tháng trước và được đưa tới nhà tù thanh thiếu niên này, nó đã luôn bảo vệ em trước sự bắt nạt của lũ nhóc xấu tính ở trại và đối xử với em như một cô gái bình thường trong cái chốn thối nát nơi đây. Nhưng dù vậy, Kimyung vẫn không thể vui vẻ nổi khi em tự hạ thấp bản thân và sẵn sàng dâng hiến thân thể theo cách này.

Vậy nên, Kimyung nhấc em ra khỏi háng mình, ép thân hình nhỏ bé nằm sấp xuống chiếc chiếu rách khiến làn da mềm mại của em ma sát với chất cói thô ráp. Tay to nắm lấy gáy em, vừa cắn xuống làn da trên gáy trắng ngần, nó vừa gằn lên từng chữ xem chừng chẳng hề vui vẻ chút nào:

- Vậy là chỉ cần có ai giúp đỡ dù một chút, em cũng đều sẵn sàng dạng chân ra thế này phải không!

Giờ đây, em nằm sấp trên chiếu, khẽ nâng cặp đào mướt mát, tròn lẳng của mình lên để chạm tới phân thân thô to, gân guốc vẫn đang rỉ dịch vì cương cứng của nó. Mái tóc dài xoã trên tấm lưng mướt mồ hôi cùng khuôn mặt ửng hồng bởi cơn rạo rực ngửa ra sau nhìn nó càng khiến em quyến rũ hơn bao giờ hết. Vừa nhìn Kimyung, em vừa cọ xát khe mông dọc theo chiều dài quá cỡ của nó, tiếng nỉ non bật ra từ môi mềm xinh yêu như đang dụ dỗ con thú lớn ngay bên cạnh mình:

- Không phải anh cũng rất thích à... Không thì coi như... chiều em đi oppa...

Kimyung nghe hai chữ " oppa " thì lập tức căng cứng, máu nóng dồn hết xuống vùng bụng dưới nhạy cảm khiến phân thân dựng thẳng. Nó khó khăn nuốt nước bọt để có thể kìm nén ham muốn của chính mình nhưng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy em cầm lấy vật thô nóng ấy mà nhấp hông xuống. Hơn nửa chiều dài đi vào lối nhỏ ướt mềm, mị thịt co bóp, mút chặt lấy cây hàng khiến Kimyung tê rần vì sung sướng. Nó gục đầu xuống lưng em, thở hổn hển khi muốn xác nhận lại một lần nữa:

- Em thực sự vui chứ... Tôi không muốn làm em đau...

Ở dưới thân gã trai trẻ, khuôn mặt nhỏ cúi gằm, hai má nóng ran ướt đẫm nước mắt từ lúc nào. Em nhẹ nhàng di chuyển hông tới lui để nhận lấy tất thảy sung sướng cùng tê dại nơi hạ thân khi tiếp nhận dục vọng của Kimyung. Nàng nén tiếng nấc, nhỏ giọng đáp lại:

- Vâng...em muốn... Làm ơn, ôm em đi Kimyung...

Lời ấy vừa thốt ra, em đã vùi mặt xuống chiếc gối vải thô mà Kimyung gối đầu mỗi đêm để không hét lên vì đau đớn khi cảm nhận được vùng kín nhạy cảm của mình bị gã trai trẻ xé rách mà đâm vào toàn bộ.

Khi ấy, em đã cố gắng hít vào thật sâu để mùi hương bạc hà thơm mát của Kimyung lấp đầy khoang ngực mình nhưng tại sao vẫn khó chịu đến thế?

Cái cảm giác bức bối đến ngạt thở cứ vây lấy em, siết chặt cổ họng, tưởng chừng có thể bóp chết em bất cứ lúc nào.

Liệu rằng em có thực sự muốn chuyện này?

Không biết nữa...

Cơ thể non nớt, nước da trắng hồng bị Kimyung ghì xuống, hai cánh mông mềm mại bị bàn tay to lớn giữ chặt và tiếp nhận từng nhịp đẩy hông. Tiếng " bạch bạch" mị hoặc cứ thế vang lên khiến em chìm vào mê man, để những hình ảnh đã bị em chôn chặt nơi kí ức lại mơ hồ hiện lên trong tâm trí hỗn loạn của nàng một lần nữa. Có lẽ gã trai trẻ ấy cũng chẳng biết rằng mỗi lần nhấp hông, là một phần trong em như bị xé toạc. Những tiếng động ẩm ướt dâm đãng mơ hồ vang lên kéo em khỏi thực tại, đẩy ngược em về nơi tối tăm nhất của đời mình:

Là nhà kho chật chội nồng mùi thuốc tẩy.

Là những thân thể đàn ông hôi hám, những cây hàng tanh tưởi luân phiên giữa hai đùi em.

Là những vết bầm tím rồi lại tím bầm, kéo dài suốt cả tuần lễ.

Là câu trả lời nói dối Kimyung rằng đó chỉ là vết muỗi cắn.

Và kể cả khi ở đây cùng Kimyung, em vẫn mơ màng nghe thấy những lời chửi rủa ghê tởm luôn đeo bám em suốt thời gian qua:

" Chúng mày xem, cái lỗ này ướt nhẹp tinh trùng của tao. Ái chà, có cả máu. Thằng nào vừa địt nó đấy? "

" Con chó này, mày dám nói với thằng Kimyung thì tao cho mày chết luôn. Hay muốn tao gọi nó vào chơi cùng không, hửm? "

...

Rồi bỗng cơ thể run lên, em giật mình tỉnh lại khi bị đau vì Kimyung tiến vào quá sâu. Tay mềm túm chặt lớp vải gối, bên dưới cũng siết chặt lấy thứ cứng rắn đang nằm trong cơ thể mình làm nó nhíu mày khó chịu.

Kimyung nhận ra điều ấy nên đành phải dịu dàng hôn lên lưng em, để bờ môi khô rải từng cái chạm nhẹ bẫng lên làn da đang run rẩy của nàng. Bờ vai em nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập càng làm tâm trí Kimyung thêm hỗn loạn mà hôn lên cả mái tóc mềm thơm mùi bồ kết của nàng để khiến em bình tĩnh hơn:

- Thả lỏng ra đi...bé con...

Cô gái nhỏ nằm sấp trên chiếu chợt ngửa đầu lên nhìn nó, đôi mắt long lanh ầng ậng nước chẳng biết chất chứa bao nỗi đau đớn khẽ chớp khiến giọt nước mắt nhỏ xuống, vỡ tan trên lớp chiều rách. Em níu tay Kimyung đang giữ bên hông mình và bảo:

- Cho em nhìn mặt anh... kiểu này...em không thích đâu...

Kimyung liền lui ra ngoài, để em nằm xuống chiếu rồi ôm lấy cơ thể yếu ớt của nàng. Nó vừa hôn trán em, vừa bắt đầu nhấp vào bên trong thật nhẹ nhàng. Một lần nữa lỗ nhỏ bị ép mở bởi đầu nấm to tròn, vách thịt đỏ hồng căng ra, tiếp nhận phân thân gân guốc từng chút trong cơn hứng tình đang cuồng loạn của Kimyung. Mật trắng túa ra theo từng nhịp nhấp hông của nó hòng bôi trơn cho cuộc giao hoan của hai đứa trẻ ngốc nghếch, làm cho không gian phòng giam nhỏ hẹp tràn ngập mùi hương ái dục cấm kị. Vừa đưa đẩy từ tốn theo nửa chiều dài, Kimyung vừa vuốt ve bờ môi mềm mại mà nó vẫn ao ước được hôn lên đó bấy lâu nay.

Vào khoảnh khắc ấy, ngọn lửa dục vọng đang hừng hực cháy trong cơ thể Kimyung, thiêu rụi lý trí và mọi nỗ lực kìm nén cuối cùng. Nó bắt đầu tăng tốc, hông va mạnh vào thân thể mềm mại phía dưới, khiến cả tấm chiếu rách xô dịch theo từng nhịp đẩy. Mỗi lần lút cán đều khiến em rùng mình, miệng hé ra thở dốc, tiếng rên vỡ vụn trong cổ họng như lời cầu xin vừa đau đớn vừa sung sướng đến nghẹt thở.

Kimyung cúi xuống, ôm siết lấy em như thể chỉ cần buông ra là sẽ mất đi vĩnh viễn. Giọng khản đặc vang lên sát bên tai, vừa gấp gáp vừa khẩn khoản:

- Đừng khóc. Bé con...ngoan nào...

Để rồi khi gần đạt đỉnh khoái cảm, nó nhấp hông nhanh và mạnh hơn, như thể tất cả cảm xúc dồn nén bấy lâu nay đều hoà vào từng va chạm cuồng nhiệt ấy. Hai mắt Kimyung đỏ ngầu, nó vừa ôm em vừa thì thầm bên tai em lời cầu xin hèn mọn:

"Anh muốn... bên trong em..."

Giọng nói đứt quãng của Kimyung vang lên run rẩy, hoảng loạn và khao khát.

Khi ấy, em mỉm cười với nó nhưng giọt lệ mặn đắng lại tuôn ra như viên pha lê lấp lánh dưới ánh đèn lập loè chốn tù tội, đôi tay run rẩy chạm vào khoé mi Kimyung. Em nói thật khẽ:

- Được... hãy cho em tất cả của anh...

Kim Kimyung ghì chặt eo em, ép sát hông em vào mình khi cơ thể nó giật lên, căng cứng. Một dòng tinh dịch nóng rẫy phun sâu vào bên trong, tưới đẫm mị thịt đang co rút vì khoái cảm. Phân thân thô dài của nó cứ ở trong đó, phun ra từng đợt từng đợt chất lỏng trắng đục mãnh liệt như thác lũ.

Cơ thể nhỏ bé của em run lên trong vòng tay nó, bụng mềm nhói đau nhưng hai chân vẫn quấn chặt lấy hông Kimyung như muốn giữ lại tất cả hạt giống vừa được chàng trai ấy gieo vào trong mình, như muốn níu lấy một khoảnh khắc dịu dàng xa xỉ giữa chốn tù đày ghê tởm này.

Cả căn phòng tăm tối nhỏ hẹp giờ chìm trong tiếng thở dốc, tiếng nhịp tim dồn dập và mùi da thịt quện chặt vào nhau không thể tách rời.

Trong giây phút ấy, Kimyung siết lấy em trong cái ôm thật chặt. Nó rải nụ hôn lên mi mắt nàng và giữa hơi thở dồn dập chưa thể ổn định lại, Kimyung lấy hết can đảm để bày tỏ lòng mình:

- Anh... thực sự... rất thích em... Bé con, trả lời anh... Liệu em có chút tình cảm nào với anh không? Hay chỉ là...

Bên ngoài kia, cơn mưa vẫn đổ rào rào lên mái tôn cũ, tưởng chừng đã nhấn chìm mọi tiếng động bên trong căn phòng nhỏ nhưng không hiểu sao em lại nghe thấy lời tỏ tình ấy một cách thật rõ ràng. Khoé mi em run rẩy vì nước mắt đau đớn hoà cùng rung động nghẹn lời cứ tuôn ra chẳng thể ngăn. Đôi tay mềm chạm vào khoé môi của gã trai trẻ trước mặt, em đáp lại Kimyung bằng một cái hôn phớt qua làn môi nhạt màu và nụ cười rạng rỡ:

- Vâng... Kimyung à, đã từ rất lâu rồi. Em cũng thích anh... nhiều lắm...

Khi ấy, Kimyung chẳng thể làm gì ngoài việc hôn lên môi em một lần nữa. Để môi chạm môi, hơi thở quấn quýt bên hơi thở, để đôi tim của cả hai sát lại gần bởi những rung động từ tận sâu tâm hồn.

Đêm hôm ấy, trong căn phòng giam 706, người ta thấy hai đứa trẻ tưởng chừng như chưa biết yêu là gì, nhưng lại đang dốc cạn trái tim lẫn thân xác cho nhau giữa chốn tăm tối này...

...

Nửa đêm, khi Kimyung đã chìm vào giấc ngủ, đôi tay nó vẫn dịu dàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của em, cho em cảm giác an toàn. Nhưng cô bé ngốc nghếch lại chẳng nghĩ vậy hoặc tận sâu trong em đã đủ thoả mãn với những giây phút ấm áp vừa qua và giờ đây em buộc phải trở lại thực tại đau thương. Em khẽ khàng gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình ra và lặng lẽ đứng lên khỏi chiếu.

Đôi chân vẫn còn run rẩy nhưng sao em thấy nhẹ lòng đến lạ chứ chẳng còn đau rát như sau mỗi lần "phục vụ" lũ khốn kia, em bước chầm chậm đến phía chiếc áo tù xanh thẫm tựa đại dương sâu thẳm ấy để nhặt nó lên mà không hề biết rằng có tờ giấy được gấp gọn rơi ra từ túi áo cũ mèm.

Xong việc, em chỉ ngoảnh đầu lại một lần cùng nụ cười méo mó: " Nếu có kiếp sau, em mong có thể trở thành người của anh. Tất cả của em sẽ đều trao anh..."

Rạng sáng hôm ấy, người ta nghe thấy có tiếng động lớn ở khu tường bao xung quanh trại giam. Khi có người tới, chỉ còn vũng máu cùng thân thể bé gái 16 tuổi trần trụi dưới nền đất lạnh đẫm nước mưa. Đôi mắt em còn chưa thể nhắm nghiền...

...

Vài ngày sau, Kim Kimyung - người được bầu làm thủ lĩnh khu vực A của trại giam một mình đi tới khu B - nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm.

Hôm ấy, ngoài trời đổ mưa tầm tã còn trong nhà kho chứa dụng cụ vệ sinh của trại giam, người ta thấy một cơn mưa máu tanh tưởi.

Kim Kimyung hạ gục tất cả những thằng khốn trong đám rồi ngồi phịch xuống, khuôn mặt nó méo mó lạ thường. Nhưng khi đôi mắt đờ đẫn nhìn quanh, nó giật mình khi nhận ra ở đây có rất nhiều vết máu đã khô ở trên sàn, nhìn thấy cả những vỏ bao cao su còn chứa đầy tinh dịch vương vãi khắp nơi của bọn tội phạm kia thì càng sôi máu.

Rõ ràng không chỉ có mình cô bé đáng thương của nó bị cưỡng bức mà còn có những nạn nhân khác nữa.

Cơn giận khiến Kimyung như mất đi lý trí, tầm mắt nó mờ đi vì nước mắt cùng tơ máu đỏ ngầu. Tên trai trẻ lồm cồm đứng dậy từ mớ thân thể đầy thương tích mà nó đang ngồi lên. Kimyung vớ lấy một cây chổi lau nhà và bẻ đôi tay cầm thành ống tuýp sắt. Bước chân nó rệu rã, nặng trĩu đầy bất lực mà đi tới đám khốn nạn đã nằm lăn trên sàn vì đau đớn.

Để rồi, đôi tay to lớn đầy gân, vẫn còn đẫm máu giương ống tuýp lên và nện liên tiếp xuống đầu bọn mọi rợ bẩn thỉu làm máu bắn ra cùng tiếng hét thất thanh của bọn đực rựa ghê tởm, chất lỏng tanh ngòm từ bọn rác rưởi ấy phun đầy lên khuôn mặt đẫm nước mắt, nhuộm đỏ chiếc áo tù số 0706 nó mặc.

Kimyung vừa nện từng cú, vừa để âm thanh xương vỡ vang khắp nhà kho cùng tiếng gằn lên đau đớn:

"Lũ rác rưởi. Tao nguyền rủa tất cả lũ chúng mày... mày nghĩ là kết thúc à? Không! Mỗi cú nện này là cho từng lần con bé khóc vì đau bụng trước mặt tao! Tất cả là để đền tội cho cái thai non trong cơ thể nó! Aaarrrggghhh"

Tiếng hét ấy thoát ra khỏi cánh cửa kho sập xệ, vọng khắp khu nhà giam rộng lớn, đánh động tới cả bọn cai ngục bù nhìn....

Khi đám cai ngục xông vào, chúng chỉ thấy cả đám tội phạm đều đã bị thương rất nặng, gần như tất cả đều trở nên tàn phế. Chỉ duy nhất tên to béo nhất hội đã tắt thở hoàn toàn.

Còn Kimyung ngồi đó, nó vừa khóc vừa cười, những ngón tay thô sần nhuốm máu chùi vội vào chiếc áo tù xanh thẫm rồi mới dám vuốt ve dòng chữ in tên em trên tờ giấy siêu âm mang hình ảnh bào thai 7 tuần tuổi vừa được xét nghiệm ADN.

Kết quả cha đứa bé là tên cầm đầu lũ tội phạm cưỡng bức vừa bị Kimyung đánh chết...

The end










P/s: Mình cũng không nghĩ là cốt truyện nó sẽ dài thế này. Chắc chap này không gọi là pov nữa mà nó thành hẳn một cái oneshot rồi nma thôi bỏ qua đi.

Về cốt truyện thì nếu ai chưa nắm rõ thì mình sẽ giải thích một chút: Nếu mọi người đọc truyện thì sẽ thấy pháp luật bên Hàn nó khá tệ, lỏng lẻo nên việc ẩu đả trong trại giam là chuyện bình thường. Vả lại trong này mình cũng có nói bọn cai ngục ở đây chỉ như bù nhìn nên sẽ có những chuyện biết nhưng bỏ qua hoặc cố tình bỏ qua nên mới xảy ra bi kịch thế này. Tất nhiên thì mình không phải dân chuyên nên nó vẫn sẽ có sạn, một vài chi tiết vô lý. Nhưng mà chi tiết giấy siêu âm là hoàn toàn có khả năng vì có thể xét nghiệm ADN vào tuần thứ 7 của thai kì và phương pháp đó an toàn cho cả người mẹ và đứa bé. Và việc Kimyung biết được sự thật chỉ là tình cờ, con bé trong này không cố ý bỏ lại kết quả siêu âm hoặc kể cả là cố tình đi nữa cũng là tâm lý bình thường của một đứa trẻ khi bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần ở độ tuổi đó. Khi bị tổn thương đến không thể gượng dậy được nữa thì bất cứ ai cũng sẽ hình thành tâm lý muốn trả thù người gây ra đau khổ cho mình mà thôi.


















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro