CHAP 14

Tập đoàn quốc tế MBS.

Ngày hôm sau đi làm, Seohyun mang sợi dây chuyền Rose Tear đến trả cho Yoona.

Yoona không nói gì.

Seohyun gọi điện đến từng văn phòng các bộ phận để thông báo các giám đốc quản lý đến phòng họp hội nghị số một để họ. Đúng 9h, Yoona cùng ba cô thư ký đi họp, để lại Seohyun và Hana

Gần đây MBS xây dựng kế hoạch làng nghỉ dưỡng suối nước nóng, phòng phát triển và phòng kế hoạch vô cùng bận rộn, gần như ngày nào cũng họp hành, báo cáo tiến độ công việc.

Sau khi Yoona đi khỏi, cả hai cô gái đều thở phào một cái, những việc cần làm họ đều đã làm xong, trừ đôi lúc phải nghe điện thoại, hai người đều không có việc gì làm nữa, Hana cầm lên một tờ tạp chí lá cải, ánh mắt mờ ám nhìn về phía Seohyun

Seohyun, nháy nháy, "Seohyun, đeo Rose Tear cảm giác thế nào?"

"Cảm giác á?" Seohyun nghĩ một lát, mỉm cười. "Như nuốt phải một con ruồi."

Hana cười mắng cô không biết thế nào là tốt xấu, chỉ vào ảnh hai người trên tạp chí nói: "Nói thật lòng, Seohyun, em trang điểm vào thật sự rất có khí chất của nữ hoàng đấy nhé, bình thường không nhận ra, em với chủ tịch của chúng ta cũng xứng đôi vừa lứa lắm, đúng là trời sinh một cặp."

Seohyun cầm tạp chí lên xem, lại coi như không có gì, trả lại Hana, nở nụ cười hình thức, "Không nhận ra."

"Sao lại không chứ?" Hana nháy mắt đầy mờ ám, "Em ở bên cạnh chủ tịch không cảm thấy có cảm giác tê tê như bị điện giật sao?"

Không chỉ là điện giật, thật sự gần như là nghẹt thở luôn ấy chứ, trường khí yêu nghiệt của Yoona mà dám nhận thứ hai tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.

"Gì mà cảm giác như bị điện giật chứ? Em không biết." Seohyun một mực phủ nhận, một chiêu đập tan nụ cười mờ ám của Hana , "Người ta đã có vợ sắp cưới rồi, chị đừng có nằm mơ nữa."

"Hừmmm... chủ tịch của chúng ta giống như bông hoa anh túc vậy, quyến rũ chết người, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, tiếc thay, tiếc thay."

"Lại còn hoa anh túc cơ đấy, em thấy chỉ là một quả trứng ung bị vỡ, chuyên thu hút ruồi nhặng."

Hana cười ầm ĩ, "So sánh hay lắm, rất là hình tượng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại người này thật sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, cô Luna là con dâu do Im lão chủ tịch khâm định, chúng ta làm sao mà bì được với người ta chứ, cho nên làm thư ký của Im chủ tịch, đều phải có khả năng cách điện."

Seohyun cúi mắt, gật đầu, che đi khoảnh khắc bàng hoàng.

Cô ất nói rất đúng, thế giới của Yoona, cô không thể bước vào, thế giới của cô, Yoona cũng không thể đến gần, cho nên , Yoonhyun chủ định cả đời sẽ không có ba. Cô và Yoona, cũng không có khả năng.

Tiếng chuông thang máy vang lên, Seohyun và Hana đứng dậy, trong ánh mắt Hana thoáng qua một nét khó chịu, nhưng vẫn cung kính gập người,

"Chào anh Im, chủ tịch đang họp, mời anh vào phòng khách chờ một lát."

Seohyun nhanh chóng hiểu ra đây là Im nhị thiếu gia Im Donghae.

"Yoona cố tình có phải không, rõ ràng biết hôm nay tôi đến đây, các cô lập tức gọi nó về đây cho tôi." Donghae tỏ vẻ khó chịu ra mặt, vô cùng ngang ngược.

Hana cười nhạt, Seohyun mỉm cười: "Im nhị thiếu gia, mời anh vào phòng khách ngồi chờ, chủ tịch sẽ về ngay bây giờ."

"Thư ký mới à?" Tiếng gọi "Im nhị thiếu gia" vừa rồi khiến Donghae trong lòng vô cùng khoan khoái, Donghae mỗi lần đến MBS ghét nhất là bị người khác gọi là anh Im, Im lão gia không cho anh ta vào MBS, nhưng dù sao anh ta cũng là Im nhị thiếu gia, là anh của Yoona, đám nhân viên dưới trướng Yoona chẳng kính trọng anh ta chút nào.

Bởi vậy, Donghae nuôi hận trong lòng.

"Vâng." Seohyun mỉm cười, trong lòng Donghae vô cùng hoan hỉ, nộ khí cũng tiêu tan, nhìn thấy Seohyun xinh đẹp, nảy ra ý định trêu ghẹo.

Dù sao cũng phải đợi Yoona, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.

Thư ký mới này, nhìn cũng không tệ.

Donghae vươn tay nhấc cằm Seohyun lên, ánh mắt Seohyun thoáng lạnh, mỉm cười lùi lại một bước, "Im nhị thiếu gia, xin anh tự trọng."

Donghae hơi sững người, anh ta đoán cô thư ký trẻ măng như thế này, quá lắm là trợ lý, không biết thế sự, không ngờ con người non choẹt dưới trướng Yoona này cũng coi thường anh ta, nộ hỏa bốc lên trong lòng.

"Im tiên sinh, mời anh sang phòng khách ngồi chờ." Hana lạnh lùng nói.

Donghae chỉ tay vào Seohyun, ra lệnh, "Cô đi pha cho tôi cốc cà phê."

"Vâng."

Seohyun đến phòng trà nước pha một cốc latte, Hana chu môi, thì thầm, "Thật đáng ghét, anh ta và chủ tịch sao có thể là anh em được cơ chứ, một người trên trời, một kẻ dưới đất. Hứ."

"Seohyun, cà phê để chị bưng vào cho, có lẽ hắn ta để ý đến em rồi, lần nào đến tìm chủ tịch cũng chọc ghẹo người khác, lần trước là chị Min, lần này là em, anh ta mới đích thực là quả trứng ung danh bất hư truyền."

"Để em bưng vào, anh ta chỉ đích danh em, nếu thay chị vào, không chừng còn chút giận sang chị, đừng lo, giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta có thể làm gì chứ?"

Seohyun đẩy cửa phòng khác, Donghae đang ngồi trên ghế sofa, lật giở tờ tạp chí trong tay một cách khó chịu.

"Im nhị thiếu gia, cà phê của anh."

"Một trợ lý cũng dám phản kháng bổn thiếu gia, cô ăn gan báo rồi à, nói đi, bao nhiêu tiền một đêm." Donghae cười nhạt một cách khinh khỉnh, ném bộp tờ báo trong tay xuống bàn.

"Im nhị thiếu gia, anh nói đùa rồi." Seohyun mỉm cười, "Tôi là thư ký của chủ tịch, chỉ vậy thôi."

"Thư ký à?" Donghae cười nhạt, dùng tay kéo mạnh Seohyun vào người.

Seohyun vừa thẹn vừa giận, đường đường là một Im nhị thiếu gia lại có hành động bạo lực dã man như vậy, phụ nữ và đàn ông trời sinh sức lực khác nhau, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn, "Bỏ tay ra, đê tiện."

"Yoona nếm thử mùi vị của cô rồi đúng không, hừ, bổn thiếu gia cũng phải nếm thử." Donghae đè chặt Seohyun đang giãy giụa xuống, định giở trò đồi bại.

Seohyun nổi giận, thẳng tay phang cho hắn một bạt tai, nghĩ cô là búp bê bằng đất sét chắc?

Seohyun tát cho Donghae nảy đom đóm mắt, nhìn cô thuần khiết đáng yêu nhưng không hề yếu ớt.

"Hana unnie." Seohyun gọi to, tranh thủ giây phút anh ta hoảng loạn, chọc vào mắt anh ta, dùng đầu gối thúc mạnh vào chỗ hiểm, Donghae rú lên thảm thiết, ôm thân dưới lăn lộn trên thảm, đau đớn kêu la ầm ĩ.

Cửa, rầm một cái, bị đạp tung ra.

Yoona không nói không rằng, chậm rãi tiến vào, ánh mắt thâm trầm, so với lúc bình thường càng thâm trầm hơn vài phần, nhưng nét uy nghiêm tỏa ra một cách vô hình thì khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng

"Anh hai, vui vẻ quá nhỉ." Yoona cười mà như không, lạnh lùng nhìn Donghae đang lăn lộn trên sàn, đôi môi mỏng nhếch lên, tràn ngập chế giễu, có một cảm giác băng giá khiến người khác run cầm cập.

Seohyun nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, trang phục bị lôi kéo có phần xộc xệch, khuôn mặt cô đỏ phừng phừng, vừa thẹn vừa uất, càng nhiều là phẫn nộ.

"Chết tiệt, Yoona, là cô ta quyến rũ tôi lại còn giả vờ đoan chính, em lập tức đuổi việc cô ta cho tôi." Donghae cố gắng chịu đau đứng dậy, trước mặt Yoona, cho dù đau muốn chết anh ta cũng không thể tỏ ra yếu thế và tệ hại.

"Ồ..." Yoona kéo dài giọng, ánh mắt quét qua Seohyun, thấy tóc tai cô rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi tối, thẫm đen như mực, cơn giận ngấm ngầm bốc lên.

"Chủ tịch, Im tiên sinh nói lung tung, rõ ràng là anh ta..." Hana muốn giải thích cho Seohyun, Yoona khoát tay, ra hiệu cho cô im lặng.

Nếu đến cả việc này cũng cần có người giải thích, Yoona làm sao gọi là Yoona.

Dám ức hiếp người của Yoona, quả nhiên là muốn chết mà.

Seohyun vốn đã không định biện giải cho bản thân một câu, Yoona càng không thể hỏi cô những gì vừa xảy ra, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng hai bên vô cùng hiểu nhau.

Bình thường Yoona trêu chọc Seohyun thế nào đó là thú vui của Yoona, kẻ khác muốn động vào, nằm mơ.

Donghae không hiểu thái độ của Yoona, thù địch, lạnh lẽo như thường, nhưng hắn dám cá Yoona không thể vì cô ta mà công khai phản kháng hắn, cho dù không coi hắn ra gì thì cũng không thể vượt qua được cửa ải của ông già.

"Yoona, đuổi việc cô ta." Donghae ra lệnh, giận dữ trợn mắt nhìn Seohyun.

"Anh hai, MBS anh là chủ hay tôi là chủ? Đến lượt anh đứng đây nói chuyện sao?" Yoona lạnh lùng nói, ánh mắt đen thẳm lướt qua một tia tàn khốc, "Có bản lĩnh, anh ngồi lên vị trí của tôi, đến lúc đó tôi không ngăn cản."

"Yoona, nếu mày không đuổi việc cô ta, ải của ba mày đừng hòng vượt qua." Donghae hằn học quăng ra một câu độc địa.

Ánh mắt Yoona tối lại, lạnh đến đông cứng cả người, "Anh hai, anh nói vậy là sao?

Anh đến MBS chọc ghẹo thư ký của tôi, cô ấy hoàn toàn chỉ là tự vệ, anh đã sai rành rành còn muốn ngậm máu phun người sao?"

Seohyun cười nhạt trong lòng, nói thực, nếu như không phải biết trước Yoona có một anh trai tê là Donghae , Seohyun căn bản không thể liên hệ hai người này lại với nhau, cùng một ba sinh ra khác nhau một chút còn có thể, ở đây lại khác nhau một trời một vực.

Mặc dù Yoona lòng dạ hắc ám, thủ đoạn lạnh lùng tàn khốc, nhưng máu lạnh quyết đoán, thông minh sắc sảo, đến cả tướng mạo, cũng tinh xảo đến mức phát hờn , đẹp một cách hiếm có.

Ngược lại, Donghae thái độ hà khắc tàn bạo, vô tài vô đức, kẻ này đem so sánh với Yoona thế nào cô cũng thấy là một sự xỉ nhục đối với Yoona .

"Yoona, mày muốn bảo vệ cô ta?" Donghae trợn mắt, đột nhiên cười lớn, "Một đứa con gái bình thường, dám ra tay đánh nhị thiếu gia của tập đoàn MBS, tính khí do ai chiều ra, to gan lớn mật, Yoona, đây là cấp dưới của mày à?"

Ánh mắt Yoona tối sầm lại, tung chân đá mạnh vào bàn gỗ, âm sắc cuồng ngạo, vô cùng bá khí, "Do tôi chiều đấy, anh có ý kiến à?"

Donghae giật nảy mình, cố gắng nhịn nhục, cũng không muốn dây dưa với Yoona, mục đích đến đây của hắn là vòi tiền, "Đem tiền vốn cấp cho tao."

"Anh hai muốn mở chuỗi cửa hàng trang sức đá quý, tôi vốn dĩ tán đồng, ba nói cấp vốn cho anh, tôi cũng không ý kiến gì, chỉ là..." Yoona kéo dài giọng, "Gần đây MBS chuẩn bị tung ra thị trường khoản Rose Tear No.4, lại phải hợp tác với tập đoàn quốc tế, tiền vốn thiếu thốn, việc của anh hai, e rằng phải hoãn lại."

Donghae nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay vào Yoona quát lớn, "Mày cố tình có đúng không?"

Đường đường là tập đoàn quốc tế MBS nguồn vốn thiếu thốn, rõ ràng Yoona nói nhăng nói cuội.

"Phải thì đã sao?" Yoona lạnh lùng.

"Mày dám vì một đứa con gái mà đối đầu với tao, hừ, mày nghĩ mày là ai? Chẳng qua chỉ là tiện chủng của một người bình thường, mày ra oai cái gì? MBS sau này sẽ là của tao, mày đừng hòng mó vào một cắc, tao xem chỗ ba mày ăn nói thế nào?" Donghae lớn tiếng huênh hoang.

Tất cả mọi người đều tái mặt, bao gồm cả Seohyun.

Tiện chủng của một người bình thường ?

Chết tiệt.

Như vậy mà hắn cũng nói ra được? một luồng nộ khí rừng rực bốc lên trong lòng Seohyun, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô giận dữ như vậy.

Dường như lời mắng chửi sỉ nhục vừa rồi là dành cho cô vậy.

Yoona nắm chặt bàn tay, các khớp xương kêu lên răng rắc, trên trán gân xanh nổi lên rõ mồn một, ai cũng cảm nhận thấy từ người Yoona tỏa ra một luồng sát khí nồng nặc, nhưng lại phải khổ sở kìm nén lại, ánh mắt thâm trầm, tựa như khối băng ngàn năm.

Donghae nộ khí bừng bừng, định lấy áo bỏ đi, hắn dám chắc Yoona cho dù phẫn nộ đến thế nào đi chăng nữa, cũng không dám ra tay với hắn.

"Chờ đã, Im nhị thiếu gia." Seohyun đột nhiên lên tiếng, bưng cốc cà phê lên, nở nụ cười nhẹ nhàng, "Cà phê anh còn chưa uống."

"Cô này đầu óc có vấn đề à..."

Hắn còn chưa nói xong, cánh tay Seohyun đã hất thẳng một cái, cả cốc cà phê dội thẳng xuống đầu hắn, cà phê nóng giãy khiến Donghae kêu lên oai oái...

Các chị em thư ký đều vỗ tay khen hay, vô cùng hả dạ.

Yoona hiển nhiên là sững người.

Donghae rũ cà phê trên quần áo, đầu tóc trông thật thảm hại, then quá hóa giận, vung nắm đấm về phía Seohyun liền bị Yoona cản lại. Ánh mắt lạnh lùng của Yoona quét qua Donghae, hắn bực bội buông nắm đấm xuống, chửi Seohyun mấy câu, rồi tức tưởi lủi đi dưới ánh mắt căm ghét của các chị em thư ký.

"Seohyun, giỏi lắm, dạy dỗ đúng lắm."

"Seohyun, em ngầu thật đấy..."

"Seohyun, chị sùng bái em..."

"..."

Các cô gái cười nói hả hê, trong lòng Seohyun cũng cảm thấy được an ủi phần nào, không ngờ một kẻ biến thái và hắc ám như Yoona lại rất được lòng mọi người.

Mọi người nhìn sắc mặt kỳ quái của Yoona, đang xôn xao liền im bặt, lui ra ngoài phòng khách.

Khuôn mặt Seohyun nóng bừng, tim đập loạn xạ, cô cũng không hiểu vì sao mình lại manh động như vậy, rõ ràng có thể nhẫn nhịn, đến Yoona cũng đã nhẫn nhịn như vậy.

Tại sao cô lại không thể?

Vừa rồi khi bị Donghae đè xuống định giở trò, cũng không phẫn nộ đến mất hết lý trí như vậy, thế nhưng nghe Donghae sỉ nhục Yoona, giận đến muốn giết người, thay Yoona xả giận.

Nhưng cô biết, cô gây ra họa rồi.

Đó là Im nhị thiếu gia của MBS, là con trai cưng của Im lão gia, chủ tịch MBS mặc dù là Yoona, nhưng hội đồng quản trị vẫn nằm trong tay Im lão gia.

"Chủ tịch... tôi a..." Seohyun định mở miệng giải thích hành động bột phát của mình khi nãy, đột nhiên cánh tay bị ôm chặt, cả người lao vào lồng ngực của Yoona, khuôn mặt Seohyun bỗng chốc đỏ bừng.

"Chủ tịch ..." câu hỏi quấn quanh đầu lưỡi bỗng nhiên ngưng bặt... cô hoàn toàn mất đi chức năng ngôn ngữ.

"Đừng nói gì cả, để tôi ôm cô một lát." Yoona cất tiếng khàn khàn, ôm cô chặt vào lòng, giọng nói như bị mài trong cát, mang theo một chút khẩn cầu, "Chỉ một lát thôi."

Từ nhỏ tới lớn, Yoona trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng chỉ có một người bảo vệ mình như vậy, đó chính là mẹ Yoona.

Từ khi về Im gia, Leetuk, Donghae bắt nạt Yoona không ít, đánh chửi như cơm bữa, khi đó Yoona còn nhỏ, không đủ sức đánh trả nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Sau này Yoona được đưa sang Mỹ, cùng với bọn Sooyoung, lập ra F4, biết bao lần giành giật giữa sự sống và cái chết sống sót trở về, Yoona từ đứa trẻ yếu ớt biến thành một thiếu niên ngoan cường.

Từ đó về sau, mỗi lần bị ức hiếp, Yoona đều sẽ trả lại gấp mười lần, những điều Yoona nên nhẫn nhịn đều ra sức nhẫn nhịn.

Trong con mắt người khác, mạnh mẽ như Yoona, dường như không gì là không thể, có ai nghĩ đến việc giúp Yoona xả giận để bảo vệ Yoona đây?

Duy chỉ có, Seohyun.

Người con gái Yoona quen biết chưa lâu này, dùng phương thức mạnh mẽ như vậy,thái độ không hề sợ hãi, giúp Yoona xả giận, bảo vệ Yoona.

Phá tan lớp băng kiên cố trong lòng Yoona.

Seohyun kinh ngạc, trái tim như bị một lớp kén rất dày quấn chặt lấy, khó chịu quá.

Bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra, cuối cùng tình cảm đã chiến thắng lý trí.

Seohyun ôm lấy Yoona.

Chỉ một lần này, Seohyun, chỉ một lần này thôi.

Chỉ lần này cô nghe theo trái tim thương xót Yoona.

Yoona cũng hơi kinh ngạc, thân người hơi căng cứng, cánh tay đột ngột siết chặt hơn, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể.

Ánh mặt trời nhàn nhạt tràn ngập trong phòng, bóng người mờ ảo.

Một hồi lâu, Yoona buông cô ra, ánh mắt tĩnh lặng như mặt đầm sâu, "Cô thích tôi à?"

Ầm một cái, Seohyun nghe thấy trong não mình có một thứ gì đó đứt gãy, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa muốn phản kháng, nếu như có một cái lỗ nẻ nào đấy, e rằng cô sẽ không hề do dự mà chui ngay vào.

Cô thích Yoona?

Làm sao có thể....


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro