CHAP 17
Cuối tuần, Seohyun và Yoonhyun đi chơi, đầu tiên đến nhà ông Seo, sau đó cùng đến Lotte World.
Hai mẹ con toàn chọn những trò chơi nguy hiểm, quá nhẹ nhàng không phù hợp với bọn họ.
Suốt đường đi, hai mẹ con trêu chọc, kể xấu nhau, tiếng cười không dứt, ông Seo đi bên, cười không khép được miệng, nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái và cháu ngoại, ông cảm thấy cuộc đời không còn gì hối hận nữa.
Sau khi ăn cơm dã ngoại xong, Seohyun vẫn còn lưu luyến, muốn chơi thêm một vòng nữa.
Ông Seo cười nói, "Con bé này, nào phải đưa con đi chơi, tự mình chơi phát cuồng rồi."
Seohyun mỉm cười, chu mỏ một cách tinh nghịch, như cô gái nhỏ nhõng nhẽo ba mình, "Appa, con cũng là trẻ con mà."
Yoonhyun rất từ tốn cắm ống hút, đưa nước uống cho ông Seo và Seohyun, mỉm cười nói, "Ông ngoại, umma vẫn còn trẻ con lắm, chúng ta là người lớn không thèm chấp umma."
"Yah....." Seohyun gõ lên đầu nhóc cười mắng.
Ông Seo cười lớn, ôm chầm lấy cháu vào lòng, trên gương mặt hiền từ toàn là yêu thương.
Mấy người lại đi một vòng quanh khu giải trí, Seohyun lôi Yoonhyun đi chơi, giữa một đám con nít, nhóc Yoonhyun muốn khóc mà không có nước mắt.
Yoonhyun đang kể cho ông ngoại nghe mấy câu chuyện vui, Seohyun cũng phối hợp Yoonhyun kể những chuyện thú vị ở Luân Đôn, cả nhà ba người vô cùng vui vẻ, không hề cảm thấy có nguy cơ.
Thế nhưng, khi bọn họ băng qua đường, một chiếc xe hơi đột nhiên mất lái lao về phía Seohyun và Yoonhyun
Giữa ngày hè oi bức, cả con đường vô cùng vắng vẻ, trừ ba người bọn họ, chỉ có vài cô cậu nam nữ, khi xe lao tới, có người thét to...
Ánh mắt của Seohyun đột ngột thu lại, tốc độ xe quá nhanh, cô nhất thời không tránh kịp, với bản năng của người mẹ, Seohyun dùng hết sức đẩy Yoonhyun ra.
Đứng trước nguy hiểm, cô lựa chọn bảo vệ con mình.
Rầm...
"Umma."
"Seohyun."
Trong biệt thự Im gia, tim Yoona đột nhiên thắt lại, tại sao trong lòng lại có cảm giác bất an như vậy?
Trong lúc dọn mảnh thủy tinh vỡ Yoona lại bất cẩn để mảnh thủy tinh cứa vào tay, Yoona nhướn mày, cảm giác tim run lại ập đến, Yoona cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi pha cà phê bưng về phòng, Yoona làm việc được một lúc liền phát hiện ra thiếu mất một bản công văn, Yoona trầm mặt, gọi điện cho Seohyun, "Cô Seo, tài liệu liên quan đến làng nghỉ dưỡng suối nước nóng đang ở chỗ cô phải không?"
Một lúc lâu, không thấy trả lời, nhẫn nại của Yoona không nhiều, vừa định mở miệng liền nghe thấy tiếng của ông Seo, "Xin hỏi cô là cấp trên của con bé phải không? Con gái tôi bị tai nạn, hiện đang nằm ở bệnh viện, có lẽ..."
"Bác nói sao?" Yoona đứng bật dậy, động tác quá nhanh hất đổ cả cốc cà phê trên bàn, dự án hợp tác tiền tỉ thế là thành đống giấy vụn, Yoona không kịp dọn dẹp, nhanh chóng với lấy áo khoác mặt lên người đi ra ngoài, "Bệnh viện nào ạ?"
Trong bệnh viện, Yoonhyun bưng tới một cốc cà phê đưa cho ông Seo, "Ông ngoại, ông đừng lo, umma sẽ không sao đâu."
"Ngoan." Ông cầm lấy cốc cà phê, tinh thần bất định nhìn về phía phòng cấp cứu. Yoonhyun khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh, tuy gặp chuyện lớn nhưng nhóc không hề hoang mang, khóc lóc như những đứa trẻ thông thường.
Nhóc trầm tĩnh tới mức hình như người đang nằm trong phòng cấp cứu kia không phải là umma của nhóc.
Yoona tìm đến bệnh viện, người mà bình thường lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề này lúc này hơi có chút thảm hại, vừa định bước tới hỏi thăm liền nghe thấy giọng Yoonhyun an ủi ông Seo, "Ông ngoại, ông đi nghỉ một chút có được không? Ở đây có cháu là được rồi, umma ra cháu sẽ lập tức gọi điện cho ông."
"Không, ông không mệt, chúng ta cùng ở đây đợi mẹ cháu ra ngoài, ai cũng không rời đi."
Đó chính là con của Seohyun sao?
Yoona bước lên phía trước, "Xin hỏi, hai vị là người thân của Seo..."
Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt.
Yoona như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, không thể tin được khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ xíu giống hệt mình kia. Yoonhyun cũng rất kinh ngạc, tại sao appa lại ở đây?
Ông Seo cũng sững sờ, nhìn Yoonhyun, lại nhìn Yoona, "Yoonhyun, đây là?"
Yoonhyun lấy lại bình tĩnh trước, mỉm cười nói, "Ông ngoại, umma còn phải phẫu thuật rất lâu, ông về nhà nghỉ ngơi trước đi, đợi umma tỉnh lại, cháu sẽ gọi điện cho ông."
Ông Seo là người am hiểu, gật đầu, dặn dò Yoonhyun mấy câu rồi mới rời đi, trước khi đi còn bất giác quay lại nhìn Yoona thêm vài cái.
Thật là quá giống.
Là ba của Yoonhyun?
"Cháu...cháu là con của Seohyun?" Yoona nghe thấy giọng mình đang run, ánh mắt kinh ngạc, từ trước tới nay, Yoona chưa bao giờ mất kiểm soát như thế.
"Chào cô, cháu là Seo Yoonhyun." Yoonhyun giới thiệu tên, giống như một thân sĩ nhí, vô cùng lễ phép. " Xin hỏi, tại sao cô lại đến đây?"
"Ta vừa gọi điện, ông của cháu nghe máy."
Yoonhyun gật đầu, thảo nào, haizzz, thật là trùng hợp.
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?" Yoona lẩm bẩm một mình.
Kinh ngạc, ngỡ ngàng, lo lắng, phức tạp,...tất cả mọi cảm xúc lần lượt vụt qua trong lòng, Yoona hoàn toàn bó tay, đến Yoona cũng không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Nụ cười của Yoonhyun không ngừng thấp thoáng trước mắt Yoona, tim Yoona đập dữ dội, hai bàn tay nắm chặt, tại sao?
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cảm thấy như mình vừa mới ngủ một giấc, tỉnh dậy liền có một đứa con lớn như thế này.
Yoona cảm thấy mình sắp phát điên rồi, kinh ngạc đến phát điên.
Chỉ cần là người có mắt, đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ chắc chắn là cha con, giống nhau đến như vậy, nếu nói không có quan hệ huyết thống, chỉ là trùng hợp, là người có chút trí tuệ đều không thể tin.
Phụ nữ của Yoona rất nhiều, đích thực không sai, thế nhưng, Yoona lại không hề nhớ có chút dây dưa gì với Seohyun.
Nếu như Yoona đã từng có một đoạn tình cảm với Seohyun, Yoona không thể quên được cô gái đặc biệt như vậy, vài năm gặp lại, nói một chút ấn tượng cũng không có quả thật là khó tin.
"Cháu mấy tuổi rồi?"
"Bảy tuổi."
Yoonhyun có hỏi có trả lời, cho Yoona thời gian, để Yoona dần dần nhớ lại.
Bảy tuổi, bảy năm trước, Yoona còn đang học ở Mỹ, khi ở nước ngoài, gặp gỡ toàn là các mỹ nữ ngoại quốc, đúng là có một lần về Hàn để đi tảo mộ cho mẹ mình , thời gian đó, mỗi ngày tâm trạng của Yoona đều rất tồi tệ, trong lòng tràn ngập thù hận. Làm sao lại có thể đi trêu ghẹo ai chứ?
Bất kể Yoona nghĩ đến nát óc thế nào, cũng không nhớ ra, hạt giống của mình đã chảy ra ngoài từ lúc nào?
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Chết tiệt.
Lý do này đến chính Yoona cũng không tin.
Đột nhiên não Yoona lóe lên một tia sáng, Yoona nhớ lại lần đầu gặp Seohyun, cô nhìn thấy Yoona thì như chuột thấy mèo, co cẳng định chạy, tại sao?
Trước đó, nếu như bọn họ chưa từng quen biết, tại sao cô lại muốn bỏ chạy?
Yoona còn nhớ rõ, Seohyun lúc đó, mặt mũi vô cùng hoảng hốt.
Yoona tự nhận thấy bề ngoài của mình không đến nỗi nào, cũng chẳng phải là thằng gù ở nhà thờ Đức Bà, làm sao có thể khiến cô hoảng sợ đến thế, tại sao khiến cô muốn bỏ chạy?
Trừ phi, cô sớm đã nhận ra mình.
Thảo nào, có mấy lần, ánh mắt cô nhìn Yoona thường hay thất thần, có mấy lần cô phát hiện ra Yoona nhìn cô, thần sắc đều có chút hoang mang, dường như sợ Yoona phát hiện ra bí mật gì vậy.
Lẽ nào bọn họ thật sự đã từng quen biết.
Đứa bé trước mặt, thật sự là con của mình?
Chết tiệt, cô ta rốt cuộc đã giấu mình những gì?
"Appa của cháu là ai?" Yoona truy hỏi.
"Nghe nói, umma mang thai khi chưa kết hôn, cháu là đứa con ngoài giá thú, còn về appa của cháu ấy mà?" Yoonhyun nở một nụ cười quyến rũ chết người, "Mất rồi."
Hơi thở của Yoona như ngừng lại, trái tim như bị một tảng đá lớn đè lên, ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Đứa trẻ miêu tả rất hời hợt, nhưng Yoona lại cảm thấy một áp lực hết sức nặng nề.
"Cháu là con ta." Yoona nói gần như một lời khẳng định.
"Thực ra, người giống người, hết sức bình thường." Yoonhyun mỉm cười, vô cùng lễ độ, dường như một công tước đi ra từ xã hội thượng lưu Anh quốc.
"Không thể nào." Yoona lập tức phủ nhận, người giống người, đúng vậy, nhưng cũng không thể giống đến mức này.
Yoonhyun mỉm cười, "Cô có con hay không,bản thân cô cũng không biết sao?"
Rõ ràng biết Yoona từng bị tai nạn, quên đi một số chuyện cũ, Yoonhyun lại cố ý nói như vậy, appa của con ơi, tại sao appa mất trí nhớ lại quên đúng umma cơ chứ?
Nhân phẩm này.
Tệ quá.
Yoona cứng họng không nói được câu nào, đúng là bị mất trí nhớ, nhưng gương mặt này, thật sự giống quá.
"Cháu có rảnh không?" Yoona đột nhiên hỏi, ánh mắt lạnh lùng lộ ra một tia cố chấp, có một uy lực trấn áp nhân tâm.
Yoonhyun nheo mày, dường như, có vẻ rất rảnh rang, nhưng appa nhóc muốn làm gì? Nhóc phát hiện thực ra tâm tư của appa nhóc không dễ đoán.
"Chúng ta đi xét nghiệm ADN." Yoona nói một cách bá đạo, chuyện này không làm rõ Yoona thực sự không cam tâm, dù sao cũng đều trong bệnh viện, nói là ngẫu nhiên chỉ là nói nhảm, Yoona không tin.
Nói bọn họ là cha con, nhưng Yoona không có một chút ký ức nào với Seohyun.
Vậy OK, dùng khoa học nói chuyện, đây là chứng cứ quyền uy nhất.
Yoonhyun lặng im, appa, appa đúng là thuộc trường phái hành động mà.
"Cháu từ chối." Yoonhyun nhẹ nhàng nói, gương mặt giống hệt Yoona nở nụ cười "Tại sao cô không đi hỏi umma?"
"Ta dám cá umma cháu sẽ một mực phủ nhận." Yoona lạnh lùng hừ một tiếng.
"Xét nghiệm ADN ấy mà, cháu không hứng thú, đợi umma của cháu phẫu thuật xong, cô đi hỏi umma, nếu umma nói phải, cô muốn xét nghiệm cháu cùng đi với cô, sau đó bất kể kết quả thế nào, cháu với cô không còn liên quan. Nếu umma cháu phủ nhận, vậy không phải việc của cháu nữa, các người tự giải quyết với nhau."
Lời nói của nhóc rất nhẹ nhàng, thái độ cũng rất tốt, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng lạnh lùng quyết đoán, không có dù chỉ là một chút do dự.
Nhóc còn ít tuổi như vậy, làm việc lại đâu ra đấy, vô cùng kiên quyết, dứt khoát.
Đứa trẻ này đúng là một nhân vật đáng gờm.
Yoona trợn mắt nhìn nhóc, Yoonhyun nhướn mày, nở một nụ cười rạng rỡ với Yoona.
Cảm giác bị thái độ giả tạo của Seohyun chọc tức lại ập đến, Yoona nheo đôi mắt, chết tiệt, đúng là mẹ nào con nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro