CHAP 32

"Yoongie ơi, umma thấy umma với Seoul có chút xung đột hay sao ấy." Seohyun vừa ăn táo dầm do Yoonhyun làm vừa phát biểu cảm tưởng lần nằm viện này của cô.

"Con tán thành." Yoonhyun mỉm cười.

"Hay là chúng ta trở về Luân Đôn?" Seohyun nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Yoonhyun cười nói: "Appa sẽ đánh gẫy luôn cái chân còn lại của umma đó."

Seohyun "..."

"Nói đến appa của con umma mới nhớ, appa của con đi đâu rồi?"

Nhớ đến nụ hôn nóng bỏng điên cuồng, ánh mắt đen thẫm nhìn cô một cách chăm chú đó, hai má Seohyun nóng nóng, cô muốn gặp Yoona.

"Appa á..." Yoonhyun cười rất gian, lại lấy cho Seohyun một thìa táo dầm, nháy mắt một cách đáng yêu, cười nói: "Appa mấy ngày nay bận rộn lắm."

Seohyun thầm khinh bỉ,Yoona thì bận cái gì chứ, đến thời gian thăm cô một lát cũng không có.

"Umma à, umma cũng không tò mò là ai gây ra sao?" Yoonhyun nghi hoặc nhướn mày, điều này thật sự không phù hợp với cá tính ghê gớm của umma nhóc.

"Umma có một thần hộ mệnh lớn, một thần hộ mệnh nhỏ, còn bận tâm những việc đó làm gì, Yoongie nhất định sẽ xử lý kẻ nào ức hiếp umma, không phải sao?"

Bora đẩy cửa bước vào, đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tuổi khoảng 25, 26, quanh năm mặc y phục màu đen, tính tình rất vui vẻ nhưng khắp người từ trên xuống dưới đều toát ra mùi nguy hiểm tựa như hoa anh túc.

Xinh đẹp, nhưng nguy hiểm.

Tạo thành một vẻ quyến rũ mê người.

Đây là người mà Yoona phái đến để bảo vệ cô, nữ sát thủ hàng đầu .

"Chị Bora, em đưa umma xuống lầu đi dạo không sao chứ?"

"Tất nhiên là không vấn đề gì rồi, nhưng mà Yoonhyun, có đẩy được xe lăn của umma không?" Bora cười tươi nói, "Có cần chị giúp không?"

"Không cần, em đẩy được, chị giúp em đỡ umma ngồi xuống xe lăn là được rồi." Yoonhyun cười híp mắt, đẩy xe lăn đến, Bora liền đỡ Seohyun ngồi xuống xe lăn.

"Có gì gọi chị, chị sẽ không cách xa quá 20m." Bora bật ngón tay, nở nụ cười phóng khoáng.

Seohyun gật đầu, "Cô cũng ở bên cạnh tôi cả ngày rồi, chi bằng ra ngoài đi lại một lúc, có Yoonhyun ở đây không sao đâu."

"Vậy không được, lơ là nhiệm vụ để Yoona biết được, tôi sẽ bị phanh thây đó." Bora cười làm động tác bị chặt đầu, khiến Seohyun bật cười.

Bora nghĩ, cô ấy chính là người trong lòng của Yoona ư? Nhớ lại sắc mặt thâm trầm lạnh lùng của Yoona lúc dặn dò cô, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị, cô khẽ rùng mình, nếu như vị Seo tiểu thư này lại xảy ra chuyện gì, cô ắt sẽ bị chôn cùng, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn cùng.

Tính tình Yoona tàn nhẫn như thế nào cô biết rất rõ.

Dưới lầu bệnh viện, Yoonhyun đẩy xe lăn của Seohyun đi dạo khắp nơi, cảnh quan dưới này khá đẹp, câu cối xanh tươi, không khí trong lành, Seohyun ở trong phòng bệnh bức bối suốt cả ngày, đi dạo một lát liền cảm thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Đột nhiên một bóng người lao tới đẩy Yoonhyun sang một bên, dùng sức nắm chặt tay Seohyun, "Seohyun, van xin cô bảo Yoona dừng tay lại đi, van xin cô..."

Là Kim Luna.

Yoonhyun không kịp đề phòng ngã nháo nhào lên thảm cỏ, Seohyun xót ruột hất tay Luna ra, lo lắng hỏi: "Yoongie, có bị thương chỗ nào không? Lại đây umma xem nào."

Yoonhyun ngồi dậy, từ tốn phủi sạch ngọn cỏ bám trên người, lạnh lùng nhìn Luna một cái, quay về bên Seohyun mỉm cười lắc đầu: "Không sao, không bị thương."

Bora từ trong chỗ khuất xuất hiện nhưng không đến gần họ mà chỉ khoanh tay trước ngực ngồi xuống một chiếc ghế dài gần đó xem kịch.

Trong mắt Seohyun bốc lên một ngọn lửa, cô lạnh lùng nói: "Luna, cô điên rồi à?"

"Tôi van xin cô, bảo Yoona dừng tay lại đi." Sắc mặt Luna trắng bệch, cắt không còn giọt máu, cổ tay băng bó còn rỉ ra chút máu tươi, cô ta vừa hoang mang, vừa sợ hãi, trong mắt dàn dụa nước, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin Seohyun.

Seohyun băn khoăn không hiểu Yoona đã làm gì?

Yoonhyun nheo mắt đầy nguy hiểm, "Cô Luna, khi cô với ba cô bày mưu sát hại umma cháu sao không nghĩ tới hậu quả này, bây giờ sợ rồi à? Cháu nói cho cô biết, đã muộn rồi."

Giọng nói của Yoonhyun non nớt nhưng vô cùng nghiêm trang, Yoona không có ở đây, nhóc chính là tiểu thần hộ mệnh của Seohyun.

Seohyun đã hiểu ra, nhưng không cảm thấy ngạc nhiên, rắn độc do bọn họ thả vào nhà, cô sớm đã đoán ra.

Chỉ là, Yoona đã làm gì? Khiến cho Luna không tiếc tự tôn đến cầu xin cô, xem ra rất nghiêm trọng.

Luna không đếm xỉa tới Yoonhyun, túm chặt lấy tay Seohyun cầu cứu: "Cô Seo, là tôi sai rồi, tôi đã làm tổn thương cô, cho tôi xin lỗi, van xin cô bảo Yoona dừng tay lại đi, tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt cô và Yoona nữa, không làm phiền các người nữa."

"Yoona đã làm gì?"

"Cô không biết sao?" Giọng Luna đột nhiên vút cao, có chút sắc nhọn, gương mặt trắng bệch nổi lên một nét oán hận, nhanh chóng lại bị ẩn đi, "Bắt đầu từ hôm qua, Yoona ra sức thu mua cổ phiếu của Kim Thị, thao túng thị trường, ép giá cổ phiếu, thị trường trở nên hỗn loạn, cổ phiếu của Kim Thị rớt giá nghiêm trọng, các bên đầu tư đều rút vốn, dân cổ phiếu thi nhau bán cổ phiếu, tiền vốn công trình xoay vòng không kịp.... Kim Thị sắp bị Yoona hủy hoại rồi, cô Seo, van xin cô, giúp tôi với, tôi đảm bảo sẽ không bảo giờ xuất hiện trước mặt cô nữa đâu."

Luna khóc lóc cầu xin, cô ta bị ép không còn cách nào khác mới phải đến van nài Seohyun, cô ta đến tìm Yoona, Yoona tránh mặt không gặp, càng ra sức ép giá cổ phiếu tập đoàn Kim Thị hơn, còn tung ra một câu, không cho phép bất cứ ai giúp Kim Thị, nếu không sẽ là đối đầu với MBS.

Luna bị ép không còn cách nào khác chỉ đành đến cầu cứu Seohyun.

Yoona điên cuồng trả thù, khi đã ra tay không nể tình ai, bây giờ chỉ có lời của Seohyun , Yoona mới nghe lọt.

Chỉ trong thời gian ngắn, Seohyun đã phân tích rõ quan hệ lợi hại giữa hai nhà Im gia và Kim gia, cô thầm trách Yoona quá manh động.

Nhưng không thể phủ nhận trong lòng có một chút xíu ngọt ngào vì được bảo vệ, được quan tâm.

Sự việc đã đến nước này, nếu cô lên tiếng ngăn cản, Kim Thị sẽ càng nhanh chết hơn, cô ta đã theo Yoona bao nhiêu năm như vậy, tại sao lại không hiểu chứ?

"Kim tiểu thư, tôi nghĩ tôi không thể giúp cô được." Seohyun điềm tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: "Cô bảo tôi xin Yoona dừng tay, tiếc là, đến cả mặt của Yoona tôi cũng không gặp được."

"Cô Seo, cô đừng như vậy, tôi biết tôi sai rồi, cô tha cho Kim Thị một con đường sống đi, cả đời này tôi sẽ đều cảm kích cô." Nước mắt của Luna trào ra, ướt đầm trên mặt, cô ta khóc lóc rất thê thảm, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Yoonhyun đẩy xe lăn của mẹ rời xa một bước, gương mặt ngây thơ nở một nụ cười cực kỳ nhẹn nhàng : "Kim tiểu thư, khi cô và ba cô bày mưu sát hại umma cháu có nghĩ tới sẽ tha cho umma cháu một con đường sống hay không? Cô có nghĩ tới umma cháu sẽ như thế nào không? Các người cố tình muốn giết umma cháu, còn umma cháu với sự việc này một câu cũng không hỏi tới, các người còn dám đến cầu xin umma cháu? Cho appa cháu không ra tay, cháu cũng sẽ không tha cho Kim Thị, các người chấp nhận số phận đi."

Yoonhyunn tuy cười nhưng giọng nói cực kỳ lạnh lùng, trong giọng nói mang một vẻ lạnh lẽo giống hệt như Yoona, cái lạnh toát ra từ một đứa bé bảy tuổi này, vô cùng khác biệt và còn...

Đáng sợ nữa.

"Kim tiểu thư, nếu như làm sai rồi, chỉ cần xin lỗi là được, vậy thì còn cần đến cảnh sát làm gì?" Seohyun mỉm cười thản nhiên, đối với nước mắt của cô ta, cô coi như không thấy gì, cô vốn không phải là thánh mẫu, hơn nữa hai con rắn độc đó thiếu chút nữa đã lấy tính mạng của cô, ai thanh toán cho tổn thương này?

Vẻ mặt Luna trở nên độc ác, cô ta gạt bỏ tự tôn đến đây cầu xin, vậy mà không khiến cho Seohyun lung lay chút nào, tim của người này rốt cuộc sắt đá đến mức nào?

"Cô thật sự không chịu giúp tôi sao?"

"Không liên quan đến tôi." Seohyun mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt cô nhìn có vẻ dịu dàng nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng lạnh lùng.

Bora lẳng lặng đi tới, hai tay khoanh trước ngực, nhướn mày cười nhạt, tư thế sẵn sàng bảo vệ.

Luna bất giác rùng mình, nhìn khí thế này cô ta biết Bora không phải tay vừa.

"Seohyun, tôi sẽ nguyền rủa cô, nguyền rủa cô và Yoona cả đời không có được hạnh phúc."

Yoonhyun cười nhạt, ngày nào cũng có người nguyền rủa, ông trời lười biếng như vậy, ông ta có để ý hết được không?

Có việc gì đừng kỳ vọng vào ông trời, ông trời không rảnh để ý đến bạn đâu.

Các nhà đầu tư vào Kim Thị đua nhau rút vốn, dưới sự uy hiếp của Yoona, căn bản không có một ai dám rót vốn cho Kim Thị, Kim Thị rơi vào khốn cảnh vốn xoay vòng không linh hoạt, công trình ngoại ô phía Bắc thành phố của Kim lão gia đang xây dựng thì bị sập, sau khi điều tra bị tố là công trình bị rút ruột.

Bên đầu tư đâm đơn kiện Kim Thị.

Tác phong làm việc của Yoona thật sự là tàn khốc hiếm có, chơi trên quy mô lớn với một doanhh nghiệp cỡ lớn như thế tuyệt đối là một lần duy nhất trong lịch sử mấy chục năm qua.

Yoona một khi ra tay là chơi cho người ta tới chết mới thôi, ai dám ngăn cản, vậy thì xin lỗi, cũng chết chung đi nhé.

Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Không ai không kinh sợ.

Thế nhưng, vài ngày sau.

Kênh tài chính GK đưa tin mới nhất, CSW rót vốn cho Kim Thị.

Từ tập đoàn quốc tế MBS và Kim Thị đấu tranh với nhau đã trở thành tập đoàn quốc tế MBS và CSW, sóng gió cuộc mua bán này nhanh chóng lan tỏa mười mấy doanh nghiệp lớn nhỏ.

Đến cả không ít doanh nghiệp cỡ lớn cũng bị liên lụy, cả thị trường một vùng khói đen trướng khí, tiếng oán thán của dân cổ phiếu dậy trời.

Mà trận đấu này ngày càng kịch liệt hơn, dần dần bước vào giai đoạn cao trào.

Tập đoàn quốc tế MBS và CSW là kình địch, điều này đã không còn là bí mật, ân oán giữa Yoona và Siwon ai ai cũng biết, thân là người kế nghiệp, hai người này tiếp tục ân oán giữa Im lão gia và Choi lão gia, đấu đá anh sống tôi chết.

Thế nhưng, đây rõ ràng là trận chiến Yoona nhằm báo thù Kim Thị, CSW đột nhiên xen vào, đích thực ngoài dự đoán của mọi người.

Choi Siwon, anh ta định làm gì?

Seohyun không ngờ trong tình cảnh này Siwon lại đến thăm cô.

Anh ôm đến một bó hoa bách hợp rất đẹp, hương hoa ngào ngạt lan tỏa khắp phòng bệnh, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, không khí cũng có đôi phần lãng mạn.

"Siwon, sao anh lại tới đây?"

Vẻ mặt anh vô cùng bình thản, trên gương mặt vẫn là vẻ bao dung và nuông chiều mà cô đã quen thuộc, dường như tất cả mọi việc đều không tồn tại, giữa bọn họ không có khoảng cách gì cả.

"Em nằm viện tất nhiên anh phải đến thăm chứ." Siwon cắm hoa vào bình.

Seohyun mỉm cười, liếc nhìn bó hoa bách hợp đang nở rộ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, hoa rất đẹp."

Siwon nhìn sâu và đôi mắt Seohyun, như trách móc lại như xót xa, "Em lại bị thương rồi."

"Chỉ là vết thương ngoài da, qua mấy ngày nữa là được xuất viện rồi."

Cô cảm thấy không khí giữa hai người có chút xa cách, không còn thân mật không chút khoảng cách như xưa, Seohyun nhớ lại lời của Tiffany, đừng hi vọng giữa nam và nữ có tình bạn thật sự.

Ánh mắt cô hơi tối lại.

"Em còn nghĩ anh sẽ không thèm đếm xỉa đến em nữa."

"Sao lại nói thế chứ, cho dù em thế nào, em vẫn là Seohyun, không thể trở thành tình nhân chúng ta vẫn có thể là bạn tốt." Siwon chìa tay ra, giống như ngày xưa, xoa đầu cô thật dịu dàng, "ngốc, đừng nghĩ nhiều, mấy ngày nay anh bận quá, nếu không hôm qua đã tới thăm em rồi."

Seohyun rất thông cảm, đây là trận chiến rất kịch liệt, cho dù cô nằm trên giường bệnh cũng cảm nhận thấy mùi thuốc súng nồng nặc, Yoona cũng bận đến mức không thể phân thân đến thăm cô.

"Siwon, tại sao?" Seohyun cuối cùng vẫn cứ hỏi, "Em không phải là người ngoại đạo, với tình hình hiện giờ, tập đoàn quốc tế MBS rõ ràng muốn bến Kim Thị thành lịch sử, anh chen vào giữa họ đối với anh cũng không có chút lợi lộc nào, chỉ là tăng thêm ân oán giữa anh và Yoona thôi, hà tất phải như vậy chứ?"

"Em đang quan tâm anh hay quan tâm Yoona?" Ánh mắt Siwon khóa chặt lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.

Seohyun cũng không lảng tránh ánh mắt của anh, cười nhẹ nói: "Em chẳng quan tâm ai cả, nói thật lòng, hai người tranh giành anh sống tôi chết cũng chẳng liên quan gì đến em, cho dù không có em, hai người cũng đã đấu đá hơn hai năm rồi, cho nên anh đừng có lôi em vào cuộc, hỏi em quan tâm ai."

"Siwon, lần này là anh không đúng, Yoona muốn đối phó với Kim Thị, không có xung đột lợi ích với anh, lúc này đột nhiên thò tay vào rõ ràng là tuyên chiến, Yoona ra ứng chiến là điều không thể nghi ngờ, em chỉ nhằm vào việc chứ không nhằm vào người."

Siwon cười khổ sở, "Seohyun, thương trường vốn là như thế, không thể nói rằng những việc người khác không làm lúc này thì anh không thể làm, không phải sao? Em ở bên cạnh Kroos một năm, anh ta làm không ít những việc như vậy, em có thông cảm cho ai không, bất bình thay cho ai không?"

Ánh mắt Seohyun trầm tĩnh, gương mặt lội ra một nét cười tinh quái, "Đúng vậy, Kroos làm không ít việc như vậy, nhưng Kroos đã nổi tiếng là kẻ thủ đoạn tàn độc, biến thái tàn khốc, rất thích chơi mấy trò này, còn anh có phải là người như vậy không?"

Siwon dưới nụ cười của Seohyun tắt đi nụ cười ôn hòa.

"Em quả nhiên nổi giận rồi." Siwon cười khổ sở, vẻ mặt này, anh đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy rồi? Anh cũng quên mất lần trước cô lạnh lùng như vậy là lúc nào, Siwon cảm nhận sâu sắc có lẽ chỉ trong chớp mắt rất nhiều sai lầm không thể cứu vãn.

"Lý do, anh làm như vậy rốt cục là vì lý do gì?" Seohyun trầm tĩnh hỏi, đôi tay dưới chăn khẽ nắm lại, cố giấu đi nỗi phiền muộn trong lòng lúc này, "Anh đừng nói với em là anh thấy Kim Thị đáng thương, hoặc là, bởi vì em? Có lẽ không phải, con người cần biết mình là ai, em tự nhận thấy không có sức quyến rũ lớn như vậy, khiến cho anh tự hạ giá, đánh mất chính bản thân, vậy rốt cục là vì sao?"

"Seohyun, anh nói rồi, đây chính là thương trường, chỉ vậy mà thôi." Siwon trầm giọng nói, nhìn ánh mắt cô có đôi chút khó xử, cười khổ sở: "Anh biết em sẽ giận, không ngờ lại giận đến như vậy."

"Em giận nhưng anh không hề bận tâm." Seohyun mỉm cười, nụ cười công thức hóa.

"Nếu như anh không bận tâm anh đã không đến bệnh viện." Siwon phản bác, thế nhưng lý do mà anh đưa ra Seohyun nghe lại thấy sự khó xử và bất lực trong anh.

"Vậy anh đến rồi thì sao chứ? Giải thích với em vì sao anh làm như thế à?" Seohyun cười nhạt, giọng điệu đầy vẻ chế giễu, "Đây chính là thương trường, chỉ vậy thôi mà, đây chính là cái mà anh gọi là giải thích và lý do, thật xin lỗi, gần đây em liên tiếp gặp tai nạn, em nghĩ bộ não của em có chút ảnh hưởng, không hiểu cái gọi là giải thích của anh."

"Seohyun, em..." Siwon mím môi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại lựa chọn im lặng, biến thành tiếng thở dài khe khẽ, tòa trong không gian.

Seohyun chau mày, Siwon, rốt cuộc anh đang giấu giếm điều gì?

"Em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền em nữa." Siwon khẽ thở dài, nhìn Seohyun một cái, quay người rời khỏi phòng bệnh. Ở cửa phòng bệnh đụng phải Yoona.

Yoona nhếch khóe môi lên, cười mà như không: "Đây chính là thương trường, nói hay lắm, Choi Siwon, có bản lĩnh cứ ra tay xem, Im Yoona đây không sợ."

Siwon nở nụ cười ôn hòa công thức: "Yoona, đừng có nói quá sớm, chúng ta dựa vào bản lĩnh để nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro