Chương 10.3 Những vết sẹo thời gian
Dong Hee nhìn người thanh niên trước mặt, trái tim cậu thắt lại theo từng lời kể của anh.
Trước giờ, cậu vẫn biết Taejoon không phải kiểu người dễ mở lòng, nhưng khi những vết thương được phơi bày, Dong Hee mới thật sự nhận ra những gì ẩn giấu phía sau vẻ ngoài điềm tĩnh ấy.
Một vết nứt đã xuất hiện trên bức tường kiên cố của Taejoon.
....
Nhưng thay vì vội vã bước qua, Dong Hee chỉ im lặng.
Lắng nghe.
Taejoon khẽ siết bàn tay, những vết chai sạn trên đầu ngón tay cọ vào nhau, như một phản xạ vô thức mỗi khi nhắc đến quá khứ.
......
"Trong mắt ông ta, một đứa con hoàn hảo có nghĩa là phải luôn dành được điểm tuyệt đối ở bất kì bài kiểm tra nào.
Ông ta tôn thờ chủ nghĩa hoàn mỹ một cách cực đoan và không bao giờ chấp nhận cho tôi bất kì một sơ suất nào..."
"Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó... không phải vì những vết roi, không phải vì nỗi đau thấu xương, tôi nhận ra—dù có cố gắng đến đâu, cũng sẽ không bao giờ là đủ trong mắt ông ta"
.....
""""
Flash back
Một đêm mưa năm Taejoon 9 tuổi
Trời đổ mưa suốt từ chiều, gió rít qua khung cửa sổ tạo nên những âm thanh ai oán. Trong căn phòng nhỏ, Taejoon cẩn thận kéo chăn lên cao hơn, che kín người Wonyoung. Cậu bé hai tuổi ngủ ngoan trong vòng tay anh trai, hơi thở nhẹ nhàng, gương mặt tròn trịa áp sát vào lồng ngực Taejoon như tìm kiếm sự ấm áp.
Taejoon khẽ thở phào. Wonyoung vẫn còn sốt nhẹ, nhưng ít ra em đã ngủ được.
Cậu bé mệt mỏi vươn tay lấy bài kiểm tra toán trên bàn. 98 điểm.
Hai con số đỏ chói đập vào mắt, như một lời nhắc nhở khắc nghiệt. Cậu đã tính sai một phép toán đơn giản trong lúc buồn ngủ, và thầy giáo đã khuyên cậu nên chú ý tập trung hơn.
Nhưng dù sao cậu đã rất xuất sắc khi đây vẫn là điểm số cao nhất lớp ở bài kiểm tra lần này.
Thế nhưng Taejoon biết mình có thể đạt điểm tuyệt đối, nhưng đêm qua cậu đã thức trông em trai, liên tục thay khăn hạ sốt, dỗ dành Wonyoung để em có thể ngừng .khóc đến tận gần sáng.
Hi vọng bố đủ bận rộn,không có đủ thời gian để ý đến chuyện này.
Cậu tự trấn an mình như vậy.
Nhưng ngay khi tiếng xe hơi vang lên ngoài sân, cơ thể Taejoon đã cứng đờ.
Jonghuyk đã về.
Ông ta trở về trong hơi rượu thoang thoảng và gương mặt lạnh như băng. Bước vào trong căn phòng cũ kỹ.
Cái nhìn sắc lẻm quét qua tờ giấy trên chiếc bàn gỗ đơn sơ.
"98 điểm?"
Giọng nói trầm thấp đến đáng sợ. Taejoon cắn môi, siết chặt hai tay.
"Con... con xin lỗi..."
Cậu bé chỉ kịp nói mấy lời đó, ông ta đã rất nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu và lôi sang căn phòng bên cạnh,liền sau đó bàn tay nặng nề của Jonghuyk đã vung lên.
Một cái tát giáng xuống bả vai Taejoon khiến cậu loạng choạng lùi về sau, sống mũi cay xè, nhưng cậu không dám khóc.
"Đồ vô dụng."
Jonghuyk lạnh lùng phất tay ra hiệu. Người quản gia đứng im một góc lặng lẽ bước đến, đặt vào tay ông ta một cây roi mây.
Taejoon nhìn thấy, cơ thể vô thức run lên.
"Kéo ống quần lên" Jonghuyk lạnh giọng
Cậu bé cứng đờ người. Tai như ù đi...
Cảm giác bị roi mây quất vào da thịt vẫn luôn là thứ ảm ảnh ghê gớm nhất.
"Kéo lên" Jonghuyk nghiến răng...
Chậm rãi, đôi tay nhỏ bé kéo cao hai ống quần lên để lộ hai bắp chân gầy guộc và non nớt với rất nhiều lằn roi đã lành và chưa kịp lành mới có cũ có chồng chéo lên nhau...
Vút—
Cây roi quất mạnh xuống bắp chân cậu.
Da thịt non nớt lập tức in hằn một vệt đỏ rực.
Taejoon nghiến răng. Cậu không thể khóc. Nếu khóc, tiếng động sẽ đánh thức Wonyoung mất.
Vút—
Thêm một roi nữa.
Cơn đau rát như lửa đốt. Nhưng Jonghuyk vẫn chưa dừng lại.
"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần? Không có chỗ cho sai lầm trong gia đình này. Chỉ có kẻ yếu kém mới không đạt điểm tuyệt đối."
Taejoon cắn chặt môi đến bật máu. Cậu không dám phản kháng. Không dám cầu xin.
Chỉ mong... đừng để Wonyoung tỉnh giấc.
Vút—
Đến roi thứ sáu, đầu gối cậu bé khuỵu xuống. Nước mắt đã vô thức trào ra ướt nhẹp khuôn mặt u uất.
"Đứng lên! Ai cho mày được phép cúi xuống"- Jonghuyk lạnh lùng cất lời.
Taejoon ôm hai bắp chân đầy lằn roi khó nhọc đứng lên.
"Vút.... Vút .... Vút....vút"
"vút .... Vút .... Vút....
Một cơn mưa roi hung bạo giáng xuống hai bắp chân nhỏ dồn dập và liên tiếp.
Hai bắp chân Taejoon bây giờ đã lại loang lổ máu. Chỗ đỏ, chỗ tím có chỗ đã đen lại.
Taejoon cảm thấy hai bắp chân cậu như sắp rớt ra khỏi cơ thể. Đau đến tê dại.
Gần nửa giời trôi qua Jonghuyk mỏi nhừ nên quyết định dừng tay.
Ông ta chỉnh lại cổ tay áo. Rồi cuối xuống nâng cằm Taejoon lên, giọng đanh lại.
"Đồ ngu ngốc, đồ thất bại. Đây là cái giả mày phải trả .Biết chưa?
"Dạ... con ...biết "
Giọng cậu nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
Jonghuyk hừ lạnh, ném lại một câu cuối cùng trước khi rời khỏi phòng.
"Nên nhớ còn làm tao mất mặt, tao sẽ không nhẹ tay như thế này đâu."
"Nếu còn tái phạm, lần sau tao lôi thằng em mày dậy khi nó ngủ để nhìn mày bị trừng phạt. Nhớ lấy"
Cánh cửa đóng sầm lại.
Trong căn phòng trừng phạt tăm tối Taejoon khẽ run rẩy lảo đảo đứng dậy, rồi từ từ kéo hai ống quần xuống.
Lớp vải đụng vào chỗ da thịt sưng tấy đau đến tận xương tuỷ,từng cử động đều đau buốt.
Cậu lặng lẽ mở cửa bước về phòng mình.
Wonyoung vẫn đang ngủ say.
Nước mắt Taejoon lại đột ngột rơi xuống, nhưng cậu lập tức đưa tay lau đi.
Nỗi uất ức nghẹn sâu đến cuống họng.
Không được khóc. Không ai bảo vệ cậu cả.
Nhưng cậu... cậu phải bảo vệ Wonyoung.
Cậu chậm rãi trèo lên giường, cẩn thận không để bắp chân chạm xuống, rồi nhẹ nhàng kéo em trai vào lòng.
Bàn tay nhỏ bé vuốt ve mái tóc mềm mại của Wonyoung.
"Em ngủ ngoan quá!!!!"
Giọng nói của Taejoon khàn đặc khẽ cất lên trong màn đêm.
"Chỉ cần em ngủ ngoan. Anh sẽ cố gắng chịu đựng. ". Cậu gắng gượng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc Wonyong, bất giác một giọt nước mắt lại lăn xuống!!!
Wonyong khẽ cựa mình, Taejoon vội vàng vỗ về em.
Bao nhiêu bão tố của cuộc đời. Đôi vai của cậu sẽ gánh vác tất cả. Chỉ cần đứa em trai nhỏ luôn được bình bình an an.
.....
Taejoon không hề thấy đau lòng khi kể lại, cũng chẳng mong chờ ai đó sẽ xót thương. Chỉ là... khi những lời nói ấy thoát ra, cậu bỗng cảm thấy không khí xung quanh nhẹ bẫng, như thể nỗi đau ấy đã không còn thuộc về mình nữa.
Nhưng sâu trong tâm trí, anh biết rõ—nó vẫn ở đó, âm ỉ như một vết sẹo không bao giờ lành.
Rằng bản thân anh chẳng bao giờ hoàn hảo.
.....
Dong Hee siết chặt tay, móng tay gần như cắm vào da thịt. Cậu không thể tưởng tượng được một đứa trẻ đã phải chịu đựng những gì để nói ra những lời như vậy, một cách bình thản nhưng lại như lưỡi dao cắt sâu vào lòng người nghe.
Taejoon không hề khóc, không có một chút oán hận, chỉ là sự chấp nhận đến đáng sợ.
Điều đó khiến Dong Hee càng thấy đau lòng hơn cả—bởi vì những ai đã quen với nỗi đau, thường không còn nước mắt nữa.
......
"Mà cậu biết không? Ông ta thực sự là một bậc thầy trong việc thao túng người khác."
Taejoon bật cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy vẻ u uất...
"Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đánh tôi bằng tay."
Dong Hee nín thở.
"Lớn hơn một chút thì là roi, chổi, thắt lưng, hoặc bất cứ thứ gì mà ông ta có thể giáng xuống người tôi..."
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo cảm giác buốt lạnh.
"Thật nực cười đúng không? Ngay cả bạo lực cũng có sự trưởng thành."
Không gian rơi vào một những khoảnh khắc chỉ còn có thể nghe thấy những nhịp thở đều đều...
Dong Hee cảm thấy một cơn đau không thể gọi tên bóp nghẹt lồng ngực cậu.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng không thể.
Taejoon vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng đôi mắt anh...
Đôi mắt ấy như chứa đựng cả một cơn bão đã bị kìm nén quá lâu.
Gió lặng trước cơn giông.
Và rồi...
Taejoon lại đưa mình trở về với một đêm mùa đông của hơn 10 năm về trước...
Năm ấy, Taejoon 14 tuổi...
Một đêm tháng 10 ở Seoul....
Gió lạnh như cắt da cắt thịt, rít qua từng lớp áo mỏng manh,thấm vào tận xương.
Cậu đã không còn cảm giác ở đầu ngón tay, chúng tê cứng, đau nhức đến mức chẳng thể nắm chặt lại được nữa. Mỗi lần cử động, cơn đau rát từ lòng bàn tay—nứt nẻ, rớm máu—lại nhắc nhở cậu rằng mình vẫn còn tồn tại.
Taejoon đứng một mình ngoài đường, bóng dáng đơn độc giữa nền tuyết trắng xóa.
Cậu cúi xuống, đôi tay run rẩy dọn từng mảng tuyết dày, động tác rệu rã nhưng không thể dừng lại.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, hoà cùng từng cơn gió buốt giá làm cơ thể cậu run lên, nhưng cậu vẫn không dừng lại.
Máu từ lòng bàn tay rỉ ra, hòa vào tuyết, tạo thành những vệt đỏ loang lổ.
Đau đớn?
Cái đau ấy không thấm vào đâu so với cảm giác mình không làm đủ. Không thể làm đủ để bảo vệ Wonyong khỏi những gì hai anh em đã trải qua.
Cậu không dám nghĩ đến những gì sẽ xảy ra nếu em trai phát hiện ra sự thật.
Nếu Wonyong biết rằng mỗi đêm Taejoon đều không ngủ để kiếm tiền, tay cậu rướm máu vì những công việc hạ cấp mà cậu phải làm...
Em chắc chắn sẽ đau lòng.
Sẽ khóc đến tê tâm liệt phế.
Sẽ tự dằn vặt và cảm thấy có lỗi với anh trai mình.
Và đó là điều Taejoon ngàn lần không nỡ.
Nhưng cậu cũng không dám nghĩ đến việc em trai sẽ phải chịu đựng như cậu đã từng—cái cảm giác đắm chìm trong tủi nhục, không có ai để dựa vào.
Cậu vẫn nhớ rõ những lời của Jonghuyk, mỗi lần ông ta nhìn thấy cậu làm việc vất vả như thế.
"Mày là cái thứ gì? Một thằng con trai không có tương lai, chẳng lo học hành, chỉ biết làm mấy công việc thấp hèn để sống qua ngày."
Jonghuyk không bao giờ cần quát tháo. Ông ta chỉ đứng đó, ánh mắt sắc lạnh và tràn ngập khinh bỉ, nhìn xuống Taejoon như nhìn một thứ rác rưởi vô giá trị.
Ánh mắt đó còn đáng sợ hơn cả những trận đòn roi.
Không phải vì nó đầy căm ghét, mà bởi vì trong đó còn có một sự thích thú méo mó.
Thích thú khi nhìn thấy Taejoon không phục, thích thú khi cậu vẫn cắn răng chịu đựng thay vì gục ngã.
Như thể ông ta đang tận hưởng sự giằng co này, tận hưởng cái khoảnh khắc mà cậu phải đấu tranh giữa lòng tự tôn và sự nhục nhã mà ông ta trút xuống.
Cậu không phải con người.
Cậu chỉ là một sản phẩm của sự "rèn giũa" khắc nghiệt.
Câu nói ấy như dao cứa vào lòng, mỗi lần cậu phải nhận lấy sự mỉa mai đó, lòng tự trọng của Taejoon lại bị xé nát thêm một chút.
Nhưng cậu không thể để nó làm mình gục ngã. Cậu không có quyền gục ngã.
Những lời đó, dù tàn nhẫn và đắng cay đến đâu, cũng không thể làm cậu thay đổi mục tiêu duy nhất trong cuộc đời này.
Bảo vệ Wonyong.
Cho em một cuộc sống ít nhất không phải chịu đựng quá nhiều như cậu.
Cậu cũng chưa bao giờ muốn ngửa tay ra xin từng đồng tiền của ông ta.
Bởi nếu như cho ông ta cái quyền nghĩ rằng "đang nuôi dưỡng" cậu thì cái xiềng xích đang khóa chặt cuộc đời tăm tối của cậu và Wonyong sẽ tiếp tục mà không có hồi kết.
Taejoon đã đi làm từ khi mới 10 tuổi.
Có vất vả.
Có kiệt sức.
Có cả sự gục ngã.
Và cũng đã từng bị ông ta trừng phạt rất nặng nề. Rất nhiều lần...
Nhưng cậu không bao giờ được phép chùn bước.
Dù chỉ một giây.
Trong mắt Jonghuyk, đó là sự phản kháng.
Sự không vâng lời.
Một lỗi lầm không thể tha thứ.
Taejoon biết, rồi cậu sẽ phải trả giá cho tất cả những điều này.
Cái giá không hề rẻ.
Và cậu sẵn sàng
Taejoon đứng giữa màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng nhạt của trăng lấp ló trên bầu trời.
Cậu đã giúp em trai ngủ ngon, với những cái ôm dịu dàng, lời thì thầm vỗ về.
Nhưng giờ, bước ra khỏi căn phòng ấm áp là cái lạnh của đêm tối và sự chờ đợi của cơn ác mộng.
Wonyong không hề hay biết, vẫn yên bình trong giấc ngủ, trong khi Taejoon lại bước vào một cuộc chiến không hề có cơ hội thắng.
Tiếng bước chân của cậu vang lên trong không gian vắng lặng, dường như càng lúc càng nặng nề hơn.
Nhưng Taejoon không dám nghĩ ngợi lâu, vì ngoài kia, ông ta vẫn đợi sẵn, để trừng phạt bất kỳ sự chống đối nào.
Jonghuyk đứng trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo như một con thú săn mồi.
Ông ta không cần nói gì, ánh nhìn đầy mỉa mai và khinh bỉ đủ để khiến Taejoon hiểu.
Jonghuyk không cần phải gào lên để thể hiện cơn giận của mình. Sự phẫn nộ của ông ta lặng lẽ nhưng ngột ngạt, bủa vây lấy Taejoon như một cơn bão vô hình.
Đôi mắt ông ta lạnh lẽo, tối sầm lại như một vực thẳm, ánh nhìn xoáy sâu vào Taejoon như muốn bóc trần từng lớp phản kháng mà cậu đang gắng gượng che giấu.
Jonghuyk căm ghét điều đó. Căm ghét cái cách mà dù bao nhiêu trận đòn trút xuống, thằng nhóc này vẫn không gục hẳn. Căm ghét sự cứng đầu, cái ánh mắt không bao giờ chịu khuất phục.
Nhưng cùng lúc, trong sự căm ghét ấy, có một thứ gì đó méo mó hơn. Một sự thích thú bệnh hoạn. Ông ta muốn phá nát sự bất phục kia, muốn nghiền nát lòng tự trọng của Taejoon, muốn khiến cậu phải quỳ xuống không chỉ bằng thể xác mà còn bằng cả ý chí.
Mỗi lần giáng roi xuống, ông ta dường như đang thách thức giới hạn chịu đựng của cậu. Taejoon càng im lặng, Jonghuyk càng mạnh tay.
Ông ta không cần đứa trẻ này phải cầu xin tha thứ. Thứ ông ta muốn là một sự quy phục tuyệt đối—không chỉ trong hành động, mà còn trong tâm trí. Và cho đến khi đạt được điều đó, ông ta sẽ không ngừng lại.
"Lại đi làm thêm sao?" Giọng ông ta lạnh lùng vang lên, như một câu hỏi không cần trả lời.
Taejoon chưa kịp phản ứng, một nhát roi quất xuống.
Âm thanh sắc lạnh của roi da như xé toạc không khí, rồi va vào da thịt Taejoon, trên hai cánh tay và chân cậu.
"Vút! Vút vút""
Từng lằn roi hằn sâu vào cơ thể, vào lòng tự trọng của cậu.
Taejoon đứng yên, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt.
Nhưng cậu không thể che giấu phản ứng của cơ thể mình.
Lần thứ ba, lần thứ tư, rồi lần thứ năm...lần thứ không đếm được...
—mỗi nhát roi quất xuống, đầu óc cậu lại mơ hồ hơn một chút.
Cơn đau không còn sắc nét như lúc đầu nữa, nó hòa thành một thứ tê buốt kéo dài, lan từ sống lưng xuống tận đầu ngón chân.
Hơi thở cậu nặng nề, lồng ngực phập phồng từng nhịp khó khăn, nhưng vẫn không để lộ bất cứ tiếng rên rỉ nào.
Bắp chân và đầu gối bắt đầu run rẩy. Không phải vì sợ, mà vì đau. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, hòa cùng với hơi thở nóng hổi, khiến cơ thể cậu rơi vào trạng thái giữa lạnh và nóng, giữa tê liệt và cảm nhận rõ rệt từng nhịp đau đớn.
Nhưng cậu vẫn kiên cường, như một tảng đá giữa cơn cuồng phong bạo lực.
Jonghuyk nhận ra điều đó. Và chính điều đó khiến ông ta tiếp tục.
Máu rỉ ra , nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
Taejoon không kêu, không lùi bước. Cậu chỉ cắn chặt môi, nước mắt bất giác trào ra.
Jonghuyk chưa muốn ngừng lại. Ông ta quất thêm vô số nhát nữa, lần này vào lưng cậu, hung bạo đến mức Taejoon gần như không thể đứng vững.
Một làn sóng tê dại chạy qua toàn thân, như thể mỗi lần roi rơi xuống, một phần linh hồn cậu lại bị đánh mất.
Cậu gục xuống một chút, đôi tay tỳ mạnh lên đất lạnh, chỉ để giữ mình không gục ngã hoàn toàn.
"Phải vì em... phải vì em..." Cậu tự nhủ trong đầu, mỗi lời nhắc nhở chính mình phải kiên cường, phải tiếp tục.
Không thể để Jonghuyk thấy cậu gục ngã, không thể để em trai biết rằng anh mình đã phải trả giá đắt cho từng đồng tiền kiếm được, từng giấc mơ nhỏ bé mà cả hai cùng nắm giữ.
Những vết lằn trên cơ thể cậu ngày càng hằn sâu và chi chít.
Máu thấm vào làn áo, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng Taejoon vẫn không để lọt ra ngoài dù chỉ là một tiếng rên ri. Có chăng chỉ là những cái giật nảy người...
Sự tàn bạo của Jonghuyk đã kéo dài qua bao nhiêu năm, những đòn roi, từng lời chửi mắng đã thành thói quen.
Nhưng giờ, nó đã khác. Mỗi nhát roi, mỗi lần quỳ trong màn đêm lạnh giá này đều khiến cậu nhận ra rằng.
Cậu phải mạnh mẽ hơn nữa, không chỉ vì mình, mà vì cả Wonyong.
Cơn đau thể xác có thể qua đi, nhưng sự xâm hại vào tâm hồn, vào sự tự tôn của Taejoon sẽ còn đeo bám mãi.
Đêm dài lạnh lẽo, cái lạnh như càng lbuốt giá hơn vớinhững vết thương trên cơ thể và trong lòng cậu.
Nhưng cậu vẫn gồng mình lên, chống lại từng đòn roi như một người chiến binh trong trận chiến không có điểm dừng.
Và rồi, cuối cùng, khi tiếng roi ngừng lại, khi kẻ tàn bạo dửng dưng rời đi, để lại Taejoon một mình trong bóng tối, cậu chỉ biết khập khiễng đứng dậy, kiên cường như bao ngày qua.
Cái lạnh của đêm, cái đau trên cơ thể không thể làm cậu gục ngã, không thể làm cậu quên đi lý do duy nhất mà cậu còn sống sót qua mọi cơn bão bạo lực này-Wonyong.
.......
Khi Taejoon bị đẩy ra ngoài trời, cơn gió lạnh lập tức cắt vào da thịt cậu như lưỡi dao sắc.
Chiếc áo mỏng đã dính đầy mồ hôi và máu, dán chặt vào lưng, khiến cơn lạnh càng thấm sâu hơn. Cậu quỳ xuống, đầu gối chạm vào nền đất thô ráp.
Ban đầu, cậu vẫn còn cảm nhận được từng cơn buốt chạy dọc sống lưng. Nhưng thời gian trôi qua, từng chút một, cảm giác dần mờ nhạt. Đầu gối cậu tê cứng, mất dần cảm giác, như thể nó đã trở thành một phần của mặt đất lạnh lẽo này.
Ánh trăng chiếu xuống, dịu dàng và lặng lẽ, tương phản hoàn toàn với những vết thương trên cơ thể cậu. Những lằn roi hằn đỏ, loang lổ máu, trở nên rõ ràng hơn dưới ánh sáng nhợt nhạt. Taejoon cúi đầu, hơi thở phả ra làn khói trắng trong đêm lạnh.
Cậu không biết mình đã quỳ bao lâu, chỉ biết rằng khi ngẩng lên, bầu trời vẫn tối đen như lúc cậu bắt đầu.
Cậu đã quen với bóng tối. Nhưng không phải với sự vô vọng.
Dù toàn thân cứng đờ, dù vết thương rát buốt, cậu vẫn tự nhủ: Cơn đau này rồi cũng sẽ qua, và Wonyong sẽ mãi là niềm ủi an của cậu.
Taejoon biết, mọi thứ đã vượt quá giới hạn. Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể nghĩ đến Wonyong.
Không thể để em nhìn thấy tình huống bi đát này.
Wonyong cần một tương lai tốt đẹp, và cậu sẽ là người tạo dựng nó cho em.
Taejoon lặng lẽ ngước lên nhìn vào hướng căn phòng nhỏ trên tầng hai , nơi Wonyong đang ngủ
say trong yên bình.
Cậu có thể chịu đựng tất cả chỉ cần em trai được an yên, cậu sẽ tiếp tục sống trong những ngày tháng tăm tối này, cho đến một ngày có thể đưa em ra đến với chân trời tươi sáng.
Và một ngày, khi em trai trưởng thành, em sẽ nhìn lại và biết rằng tất cả những gì Taejoon đã làm đều vì em.
.....
Dong Hee lúc này đac rơi vào trạng thái "đóng băng". Ánh mắt thất thần, nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào Taejoon.
Bởi cậu không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Hai mươi lăm năm sống trên cuộc đời, đây là lần lầu tiên cậu như bị rối loạn...
Từng tế bào trên người Dong Hee như đều run lên vì căm phẫn....vì kinh hoàng...thật không dám nghĩ...
.......
Taejoon nhìn vào trạng thái cứng đờ của Dong Hee, đột nhiên lại nở một nụ cười nhẹ nhàng động viên chứa đựng rất nhiều sự ngọt ngào trong đáy mắt.
Rồi trầm ổn cất lời:
"Này cậu đừng có như vậy, cũng không hẳn chỉ có những điều đau đớn và lạnh lẽo như vậy đâu
bởi vì thực ra trong những năm tháng tăm tối, Wonyong của tôi chính là điều ấm áp nhất trong cuộc đời.
Thằng bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến đau lòng và luôn yêu thương tôi vô điều kiện. Những khoảnh khắc bên em là những điều duy nhất làm tôi cảm thấy mình vẫn còn giá trị."
......
Ngày hè năm đó, ánh sáng yếu ớt của buổi chiều lọt qua khe cửa sổ, chiếu lên tấm thảm trải sàn đã cũ.
Trong căn phòng nhỏ bé, Wonyong đang say sưa đẩy một chiếc hộp giấy hình vuông. Cậu bé cúi đầu chăm chú, đôi tay nhỏ bé đặt nhẹ trên chiếc hộp, còn miệng lẩm bẩm như thể đang cố gắng tạo ra âm thanh của động cơ đang rầm rầm chạy.
Taejoon đang ngồi ở góc phòng, nhìn em trai mình. Chứng kiến vẻ tập trung và háo hức ấy, cậu bỗng dưng cảm thấy một sự nhói lên trong lòng.
Sau một lúc, Taejoon mới nhận ra chiếc hộp giấy mà Wonyong đang đẩy chính là chiếc xe đồ chơi.
Một món đồ chơi mà Wonyong đã tự tay biến thành thứ gì đó kỳ diệu, mặc dù không có gì ngoài một chiếc hộp trống rỗng.
Cảm giác đau đớn và xót xa dâng lên trong lòng Taejoon. Cậu ngồi xuống cạnh em trai, giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy nỗi buồn: "Anh xin lỗi, vì không thể mua nhiều đồ chơi cho Wonyong
. Nhưng chờ đến cuối tháng, nhận lương, anh sẽ mua cho em nhé?"
Wonyong không ngẩng lên nhìn anh, cậu bé vẫn say mê chơi với chiếc hộp giấy. Nhưng khi nghe câu nói của Taejoon, Wonyong bất chợt ngừng lại. Cậu bé quay đầu lên nhìn anh trai, đôi mắt ngây thơ và ấm áp lấp lánh.
"Có mà," Wonyong mỉm cười, rồi lập tức lao vào lòng Taejoon như thể muốn che giấu nỗi buồn phảng phất. "Anh đã mua cho em rồi mà.
Nhưng tại em không cẩn thận, chơi trước mặt bố, nên bị bố đập vỡ rồi còn gì..."
Đôi mắt Taejoon bỗng nhòe đi, cảm giác như cả thế giới vừa chao đảo. Cậu nhớ lại từng trận đòn roi, những lời đe dọa đầy tàn nhẫn từ Jonghuyk. Cảm giác xót xa cho Wonyong lại dâng lên, như thể là chính cậu bé đã phải chịu đau đớn thay cho anh. Nhưng chưa kịp nói gì, Wonyong tiếp tục:
"Đã vậy còn hại anh trai em bị đánh nữa. Em chơi cái này, nếu bố có thấy cũng không thấy khó chịu, và anh sẽ không bị đánh nữa."
Taejoon nhìn em trai, lòng như thắt lại. Wonyong có thể thản nhiên nói ra điều đó, nhưng trong lời nói ấy là cả một sự hy sinh âm thầm.
"Em có đồ chơi đẹp mà anh trai em bị đánh, thì em thà không có..." Wonyong thì thầm, ngước lên nhìn Taejoon bằng ánh mắt đầy tình yêu thương và sự tin tưởng.
Taejoon nghẹn ngào, siết chặt em trai trong vòng tay mình. Cậu cảm nhận được từng nhịp thở của Wonyong, từng giọt mồ hôi vương trên trán em. Một cơn sóng ngầm cuộn lên trong lòng, và Taejoon tự nhủ, sẽ cố gắng nhiều hơn, sẽ làm tất cả để một ngày nào đó có thể mang đến cho Wonyong mọi thứ cậu bé xứng đáng. Để em không phải hi sinh, để em không phải gánh chịu đau đớn thay mình.
"Anh sẽ mua cho em thật nhiều đồ chơi," Taejoon thì thầm, đôi mắt lấp lánh nhưng đầy kiên quyết. "Sẽ có một ngày, anh sẽ mua tất cả những gì tốt nhất trên đời cho em
.....
Taejoon vẫn còn nhớ rất rõ bức tranh mà Wonyong đã vẽ khi còn bé. Khi đó, Wonyong chỉ mới năm hay sáu tuổi, cậu bé ôm khư khư tờ giấy màu mè đến trước mặt Taejoon, mắt sáng rỡ.
"Anh Taejoon! Em vẽ gia đình của chúng ta nè!"
Taejoon cúi xuống nhìn, thấy bốn hình người đứng sát nhau. Nhưng nếu nhìn kỹ, ba trong số đó có hình dáng rất giống nhau, chỉ khác ở màu sắc trang phục.
"Cái này là mẹ à?" Taejoon chỉ vào hình người mặc váy màu xanh.
"Dạ Đúng rồi!" Wonyong gật đầu. "Còn đây là bố, đây là anh, còn đây là em!" Cậu bé chỉ từng người một, nhưng Taejoon hơi khựng lại khi nhận ra... ba người lớn trong tranh đều trông giống cậu.
Taejoon bật cười, xoa đầu Wonyong. "Sao anh giống mẹ và bố vậy?"
"Vì anh là bố và mẹ mà!" Wonyong đáp rất hồn nhiên, giơ ngón tay nhỏ chỉ vào từng dòng chú thích nguệch ngoạc trên giấy. "Anh Taejoon anh trai, anh Taejoon bố, anh Taejoon mẹ."
Tim Taejoon khẽ run lên. Cậu bé này... đã luôn thấy cậu là cả thế giới của mình như vậy sao?
Taejoon không nói gì, chỉ siết nhẹ bờ vai nhỏ bé của em trai. "Ừm, anh sẽ luôn là bố và mẹ của em."
Lúc đó, cậu không hề biết rằng, nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, khi lật lại những ký ức cũ, hình ảnh của bức tranh này vẫn sẽ khiến cậu vừa đau lòng vừa ấm áp đến vậy.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro