Chap 2 : ĐÊM ĐẦY SAO

"Psst!"

Aoko khẽ nghiêng người qua một bên, vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ. Cô không nghe thấy tiếng thì thầm vừa phát ra từ cửa sổ.

"Psst!"

Nó lại tới lần nữa, và cô dịch chuyển người thật nhẹ, mắt nhắm hờ, có lẽ giấc mơ vẫn chưa kết thúc.

"Psst!"

Lần này Aoko thực sự tỉnh dậy, đảo mắt một vòng quanh căn phòng một cách khó chịu. Thứ gì đó vừa đánh thức cô, và tồi tệ hơn là cô đang không có bất kì manh mối nào về nó - cô đã tưởng đã nghe thấy, nhưng chẳng lẽ...

"Psst!" Bây giờ là tiếng gõ lên bậu cửa sổ, kèm theo là giọng nói rất khẽ của-ai-đó. "Này, Aoko! Dậy mau nào!"

Cô giật mình, đầu óc lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo. Theo bản năng, Aoko nhìn về bóng đen đang ngồi vất vưởng bên cửa sổ. "Ai đó?" cô cất tiếng hỏi, trong đầu tính toán thứ gì có thể giúp mình tự bảo vệ trước cái kẻ không-mời-mà-xâm-phạm-gia-cư-bất-hợp-pháp này. Đáng tiếc thay, câu trả lời duy nhất cô có lúc này là không-gì-cả.

Cái con người bí ẩn đó nhanh chóng chuồn gọn vào trong phòng, và hắn ta đang .... cười khúc khích ư? "Geez , Aoko. Bình tĩnh nào." Ánh sáng loé chớp, hiện ra khuôn mặt đã rất quen thuộc với cô từ khi còn bé của Kaito, với mộy nụ cười nham nhở: "Là tớ đây mà. Tớ không định làm gì cậu đâu nhé!"

Sự lo lắng của Aoko biến mất gần như là ngay tức khắc, và cô đang cực kì giận dữ và một chút, chỉ một chút thôi, xấu hổ. Làm sao hắn ta có thể khiến cô sợ chết khiếp như vậy chứ? Và cô không quên cuộc cãi vã của hai người gần đây tại trường, cũng không biết rằng tên đáng ghét đang ngồi chễm chệ trước mặt còn nhớ hay không. Bọn họ đã có bất đồng rất lớn buổi trưa hôm đó, thẳng thắn mà nói, đến bây giờ Aoko cũng không nhớ rõ, rốt cuộc họ cãi nhau là vì cái gì. Hơn hết, cô không còn thấy tức giận nữa.

Tuy nhiên, bề ngoài của Aoko đang hoàn toàn trái ngược với những gì cô đang nghĩ trong đầu. Bộ-Mặt-Giận-Dữ-Của-Năm được đặt lên hoàn hảo, và tay cô đang khoanh lại trước ngực: "Cậu đang làm gì ở đây?"

Nụ cười của anh chợt có chút dao động. "Cậu còn giận không?"

Cô không còn bực mình nữa, và cô biết là anh biết điều đó. Cô thở dài, bỏ đi khuôn mặt đó, lắc đầu: "Không còn nữa." Đưa một tay ra sau, cô cố gắng vuốt lại mái tóc (và đau đớn nhận ra nó thậm chí còn bù xù hơn), nhìn anh một cách tò mò. "Trừ khi cậu không cho tớ biết một lí do, chính đáng đấy, về việc dựng tớ dậy lúc...", cô liếc nhanh qua đồng hồ, "...1h30 sáng."

Ngoài ra, cô chắc chắn rằng mình đã khoá cửa sổ thật kĩ trước khi đi ngủ. À không, có thể là cô đã nhầm lẫn qua một đêm khác, hoặc đang tự tưởng tượng. Nếu không, làm sao anh có thể vào được nhỉ?

"Tớ tới đây để bắt cóc cậu!" Anh tuyên bố đầy tự hào, giọng chắc nich vang lên.

Aoko nhìn chằm chằm vào cậu bạn, mắt không chớp: "Bắt cóc...tớ ư?" cô lập lại trong vô thức.

Anh gật đầu đầy háo hức: "Bingo! Đúng rồi đấy! Đi nào." Trong chớp mắt, Kaito đã ở bên cạnh giường cô, nắm cổ tay "lôi" cô ra khỏi giường. Ơn trời, cô đang mặc quần pajama và áo thun oversized, đương nhiên là cực kì thoải mái khi ngủ - nhưng điều đáng nói ở đây, Aoko đang đi chân trần, và đầu tóc thì lại rất lộn xộn.

"Kaito!" Cô nói với âm lượng vừa đủ, cố gắng không đánh thức người cha vẫn còn đang say ngủ. "Đợi tớ một chút!"

Anh quay người lại, và cô sững sờ thấy đôi giày yêu quí hiện ra trước mặt: "Cậu cần những thứ này, đúng chứ? Ở ngoài đang khá lạnh đấy, khoác áo ấm vào. " Chiếc áo choàng qua người cô, trong một thoáng che hết cả tầm nhìn.

30 giây loay hoay với cái áo vừa kết thúc, cô đã nhận thấy mình bị kéo nhanh qua cửa sổ ra ngoài. Cô vốn không sợ độ cao, nhưng cũng không hoàn toàn có cảm tình với nó lắm. Nó đã được chứng minh ở điểm nào đó, khi Kaito càng dần tăng tốc độ, Aoko thậm chí còn có thể cảm nhận cỏ lướt qua dưới chân. Anh đang thật sự nhanh, còn cô thì cứ như vật cản đường.

Nhưng cô lại không có thời gian để nghĩ!

Mặc dù không hề biết nơi mình sắp đến là đâu, nhưng cô vẫn thấy cực kì an tâm. À, thật ra là có một chút lo lắng rất nhỏ: người này là Kaito. Anh rất hay chơi khăm cô, đôi lúc chọc cô phát điên, nhưng cô chọn tin tưởng anh vô điều kiện. Cho dù sự bất ngờ này là gì, cô chắc chắn nó sẽ không mang tới bất kì tổn hại nào.

Cô có cảm tưởng như bọn họ đã đi rất lâu (mặc dù thật ra chỉ mới có 10 phút), cho tới khi anh bất ngờ quay lại dẫn cô tới một con đường mòn nhỏ. Trong suốt chặng đường, Kaito không ngừng náo nức như thế nào về việc lặp đi lặp lại cô sẽ rất thích nơi này.

"Shh..." anh đưa tay lên chặn môi mình, tiếp tục thì thầm thật khẽ. "Tớ tìm thấy nơi này vài ngày trước, và cực kì phấn khích muốn chỉ cho cậu. Tớ nghĩ cậu sẽ thích, nhưng chúng ta phải thật im lặng, nếu không cậu sẽ doạ bọn chúng mất. "

"Bọn chúng à?" Aoko hỏi lại. Anh không trả lời, nhưng cô đã thấy được đáp án khi anh vén một cành cây sang bên. Kaito nắm tay cô, dẫn vào một khoảng trống giữa những cái cây.

Cả không gian đang phát sáng. Chính xác là toả sáng rực rỡ.

Mất một thời gian cô mới nhận ra được đó là gì.

Đom đóm.

Đom đóm ở khắp mọi nơi. Trên những cành cây, cỏ xanh mướt, và bay lượn lờ trong không khí. Chúng quá nhiều, quá rực rỡ, làm cô cảm thấy cây đèn pin của Kaito lúc này là không cần thiết nữa.

Aoko biết là trông cô lúc này rất giống một con ngốc, với đôi mắt và miệng cùng mở to hết cỡ, nhưng lại không thể ngăn mình lại. Cô cứ thế nhìn xung quanh, di chuyển thật nhẹ để không làm bọn đom đóm tản đi mất. Mọi thứ thật...

"Và nếu cậu nhìn lên..." Anh chỉ tay lên phía trên.

Cô ngước mắt lên. Những cái cây đan vào nhau, nhưng lại để lại một khoảng trống đẹp như tranh vẽ. Bầu trời lấp lánh hàng ngàn vì sao, và cô đã gần như nín thở. Bức tranh tối đen như mực được phủ lên những chấm sáng li ti, trông giống kim cương khiến Aoko ngây người.

Mọi thứ thật yên bình, và dĩ nhiên rất đẹp. Không một âm thanh nào, và ánh sáng là hoàn toàn tự nhiên, những vì sao và hàng ngàn con đom đóm đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Suy nghĩ lướt qua trong đầu hai người, họ có thể là những người duy nhất tồn tại ấy chứ. Chỉ anh, cô, bóng đêm và những vì sao.

Kaito nhích lại gần cô hơn một chút, để anh không phải nói quá to. "Xin lỗi, tớ đã là một kẻ vô cùng tồi tệ ở trường." Anh nhún vai, "Ờm, cho nên tớ nghĩ bây giờ là thích hợp để làm việc này." lại thêm một khoảng lặng"... Cậu thích chứ, Aoko?"

"Kaito. Đẹp quá!" Aoko thở mạnh, ánh mắt đầy ý cười.

Những con đom đóm dường như trở nên đẹp đẽ hơn, nổi bật giữa ánh sáng ấy, là nụ cười không thể lẫn vào đâu được của anh. "Tốt", anh nói đơn giản. Aoko chợt nhận ra, Kaito vẫn đang nắm tay cô suốt thời gian từ nãy đến giờ.

Anh không nói gì trong cả một khoảng thời gian dài, chỉ đơn giản là ngắm nhìn cô trước khi bất ngờ vòng tay qua kéo cô lại gần. Aoko không phản đối, để anh dịu dàng ôm vào lòng. "Nào," anh thì thầm, giọng nói chất chứa đầy yêu thương. "Nếu bố cậu mà phát hiện cậu biến mất, không biết tớ còn giữ được mạng mà về nói yêu mẹ mình lần cuối không nữa đấy. "

Cô cười khúc khích, nhìn mọi thứ một lần cuối cùng. "Kaito?"

"Hmm?"

Đầu cô vùi sâu vào ngực anh, trong khi tay cũng đưa lên ôm eo anh thật chặt. "Cảm ơn cậu, rất nhiều."

Katito cười, đưa cô băng qua những cái cây tới vệ đường. "Dĩ nhiên là chúng ta có thể xem lại nếu cậu muốn."

Trên con đường vắng, hai thân ảnh sánh bước cùng nhau hướng về nhà. Cô gái nhìn qua chàng trai cười rạng rỡ, tay hai người choàng qua nhau, sự ấm áp như ngọn lửa giữa đêm khuya yên tĩnh. Họ vừa có thêm một kỉ niệm mới, một bí mật mà chỉ hai người mới biết. À không, nhân chứng duy nhất còn sót lại, chắc hẳn là những vì sao rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kaitoxaoko