Chương 7.3
Chương 7.3
Watanabe Mayu tắm xong, ngồi cạnh Jurina, tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, cô nhìn nàng một cái.
_ Mặc thêm quần áo, tránh bị cảm.
_Không sao.
Nàng ngại đứng lên, trực tiếp dựa vào cô, Jurina một tay ôm nàng để truyền hơi ấm, đưa bảng tiến độ vừa dự tính ra trước mặt nàng.
_ Chị nghĩ rồi, em tốt nghiệp cũng được một thời gian, muốn tự mình ôn lại cũng khá vất vả, chị bận việc, không thể bao đồng tất, Hondo và Sumire đồng ý nhiệm vụ gia sư, Hondo tuy nhìn có vẻ lưu manh, nhưng lĩnh vực sử địa khá mạnh, văn thì đi hỏi Sumire, chị phụ trách lĩnh vực toán lý.
Mayu cẩn thận cầm bảng tiến độ.
_ Cảm ơn mọi người
_ Khách khí gì chứ! Anh đang nghĩ, em đã muốn ở lâu dài, hôm nào anh đưa em đi dạo, thuận tiện giới thiệu vài người bạn cho em làm quen,chị hai em bận việc của mình, cũng không thể việc gì cũng dựa vào cậu ấy, em cũng có cuộc sống của mình.
Hondo cướp lời. Mayu ngẩng đầu nhìn chị gái, trưng cầu ý kiến cô. Jurina nghĩ một chút, gật đầu.
_ Quen thêm vài người bạn, mở mang tầm nhìn cũng tốt.
Con người sống trong môi trường xa lạ, ngoài cô ra, không có ai có thể nói chuyện với em ấy, khó trách cô đơn, để Hondo giải quyết vấn đề này là được rồi. Tuy hình tượng con người này rất cầm thú, nhưng về cơ bản, cô tin tưởng nhân cách phẩm hạnh, nếu không cũng sẽ không trở thành bạn thân với cậu ta. Giao Mayu cho cậu ta, cô không lo lắng gì. _Những người bạn đó, anh cũng quen à? - Nàng tò mò hỏi.
_ Quen, bạn thời đại học chiếm đa số, có người còn từng qua lại với chị hai em, đến bây giờ vẫn còn khó quên tình cũ với cô ta nữa đấy!
_Thật ư? - Nàng nghiêng đầu tìm chứng thực, Jurina nhắm mắt không tự nhiên.
_ Em nghe cậu ta đang nói xằng.
_ Tôi nói xằng? Cậu mới nên dựa vào lương tâm mà nói, Akane chẳng phải từng qua lại với cậu ư? Nao là bạn gái cũ thứ mấy của cậu? Còn nữa, lần trước gặp Naana, cô ấy nói bây giờ nghĩ tới cậu vẫn đau lòng, từng yêu đương với cậu thì rất khó rung động với người khác? Đổi người yêu so với ai cũng nhanh hơn cả, hơn nữa mỗi một người con gái cậu từng qua lại, mãi mãi chỉ có nhớ nhung mà không có oán hận với cậu?
Jurina ho sặc.
_ Cậu nhất định phải nói những lời này trước mặt em gái mình hả?
Kỳ thật, vì sao mỗi lần chỉ cần nhắc tới tình sử phong lưu của cô ấy trước mặt Mayu, cô ấy liền có dáng vẻ đứng ngồi không yên? Nói biểu hiện không tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu không tự nhiên...
_ Đi không ngay thẳng, ngồi không đoan chính còn sợ người khác nói? Mayu, anh nói cho em biết, tuy nhìn anh có bộ dạng rất ăn chơi, thực ra trong tình cảm thuần khiết tận xương tủy , nào giống chị hai em, bề ngoài chính nhân quân tử, nhưng sâu thẳm chơi còn dữ hơn bất kỳ ai, đây gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Nếu ánh mắt có thể giết người, Takahashi Hondo đã tử trận rồi! Không bịt được cái miệng này, cô thay đổi chủ đề:
_ Thời gian không còn sớm nữa, Mayu, chẳng phải em nên ngủ rồi ư? _Em muốn nghe thêm chút chuyện của chị, vẫn chưa muốn ngủ.
_Những lời phát ra từ miệng tên này chẳng có gì bổ béo, không nghe cũng được
_ Vậy em nghe chị Sumire nói.
_ Mayu! Nghe lời!
Watanabe Mayu cam chịu ngậm miệng, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô.
_ Muốn ngủ trong phòng chị không?
Cô hỏi. Nàng gật đầu:
_ Có được không?
_ Ngủ phía trong, nếu không em sẽ rớt xuống giường.
_ Cảm ơn chị.
Đợi em biến mất sau cánh cửa, Jurina quay đầu, bắt gặp hai gương mặt kinh ngạc.
_ Hai người...không phải ngủ chung đấy chứ?
Hondo lắp ba lắp bắp, nói lắp nghiêm trọng.
_ Bọn tôi ngủ chung từ nhỏ, tôi còn giúp em ấy tắm, thay bỉm.
_Nhưng đó là hồi nhỏ mà, bây giờ cô ấy lớn như vậy ...
Sumire định nói nhưng thôi. Jurina liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: _Lớn hơn cũng vẫn là em gái tôi, em ấy vừa tới một nơi xa lạ, tôi ở bên em ấy có gì không đúng?
_ Nhưng...
Tình cảm chị em dù có tốt hơn nữa cũng có giới hạn, bọn họ như vậy chẳng phải ... thân mật quá mức ư? Takahashi Hondo nuốt nước bọt.
_Điều đó ... các người ... có thật là chị em ruột không?
Nhìn thấu sắc xuân ngập đầu óc cậu ta, Matsui Jurina cuộn tròn tờ báo, trực tiếp đập. Sumire trầm mặc không nói, nhìn cô chăm chú như có điều suy nghĩ, đồng thời không bỏ qua khóe miệng mím chặt của cô, vẻ đau khổ không dễ gì nhận biết... Tiễn khách, Jurina vào phòng xem xét, thấy vẻ mặt ngủ say của em, đắp chăn cho em, bước ra bên cửa sổ châm điếu thuốc, từ từ nuốt vào nhả ra. Lâu lắm không hút thuốc, trước đây khi áp lực học hành và áp lực cuộc sống quá lớn, đều ít khi đụng tới, cô không biết những người khác vì sao hút thuốc, nhưng đối với cô mà nói, hút thuốc có thể khiến cô cảm thấy tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng
_Chị...
_ Mùi thuốc làm em tỉnh à?
Cô vội vàng dập ánh lửa yếu ớt duy nhất trong bóng tối, mở cửa sổ hết cỡ, để gió đêm thổi bay mùi thuốc lá còn lại trong phòng. Nàng lắc đầu.
_ Chị, sao chị muốn hút thuốc?
_ Thấy bạn bè bên cạnh hút, tự nhiên biết, đó chỉ là một cách giải tỏa tâm lý, em yên tâm, chị hiếm khi hút.
_ Bây giờ tâm trạng chị không tốt à?
_ Không có, em ngủ đi!
Jurina vứt đầu thuốc lá đi, cầm bộ đồ vào phòng tắm. Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn, vị trí cạnh nàng trên giường hơi lún xuống, mùi thơm sau khi tắm xong vấn vít bên mũi. Sau khi im lặng một hồi, nàng nhẹ nhàng nói:
_ Chị thực sự ... qua lại với rất nhiều bạn gái ư?
_ Ừ.
_ Vì sao?
_ Vì cô đơn, vì muốn có người ở bên.
Vì sợ – cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
_ Vậy tình yêu? Chị từng yêu bọn họ không?
Yêu? Cô bị hỏi đến nỗi ngớ ra.
_ Chị không biết.
Cô thực sự không biết đó có phải là yêu không, cô chỉ cần có người có thể ôm cô, lấy nhiệt độ cơ thể của loài người nguyên thủy an ủi lẫn nhau, xua đuổi cả một khoảng lớn lạnh lẽo cô độc tới phát hoảng trong nội tâm – Nàng không nói gì nữa. Jurina nhắm mắt, lồng ngực đau thắt.
_ Mayu có cảm thấy chị rất thối rữa không?
Đừng nói em, đến cô cũng phỉ nhổ hành vi lăng nhăng của mình! Em đột nhiên quay người sang, ôm chặt cô.
_ Em cứ tưởng người bị vứt bỏ là em, bây giờ mới biết, hóa ra chị hai cũng bị vứt bỏ.
Không ngờ em sẽ nói như vậy, Jurina sững người, lập tức đau lòng ôm chặt em. Mayu hiểu... vậy mà em ấy hiểu. Sáu năm vứt bỏ em, đồng thời cô cũng vứt bỏ bản thân mình, lưu đày trái tim trong sự cô đơn và giày vò ác độc, đây là trừng phạt, cô chưa hề sống tốt hơn em.
_ Chị Sumire ... khác à?
Một câu nói không ngờ, làm cô sững sờ. Cô lơi tay.
_ Sao có thể nói vậy?
_ Em cảm thấy được, chị đối với chị Sumire không phải hoàn toàn không quan tâm, vậy tại sao chị có thể qua lại với nhiều cô gái thế, đối với chị Sumire lại không thể tùy ý ham muốn? Với tính cách của chị, càng là người hay việc chị quan tâm, càng giấu trong lòng, suy tính quá nhiều, ngược lại không dám dễ dàng đi giành lấy, em đoán đúng không? Tim nhâm nhẩm đau. Sáu năm, có thể thay đổi bao nhiêu? Có phải chị hai sớm đã không còn là của cô nữa? Cô nín lặng, một câu cũng không đáp nổi. Rất lâu, rất lâu sau, Mayu khẽ giọng nói:
_ Chị, trong lòng chị rốt cuộc yêu ai?
Trong lòng cô rốt cuộc yêu ai? Câu hỏi yếu ớt nhợt nhạt đưa ra trong màn đêm, lay động nội tâm bị chấn động, quanh quẩn nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro