Chap 48: Quan Hệ (Khó Kiếm Và Dễ Dàng Cắt Đứt)

"Midoriya, cậu có nghĩ là Fatgum và Yaoyorozu có họ hàng với nhau không?" Todoroki tự nhiên hỏi, liếc nhìn sang Midoriya, người đang ôm Eri và làm bài tập cùng một lúc.

Natsuo đã nói hãy hỏi nhiều và nhìn vào mắt khi nói chuyện với Midoriya. Điều đó thì ổn, dù sao thì cậu cũng đã làm như thế rất nhiều. Anh cậu cũng nói rằng cậu nên cố làm những việc nhỏ giúp Midoriya, chẳng hạn như nhặt bút chì giúp cậu ấy khi nó rơi, hoặc giúp cậu ấy mang ba lô đi đâu đó. Cho đến giờ vẫn chưa có cơ hội để làm việc nào cả, nhưng cậu vẫn đang xem chừng.

Cậu trai tóc xanh lục chớp mắt, nhìn sang cậu với biểu cảm khiến Todoroki liên tưởng đến một chú mèo con. Hoặc một chú chó con. Hoặc thứ gì đó nhỏ và dễ thương.

"Tôi không biết. Quirk của họ đều dựa vào chất béo, nên họ có thể có quan hệ thông qua ông bà cố hay đại loại vậy, nhưng họ trông quá khác nhau để có quan hệ họ hàng gần."

"Hiểu rồi. Cậu có nghĩ rằng họ biết về mối quan hệ với nhau không?" Cậu hỏi, nhìn Eri điền vào một tờ giấy có các bài toán cộng cơ bản.

"Chúng ta có thể hỏi Yaoyorozu?" Midoriya đề xuất, nửa quay về phía cô gái được nhắc tới, người đang ở cách đó vài bàn và đang làm bài với Satou.

"Đó có vẻ là hành động tốt nhất. Yaoyorozu?" Todoroki gọi, khiến cô gái ngước lên.

"Gì thế?" Cô hỏi, giọng của cô cắt ngang tiếng trò chuyện nho nhỏ của các bạn cùng lớp.

"Cậu và Fatgum có liên hệ gì không?"

Yaoyorozu chớp mắt, nhướn mày.

"Tớ... tớ không chắc nữa. Ông của tớ có một quirk trường thọ dựa trên lượng chất béo của ông, và ông ấy đã có nhiều bạn tình trước khi kết hôn vào gia đình Yaoyorozu. Nếu chúng tớ có họ hàng, thì chắc hẳn là rất xa nhau." Cô ấy nói, trông rất trầm ngâm khi mím môi.

Mình biết mà. Mặc dù phần người ông khá là bất ngờ. Mình đã nghĩ họ là anh em bị chia cách hoặc là anh em họ.

"Ra vậy. Cảm ơn vì đã trả lời thành thật."

Cậu nhìn lại Midoriya, người đang mang một biểu cảm tập trung khiến mặt cậu ấy nhăn lại theo một cách vẫn rất là đáng yêu.

"Midoriya?"

"A! Gì vậy Todoroki?"

Cậu nhóc tóc đỏ và trắng chậm rãi chớp mắt, nhận ra rằng giờ là thời điểm tốt để thực hiện một trong những lời khuyên của Natsuo.

'Nếu em muốn cậu ấy thoải mái hơn khi ở gần em, hãy bảo cậu ấy gọi em bằng tên riêng của em.'

"Shouto."

Midoriya nghiên đầu, nhìn Todoroki một cách bối rối.

"Cậu có thể gọi tôi là Shouto."

Sự thấu hiểu hiện lên trên khuôn mặt tàn nhang của bạn cậu, và cậu ấy nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười thường chỉ dành cho Eri.

"Được thôi. Cậu có thể gọi tớ là Izuku."

---

"Là bà Midoriya phải không?"

"Vâng, đúng vậy. Có chuyện gì sao? Izuku bị thương hả? Trời ơi tệ thế nào vậy–"

"Không, thưa bà. Con trai bà vẫn ổn. Nó thực ra đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, và dường như đã có thêm vài bạn mới. Nhưng đó không phải là chuyện mà tôi muốn nói với bà?"

"Nó lại làm sai chuyện gì sao?"

Aizawa cau mày.

"Không thưa bà, con trai bà đang học tốt trong tất cả những lĩnh vực ở trường, đặc biệt là khi xét tới hoàn cảnh của nó. Tôi điện để nói về hồ sơ từ trường sơ trung và tiểu học của nó. Tôi đang hy vọng bà có thể giải thích thêm về một số điểm không nhất quán mà tôi đã tìm thấy."

"Hồ sơ của nó? Oh, tôi đã kiểm tra chúng trước khi nó gửi chúng cho các anh, tôi đã bỏ sót thứ gì à?"

"Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao tất cả những cuốn kỷ yếu có ảnh của nó đều cho thấy nó với những vết bầm và nhiều vết trầy xước. Ngoài ra, không ngôi trường nào nó từng học có bất kỳ ghi chép nào về việc nó từng đến đó ngoại trừ kỷ yếu cả."

Có một khoảng dừng dài, khiến Aizawa cân nhắc liệu anh có nên cử một anh hùng đến nhà bà ấy không.

"...Chà, có lẽ họ nghĩ không ai sẽ để ý vì nó là... ừm, anh biết đấy. Tôi chỉ mừng là nó có một cái, anh biết không? Ngay cả khi nó đến muộn."

Người đàn ông tóc đen không nói một lời nào, một cảm giác khó chịu dâng lên trong bụng khi anh nghe mẹ của Midoriya sụt sịt ở đầu dây bên kia.

Có lẽ nào đây là mảnh ghép còn thiếu? Thứ gì đó làm sáng tỏ sự tồn tại của đứa nhóc khó hiểu là Midoriya?

Anh không biết, nhưng anh sẽ không để cho cơ hội hiểu rõ hơn về học trò mình vụt qua kẽ tay.

"Bà Midoriya, xin hãy nói rõ hơn."

---

"Con không muốn đi..." Eri thì thầm, nhích ra xa khỏi cửa phòng y tế.

Cậu giữ cho vẻ mặt mình bình thường và buộc bản thân thở đều khi cảm thấy tay con bé run rẩy trong bàn tay mình.

Hôm nay là buổi kiểm tra lại đầu tiên với Recovery Girl kể từ khi con bé đến đây, và bà ấy đã nói với cậu rằng lần này bà sẽ thực hiện một số xét nghiệm máu trên Eri. Cô bé dường như có chút hiểu biết về điều đó, và đã bắt đầu run lên ngay khi nghe thấy nó.

Lần kiểm tra trước đó đã kết thúc khi Recovery Girl mang ra một cây kim và cậu đã bế một Eri đầm đìa nước mắt ra khỏi phòng y tế càng nhanh càng tốt. Cậu không muốn nghĩ về ý nghĩa của nỗi sợ đó, hay về những mẫu thông tin mà thỉnh thoảng con bé kể về cách con bé được đối xử lúc trước.

Nếu mình có gặp lại Overhaul, mình sẽ thực hiện một Iida mất.

Màu sắc lóe lên ở góc tầm mắt cậu phản ứng với sự tức giận của cậu, nhưng cậu cố ý phớt lờ chúng và quỳ xuống bằng với chiều cao của Eri. Con bé nhìn cậu với đôi mắt đỏ mở to đầy lệ, môi dưới run lên cố kìm nước mắt.

"Sẽ không sao đâu. Nếu con không muốn làm gì đó, thì chỉ việc nói với ba và ba sẽ bảo bà ấy dừng lại." Cậu nở một nụ cười khích lệ. "Hơn nữa..."

Cậu từ từ cúi vào, khum tay quanh miệng trong khi nụ cười trở nên tinh nghịch.

"Cô Mags nói tối nay sẽ kể cho con nghe phần còn lại của câu chuyện về người đàn bà có tóc rắn. Ba cá là, nếu con hỏi thật tử tế, cô ấy còn kể cho con câu chuyện về chú ngựa có cánh một lần nữa đấy."

Eri bừng lên một chút, nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy con bé run.

"Ba sẽ ở ngay bên cạnh suốt thời gian, được chứ?"

Cô gái nhỏ nghĩ về nó, và miễn cưỡng gật đầu, nắm lấy tay cậu chặt hơn khi trước.

"...Được..." Nó thì thầm, trông bớt sợ hơn lúc trước một chút.

---

Mất bốn mươi lăm phút để Recovery Girl làm hỏng chuyện. Cậu không thích chờ người khác phạm sai lầm, đặc biệt là khi họ đang giúp mình – nó khiến cậu cảm thấy không thoải mái khi nghi ngờ long tốt của họ khi họ có vẻ thành thật – nhưng sau khi bị gãy tay nhiều lần và phải phẫu thuật vì một sự kiện ở trường, sau đó được bảo là đừng quay lại cho đến khi cậu học được cách, cậu không tin tưởng vị anh hùng.

Vậy nên khi bà ta rút cây kim ra và di chuyển tới Eri với tốc độ chóng mặt khiến con bé hét lên và ngã ngửa khỏi giường, cậu thực sự không quá ngạc nhiên.

One For All thình thịch đáp lại cơn giận đang dâng lên trong lồng ngực cậu khi cậu ẵm Eri lên và nghiên cơ thể mình vào giữa hai người.

"Cái quái gì vậy?" Cậu hỏi, buộc cho giọng mình bằng phẳng nhất có thể.

Recovery Girl chặc lưỡi với cậu, cây gậy của bà gõ xuống đất khi bà kiểm tra cây kim trước khi trả lời.

"Ta đang cố gắng lấy máu trước khi cô bé có thể phản ứng. Giờ thì tránh ra nào, ta phải làm xét nghiệm máu để đảm bảo cô bé hoàn toàn khỏe mạnh."

"Chẳng phải bà vừa làm mấy bài kiểm tra khác mà chính bà nói là sẽ đảm bảo cho bà biết về sức khỏe tổng quan của con bé sao? Sao bà lại cần máu nó chứ? Còn nữa, sao bà đối xử với bệnh nhân như thế sao khi nhìn thấy phản ứng của nó với kim tiêm hả? Di chuyển nhanh hơn sẽ không giúp con bé vượt qua được nỗi sợ, sẽ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn thôi." Cậu áp bàn tay mình vào lưng Eri, ổn định con bé trong khi ném cho Recovery Girl một cái nhìn chằm chằm lạnh băng.

Người phụ nữ lớn tuổi cau mày, tiếng gõ gậy của bà càng lúc càng nhanh hơn trước khi bà hậm hực thiếu kiên nhẫn.

"Nezu đã nói với ta rằng chúng ta cần làm xét nghiệm máu, và liệu pháp tiếp xúc là cách tốt nhất để đối phó với trẻ em–"

"Con bé chỉ mới sáu tuổi thôi!"

"Ta đã học ở trường y mười năm đấy, cậu bé. Ta–"

"Nhưng bà không có bằng nhi khoa, đúng chứ? Bà thậm chí còn chưa từng làm việc với trẻ em trước khi UA cho bà một vị trí hai mươi năm trước. Bà không có kinh nghiệm để điều trị trẻ em mà không dùng quirk của mình, vậy nên đừng có mang chuyện học vấn của bà vào đây." Cậu cáu kỉnh, trừng mắt nhìn vị anh hùng, người lườm ngay lại cậu.

"Đừng có mà dùng cái giọng đó với ta, con trai. Cậu may mắn là cậu vẫn được ở lại UA sau vụ biến mất mà cậu thực hiện trước Yagi–"

Ồ tuyệt, giờ thì bà ta đem Yagi ra.

"–chưa kể vô số thương tích mà ta đã phải điều trị cho cậu kể từ lúc Thi Đầu vào! Cậu không có chút kiểm soát nào với quirk đó hết, một cánh tay gãy nữa thôi và cậu sẽ bị buộc phải bỏ cuộc làm anh hùng trước cả khi cậu ra mắt!" Bà ta kêu lên, vung hai tay lên trời.

Im ắng.

Tiếng sụt sịt khẽ của Eri phá tan bầu không khí tĩnh lặng, và Izuku buộc mình kìm lại những lời cay nghiệt nơi đầu lưỡi. Recovery Girl là chuyên gia y tế gần nhất trong vài dặm xung quanh, và có quirk chữa bệnh hữu ích nhất từng được ghi nhận ở Nhật. Cậu không thể làm cho bà ấy giận được. Không ai có thể.

"Làm ơn đưa tôi giấy tờ của Eri. Chúng tôi sẽ đến làm xét nghiệm máu một ngày khác."

Lại một khoảng im lặng căng thẳng kéo dài. Sừng của Eri cấn vào vai cậu một cách đau đớn, nhưng cậu không nói một lời nào, quan sát Recovery Girl.

Sau một phút, bà hậm hực và quay ngoắt lại, đặt cây kim lên khay và giận dữ một mình lẩm bẩm.

Cậu không dám thở cho đến khi họ đi ra khỏi tòa nhà và trên đường trở về ký túc xá.

---

"–sau đó bà ấy tan thành bọt biển, và Perseus giơ kiếm lên trời và hét lên chiến thắng. Nhưng khi anh đang quay lưng, hai sinh vật lao ra từ chỗ của thi thể. Hai đứa trẻ. Chrysaor và Pegasus được sinh ra, và bay đi khỏi kẻ đã giết mẹ của chúng–"

Một cách nửa vời, Izuku tự hỏi không biết mình có nên ngăn Magne kể cho Eri một câu chuyện về ai đó bị giết chết hay không. Rồi cậu nhớ tới câu chuyện máu me hơn mà Himiko đã cố gắng kể cho con bé và quyết định không ngăn cản. Ít nhất, cái này tốt hơn cái đó.

Bên cạnh đó, Eri dường như đang vui thú lần đầu tiên kể từ khi ghé qua phòng y tế chiều hôm nay.

Con bé có vẻ bồn chồn trước Liên minh lúc ban đầu, nhưng càng nhiều cuộc gọi và nói chuyện, con bé càng trở nên thoải mái hơn. Thậm chí con bé còn bắt đầu gọi họ là 'chú' và 'cô' dưới sự thúc dục của Himiko. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì họ hợp nhau. Nhìn họ tương tác với nhau có cảm giác như... một mảnh ghép cuối cùng đã khớp vào vị trí.

Cậu khẽ thở dài, tựa đầu mình vào bức tường sát giường. Dựa theo những gì Recovery Girl nói, Nezu lại đang can thiệp vào chuyện mà ông ta không nên làm nữa rồi.

Đồ con chuột khốn khiếp.

---

Todoroki – không, Shouto – đang cư xử rất lạ.

Mỗi ngày, cậu ấy đợi Izuku và Eri để cùng đi bộ đến lớp, ngay cả khi họ đi trễ. Cậu ấy cũng tình nguyện trông Eri cùng với Hitoshi bất cứ khi nào cậu hỏi nhờ. Và cậu ấy cố gắng giúp Izuku với... căn bản là mọi việc.

Nó thực sự rất kỳ lạ, nhưng rồi Izuku nhớ ra rằng Shouto đã nói rằng cậu ấy muốn giúp mình sau Villain Day, nên có lẽ cậu ấy chỉ đang cố gắng trở nên hữu ích để chứng minh rằng cậu ấy thành thật với những gì mình đã nói?

Cậu nhóc tóc xanh quyết định chấp nhận điều đó. Cậu đã vùi mình trong ghi chép kể từ khi ghé qua Hatsume, và cậu đang cố gắng thu hẹp các giả thuyết mà mình sẽ nói với All Might trong buổi gặp của họ. Không may, sẽ không có cách nào để phủ nhận rằng One For All đang đột biến khi mà có những áng màu sắc ngẫu nhiên nhấp nháy xung quanh cậu khi cậu trở nên quá xúc động, nhưng cậu có thể giả vờ rằng đó là khía cạnh trong sự phát triển của quirk.

Vậy nên cậu đang xem lại các giả thuyết của mình và chọn ra những cái được kiểm duyệt nhiều nhất. Những cái sẽ không khiến All Might lên cơn đau tim. Không phải cái mà cậu viết vài trang về chuyện chắc chắn có bản sao của con người bên trong One For All, và rằng All For One có lẽ cũng ở trong đó. Đó là một cuộc trò chuyện mà họ sẽ nói rất, rất xa sau đó. Khi mà All Might đã chứng tỏ mình đáng tin cậy và sẵn sàng cung cấp thông tin cho Izuku mà không cần hỏi.

Cậu nhóc tóc xanh thở dài, ngồi sụp ra ghế. Cậu ước mình đã sắp xếp chúng tốt hơn, nhưng hầu hết những giả thuyết đã được lập ra khi cậu đang hoạt động với một giờ đồng hồ giấc ngủ và một đống thức uống tăng lực, nên cậu không thực sự có thể trách bản thân vì điều đó.

Chỉ vài ngày nữa thôi.

Hy vọng, cậu sẽ sẵn sàng trước lúc đó.

-------------

Trích lời tác giả:

Thêm nhiều cảnh Todoroki vô thức tình cảm với Izuku và Izuku hoàn toàn không biết gì. Thêm nữa, một headcanon của riêng tôi về gia đình Yaoyorozu!

Việc up truyện của tôi sẽ không nhất quán trong một thời gian bởi vì cuối kỳ đang tới, nhưng tôi sẽ đảm bảo mọi chap đều đáng chờ đợi. Cảm ơn vì đã đọc, và chúc một ngày/đêm tuyệt vời!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro