Izuku đang đọc lại sổ của mình lần thứ n tối nay thì điện thoại reo lên. Cậu cau mày, bối rối.
Đó không phải nhạc chuông của Liên minh.
Thực tế, nó nghe như là nhạc chuông điện thoại bình thường của cậu.
Shouto hay Hitoshi gọi mình à?
Cậu thở dài và cầm nó lên, kiểm tra màn hình.
Mẹ.
Cậu dừng lại, nhìn chằm chằm điện thoại một cách trống rỗng.
Sao bà ấy lại gọi mình chứ?
Bà ấy thậm chí còn không buồn nhắn tin cho cậu sau tuần đầu tiên cậu chuyển vào ký túc xá, và giờ bà lại gọi cho cậu?
Cậu lắc đầu.
Đừng có vô ơn. Bà ấy đã nuôi mày, đã cho mày ăn ở và chăm sóc mày dù mày đã được sinh ra sai.
Cậu nhấn trả lời.
"Izuku! Con yêu! Con thế nào rồi? Mẹ nhận được một cuộc gọi từ giáo viên của con một hồi trước, và mẹ đã rất lo lắng đó! Con có sao không? Có bị gì không? Mấy đứa khác có đối xử tốt với con không?"
Cảm giác cứ như cậu bị ném trở lại những ngày học tiểu học, hồi mà bà ấy hỏi hàng tá câu hỏi khi cậu về đến nhà về mọi chuyện như thế nào và cậu phải nói dối để bà ấy không khóc. Cậu đã có thể cảm thấy nụ cười in lên trên mặt mình, mặc cho sự trống rỗng kỳ lạ trong lồng ngực.
"Chào mẹ. Mọi thứ vẫn ổn ạ."
Một tiếng hít hơi lớn ở đầu dây bên kia làm cậu nhăn mặt và gần như giật điện thoại ra xa khỏi tai.
"Ô! Con cuối cùng cũng nói lại rồi! Mẹ mừng lắm, mẹ đã nghĩ là con lại bắt đầu làm cái trò thu hút sự chú ý mà con làm hồi sơ trung nữa chứ."
Bà cười sảng khoái, và cậu nắm chặt lấy cây bút chì trong tay mình, nụ cười trở nên gò ép.
"Dù sao thì, mẹ chỉ gọi để xem coi con đang thế nào thôi. Con thực sự đã làm mẹ lo lắng khi bỏ đi mấy tuần liền, rồi quay về với cái hình xăm kinh khủng đó và tất cả chỗ sẹo khủng khiếp kia! Thực sự luôn, sao con lại che giấu mấy chuyện như thế với mẹ chứ? Mẹ là mẹ của con đó!"
Cậu mím chặt môi lại.
Vì mẹ đã nhìn thấy đống khăn nhuốm máu và cồn y tế biến mất và thuốc giảm đau và không nói gì cả. Vì mẹ đã mua thêm băng gạc để trong tủ phòng tắm thay vì gọi cho trường và kiện họ.
Izuku nhắm mắt lại.
Dừng lại đi. Mày biết là không có gì bà ấy có thể làm được mà. Bà ấy đã ở một thân một mình với một đứa trẻ để chăm sóc sau khi Hisashi bỏ đi. Ngay cả khi mày không vô năng, mày vẫn sẽ phải sống rất khó khăn.
"Xin lỗi, con chỉ không muốn mẹ lo lắng thôi."
Con không muốn nhìn mẹ khóc đến ngủ thiếp đi trong khi ôm con quá chặt và sau đó quay trở lại phớt lờ con đến khi con nói với mẹ con khổ sở thế nào một lần nữa.
Cậu có thể nghe thấy tiếng bà ấy bắt đầu sụt sùi ở đầu kia, và điều đó làm da cậu râm ran.
"Oh, thật là một đứa con trai tốt mà! Ai lại có thể nuôi dạy con thành người lễ độ và nhạy cảm như thế này chứ?"
Một khoảng dừng. Cậu biết mình cần nói gì, dù những từ đó cảm giác như hắc ín trên lưỡi cậu.
"Mẹ chứ còn ai."
Những màu sắc lấp lóe xung quanh cậu, chiếu đôi bàn tay đầy sẹo của cậu trong ánh sáng đẹp đẽ. Cậu không cố gắng ngăn nó lại, tất cả sự chú ý của mình dồn vào người phụ nữ ở đầu dây bên kia.
"Con tử tế quá rồi, con yêu! Dù sao thì, mẹ vừa về từ một cuộc hẹn hò – anh ấy rất tốt, nhưng có hơi quá tốt, nếu con biết mẹ đang nói gì. Anh ấy đã trả tiền cho tất cả mọi thứ, và thậm chí còn mua cho mẹ một bó hoa! Rất là điển trai nữa. Mẹ đang nói gì thế nhỉ? Ô! Đúng rồi, mẹ đi về từ buổi hẹn, và mẹ đang coi qua thư từ thì tìm thấy một lá thư từ tòa án nói gì đó về Mục 803 của Đạo luật Vô năng 2XXX."
Bụng Izuku chùng xuống.
Đó là thông báo về thân phận chính thức là người thành niên của cậu, gửi tới người giám hộ hợp pháp duy nhất của cậu. Đối với một số đứa trẻ vô năng, nó là một trong những cái 'fuck you' cuối cùng tới những người đã làm tổn thương họ. Trong những trường hợp khác, nó là lời từ biệt.
Trong trường hợp này, nó là một sự bất tiện mà cậu không thực sự muốn phải đối phó ngay bây giờ. Nói với mẹ rằng cậu đã làm thủ tục để trở thành một người trưởng thành hợp pháp trong mắt tòa án Nhật Bản mà không có giải thích gì căn bản là phỉ báng cách dạy con của bà ấy, và cậu biết điều đó.
Chuyện này không tốt chút nào.
"Thật sao? Có lẽ họ chỉ thông qua việc thay đổi trạng thái quirk mà ta trình lên thôi."
"Mẹ cũng nghĩ vậy! Thật tốt khi họ đã làm vậy. Dù sao thì, khi mẹ nói chuyện với giáo viên của con, thầy ấy đã kể tất cả mấy thứ tuyệt vời về một trong những bạn học của con, nhưng không kể gì về con cả. Mẹ đã rất là thất vọng, và sau đó mẹ nhớ ra rằng thấy ấy nói con đã quyết định nói trở lại và mẹ đã gọi ngay lập tức!"
Ơn trời là bà ấy chưa đọc nó.
Trong khi bà nói, cậu cố hết mình để giữ cho hơi thở đều đặn. Cậu đang nói dối trắng trợn với chính mẹ của mình, thế nhưng, cậu không cảm thấy chút tội lỗi nào.
Mình là một người tồi tệ.
Cậu liếm môi và dựa ra sau vào lưng ghế ngồi, để những câu từ của bà hòa quyện vào nhau đến khi tất cả còn lại là giọng của bà. Cậu lắng nghe ngữ điệu của bà một cách cẩn thận, tập trung vào tiếng ngân trầm thấp của One For All dường như không bao giờ biến mất để giữ mình trong thực tại.
"Mẹ đang nghĩ là con có thể gặp anh ấy một lúc nào đó. Anh ấy luôn muốn một đứa con của riêng mình, con biết đấy. Yêu chúng rất nhiều nữa! Anh ấy đã rất vui khi nghe về con. Vậy con thấy về nhà cuối tuần sau và gặp anh ấy thì sao?"
Cậu chớp mắt, những màu sắc quanh cậu nhấp nháy dữ dội trước suy nghĩ quay trở về căn hộ nhỏ ngột ngạt đó.
Nếu mình trở lại, mình có thể tìm lá thư và xử lý nó, đề phòng bà ấy đọc nó...
Izuku hít một hơi sâu, và khẽ thở ra, nụ cười gắn lại trên mặt.
"Nghe hay đấy. Mẹ gửi con thông tin được chứ? Con phải đi ngủ sớm vì con phải tập luyện vào buổi sáng."
"Con? Dậy sớm á? Ngớ ngẩn ghê! Con đã luôn là một đứa dậy muộn, con yêu. Kể từ khi còn nhỏ, mẹ đã lo là con sẽ ngủ quá mười giờ đấy! Mẹ đã mua thật nhiều sách nuôi dạy con cái và–"
Cậu bỏ ngoài tai những lời còn lại của bà, đã nghe câu chuyện đó mỗi lần cậu rời khỏi phòng sớm hơn mười giờ lúc cuối tuần. Mất ba mươi phút nữa bà mới cúp máy, và khi cậu nghe thấy tiếng tách của cuộc gọi kết thúc, cậu ngồi sụp xuống ghế, những áng màu chớp nháy dữ dội xung quanh cậu trước khi dịu đi, để lại một đốm màu vàng lơ lửng phía trên vai cậu.
Cậu nhóc tóc xanh lục nhìn chằm chằm nó một lúc, rồi thở dài và để điện thoại lên bàn hơi mạnh hơn mức cần thiết.
Mình phải đi tắm cái đã.
"Ba, ai vậy ạ?"
Izuku chớp mắt, nhìn sang Eri, người chắc chắn không nên thức ngay bây giờ. Cậu mở miệng ra, rồi đóng lại.
"Chỉ là một người muốn nói chuyện với ba thôi. Ngủ tiếp đi, con yêu."
Cậu quay trở lại bàn mình, cẩn thận dọn dẹp mọi thứ và lờ đi cảm giác Eri đang quan sát mình. Con bé không cần phải biết về mẹ cậu, hay là mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Khi đã xong, cậu đứng dậy và đẩy ghế vào, phớt lờ đôi tay hơi run run khi cậu cầm lấy một bộ đồ để thay và đi vào phòng tắm.
---
"Um, mọi người ơi? Tớ có một thông báo." Yaoyorozu đứng dậy, thu hút sự chú ý của Lớp 1-A.
Khi mọi người đều đã chú ý đến cô, cô ấy bồn chồn vuốt phẳng chân váy và nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng hắng giọng.
"Chuyện là, tớ... tớ đã mua vé cho tất cả mọi người đi Lệ hội Mùa đông vào tối nay. Có ai muốn đi không?"
Căn phòng òa lên ồn ào, khiến Izuku và Eri giật mình. Cậu đặt một bàn tay vững chãi lên vai con bé và nhìn Hitoshi, người khó chịu vì bị đánh thức giữa giấc ngủ.
"Cậu đùa à? Tớ hoàn toàn muốn đi!"
"Tớ nữa!"
"Cậu thực sự đã mua vé cho tất cả bọn tớ sao? Cậu tốt thật đấy!"
"PHÁO HOA, TA TỚI ĐÂY!" Sero la hét, và Kirishima và Denki tham gia vào.
"DƯỚI DANH NGHĨA LỚP TRƯỞNG–"
"Chờ đã! Tớ chỉ cần điểm số để những người đi có thể liên lạc đáng hoàng với nhau thôi!" Giọng của Yaoyorozu vang lên giữa đám đông, chất giọng ra lệnh khiến mọi thứ im lặng đi đôi chút.
"Cảm ơn! Hãy giơ tay lên nếu cậu đi."
Tay của tất cả mọi người đều giơ lên, ngoại trừ của Hitoshi và Izuku.
Cậu trai tóc xanh nhìn xuống Eri, cân nhắc liệu con bé sẽ thích đám đông và ánh sáng hay không và liệu mọi thứ sẽ choáng ngợp đến mức nào.
Nó nhận thấy ánh mắt của cậu, và nhìn từ cậu sang đám người xung quanh Yaoyorozu với vẻ mặt đầy hy vọng. Mặt cậu dịu lại, và cậu giơ tay lên, nở với nó một nụ cười ấm áp.
Khuôn mặt Eri nở rộ sự phấn khích, và tim cậu ấm lên.
Đoán là chúng ta sẽ đi vậy.
---
Izuku kéo chặt khóa chiếc áo khoác xanh lục của Eri lại, sau đó nhét phần viền dài của chiếc khăn choàng mềm vào cổ con bé. Mũ len của nó đã được đội sẵn lên đầu cùng với mũ trùm của áo khoác, và đôi găng đỏ ưu thích của nó được đeo vừa vào tay.
Cậu kiểm tra lại dây giày của con bé một lần nữa cho chắc, rồi đứng dậy.
"Được rồi, để ba lấy áo khoác và khăn choàng của ba, sau đó chúng ta sẽ sẵn sàng để đi."
Cậu đã mang sẵn đôi găng Yanagi cho (một thứ gần như cố định trên tay cậu những ngày gần đây), chiếc quần dày nhất của cậu và nhiều lớp áo. Nhanh chóng, cậu quấn chiếc khăn choàng xanh lam quanh cổ vài vòng, sau đó mặc áo khoác và kéo khóa lên.
Điện thoại, đồ ăn nhẹ, găng và khăn choàng dự phòng, khăn giấy, khăn lau, son dưỡng, kem dưỡng, bút, tiền.
Cậu cau mày.
Mình có cảm giác mình đang quên cái gì đó...
"Izuku, cậu xong chưa? Gần như tất cả mọi người xuống dưới hết rồi." Hitoshi gọi qua cánh cửa, khiến cậu giật mình.
"Tới liền!"
---
Gió thổi qua tóc Izuku khi cậu đứng xếp hàng với những người khác trong lớp, nhìn ánh đèn chiếu sáng từ những gian hàng phía trước họ tỏa ra hơi ấm.
"Thôi nào Todoroki! Chỉ một chút lửa thôi?" Mina gần như van nài, răng cô ấy đánh lập cập rõ to. Asui đứng sát bên cô, và trông như thể sắp ngủ gục tới nơi.
Phải rồi, ếch có thể ngủ đông nếu trời quá lạnh.
Cậu cau mày, sau đó đưa tay lên và tháo khăn choàng cổ ra.
"A– Tsuyu, cậu có muốn cái này không? Nó đã ấm sẵn rồi." Cậu đưa nó cho cô, hơi thở phả ra thành những đám mây trắng khi cậu nói.
"Cảm ơn Midoriya, ộp." Cô ấy nhận lấy nó và quấn vào quanh cổ mình, trông nhẹ nhõm hẳn khi có thêm một lớp vải.
"Không có gì." Cậu đáp, kéo khóa áo khoác của mình lên thêm chút nữa. Cái lạnh không thực sự là một vấn đề cho đến khi nó đến được tay cậu. May mắn thay, găng tay của Yanagi cách nhiệt và đủ mỏng để cậu vẫn có thể cầm nắm được, nên đêm lạnh sẽ không thành vấn đề. Khắp xung quanh họ, tiếng trò chuyện của những người xếp hàng và tiếng ồn từ đám đông đằng sau cổng hòa vào nhau thành một âm trầm phấn khích.
"Các cậu! Họ nói rằng nhóm lớn có thể di chuyển sang hàng bên trái!" Uraraka gọi lớn từ đằng trước, nghe sôi nổi như mọi khi.
Một chuỗi tiếng ồn nhỏ phát ra từ hai mươi đứa nhóc khi họ nhận được thông tin này. Hàng bên trái ngắn hơn đáng kể, và như thế có nghĩa là họ sẽ được vào nhanh hơn.
"MỌI NGƯỜI XIN HÃY DI CHUYỂN SANG HÀNG BÊN TRÁI MỘT CÁCH CÓ TRẬT TỰ!" Iida lớn tiếng ra lệnh, cao hơn hầu hết những người trong lớp.
Cạnh cậu, Hitoshi rên rỉ và vươn vai, để lộ đôi găng bông màu trắng có thiết kế đệm chân mèo trong lòng bàn tay và ngón tay.
Cậu nhóc tóc xanh mỉm cười và nhìn xuống Eri, người trông có hơi hồi hộp do đám đông lớn.
"Con có muốn ba bế lên để nhìn rõ hơn không?" Cậu hỏi.
Con bé gật đầu, hai tay đã vươn ra sẵn khi cậu cúi xuống và bế nó lên, cẩn thận đặt con bé lên hông mình khi cậu quan sát Iida từ từ hướng dẫn những bạn cùng lớp náo nhiệt hơn sang hàng bên trái.
Shouto xuất hiện kế bên cậu, trông có hơi lộn xộn và ửng đỏ từ nhiều học sinh đã dồn ép cậu ấy và sử dụng bên ấm tự nhiên của cậu ấy như một cái máy sưởi do cái lạnh dữ dội.
"Cậu ổn chứ?" Hitoshi nói, trông khó chịu trước cơn gió nổi lên ngay vừa khi cậu kết thúc câu nói.
"Ổn. Chỉ không quen với nhiều người... động chạm nhiều như vậy." Cậu trai tóc đỏ và trắng giải thích trong khi họ chui xuống qua dải băng ngăn cách giữa các hàng.
Họ rốt cuộc tới đứng sau lưng Hagakure và Aoyama (người dường như rất sung sức trong cái lạnh, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người). Cặp đôi dường như đang bàn luận về góc máy ảnh và cái gì đó về việc làm mẫu với đồ ăn? Izuku không hoàn toàn chắc chắn, nhưng Aoyama đang trở nên đủ sôi nổi để chuyển sang tiếng Pháp trong lúc nói.
Cậu ta có một vốn từ rất là nhiều màu sắc.
"Mọi người, chúng ta sắp tới đầu hàng rồi! Lấy vé ra sẵn đi!" Mina kêu, lơ lửng một chút phía trên đầu họ – chắc hẳn là kết quả của quirk của Uraraka – trước khi bị kéo trở lại mặt đất bởi Iida và bị trách mắng vì sử dụng quirk ở nơi công cộng.
Cuối cùng, sau nhiều phút lê bước và lạnh giá nữa, họ đến được quầy soát vé. Một khi đã được đóng dấu, họ đi qua những cánh cổng và tập trung lại dưới một cái cây lớn bao phủ bởi dây đèn chiếu mọi thứ trong ánh sáng ấm áp.
"NGHE ĐÂY MỌI NGƯỜI!" Mina la lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Yaoyorozu và Iida nhanh chóng thế chỗ Mina.
"Kế hoạch thế này! Vì mai là một ngày đi học, Sensei nói chúng ta phải trở về trước 1 giờ sáng. Nghĩa là chúng ta phải tập hợp ở cái cây này lúc 12 giờ để có thể bắt tàu điện về! Hiểu chưa?"
"HIỂU RỒI!" Mọi người hét lại với cô.
"THÊM NỮA! Tớ muốn mọi người đi thành nhóm, và ít nhất một người kiểm tra nhóm chat mỗi giờ. Hiểu rồi chứ?" Iida lên tiếng, cánh tay vung vẩy mạnh mẽ như mọi khi.
"HIỂU RỒI!"
---
"Nè."
Hitoshi xuất hiện từ hư không với bốn ly đồ uống trên tay, cắt ngang tràng câu hỏi của Shouto về bánh pretzel ấm (một món ăn Mỹ mà cậu ấy chưa từng nghe tới).
Izuku cầm lấy hai ly được đưa, sau đó mở hé nắp của ly nhỏ hơn và nhấp một chút để kiểm tra nhiệt độ. Khi cảm thấy nó vừa ý, cậu đậy nắp lại và đưa nó cho Eri, người cầm lấy nó với một biểu cảm tò mò.
"Gì vậy ạ?"
"Sô-cô-la nóng. Đừng lo, nó sẽ không làm bỏng lưỡi con đâu." Cậu trấn an cô bé, rồi nhấp một ngụm thức uống của chính mình.
A, kem đánh bông.
Tận hưởng hơi ấm của thức uống có vị ngọt, cậu tựa vào cái cây sau lưng. Nó là một trong vô số cây trong khu vực, và mặc cho những cành trơ trụi, nó được cũng được bao phủ bởi dây đèn kết nối với những cái cây kế bên. Họ đang đứng ở một chỗ yên ắng hơn, hơi xa một chút so với lối đi chính có nhiều gian hàng nhất (mấy chỗ bán thức ăn và đồ uống nóng căn bản là đang bị đột kích) và kế bên cạnh một gian hàng quản lý bởi một người có nửa thân dưới là bò sát tạo ra âm thanh kỳ lạ mỗi khi vảy của họ cọ vào nền bê tông. Nhưng họ có vẻ khá bận rộn bán một món đồ hình sao cho một người khác, nên họ vẫn chưa để ý thấy nhóm của cậu.
"Người ta cũng có vài loại bánh kabocha mới nướng đằng đó. Có lò nướng tại chỗ và đủ thứ khác."
"Itokoni thì sao?" Shouto hỏi, nhấp đồ uống của mình một cách chậm rãi.
"Chắc là có? Họ chỉ trưng lên đồ nướng thôi." Hitoshi nhún vai, nhấp một ngụm thức uống của chính mình trong khi hơi nóng bốc lên trước mặt.
Izuku nhìn sang để kiểm tra Eri, chỉ để nhìn thấy mắt con bé đang mở to và nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay với biểu cảm vô cùng thích thú. Môi của chính cậu cong lên trước cảnh tượng đó, sự vui thú ánh lên trong đôi mắt xanh lục.
"Con thích sô-cô-la nóng chứ?"
Con bé gật đầu mạnh bạo, khiến mũ trùm trên đầu dịch chuyển từ sự nhiệt tình thuần túy của nó.
Cậu cười toe toét và vươn tay ra chỉnh lại mũ trùm cho nó, rồi nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
"Ba mừng là con thích."
---
"Todoroki!" Mina và Aoyama hiện ra từ đám dông, thở hổn hển và hụt hơi thấy rõ.
Ba cậu trai quay về phía họ, Izuku giữ chặt lấy Eri, người vẫn còn đang tập trung vào đồ uống của mình. Cậu không thích ý nghĩ con bé lạc trong đám đông, nhưng không muốn cản trở nó thưởng thức thức uống của mình, nên đành phải giữ chặt một tay trên chiếc áo khoác xanh lục của con bé.
"Mon Dieu, cậu sẽ không thể nào tin được đâu–"
"Ai đó đang bán hoa băng và chúng–"
"Đắt quá trời luôn! S'il te plaît, họ đang cố lấy hết tiền của chúng ta đây mà–"
"Xin hãy giúp bọn tớ!" Họ đồng thanh kêu lên, tay vươn ra để nắm lấy Shouto.
Mắt của Izuku nheo lại, và cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy cánh tay của Shouto và kéo cậu ấy ra sau lưng mình. Hitoshi cũng bước lên để chặn bước họ, khoanh tay lại với một nụ cười tươi như mèo trên khuôn mặt.
"Nào, nào, đó không phải cách để hỏi xin cái gì đó chút nào. Sao các cậu không bắt đầu bằng việc nói cho bọn này biết các cậu sẽ trả cho bọn này bao nhiêu cho một bông hoa băng nào?"
---
"Tớ không thể ngờ là cậu lại moi sạch ví tiền của họ cho một bông hoa băng đấy." Izuku lắc đầu, vứt cái ly rỗng của mình vào thùng rác.
"Họ muốn một bông hoa, và chúng ta cho họ một bông còn gì. Ngoài ra, tớ luôn muốn một cục bom tắm hương yuzu. Nghe nói nó có mùi rất dễ chịu." Hitoshi nhún vai, ngắm cục bom tắm được gói gọn trong tay.
"Mấy giờ rồi?" Shouto hỏi, nhìn quanh đám đông đang dần thưa đi.
Izuku kiểm tra điện thoại.
"Gần tới giờ bắng pháo hoa rồi." Cậu trả lời, nhét thiết bị trở vào trong túi.
"Tuyệt. Các cậu muốn tìm một chỗ cao để nhìn thấy rõ hơn không?" Hitoshi hỏi khi họ chậm rãi đi cùng với phần lớn đám đông có vẻ như đang hướng về chỗ đất trống.
"Tớ không nghĩ có chỗ cao nào ngoài mấy cái cây đâu, và ta chắc là không được phép trèo chúng." Izuku thở dài, chỉnh lại Eri ở trên hông.
Hitoshi hậm hực và nhét tay vào túi.
"Vậy đoán là ta phải lẫn chung với đám dân đen rồi."
"Hitoshi!"
"Gì chứ? Tớ đùa thôi mà." Cậu trai tóc tím cười toe toét với cậu, và môi cậu giật giật khi cậu quay đi.
Khi nền bê tông dưới chân họ chuyển thanh nền đất và cỏ khô, họ dịch lại gần nhau hơn, tạo thành một khối. Dần dần, họ dừng bước. Người ta nói chuyện khắp xung quanh họ, và những cái liếc thi thoảng lên bầu trời là đủ để biết chương trình đang sắp sửa bắt đầu vào bất kỳ lúc nào.
Một cơn gió mạnh thổi cắt vào má Izuku và làm tóc cậu rối bù trong khi Hitoshi rít lên và nép vào gần cậu hơn. Phía trên họ, những vì sao lấp lánh mờ nhòa, ánh sáng yếu hơn nhiều so với cậu thường thấy.
Cậu dừng lại.
Cái gì? Đó là nhưng ngôi sao mình quen thấy mà. Mình đã nhìn cùng một bầu trời đó suốt mười lăm năm trời.
Cậu nhóc tóc xanh lắc đầu.
Chắc lại là One For All hành xử kỳ lạ nữa thôi.
Chớp mắt, cậu nhìn quanh và nhận thấy rằng hầu hết những người xung quanh họ đều cao hơn họ một chút, và Eri có lẽ sẽ chẳng thấy được gì từ hông cậu.
Đoán là mình phải sửa lại chuyện đó.
"Này Eri, con có muốn nhìn được cảnh đẹp nhất luôn không?" Izuku hỏi, môi cong lên thành một nụ cười trêu chọc.
Con bé nhìn cậu một cách tò mò, sau đó gật đầu.
Cười toe toét, cậu đặt nó xuống.
"Okay, vậy đầu tiên, con cần phải leo lên lưng ba."
Eri nhanh chóng leo lên lưng cậu, rồi nhìn qua vai cậu, mái tóc dài của con bé làm nhột mũi cậu.
"Giờ làm gì ạ?"
"Giờ leo lên vai ba."
Nó làm thế – và sém đá vào mặt cậu – rồi nắm đôi tay mang găng của nó quanh tóc cậu.
"Giữ chặt nhé!" Cậu từ từ đứng dậy, làm con bé kêu lên và giật tóc cậu đủ mạnh để khiến cậu nhăn mặt. Một khi cậu đứng thẳng được, cậu vỗ vào chân con bé.
"Rồi đó. Thích trên đó chứ?"
"Con nghĩ vậy?" Eri nữa hỏi, tay vẫn nắm vào tóc của cậu chặt đến đau đớn.
"Con sẽ thích nó hơn nhiều khi pháo hoa bắt đầu." Cậu trấn an con bé, một nụ cười trên môi.
Một tiếng rít cao chói tai vang lên trong không khí.
Nó kia rồi.
Một loạt tiếng nổ lách tách vang vọng, và rồi một khoảng dừng. Một khoảnh khắc lặng im, chờ đợi. Đám đông im thin thít, nín thở khi họ quan sát bầu trời.
Bùm!
Màu trắng thắp sáng bầu trời, chiếu sáng đám đông khi nó nở rộ trên không trung. Trên vai cậu, Eri hít vào một hơi vui thích, tay nới lỏng trên tóc cậu khi con bé chồm tới trước.
Quả pháo hoa đơn độc sớm được theo sau bởi hàng tá pháo hoa khác với màu sắc và kiểu dáng còn độc đáo hơn, mỗi cái mới làm cho Eri ngọ nguậy háo hức và nghiên người về trước.
---
Todoroki nhìn Izuku khi pháo hoa chiếu sáng mái tóc gió thổi xù và cái mũi hồng và nụ cười rạng rỡ của cậu ấy. Cậu ấy giữ chặt chân Eri, và mắt cậu ấy dán chặt lên bầu trời bên trên, đôi mắt xanh lục phản chiếu ánh sáng hào nhoáng.
Cậu ấy trông thật... vui và thoải mái.
Cậu trai tóc đỏ và trắng muốn cậu ấy cứ luôn trông như thế này. Cậu muốn đóng băng khoảnh khắc này lại để Izuku không bao giờ phải cảm thấy lo lắng hay căng thẳng nữa. Để nụ cười hứng khởi, hạnh phúc đó đọng lại trên gương mặt cậu ấy.
Những đốm tàn nhang dường như càng nổi bật hơn trên da cậu ấy dưới ánh sáng dây chuyền, và tim của Todoroki chậm một nhịp khi cặp mắt xanh ấy chạm với mắt cậu.
Cậu trai kia mỉm cười và vươn tay ra, nắm chặt lấy tay cậu và cậu cảm thấy như mình không thở được, nửa bên trái của cậu bừng lên khi hơi thở nghẹn lại trong cổ.
"Nó có ồn quá đối với cậu không?" Cậu ấy hỏi gần như không thành tiếng khi cậu ấy dựa sát vào Todoroki đến mức cậu có thể người thấy mùi sô-cô-la nóng trong hơi thở cậu ấy và thứ gì đó tươi mát và ấm áp.
Cậu chớp mắt, buộc bản thân tập trung vào những gì cậu trai kia đã nói.
"Không." Todoroki trả lời, mặt nóng bừng lạ lùng.
Mình dính bệnh gì rồi sao?
Izuku siết tay cậu và nở một nụ cười trấn an làm bụng cậu quặn lên trước khi nhìn trở lên bầu trời.
Ở phía bên kia Izuku, Hitoshi ném cho cậu một nụ cười nhếch mép đầy thấu hiểu, nhưng không nói gì cả.
---
Sau cùng, quả pháo hoa cuối cùng tắt đi trong một tràng tia sáng rực rỡ, và bầu trời tối lịm.
Mọi người từ từ di chuyển, thoát ra khỏi cơn mê hoặc mà màn trình diễn sáng chói đã phù phép họ và đi về phía các lối đi và gian hàng được thắp sáng. Eri ngồi lại trên hông cậu một lần nữa, và mắt con bé lấp lánh đầu phấn khích khi nó hào hứng dựng lại màn pháo hoa yêu thích của mình.
Izuku mỉm cười cùng con bé, nắm thật chặt tay Shouto – cậu ấy có vẻ bị chóng ngợp trong buổi trình diễn pháo hoa và với mọi người vây quanh cậu ấy lúc nãy – và đi theo Hitoshi đến cái cây mà họ đã đồng ý tập hợp mọi người.
Mũi của cậu đã hoàn toàn tê tái, và cậu cũng không thể cảm nhận được gò má mình, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo. Khi họ đến gần cái cây, Izuku nhìn thấy những bạn cùng lớp mình đã đến và đang hòa lẫn với nhau.
Asui, Iida, Ojiro, Hagakure, Kouda, Kirishima, và Bakugou.
Hầu hết bọn họ đều trông khá mệt mỏi. Asui thậm chí còn dựa lên vai của Hagakure nữa, dù cậu nghi để lợi dụng thân nhiệt là hơn hết.
"Mọi người! Hãy đãm bảo nhắn cho những người chưa có ở đây và nói với họ rằng họ cần tới đây để chúng ta có thể bắt chuyến tàu của mình!" Iida thông báo, giọng nói lớn của cậu ta cắt qua tiếng trò chuyện ồn ào của đám đông.
Izuku chạm mắt Hitoshi, người hậm hừ và dịch tới gần cậu hơn. Shouto đang cau mày với cái gì đó ở đằng xa, và Eri rõ ràng đang dần hết năng lượng, mi mắt con bé xụp xuống khi nó ngáp một cái dài.
Mất mười lăm phút nữa, nhưng sau cùng, mọi người đều đứng dưới cái cây (dù Denki và Sero đến muộn, và cả hai đều trông hụt hơi một chút).
"MỌI NGƯỜI CÓ MẶT CẢ RỒI CHỨ?" Iida la lên, đủ lớn để làm một số dân thường xung quanh họ trừng mắt.
"Rồi!" Một tiếng reo hò ít nhiệt tình hơn đến từ các bạn cùng lớp cậu, hầu hết đều đang thoát ra khỏi cơn say đường và chỉ muốn ngồi xuống thôi.
"Tốt, đi theo tớ! Tớ sẽ dẫn đường tới nhà ga."
Họ làm như được bảo, bước chân chạm rãi và nhàn nhã khi họ băng qua những con phố yên ả.
"Cậu có nghe rằng sẽ có tuyết tối nay không?" Kirishima hỏi ai đó, đủ lớn để Izuku nghe được.
Lông mày cậu nhướng lên. Cậu đã không xem thời tiết, nếu không cậu đã cho Eri mặc thêm vài lớp nữa để con bé không bị lạnh rồi.
Hy vọng là ta sẽ về đến nơi trước khi bắt đầu có tuyết.
"Sẽ không có tuyết đâu. Nhìn trời kìa! Trong vắt như vậy mà." Denki nói, đôi tay đeo găng vẫy loạng trong không khí lạnh.
Cậu thở ra chậm rãi, nhìn hơi thở của mình biến thành hơi nước phía trước mặt. Những ngọn đèn đường phía trước họ tỏa ra ánh sáng ấm áp, và sau ba mươi phút chờ đợi trên sân ga lạnh lẽo, tất cả ổn định trên một toa tàu. Giữa hơi ấm của phương tiện, hai cậu trai nép sát vào hai bên cậu, và sự rung lắc của đoàn tàu, cậu thả lỏng, dựa hẳn người vào lưng ghế.
Khi mắt cậu lướt qua toa tàu, cậu chạm mắt với một cặp mắt đỏ nhất định.
Cậu căng người, nhưng khi không có cơn giận nào đến, cậu nhíu mày bối rối.
Katsuki thường sẽ nổi giận với mình chỉ vì dám nhìn vào mắt cậu ta.
Cậu trai tóc vàng dường như cảm nhận thấy sự bối rối của cậu, và nhiều cảm xúc thoáng qua trên gương mặt cậu ta, quá nhanh để Izuku xác định được. Cuối cùng, cậu trai kia gật đầu và nhìn đi nơi khác.
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Cậu nghiên đầu, hoàn toàn rối bời trước phản ứng hiền lành kỳ quặc của Bakugou trước cái chạm mắt kỳ lạ và rồi cái gật đầu còn kỳ lạ hơn.
Đừng nghĩ về nó.
Cậu nhóc tóc xanh lục lắc đầuvà quyết định để cái sự tương tác quái quỷ gì kia cho Izuku tương lai giải quyết.
-------------
Trích lời tác giả:
Nói cho rõ, cái Lễ hội Mùa đông kia là sự kết hợp giữa vài lễ hội mùa đông ngoài trời ở phương Tây mà tôi đã đi và một số nghiên cứu tôi đã làm về Lễ hội Đông Chí, nhưng nó chủ yếu là theo hơi hướng phương Tây. Tôi xin lỗi nếu như nó gây thất vọng, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ xúc phạm người khác nếu tôi cố viết gì đó dựa nhiều hơn vào Lễ hội Đông Chí thực tế vì nó sẽ không chính xác.
Chúc mừng chap thứ 60! Gửi tới mọi người đọc, cảm ơn vì đã theo đọc và ủng hộ tôi!
Chúc một ngày/đêm tốt lành!
-------------
Trans:
Tui trở lại rồi đây!
Xin lỗi vì chap này trễ, tui phải làm báo cáo thực tập nên không có thời gian trans;-;
Cơ mà chap tiếp theo sẽ bắt đầu arc lớn kế tiếp nên sẽ có nhiều động lực dịch hơn:3 Nhma nó cũng dài nữa:"))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro