17. Võ Khố

Beta: _theblacksugar_

____

"A Nhứ, A Nhứ..."

Nội tức du hành, chân khí luyện hóa độc hành, tiến vào tầng tầng lục hợp thần công, như thế đã đến tầng thứ nhất, bị điếc...

Ôn Khách Hành gọi tên hắn hai tiếng, quả nhiên người này đã không nghe được nữa.

"Bây giờ ta thẳng thắn với ngươi liền không tính là lừa gạt ngươi đi, ngươi nói ngươi đường đường là thủ lĩnh Thiên Song, vốn nên tâm cơ thâm trầm, sao ta nói cái gì ngươi cũng tin hết vậy..."

Hai cỗ chân khí đan xen kịch liệt va chạm trong cơ thể của Ôn Khách Hành, kinh mạch toàn thân trải qua chu thiên nghịch chuyển, toàn thân run rẩy, khổ sở chịu đựng kinh mạch đứt đoạn từng tấc, cảm giác lục phủ ngũ tạng đau đớn đến muốn nứt ra, tóc đen đảo mắt đã biến thành tóc mai như sương...

"Xin lỗi. Ngươi không phải cũng có chuyện muốn lừa gạt ta hay sao, ta lừa ngươi lần này cũng không quá lớn đi..."

Chu thiên tiếp tục vận hành, từng tầng từng tầng tiến vào cảm quan, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy ý thức phiêu phù, quanh thân phiêu tán, thật sự thân như phi nhược. Đến lúc này hắn đã mất đi toàn bộ ngũ giác.

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt của Chu Tử Thư, bất tri bất giác trong mắt đã chứa đầy nước mắt, lòng tràn đầy không nỡ đã không đủ để biểu lộ, dù là kinh mạch đứt đoạn cũng không địch lại được như vậy, không thể sánh với đau đớn kịch tính mang đến.

"Người lưu lại mới là thống khổ nhất. A Nhứ, tha thứ cho ta không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình, ngươi là sư huynh của ta, liền nhường ta lần này đi..."

Ôn Khách Hành nhìn như thế nào cũng nhìn không đủ, tùy ý để nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái. Sau tất cả, ít nhiều liếc mắt nhìn người đối diện một cái, như thế sẽ khắc sâu trong đầu hơn, chỉ cầu thiên thượng hạ, hoặc luân hồi chuyển thế, hoặc tan thành tro bụi, cũng muốn mang theo ký ức về hắn đi lần cuối cùng này thôi...

"A Nhứ, ta yêu ngươi..."

Rốt cuộc cũng đến cửa ải cuối cùng, Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư một lần cuối, bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, thừa nhận nhất đợt chân khí luyện hóa trong cơ thể, vừa toàn lực vận chuyển đến trong cơ thể của đối phương.

Tầng cuối cùng thống khổ dị thường, bàn tay của hai người đặt kề nhau giúp đỡ lẫn nhau, kinh mạch tổ chức lại gặp tấc tấc đứt đoạn, trong chốc lát phảng phất tương sinh tương khắc, trong chốc lát tựa như đồng căn tương liên.

Chu thiên hành dừng lại, Ôn Khách Hành rốt cục ngăn không được cảm giác thân thể kiệt lực, nội tức thiếu thốn, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, cuối cùng không chịu nổi mà thả trôi ý thức tự do cho đèn tắt trà lạnh...

Từ khi ngũ giác dần mất đi tới nay, đã lâu rồi Chu Tử Thư không cảm nhận được đau đớn mãnh liệt như vậy, hiện giờ lục hợp thần công nhập trú trên thân thể, cảm quan dần dần khôi phục, đau nhức theo đó ập tới kích thích hắn đột nhiên mở hai mắt ra. Trước mặt lại là Ôn Khách Hành không hề tức giận, khuôn mặt và mái tóc đen giờ đã là một đầu tóc trắng.

Lòng bàn tay cảm thấy lạnh lẽo, Chu Tử Thư hoảng sợ cúi đầu nhìn lại, bàn tay của người nọ đã không còn tri giác chậm rãi trượt xuống, Chu Tử Thư vội vàng đưa tay ra tiếp, hắn nắm chặt tay y không cho trượt xuống từ trong tay của mình nửa phần.

"Không, không, lão Ôn..."

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm người nọ, không thể tin được cảnh tượng trước mắt này. Hai mắt hắn đã hàm tình khóc không ra nước mắt...

Thăm dò mạch môn, tất đã đứt mạch! Nhưng tinh tế dò xét lại lại cảm thấy mạch thở nông cạn, mạch đập dường như còn có một đường sinh cơ.

Chu Tử Thư nhào tới ôm chặt Ôn Khách Hành, lúc này Ôn Khách Hành đã hoàn toàn vô ý thức, không nhúc nhích mặc cho hắn ôm, hai người ngực kề sát ngực, Chu Tử Thư may mắn còn có thể cảm nhận được trái tim đang đập yếu ớt trong lồng ngực của người nọ.

——

Giữa tuyết sơn song phong, phóng mắt nhìn lại chỉ có tuyết trắng mênh vô tận, Võ Khố đã bị tuyết lở triệt để chôn vùi, nửa điểm bóng tối không thể tìm thấy dấu vết.

Hơn mười thân ảnh cầm xẻng không ngừng đào bới trong tuyết, một lần đào chính là suốt hai ngày một đêm.

Năm ngày đại hạn của Chu Tử Thư đã đến, vô luận Ôn Khách Hành có cứu viện thành công hay không, hiện giờ chắc hẳn cũng đều đã có kết quả.

Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê chung quy vẫn không yên lòng, dẫn theo mấy chục người suốt đêm chạy tới di chỉ địa cung, khi chạy tới lại nhìn thấy không chút tương xứng với bản họa trên bản đồ, mênh mông vô tận hoàn toàn bị tuyết nặng bao vây.

"Bắc Uyên, ngươi xác định di chỉ địa cung tiền triều ở chỗ này sao? Thế nhưng nơi này ngoại trừ tuyết thì cái gì cũng không nhìn thấy..."

Ô Khê theo Cảnh Bắc Uyên dẫn theo tất cả các võ sĩ thân tùy đến cứu viện, nhưng nơi này thoạt nhìn hoàn toàn không giống như từng tồn tại kiến trúc. Gần trăm võ sĩ của bọn họ đã đào tuyết hai ngày ở đây, Ô Khê thậm chí hoài nghi có phải địa cung tiền triều với Võ Khố khí thiên hạ chỉ là trùng hợp, kỳ thật hai nơi này căn bản không phải là cùng một chỗ.

Cảnh Bắc Uyên siết chặt lông cáo trắng như tuyết trên người, võ công không đủ nội lực mỏng manh, tiếp tục đứng trong tuyết thật lâu, hai chân đều có chút lạnh đến tê dại.

"Ta khẳng định chính là chỗ này không sai, hôm qua nhận được tin tức từ Bình An khách điếm đưa đến, nói là Tử Thư trên đường tới từng phân phó qua bọn họ mua một lượng lớn thuốc súng, nghĩ đến Tử Thư nhất định là cho nổ tuyết sơn gây ra tuyết lở, mới có thể có cơ hội dựa vào sức mình một lướt bắt hết Độc Hạt và Thiên Song... Chỉ là không biết Tử Thư và Ôn công tử có phải cũng..." Được chôn cất trên ngọn núi tuyết này rồi hay không.

Cảnh Bắc Uyên không dám nói ra miệng, hắn tin tưởng năng lực của bạn thân, cũng tin tưởng quyết đoán của Ôn Khách Hành, hai người bọn họ nhất định sẽ ở đây.

"Được rồi! Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục đào! Chỉ là Bắc Uyên, ngươi có muốn ngồi vào kiệu nghỉ ngơi trước hay không."

Ô Khê có chút lo lắng nhìn Cảnh Bắc Uyên lạnh đến mức mặt trắng bệch, nghĩ đến không có nội công hộ thể cũng thật sự quá miễn cưỡng.

"Hiện tại hắn đang nóng nảy, bảo hắn nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt, ngươi cứ để hắn đứng đó đi, nhất thời nửa chốc không chết đông được."

Trong kiệu rộng rãi từ từ truyền đến một thanh âm già nua, chỉ thấy một lão đầu áo trắng tay chống nạng run rẩy xốc rèm lên đi ra từ bên trong.

Bình An một bên đi theo chủ tử, thấy ông ta đi ra liền lảo đảo nhanh tay đi lên xe ngựa phía sau cầm ghế cho người này rồi đặt nó ở trước mặt.

"Diệp tiền bối, làm sao chúng ta có thể không nóng nảy, đã tròn hai ngày rồi, hơn nữa theo lộ trình của bọn họ, nếu bọn họ thật ở trong Võ Khố đó, không ăn không uống nhiều ngày như vậy thật sự có thể sống sót sao?"

Bạch y lão đầu này chính là lúc này còn chưa thích ứng tốt mình đã hoàn toàn mang bộ dáng của một lão nhân.

"Không phải ta đã nói rồi sao, nếu bọn họ luyện thành lục hợp thần công, vậy không ăn không uống cũng không có vấn đề gì lớn, còn nếu không luyện thành mà... Phỏng chừng hiện tại cũng đã lạnh thấu, còn cần lo lắng làm gì."

Diệp Bạch Y nói xong còn tự cho là rất có đạo lý mà gật gật đầu, bày ra bộ dáng đại trí nhược ngu, vừa định đưa tay sờ sờ râu, mới phát hiện bản thân ông ta già đi quá đột ngột, căn bản còn chưa kịp để râu.

Được rồi, nói xong lời này hoàn toàn không có tác dụng an ủi gì, ngược lại làm cho sắc mặt của Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê trầm xuống, càng thêm lo lắng mà đau tim.

Thấy hai người hoàn toàn không để ý tới mình, Diệp Bạch Y có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, chỉ chỉ Bình An gọi hắn qua.

"Này, tiểu tử kia! Phải! Nói chính là ngươi, vừa có nhãn lực kiến nhi kia, mau lại đây."

Trên mặt Bình An mang theo nghi hoặc chỉ chỉ mình, thấy hai vị chủ tử không nói gì liền đi tới trước mặt Diệp Bạch Y, cúi người nghe ông ta ra lệnh.

"Ngươi đi đem lẩu lò đồng ta mang theo lên đây cho ta, tay chân nhanh nhẹn một chút, mau đi nhanh."

"A?" Bình An nghe xong mạnh mẽ thẳng lưng ưỡn người, vẻ mặt khó tin nhìn Diệp Bạch Y.

"Diệp tiền bối, đã là lúc nào rồi ngài còn có tâm tình ăn lẩu ở đây, Chu trang chủ và Ôn công tử còn chưa biết sống chết."

"Tại sao ta không thể ăn lẩu! Tuyết rơi dày như vậy, làm không tốt đại đội người của các ngươi còn phải đào thêm nữa. Lại là hai ngày một đêm sao? Để lão nhân gia này chết đói ở đây theo các ngươi? Thiếu niên chịu đựng được chứ ta xương già không thể chịu được đâu."

Diệp Bạch Y tức giận đến cắt đứt lời của Bình An, ông ta không có râu để thổi liền trợn tròn mắt.

Bình An nghiêng đầu nhìn về phía hai vị chủ nhân, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Đại Vu nhíu mày, bất đắc dĩ gật đầu ý bảo.

"Được rồi, ta liền đi mang cho ngài!" Được chủ nhân đồng ý, Bình An liền không chút do dự vội vàng chuẩn bị lửa cho Diệp Bạch Y.

Lúc này Diệp Bạch Y mới hài lòng gật gật đầu, lại có chút hứng thú nhìn Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê còn có một đám người xung quanh đang bận rộn đào tuyết.

Thời gian nửa tuần đã trôi qua, bọn họ đã ở lại trong Võ Khố này thêm hai ngày nữa.

Toàn thân Chu Tử Thư bị đóng đinh đến khô kiệt kinh mạch đã khôi phục thông suốt, toàn bộ nội lực bành liệt thân thể, tinh lực dồi dào, so với thời kỳ toàn thịnh lúc trước cũng không kém hơn.

Hắn đây là luyện thành thần công? Chu Tử Thư không dám tin tưởng, nhưng sự thật hình như quả thật như thế, hai ngày nay hắn thậm chí còn thử ăn băng uống tuyết, quả nhiên băng tuyết vào bụng, cảm giác đói khát liền không còn sót lại chút nào.

Lại nói tới Ôn Khách Hành, đầu tóc đen chuyển trắng, hai ngày nay vẫn hôn mê bất tỉnh, khí tức yếu ớt nhưng vẫn còn tồn tại.

Chu Tử Thư dần dần tỉnh táo lại, định thời gian cách một lát liền dò mạch đập và nhịp tim của y, qua một ngày lại mạnh hơn một ngày, một tấc kinh lạc bị đứt dường như từ từ tổ chức lại rồi khép lại chính cơ thể của mình.

Lật âm dương sách xem có ghi lại giải pháp này hay không, lật qua toàn bộ sách cũng chỉ tìm được một dòng chữ nhỏ có liên quan gần gũi.

Thế hữu thần công lục hợp, lấy phá rồi sau lập, trọng tạo kinh mạch tận đoạn giả, nhưng đến nay vẫn chưa từng có ca bệnh, vẫn chưa biết được càng pháp.

Không có giải pháp, Chu Tử Thư chỉ có thể khí định thần nhàn, tự mình tìm kiếm phương pháp.

Lục hợp thần công bá đạo khốc liệt, Chu Tử Thư không dám trực tiếp truyền nội lực cho Ôn Khách Hành vì sợ phản tác dụng, chỉ có thể cẩn thận chậm rãi truyền qua chân khí giống như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy xuôi về phía y, bảo vệ kinh mạch, tái tạo và ôn dưỡng dịu dàng cơ thể của y.

Hai ngày nay Chu Tử Thư tự mình ăn băng uống tuyết trong Võ Khố, cho Ôn Khách Hành ngậm thì nước hóa băng, lại lấy miệng mình chậm rãi độ cho y.

Ôn Khách Hành uống nước đá xong thì mạch tượng càng thêm vững vàng, trái tim của Chu Tử Thư cũng buông xuống hơn phân nửa. Hắn không muốn đi sâu tìm hiểu việc tại sao Ôn Khách Hành lại tự chủ trương gạt hắn lấy thân hóa lô đỉnh nữa, hiện tại hắn chỉ muốn có thể mỗi ngày gắt gao ôm y vào lòng, cầu khẩn người đang ngủ mê man trong ngực có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Ba ngày đào không ngừng nghỉ, vật chôn trong biển tuyết đã nổi lên mặt ngoài, nhiều người khắp nơi đều mặc quần áo của Độc Hạt và Thiên Song, mà mỗi lần đào ra một bộ, trái tim của Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê đều run rẩy vài phần.

Thi thể của chủ nhân Độc Hạt đỉnh đỉnh đại danh và Ngũ Hồ Minh minh chủ Triệu Kính cũng được phát hiện trong tuyết rơi dày, thi thể đã đông cứng khó phân biệt nhưng vẫn có thể nhìn ra được, cho đến lúc chết, thiếu niên Nam Cương kia cũng muốn đem người thủ hộ của hắn bảo vệ dưới hai tay.

Ô Khê cảm thán Nam Cương đồng hương của hắn cũng được xưng là chí tình chí tính, liền phân phó võ sĩ tìm một chỗ đất đai tốt đem hai người này đi an táng.

Ba ngày trôi qua, gần trăm võ sĩ cùng hai người họ chỉ ăn lương khô sung đói, dần dần cũng trở nên thể lực không chống đỡ nổi.

Chỉ có một người, ăn uống không ngừng, chi sứ bình an, tự mình ngồi hưởng thụ thành tựu, còn không quên thỉnh thoảng chỉ điểm giang sơn.

Bình An khổ không thể tả, mặt mày ủ rũ, có lẽ ngay từ đầu hắn cầm ghế cho ông ta đã là sai rồi...

"Chủ tử, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, khẩu phần lương thực của gần trăm người mà chúng ta mang đến, mắt thấy đều muốn cho Diệp tiền bối một mình ăn hết rồi đi... Ta vốn tưởng rằng hôm qua ông ta bị thịt bò làm rụng răng cửa sẽ thu liễm... Không nghĩ tới hôm nay ông ta bảo ta nấu cháo gấm. Tất cả đã được nấu trong nồi thứ ba ... Cái này..."

"Diệp tiền bối là người duy nhất thấu hiểu lục hợp tâm pháp, hiện tại còn không biết Tử Thư và Ôn công tử có luyện thành thần công hay không, chuyến đi này không có ông ta là không thể, ông ta muốn cái gì liền cho ông ta cái đó, cùng lắm thì lấy khẩu phần lương thực của mỗi người lại chia thêm một chút..."

Cảnh Bắc Uyên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể theo lão ông này...

"A, tiểu tử kia lại đây mau."

Bình An nghe vậy thì cả người run lên, cười khổ nói: "Tới đây, vị kia lại lên tiếng, chủ tử, ta phải đi hầu hạ..."

Diệp lão ông lúc này vừa mới rụng một cái răng cửa, nói chuyện còn có chút rò rỉ, có điều là điều đó cũng không ảnh hưởng đến cơm nước của ông ta, chỉ thấy ông ta có hơi chút thất vọng nhìn đáy nồi đã trống rỗng, lại giơ tay lên phân phó nói.

"Đi, tìm người lại đi câu cá cho ta."

Bình An trợn tròn hai mắt.

"Diệp tiền bối, ngài còn chưa ăn đủ cái kia sao. Hơn nữa, nơi băng thiên tuyết địa này, ngài bảo ta đi đâu câu cá cho ngài cơ chứ..."

Diệp Bạch Y giơ tay gõ đầu hắn.

"Này! Đồ ngốc! Lúc chúng ta đến không phải có đi ngang qua một mảnh sông băng sao, ngươi đục một lỗ thủng trên mặt băng kia, bên trong không phải liền có cá rồi sao! Kiến thức như này mà còn để ta dạy?"

Hồi tưởng lại chủ tử từng nói cứ theo phân phó của ông ta, Bình An quả thực dở khóc dở cười.

"Được, Diệp tiền bối, ta sẽ gọi người câu cho ngài!"

Bình An vừa dứt lời, bên kia liền nghe thấy tiếng của vài tên võ sĩ hưng phấn cất to.

"Đào thông rồi chủ tử! Chúng ta đã đào thông rồi!"

Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê cùng tất cả các võ sĩ còn đang đào ở nơi khác nghe vậy đều nhanh như chớp chạy tới, kể cả Bình An cũng càng hưng phấn quay đầu bỏ chạy.

Chỉ để lại một mình Diệp lão ông không cao hứng bĩu môi nhìn chằm chằm bóng dáng của đám người bên kia, bắt đầu khởi động nói: "Các ngươi tốt xấu gì cũng đừng trì hoãn câu cá cho ta đấy."

Tuyết đọng đào thông, thông qua là cửa lớn của Võ Khố còn chưa đóng lại, lưu ly giáp còn khảm trên cửa, chẳng qua bọn họ không nghĩ tới chìa khóa lại là trâm ngọc cài trên đầu của Chu Tử Thư.

Bên trong cửa cũng là một mảnh băng thiên tuyết địa, Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê cẩn thận dẫn vài tên lính tùy thân cầm đèn đi về phía trước, đi qua hành lang thật dài dĩ nhiên còn có một đại môn.

Sợ vọng động sẽ kích hoạt cơ quan, Ô Khê ngăn cản ý tưởng của Cảnh Bắc Uyên muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà là dùng nội công truyền âm thanh ở ngoài cửa, để âm thanh trôi đi càng xa càng tốt.

"Tử Thư ——! Ôn công tử ——! Các người có trong đó không?"

Chu Tử Thư còn gắt gao ôm chặt Ôn Khách Hành, vùi mặt trên vai y, nghe thấy vậy liền mãnh liệt ngẩng đầu, cơ hồ cho rằng mình sinh ra ảo giác nghe được có tiếng người gọi mình. Lại cẩn thận nghe lần nữa, quả nhiên là thanh âm của Ô Khê, Chu Tử Thư kích động run rẩy.

"Lão Ôn, thật tốt quá, là Bắc Uyên và Ô Khê đến cứu chúng ta!" Nói xong, hắn hôn lên hai má có chút lạnh lẽo của Ôn Khách Hành, sau đó mới dùng nội lực truyền âm.

"Chúng ta đang ở trong này——"

"Thật tốt quá! Chu trang chủ và Ôn công tử còn sống!" Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê hưng phấn liếc nhau, giờ phút này không còn quan tâm gì nữa, vội vàng đẩy cánh cửa ra.

Mật thất trong Võ Khố hỗn loạn, phương vị quanh co, nhưng bên trong ngoại trừ sách chính là nông cụ, không giống với tưởng tượng Võ Khố có chứa bảo vật được cất giấu của mỗi người bọn họ.

Ô Khê dựa vào thanh âm của Chu Tử Thư mà một đường tìm tới, cuối cùng tìm được hắn trong một mật thất chất đầy túi lương thực bị hỏng.

"Tử Thư!" Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê chạy như bay về phía trước, những người còn lại đi dò xét mật thất khác.

"Bắc Uyên! Ô Khê! Các ngươi mau đến xem lão Ôn!" Chu Tử Thư trước tiên nhìn thấy bọn họ, cả người liền giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Không kịp nói cái gì khác, Chu Tử Thư nắm lấy tay của Ô Khê, bảo hắn kiểm tra xem Ôn Khách Hành còn đang hôn mê trong ngực mình.

Bọn họ còn chưa kịp kinh ngạc trước đầu đầy tóc bạc của Ôn Khách Hành thì Ô Khê liền vội vàng đặt gậy sang một bên, nhíu mày nắm lấy cánh tay của Ôn Khách Hành chẩn đoán bắt mạch.

Thủ hạ dò xét một lát, Ô Khê kinh hãi nói một tiếng kỳ quái, lại đổi sang chẩn đoán cánh tay khác của Ôn Khách Hành.

"Ô Khê thấy sao? Lão Ôn thế nào rồi?" Chu Tử Thư thấy hắn nửa ngày cũng không nói lời nào, gấp đến độ biểu tình trên mặt đều vặn tới vặn lui.

Ô Khê thu hồi cánh tay bình tĩnh nói: "Kinh mạch toàn thân của Ôn công tử dường như đứt đoạn, nhưng trong thân thể đã có dấu vết chậm rãi khép lại. Giống như... Kinh mạch đứt đoạn lại còn có thể tự mình tiếp nhận, quả thực chưa từng nghe thấy! Vì sao Ôn công tử lại như vậy, Chu trang chủ, các ngươi luyện thành lục hợp thần công sao?"

Chu Tử Thư nghe vậy thì rũ mắt xuống, đau lòng vạn phần nhìn Ôn Khách Hành trong ngực, vuốt ve mái tóc mai bạc của y, cười khổ nói.

"Ta tựa hồ là luyện thành, hai người chúng ta cùng tu luyện thần công này, luyện đến hậu kỳ, ý thức của ta đã hỗn độn, ngũ giác mất hết, chờ ta tỉnh lại lão Ôn đã như thế này... Hẳn là vì ta nên y mới..." Chu Tử Thư nói một câu, lại giống như cắt ra vết thương trong lòng, không đành lòng nói tiếp.

"Đúng rồi! Diệp tiền bối! Tử Thư! Chúng ta cũng mang Diệp tiền bối đến, ông ta nhất định biết rõ đây là xảy ra chuyện gì."

Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào Cảnh Bắc Uyên không loạn, chỉ thấy hắn nói xong, Ô Khê đột nhiên như một trận gió thổi ra khỏi mật thất, lúc trở về trong cánh tay đã kéo theo một lão ông run rẩy đi vào.

"Nói rồi, ngươi đi chậm lại! Không biết chân người già không tốt sao? Ta còn chưa thích ứng được, ngươi lại đem ta lôi xềnh xệch như này! Đi chậm lại!"

Lão ông kia một đường hùng hùng hổ hổ, Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn ông ta chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng đều quen mắt.

"Ô Khê, vị lão giả này là ai? Vì sao ngươi đem ông ta..."

"Đồ đệ ngốc chết của Tần Hoài Chương! Ngươi đã thần công đại thành nhưng sao chỉ có thêm khí lực mà không phát triển đầu óc! Đúng là xứng với tên ngu xuẩn kia."

Cảm giác bị quở trách quen thuộc này... Chu Tử Thư không dám tin mở to hai mắt, lão ông này cư nhiên là Diệp Bạch Y sao?

"Diệp tiền bối, hiện tại không có thời gian trêu ghẹo, người mau đến xem Ôn công tử đi."

Cảnh Bắc Uyên nói xong vội vàng đứng dậy nhường vị trí bên cạnh Ôn Khách Hành cho Diệp Bạch Y, chỉ thấy ông ta không nhanh không chậm vẫy tay áo ngồi xuống, nâng bàn tay đầy nếp nhăn lên nối lên mạch của Ôn Khách Hành.

Qua một lát sau Diệp Bạch Y thu tay lại, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng không che dấu được.

Mà Chu Tử Thư khẩn trương nín thở, đại khí cũng không dám thở một chút.

"Quả thật đúng như ta dự liệu, đồ đệ của Tần Hoài Chương, ngươi không cần lo lắng, hắn hẳn là trong chốc lát sẽ tỉnh, chúc mừng các ngươi luyện thành lục hợp thần công."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chu-ôn#stv