20. Hai lão thần tiên tuyết sơn hưởng ứng chính sách sinh 2 con của TQST

Beta: _theblacksugar_
____

Chớp mắt lại đến năm mới náo nhiệt nhất trong năm, Tứ Quý sơn trang cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị đầy đủ cho năm mới.

Năm mới trước kia đều là đêm giao thừa thủ niên, mùng một năm mới Tứ Quý sơn trang được xây dựng lại liền định ra quy củ mới. Mỗi dịp năm mới vào ngày 29 tháng chạp đêm giao thừa đều được nghỉ ngơi.

Ngày 29 tháng Chạp, từ trên xuống dưới Tứ Quý sơn trang sẽ ăn cơm tất niên trước một ngày, sau đó đến đêm giao thừa trưởng bối trong sơn trang sẽ đi tuyết sơn bái phỏng lão thần tiên trên núi, lão thần tiên không ăn đồ ăn nhân gian, nhưng hàng năm từ mùng một đến đầu năm cũng sẽ cùng nhau xuống núi ở vài ngày, lại lấy ra một ít tiền mừng tuổi cho các tiểu bối trong Tứ Quý sơn trang.

Các tiểu đệ tử mới tới của thế hệ này chỉ nghe sư phụ kể qua chuyện xưa, chỉ nói là trên núi tuyết bên cạnh sơn trang có thần tiên, nhưng vẫn chưa từng gặp qua, ai nấy cũng đều hưng phấn ngóng trông.

Muốn nói thần tiên đã tọa trấn trong sơn trang của bọn họ là một vị lão thần tiên họ Diệp, các tiểu bối đều gọi ông ta là Diệp tổ tông. Theo Diệp tổ tông tự mình nói, hắn ít nhất cũng gần một trăm hai mươi tuổi, cho dù hai người trên núi xuống cũng phải xưng hô với ông ta một tiếng tổ tông.
Các tiểu bối không quá tin tưởng, dù sao trước kia gặp qua lão nhân chừng tám mươi tuổi đều sẽ đi không nổi, nhưng thế nào Diệp tổ tông này đã một trăm hai mươi tuổi mà vẫn còn phơi phới, mỗi ngày còn cướp cơm với đám tiểu hài tử bọn họ. Trẻ con cũng không dễ lừa gạt như vậy!

Diệp tổ tông đúng là một vị lão giả tóc bạc trắng, bình thường ngoại trừ thích nhất việc ăn chính là chải chuốt lông mày vừa trắng vừa dài của ông ta. Còn có tính tình âm dương quái khí, vào thời điểm trang chủ giáo đồ đệ sẽ chỉ điểm giang sơn.

Có điều Diệp tổ tông cũng có một sở thích tương đối đứng đắn, chính là thích thời điểm năm mới nhìn mọi người cùng nhau làm sủi cảo cho ông ta ăn.

Nói đến Tứ Quý sơn trang hiện giờ, bổn đại trang chủ Trương Thành Lĩnh cùng mười chín sư đệ, đệ tử bên cạnh Ngũ Hồ Minh là Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên hai người, một đệ tử ngoại biên Nam Cương Chu Nhược Huy, hơn nữa còn có vợ con của Diệp tổ tông và đệ tử đời này cùng đồ nhi của mình, tính toán tổng cộng có hơn 120 người. Tứ Quý sơn trang từng điêu linh, đến thế hệ này, rốt cục lại được coi là nhân đinh hưng thịnh.

Cho nên mỗi năm đều là một núi bánh bao tết siêu to khổng lồ, một trăm người, khẩu vị của mỗi người lại khác nhau, ít nhất phải chuẩn bị bốn năm loại nhân, hơn nữa Diệp Bạch Y một mình lại ăn được phần cơm của mười người, trừ lúc đi làm bữa cơm tất niên phải tiêu phí trong lúc đó, chỉ cần gói sủi cảo là có thể gói suốt hai ngày.

Bữa cơm tất niên liền giao cho nữ quyến của Tứ Quý sơn trang, mà nhiệm vụ làm sủi cảo lại là xuất động toàn bộ, mỗi khi đến lúc này, bột mì đều giống như biết bay khắp nơi, có thể so với một hồi đại chiến.

Bọn nhỏ vui vẻ thưởng thức tác phẩm của mình, cho nên một đám đệ tử nhỏ sẽ đều tranh thủ đến nhào bột, bóp ra đủ loại hình dạng, mặc kệ cuối cùng gói có bao nhiêu xấu xí thì tất cả cũng đều không lãng phí, đều bị nấu vào nồi, chỉ có điều ai gói quá kém không cho nhân thì tự chịu trách nhiệm tự mình ăn sạch là được.

Trương Thành Lĩnh và Chu Nhược Huy ngồi cùng Diệp Bạch Y ở bàn chính gói bánh bao nhân thịt lợn.
Bánh bao của Trương Thành Lĩnh gói chỉ có thể nói là tạm nhìn được, nếu hạ miệng Diệp Bạch Y thật đúng là có chút ghét bỏ, nhưng của Chu Nhược Huy gói thì vỏ mỏng còn nhân to, mỗi cái đều đầy đặn giống như nguyên bảo.

Diệp Bạch Y hài lòng gật đầu, thầm nghĩ không hổ là cái túi da ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn, mỗi nếp gấp sủi cảo đều hợp lại vào lòng của ông ta.
Chu Nhược Huy vừa gói vừa bất đắc dĩ bĩu môi. Mấy năm nay mỗi lần trở về đều phải gói sủi cảo hơn trăm tám mươi lần, Diệp Bạch Y còn lần lượt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, làm sủi cảo sắp trở thành tuyệt hoạt sở trường của mình, điều này có thể không thuần thục được sao?

Bởi vì từ nhỏ thân thể của Chu Nhược Huy đã không tốt nên ngày thường ở Nam Cương mỗi ngày đều phải chăm chỉ học y khắc khổ luyện võ, nhanh chóng cường tập thể hình, mà khi về đến Tứ Quý sơn trang, thứ nhất Diệp Bạch Y nói muốn giảm bớt tiêu cực cho hài tử, luyện công cái gì đó mỗi ngày hoàn thành cơ bản là được rồi, thứ hai ông ta cảm thấy muốn trở thành một đại hiệp chỉ luyện võ học y là không đủ, phải biết học cách tự nấu ăn, nếu không lang bạt giang hồ gặp phải điều kiện gian khổ, ngay cả chết đói thế nào cũng không biết.

Chu Nhược Huy tin vào năng lực của mình. Lúc này mỗi ngày ngoại trừ luyện công học y còn phải học thêm trù nghệ, lại càng mệt mỏi...

Chu Nhược Huy biết mình trời sinh sắc môi trắng bệch, cho nên khi còn bé ở Nam Cương vừa gặp phải chuyện không vừa lòng hoặc luyện công mệt mỏi liền trực tiếp ngã xuống giả ngất xỉu, chỉ cần sư phụ hắn là Nam Cương Đại Vu không có ở đây, chiêu này đối với những người khác tỷ lệ thành công quả thực trăm phần trăm.

Bắc Uyên bá bá cái gì cũng chiều hắn, hắn nói cái gì cũng bênh hết mực, có đôi khi vì bảo vệ hắn thậm chí còn có thể "cãi nhau" cùng sư phụ.

Lớn lên Chu Nhược Huy mới biết được, cái gì là cãi nhau, đơn giản cũng giống như phụ thân và cha, đều là chiêu thức tán tỉnh của người lớn mà thôi...

Sau đó ở Tứ Quý sơn trang cũng dùng qua chiêu này vài lần đều bị Diệp lão ông liếc mắt một cái nhìn thấu, còn ghé vào bên tai nói cho hắn biết một chiêu không thể dùng được nhiều lần.

Rèm cửa bày đầy sủi cảo đặt cả một bàn, Chu Nhược Huy gấp xong nếp gấp cuối cùng của lớp da trong tay, vội vàng chụp vỗ bột mì trên tay mình, liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Bạch Y mang vẻ mặt chờ mong sủi cảo mà nói.

"Diệp lão gia, thịt lợn bắp cải đều gói ba trăm cái, hẳn đã đủ cho ngài ăn rồi, nếu đủ rồi ta liền nhanh chóng gói băng bì nhi liên dung, chờ hấp chúng xong, ngày ba mươi cũng đưa qua cho phụ thân ta."

"Mới có ba trăm thôi? Chẳng phải muốn ta ăn bữa này không có bữa sau sao?"

Diệp Bạch Y nghe xong nhíu mày, lúc mất hứng tay sẽ lật râu lên trên.

"Ngươi sốt ruột bao bánh cho Tần Hoài Chương đồ đệ và tiểu ngu xuẩn kia làm gì? Hai người bọn họ lại không vội ăn."

Trương Thành Lĩnh nghe giọng điệu của ông ta không tốt, thật là không biết trong sơn trang này còn có ai dám chọc giận tổ tông này.

"Diệp tiền bối, sao lại tức giận như vậy, nếu lúc đón năm mới còn tức giận, một năm nay đều phải tức giận theo."

Già trẻ lớn bé, hàng ngày Trương Thành Lĩnh dỗ dành các tiểu bối đều đã đúc kết ra kinh nghiệm và thói quen, biết thời điểm này nên nói lời dễ nghe một chút.

Chỉ thấy Diệp Bạch Y trợn trắng nhìn hai người bọn họ một cái, từ trong mũi hừ ra một tiếng.

"Đừng nói nữa, hai ngày trước không phải ta rất nhàm chán sao, liền lên tuyết sơn một chuyến, vốn định nhìn hai tên tiểu tử thúi kia suốt ngày ở tuyết sơn làm cái gì, không nghĩ tới hai người này chẳng những không đến nghênh đón ta, ta dạo một vòng trên núi lẫn trong kho Võ Khố nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy. Không thấy người đúng không, được rồi, sủi cảo cũng không có phần của hai người bọn họ!"

Trương Thành Lĩnh nhịn không dám cười, cũng không trách Diệp tiền bối tức giận thành như vậy, dù sao người già rồi, lên núi tuyết một chuyến lại xuống đúng thật là không dễ dàng.
Không chạy một chuyến cũng sẽ không ở đây thù địch phải không?

Trương Thành Lĩnh ở bên này nhịn rất vất vả, không ngờ Chu Nhược Huy kia một chút mặt mũi cũng không cho, ngay tại chỗ liền cười khanh khách ra tiếng.

Nhìn hắn cười như đang hả hê khi thấy người gặp họa, Diệp Bạch Y mặt mũi có chút không nhịn được vội vàng trách cứ nói: "Tiểu tiểu ngu xuẩn cười cái gì đó, cũng đừng học hai người cha của ngươi làm phiền người khác."

Chu Nhược Huy nghe xong nụ cười dần dần thu lại, nhưng nhìn thấy bộ dáng ăn quắp của Diệp lão vẫn hơi thoáng thoáng sảng khoái, liền nhịn không được trêu ghẹo nói.

"Ngài thật oan uổng phụ thân và cha ta, hai người bọn họ mỗi ngày đều rất bận rộn, đừng nói ngài, lần trước ta và Thành Lĩnh sư huynh đi tặng đồ cũng là ngay cả bóng người đều không thấy."

Diệp Bạch Y càng nghe càng mất hứng.

"Hừ, ngươi là một tiểu tử thối tuổi còn trẻ, thật sự có nói dối cũng không biết đánh chữ. Có thể làm được cái gì trên núi tuyết cơ chứ, ngoại trừ băng tuyết thì rắm cũng không có! Ta đã ở tuyết sơn gần trăm năm, ta còn có thể không biết sao?"

Diệp Bạch Y nói như vậy không sai, cũng là bởi vì những năm tháng đó ông ta ở trên núi tuyết nhàn rỗi đến phát hoảng, hiện giờ an độ mỗi ngày hưởng thụ các loại mỹ vị nhân gian, lúc này mới muốn đi tuyết sơn xem một chút.

Kỳ thật ông ta mới là người muốn hả hê khi thấy người gặp họa nhất, vì thế còn cố ý mang theo thịt kho tàu cùng một bình rượu có thể khiến cả người ấm áp. Chỉ muốn dùng sức tham vọng trước mặt hai người kia!

Kết quả người không thấy đâu, chính hắn không đợi phong cảnh như tranh vẽ của Tứ Quý sơn trang mà chạy tới nơi băng thiên tuyết địa này tự mình uống rượu ăn thịt, ít nhiều có vẻ hơi bệnh nặng. Rượu và thức ăn vẫn còn nguyên vẹn được Diệp lão đầu muốn bốc mùi thối mang về, ngẫm lại không thể tức giận sao?

Chu Nhược Huy nghe vậy cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Diệp Bạch Y đều mang theo chút đồng tình.

"Ai, Diệp lão gia, đây là điều người không hiểu đi, hai ngày trước cha ta nhặt được hai con tuyết lang ấu bồi ở hậu sơn, phụ thân ta cùng cha còn huấn luyện hai con tuyết lang này kéo xe trượt tuyết kia kìa."

Diệp Bạch Y: ???

Thành Lĩnh lại đúng lúc bổ đao.

"Đúng vậy Diệp tiền bối, một ngày của sư phụ và sư thúc thật sự rất bận rộn, dạo trước còn vẽ một mảnh đất trên đầu núi, mài băng bắt đầu làm sân trượt băng, dự định năm sau sẽ để ta mang theo đồ đệ đi trượt băng."

Diệp Bạch Y: ...

"Còn có a Diệp lão gia, phụ thân và cha còn tính toán mắc một con dây lượn có thể trực tiếp đi từ tuyết sơn tới sơn trang, nói như vậy chẳng những có thể thưởng thức phong cảnh, lúc lười xuống núi thì ngay cả khinh công cũng có thể tiết kiệm được."

"Còn có..."

"Được rồi!" Diệp Bạch Y gầm lên giận dữ, cắt đứt lời nói tranh giành của hai người bọn họ. Các tiểu đệ tử nghe thấy thì cả kinh nhao nhao quay đầu lại nhìn về phía bàn chính, Diệp Bạch Y mới phát giác tâm tình của mình lại nhất thời không căng thẳng, vội vàng ý bảo các tiểu bối tiếp tục bao sủi cảo của bọn họ, nhưng không thể bị đùa giỡn một lần nữa...

"Hoa tuyết có chưa?"

Nghĩ đến đây Chu Nhược Huy lại có cảm giác tràn đầy tự hào.

"Đương nhiên rồi, phụ thân ta còn nói nếu không phải điều kiện trên tuyết sơn thật sự không cho phép, người đều tính toán trồng gạo nước trong tuyết rồi."

Diệp Bạch Y lần nữa nghẹn lại: "A, điều kiện kia chính là thật... không cho phép, còn trì hoãn hắn phát huy..."

Nói xong Diệp Bạch Y chống khuỷu tay lên bàn, đỡ mặt nặng nề thở dài.

"Ai, hai người có bạn đúng là tốt. Tuyết sơn rách nát kia đều có thể đợi ra hoa..."

Trương Thành Lĩnh và Chu Nhược Huy hai mặt nhìn nhau.

"Diệp tiền bối, trong phòng này, thật chua..."
____

Mùng một Tết, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành theo đoàn người Trương Thành Lĩnh lên núi chúc tết cùng xuống núi ăn đêm giao thừa.

Cửa Tứ Quý sơn trang đã sớm chật ních các tiểu bối còn chưa từng thấy qua lão thần tiên tuyết sơn. Người đã gặp qua cũng đều chờ mong có thể gặp lại phong thái thiên nhân của hai vị tiên nhân.

Tết đến vui vẻ, hai người đều mặc hoa phục thổ cẩm mà Trương Thành Lĩnh vừa đưa tới hôm qua, mái tóc trắng như tuyết của Ôn Khách Hành được buộc một dải dây màu đỏ. Tư thế tiên nhân của hai người vừa lộ diện, liền nghe thấy các tiểu bối xếp hàng ở cửa chào đón. Tiếng thán phục liên tiếp vang lên, ai nấy đều nhìn đến choáng váng.

Vốn tưởng rằng lão thần tiên tuyết sơn cũng là lão đầu râu bạc giống Diệp tổ tông, không nghĩ tới thần tiên thật sự là thần tiên. Chu Tử Thư thần thanh cốt tú, phong thần tuấn lãng, mà Ôn Khách Hành tuy giống Diệp Bạch Y cũng là đầu đầy tóc bạc, nhưng lại làm cho y càng thêm da như ngưng mỡ, đẹp như quan ngọc.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư tự tay tiếp nhận hai bó hồng mai do Trương Niệm Tương và Đặng Nhiễm Ninh đưa tới, hai người nhìn nhau cười, trìu mến chạm vào đỉnh đầu tóc xù của hai đứa trẻ.

Ôn Khách Hành phất phất ống tay áo, hào phóng giơ tay về phía Chu Tử Thư.

"A Nhứ, hồng bao."

Chu Tử Thư cười cưng chiều, yên lặng cúi đầu lấy ra từ trong tay áo mấy chục hồng bao.

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, mỗi người đều có."

Hai người phái phát hồng bao xong lại bị mọi người vây quanh đi tới trước sảnh, Diệp Bạch Y đang xắn râu trắng của ông ta hướng chủ vị ngồi xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cái khác không nói, đứng trước mặt đám tiểu bối này, một thân phạm vi của trưởng bối nhất định phải được bưng lên.

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư cười liếc nhau, làm sao không biết chút tâm tư nhỏ của Diệp Bạch Y, cái Tết này tự nhiên là phải dỗ dành ông ta cao hứng mới tốt.

"Vãn bối Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành chúc Tết Diệp tiền bối!"

Hai người khom người hành lễ với Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y vội vàng giương mắt nhìn phản ứng của đám tiểu bối trong đại sảnh, quả nhiên đều đang thảo luận Diệp tổ tông không có gạt người, cho dù là thần tiên trên tuyết sơn thì ở trước mặt ông ta cũng phải tự xưng là vãn bối.

"Được rồi, đứng lên đi!"

Diệp Bạch Y hài lòng gật gật đầu, lông mày nhướng lên, vẻ mặt đắc ý không thể giấu được.

"Lão quái vật! Đã chúc năm mới rồi! Cho hồng bao đi!"

Ôn Khách Hành cũng không khách khí đứng dậy giơ tay lên đòi lại Diệp Bạch Y. Chu Tử Thư vội vàng túm lấy y, Ôn Khách Hành vốn chỉ muốn đùa giỡn chọc ghẹo lão đầu này, hai người cũng không chờ mong cái gì, lại không ngờ Diệp Bạch Y nghe vậy sờ sờ túi tay áo, thật sự móc ra hai cái hồng bao lớn.

"Cho! Đừng nói ta làm trưởng bối không hiểu quy củ nhân gian!" Diệp Bạch Y cười như không cười, vẻ mặt ngạo kiều như không có.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư hai mặt nhìn nhau nhận lấy hồng bao, Ôn Khách Hành mở hồng bao ra nhìn thoáng qua, lập tức phốc xuy cười một tiếng.

"Ai nha, lão quái vật này, lượng vàng so với túi của A Nhứ nhà ta còn ít hơn."

"Chuẩn bị cho ngươi một phong hồng bao là tốt rồi, ngươi còn chọn cái này chọn cái kia! Không lấy thì trả đây."

"Muốn chứ! Tại sao không!" Ôn Khách Hành sợ tới mức vội vàng nhét hồng bao vào trong ngực, sợ lại bị ông ta cướp trở về.

Diệp Bạch Y trừng mắt, còn chưa kịp đấu võ mồm với tiểu ngu xuẩn thì đã bị Chu Nhược Huy từng bước từng bước xông tới, túm lấy ống tay áo ôm chặt đùi.

"Muốn~"

Vừa thấy Chu Nhược Huy mở đầu, đám tiểu bối của Tứ Quý sơn trang đồng loạt xông lên toàn bộ, túm áo nắm quần kéo râu ria, Chu Nhược Huy còn nhân cơ hội ôm Niệm Tương lên trực tiếp cưỡi lên cổ Diệp lão ông, chặn người lại cho nước chảy không thông.

"Diệp tổ tông, chúng ta cũng chúc mừng năm mới! Chúng ta cũng muốn hồng bao! Chúng ta cũng muốn."
Diệp Bạch Y bị đám tiểu oa nhi này mài đến mất bình tĩnh, kỳ quái mình rõ ràng là tự chuốc lấy khổ sở, lại vì sao... Cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận.

Vào buổi tối, đám tiểu oa nhi không chịu nổi đều đi ngủ, mà trong viện của Diệp Bạch Y vẫn náo nhiệt như trước, Chu Nhược Huy học nghệ từ Nam Cương trở về tự giác võ nghệ đại thành, liền muốn cùng sư huynh của Tứ Quý sơn trang luận bàn một phen.
Bê con mới sinh không sợ hổ, Chu Nhược Huy đi lên muốn khiêu chiến đám người Tất Tinh Minh và Trình Tử Thần của sơn trang.

Các sư huynh đệ thuộc thế hệ của Trương Thành Lĩnh đều nhìn Chu Nhược Huy lớn lên, cũng biết từ nhỏ thân thể của hắn không tốt, cho nên nghe hắn nói muốn khiêu chiến liền tự nhiên vui vẻ bồi tiểu sư đệ qua mấy chiêu, công lực cũng chỉ dùng hai ba tầng, sợ đả thương tiểu sư đệ.

Nhưng mấy chiêu đi xuống, mấy người đều giật mình phát hiện công lực của Chu Nhược Huy đã tiến bộ nhanh hơn trước, nội lực cũng tinh thâm hơn rất nhiều, liền bắt đầu nhận ra cần thật sự đối đãi với luận bàn lần này.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành vẫn ở bên cạnh quan sát mấy người luận võ, cũng không thể không cảm thán con cái của bọn họ đích thật là một người luyện võ tốt, trước kia tiến bộ quá chậm hẳn là do thân thể quá kém không theo kịp nội lực vận chuyển, hiện giờ tuổi cũng đã lớn hơn, thể chất thay đổi mạnh mẽ, công lực tự nhiên thuận thế mà nhiều. Hơn nữa cũng không khó để nhận ra, quả thật đúng như lời Ô Khê nói năm đó, hắn nguyện đem cả đời học tập khuynh đảo bao tương bổ trợ đứa trẻ này. Như thế xem ra việc Nhược Huy sẽ học được toàn bộ võ nghệ của Nam Cương Đại Vu chỉ còn trong tầm tay.

Tiếng khen ngợi của người xung quanh vang lên không dứt bên tai, Chu Nhược Huy mắt thường cũng có thể thấy được tự minh tự đắc, Chu Tử Thư đối với ý vong hình phái đầu dễ dàng đạt được của hắn có chút bất mãn bèn lắc đầu, vừa định tự mình ra tay đã bị Ôn Khách Hành ấn trở về.

"A Nhứ, tuổi trẻ khó tránh khỏi khinh cuồng, dù sao cũng nên cổ vũ đứa nhỏ, vẫn nên giao cho tiểu khả đi."
Ôn Khách Hành gấp quạt trước ngực, lay động tư thế bước chân lên, chỉ thấy y giơ tay nhẹ nhàng xua lui mọi người, chính mình đi tới trước mặt Chu Nhược Huy.

"Nào, Nhược Huy, cho cha xem qua vài chiêu, mấy năm trước ta vẫn luôn muốn cùng Đại Vu luận bàn nhưng vẫn chưa có cơ hội, hiện giờ vừa vặn để ta nhìn một chút sư phụ con đã dạy con cái gì."

Ôn Khách Hành nói xong, mắt hươu giương lên, lập tức dưới lòng bàn tay sinh phong, căn bản không cho Chu Nhược Huy cơ hội chuẩn bị liền đánh tới.

Tất cả mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi, thử hỏi cả thiên hạ này còn có ai có thể đánh bại được lục hợp thần công thiên nhân hợp nhất. Ôn Khách Hành thế nhưng cứ như vậy trực tiếp gọi con mình, quả thật là hổ phụ vô khuyển tử.

Thấy cha mình cư nhiên vừa dứt lời, ngay cả cơ hội cho hắn chuẩn bị cũng không có liền lập tức xuống tay xuất chiêu, Chu Nhược Huy cả kinh. Cũng may cậu phản ứng kịp thời, trong nháy mắt tránh thoát chưởng phong, cả người cũng càng thêm hưng phấn.

"Phụ thân, sư phụ đã từng nói qua không tới vạn bất đắc dĩ không được giao thủ với người, Nhược Huy ngược lại không cho là vậy, chân chính cao tay cũng không phải là không ngừng luận bàn sao."

Trong lòng Ôn Khách Hành hiểu rõ, ra tay liền muốn Nhược Huy hơi chịu chút thiệt thòi, còn không đến mức nội tâm chịu thất bại.

Chu Nhược Huy biết với trình độ võ học của cha mình bây giờ, mình vô luận thế nào cũng không thể đả thương được một chút, dứt khoát triển khai thân thủ, dốc hết toàn lực để phụ thân hiểu rõ cậu vì học tập thành công mà có bao nhiêu cố gắng.
Cảm nhận được sự nghiêm túc và tận lực của nhi tử, trong lòng Ôn Khách Hành cũng cảm thấy an ủi, vừa định tái xuất một chưởng tập kích lại mãnh liệt cảm nhận một trận đau đớn đột ngột thoáng qua nơi bụng dưới.

Ôn Khách Hành bị đau bụng quá mức đột ngột này làm cho cả người bối rối, hơi mất một chút công phu, lại bị Chu Nhược Huy không kịp thu chiêu đánh một chưởng lên vai, liên tiếp lui về phía sau vài bước.

"Lão Ôn!"

"Cha!"

Mọi người chung quanh đều cả kinh, Chu Tử Thư vội vàng xông về phía trước ổn định thân hình của Ôn Khách Hành, đồng thời lo lắng lại càng ngạc nhiên. Trong giang hồ này chỉ sợ không ai có thể đánh bại được hai người bọn họ, Ôn Khách Hành làm sao có thể đột nhiên bị tiểu tử Nhược Huy này làm bị thương??

Nếu là vì cổ vũ chí khí của cậu, đây cũng không phải là thả nước quá khoa trương một chút đi...

Ôn Khách Hành đứng vững, cảm giác cỗ đau đớn kia đã biến mất nhưng bụng vẫn còn hơi đau nhức, chỗ đan điền cũng có chút ẩn đau, trong lòng liền mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

"Cha, người làm sao vậy, để ta giúp người xem một chút đi."

Chu Nhược Huy thành công bức lui Ôn Khách Hành vài bước, rõ ràng là cậu thắng nhưng một chút cũng không cao hứng nổi. Chu Nhược Huy cũng rất kinh hãi bộ dáng quái dị của cha cậu, những thứ khác không thèm để ý liền vội vàng muốn đi sờ mạch của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành mỉm cười mở quạt chặn tay của Chu Nhược Huy muốn đến thăm dò, không nhanh không chậm nói.

"Ai nha, khẩn trương như vậy làm gì. Năm nay ta sống quá mức an nhàn không cần vận động, đột nhiên động một chút nên hụt khí mà thôi, hài tử ngốc, con cũng không nghĩ trên đời này còn người có thể đả thương được ta sao? Ngay cả phụ thân con ta cũng đánh nhau hàng ngày được."

Quạt của Ôn Khách Hành nhanh chóng lắc lư, người khác nhìn không ra nhưng Chu Tử Thư lại biết rõ, đây luôn luôn là dấu hiệu của sự hoảng loạn hoặc cố gắng che giấu một cái gì đó.

"Thật sao cha? Nhưng ta giúp người xem một chút chẳng phải tốt hơn sao, ta cũng yên tâm một chút." Chu Nhược Huy vẫn nhíu mày khẩn trương nói.

"Thật sự không cần. Con đã học được bao nhiêu y học lại chạy đến trước mặt cha con lớp môn làm búa lên. Cha con là hậu nhân của Thần Y Cốc, hơn nữa, ta một chút cũng không cảm thấy y thuật Trung Nguyên kém hơn so với Vu y Nam Cương." Trong lúc Ôn Khách Hành nói chuyện, quạt trong tay vẫn không ngừng lắc lư như trước, quạt đến không khí chung quanh đều trở nên lạnh hơn không ít.

"Ta cũng không nói y thuật của người so với sư phụ của ta kém, về sau ta nhất định sẽ học của hai người, người như thế nào đột nhiên liền ăn dấm vậy." Chu Nhược Huy bĩu môi, cậu chỉ là quan tâm phụ thân mà thôi, nên có chút ủy khuất nha.

"Được rồi được rồi, đấu tiếp nữa thì trời cũng sáng, đều trở về nghỉ ngơi đi." Chu Tử Thư vội vàng mở miệng kết thúc.

Diệp Bạch Y đứng dậy trước duỗi thắt lưng thật lớn, mỉm cười nhìn Ôn Khách Hành, ánh mắt muốn nói lại thôi, sau cũng xoay người trở về trước.

Các trưởng bối đều tan rã, vãn bối cũng tự mình trở về phòng, Trương Thành Lĩnh xách Chu Nhược Huy đi, lần thứ n+1 nói cho cậu biết tốt nhất là không nên trở thành một bóng đèn.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cũng trở về phòng, chẳng qua Ôn Khách Hành vừa trở về phòng liền đưa lưng về phía Chu Tử Thư, y đứng cau mày một hồi, một lời cũng không phát ra, cũng không biết đang suy tư cái gì.

"Lão Ôn rốt cuộc làm sao vậy? Cũng không thể thật sự là Nhược Huy đả thương ngươi đi, sao lại không nói lời nào?"

Ôn Khách Hành càng không nói gì, Chu Tử Thư lại càng khẩn trương sốt ruột, nhưng Ôn Khách Hành mấy lần há miệng luôn muốn nói rồi lại thôi, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, rối rắm nửa ngày mới thong thả nói.

"A Nhứ, ta cảm thấy... Không đúng lắm, nhưng lại không dám thăm dò... Tâm giác không có khả năng, nhưng lại... Nhưng lại..."

"Ai nha lão Ôn, ngươi gấp chết ta rồi."

Không đợi y nói thêm, Chu Tử Thư đã xuống tay trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay của y bắt mạch, kinh mạch phát giữa ngón tay như châu di chuyển, Chu Tử Thư thiếu chút nữa rớt cằm, lão Ôn đúng là đã mang thai hơn hai tháng!

"Lão Ôn! Ngươi... ngươi..."

Chu Tử Thư nhịn không được nâng cao giọng điệu, lại vào một khắc sau đó bị Ôn Khách Hành gắt gao che miệng lại.

"Nhỏ giọng một chút! Ngươi không muốn mặt mũi, nhưng ta vẫn muốn."
Đợi đến khi người nọ hoàn toàn bình phục, Ôn Khách Hành mới buông tay ra.

Chu Tử Thư hoàn hồn lại, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Đã hơn hai tháng rồi, lão Ôn... Ngươi không cảm thấy gì cả sao?"

Ánh mắt trợn trắng của Ôn Khách Hành quả thực muốn lật lên trời, lúc này hận không thể trực tiếp cho Chu Tử Thư một quyền.

"Ta cảm thấy cái gì! Chu Tử Thư! Cả hai chúng ta đều gần nửa trăm tuổi! Đều gần 50 tuổi rồi! Đồ tử đồ tôn đều là một đống lớn, lại có thêm một đứa con nhỏ hơn tôn tử? Ta thà nghĩ rằng ăn quá nhiều đầy hơi còn hơn là nghĩ như vậy. Làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được khía cạnh đó đi."
"..." Chu Tử Thư ngưng nghẹn không nói gì.

Trên thực tế, từ sau khi Chu Nhược Huy sinh ra, hai người bọn họ lại không nghĩ tới muốn có thêm một đứa con nữa, một là tình huống khi sinh Nhược Huy ra thật sự quá mức thảm thiết, sinh non không nói, còn thiếu chút nữa khiến Ôn Khách Hành đi luôn cả mạng, còn nữa, nhiều năm như vậy, hai người bọn họ vẫn luôn cố ý tránh một chút, dù sao tương lai cuộc sống lâu dài, cũng không biết khi nào mới đến cuối, nếu không tránh một chút, chẳng phải là muốn có một đám hài tử chiếm lĩnh trên núi... Thật sự là ngẫm lại đều muốn gặp ác mộng...

Rõ ràng những năm gần đây vẫn không có vấn đề gì, rốt cuộc bây giờ lại xảy ra vấn đề...

Hai người đang phát sầu, đoán chừng ngày tháng, suy tính thời gian trở về...

Hai người đồng thời linh quang chợt lóe, hai mặt nhìn nhau.

Đó là ngày mười sáu tháng trước...

Sáng hôm đó hai người vốn tưởng rằng sẽ không có ai đến thăm, sáng sớm bắt đầu điên đảo loan phượng, thẳng đến khi một hài đồng ở trước cửa múa kiếm hô to một tiếng thỉnh tiền bối ban giáo...

Chu Tử Thư giật mình tiết thân... Ôn Khách Hành cũng giật mình không thèm để ý.

Trương Thành Lĩnh lúc này ở trong phòng hắt hơi vài cái thật mạnh, chỉ cảm thấy sau lưng từng trận phát lạnh...

"Lão Ôn, vậy phải làm sao bây giờ, tuy rằng ta không đành lòng nhìn ngươi lại chịu khổ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của chúng ta, chung quy không thể không cần đi..." Chu Tử Thư căng thẳng thần kinh, chỉ sợ Ôn Khách Hành nhất thời nghĩ không thông suốt lại làm ra một ít hành động xúc động.

Ôn Khách Hành khí không đánh ra, vung quạt gấp tán tán thất khiếu đã sinh khói của hắn.

"A Nhứ, ngươi nghĩ cái gì vậy. Chúng ta đương nhiên phải cần con rồi... Chính là, không thể nói... Lớn tuổi như vậy, mặc dù sẽ không già đi, nhưng vậy cũng thật sự là quá mất mặt..."

"Vậy... Vậy..." Chu Tử Thư luôn luôn khôn khéo, lúc này cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ôn Khách Hành đỡ trán kiệt sức nói: "Đừng để ý nữa, chúng ta ở không đến mùng năm, chờ trời vừa sáng, hai chúng ta sẽ trở về tuyết sơn bế quan... Chạy đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chu-ôn#stv