4. Lão Ôn định cục giả chết

Beta: _theblacksugar_

____

Cho dù ngàn vạn lần không muốn không nỡ, sáng sớm hôm sau Ôn Khách Hành vẫn là một mình rời khỏi biệt uyển của Thất gia.

Trước khi đi, Ôn Khách Hành dặn dò Cố Tương cần phải chiếu cố tốt thân thể của Chu Tử Thư, tiếp theo chuẩn bị đầy đủ cho quá trình lấy đinh của hắn.

"Chủ nhân, người bảo ta chiếu cố tốt Chu Nhứ, vậy còn người thì sao? Người có thể chăm sóc cho bản thân mình không?" Cố Tương nói mà sống mũi cay cay.

Cố Tương nói một ngàn lời một vạn lời cũng không cách nào khuyên được Ôn Khách Hành, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cái gọi là tư vị hận rèn sắt không thành thép.

"Nha đầu ngốc, sao lại không có lòng tin với chủ nhân nhà ngươi như vậy, ta chiếu cố chính mình không tốt thế nào, chẳng phải ngươi đều do ta chiếu cố lớn lên hay sao?"

Ôn Khách Hành không nói còn tốt, vừa nói xong Cố Tương lại càng lo lắng...

"Chủ nhân, vì sao người không đem kế hoạch của mình nói cho Chu Nhứ, chờ hắn rút đinh thân thể tốt rồi, người cũng bình an sinh hạ hài tử. Chủ nhân, đến lúc đó các người lại cùng nhau đi tìm Triệu Kính báo thù, có người giúp người chẳng phải càng tốt hơn sao? Vì sao bây giờ lại muốn một mình mạo hiểm?"

Ôn Khách Hành thở dài, vỗ vỗ bả vai của Cố Tương, xoay người khoanh tay mà đứng.

"Ít ngày nữa là ngày đại hội anh hùng, ta phải hoàn thành kế hoạch của ta trước đó, nếu không thể nhân cơ hội này vạch trần bộ mặt thật của Triệu Kính trước mặt thiên hạ ngay tại chỗ, sợ là từ nay về sau khó có được cơ hội nào nữa, chuyện ta âm mưu cùng Hạt Vương ngươi không cần nói cho bất cứ kẻ nào biết. Nhất là A Nhứ, Đại Vu nói vết thương của A Nhứ chỉ thiếu một bước mấu chốt, trước đó không thể gây ra bất kỳ sai lầm nào nữa! Ta không chắc Hạt Vương kia có phải là người đáng tin cậy hay không, nếu hắn ta đột nhiên phản công, dẫn đến toàn bộ kế hoạch có biến, làm sao ta có thể dưới tình huống không có bất kỳ nắm chắc nào, để A Nhứ mang theo một thân thương tích cùng ta mạo hiểm."

Ôn Khách Hành nói xong thì xoay người, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Cố Tương.

"A Tương, ta hỏi ngươi, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ mang theo Tào Úy Ninh bị trọng thương đi mạo hiểm sao?"

Cố Tương nghe xong liền sửng sốt, sau khi phản ứng lại, nàng lắc đầu như trống bỏi, không mở miệng khuyên y nữa.

Ôn Khách Hành cười cười với nàng: "Thế cho nên, các ngươi đều phải ngoan ngoãn chờ ta trở về, cùng lắm chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau đó đợi ta chấm dứt hết thảy, tất cả quá khứ đều sẽ biến thành mây khói qua mắt, ta sẽ không bao giờ là ác quỷ Quỷ Cốc nữa, mà sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh A Nhứ, trở về nhân gian."

Trong phái Đại Cô Sơn, sau khi Trương Thành Lĩnh nhận được thiệp mời của đại hội anh hùng đã hung hăng đập phá tất cả đồ trang trí trong phòng, người được Thất gia phái tới giám sát và bảo vệ Trương Thành Lĩnh - võ sĩ A Thấm Lai thấy vậy liền tiến lên ngăn cản, sợ cậu làm chính mình bị thương, lại bị Trương Thành Lĩnh ra sức đẩy ra.

"Đi! Ngươi đi đi! Ta không muốn ngươi bảo vệ! Tránh ra khỏi đây!" Từ nhỏ đến lớn, Trương Thành Lĩnh đều được tiếp nhận giáo dục rất tốt, nổi giận với người xung quanh như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Trương Thành Lĩnh không cách nào tiếp nhận sư thúc mà cậu vẫn kính yêu chính là Cốc chủ Quỷ Cốc đã hại phái Kính Hồ nhà cậu bị diệt môn thảm hại, nhưng đối với Ôn Khách Hành, dù cậu có muốn hận thế nào cũng không hận nổi, trong đầu cậu lúc này, tất cả đều là những khoảnh khắc cậu cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ sau khi gặp được Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

Ánh sáng, cậu tự ảo não, cư nhiên có thể sống chung một chỗ với cừu nhân diệt môn như thân nhân, điều này càng làm cậu không cách nào đối mặt với người nhà đã liều chết để bảo vệ cậu.

A Thấm Lai bị Trương Thành Lĩnh hung hăng đẩy ra ngoài, ngăn ở ngoài cửa không thể cận thân bảo vệ, chuyện Trương Thành Lĩnh biết được thân phận của Ôn Khách Hành lại không phải chuyện nhỏ, A Thấm Lai nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nghĩ trước nghĩ sau cũng không làm chủ được, cho rằng Trương Thành Lĩnh ở Đại Cô Sơn rất an toàn, hắn quyết định trở về hồi bẩm Thất gia trước, nghe theo chủ tử an bài rồi mới tính toán sau.

Đợi đến khi trong phòng không còn vật gì để đập, Trương Thành Lĩnh mới liệt mình ngồi trên mặt đất khóc rống một hồi lâu, im lặng qua một lúc, cửa phòng bị người đẩy ra, là Thẩm Thận đi vào.

"Thành Lĩnh, con có nguyện ý đi gặp một người với ta không."

____

Ôn Khách Hành nhíu mày, tay không ngừng trấn an phần bụng đau đớn, mấy ngày nay y cưỡi không biết bao nhiêu con ngựa, chạy biết bao nhiêu dặm đường, Đại Vu cho y linh đan diệu dược càng làm y xem như đường đậu ăn ba bữa thay cơm.

Chỉ dùng thời gian một ngày, trước tiên y đi tìm Diệp Bạch Y, ngay sau đó lại lập tức chạy tới Đại Cô Sơn, nghĩ mình từ khi vào Quỷ Cốc liền giết người vô số, trong lòng có khi có áy náy nhưng cũng chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, y muốn gặp lại Trương Thành Lĩnh, lại chờ đợi cho đến khi bị phán xét.

"Người chính là Cốc chủ Quỷ Cốc?" Trương Thành Lĩnh được Thẩm Thận bảo vệ phía sau nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm bóng lưng của y.

Ôn Khách Hành xoay người lại, y thở dài nhìn Thành Lĩnh, rồi lại áy náy cúi đầu.

"Đúng vậy, ta là Cốc chủ Quỷ Cốc, ta nguyện đem hết thảy nói cho các ngươi, về phần có muốn tin hay không, lựa chọn như thế nào là ở các ngươi."

Ôn Khách Hành nói ra từ đầu đến cuối, vì sao từ khi còn bé đã bị bắt cóc đến Quỷ Cốc, làm sao từng bước từng bước bò lên vị trí cốc chủ trong thi sơn huyết hải, làm sao bắt đầu lên kế hoạch báo thù, ngay từ đầu còn có ý niệm tính toán đồng quy vu tận, tất cả đều không hề giấu diếm mà nói ra hết. Phái Kính Hồ diệt môn đích xác nằm ngoài kế hoạch của y, nhưng cũng nằm trong dự liệu, cùng y không thoát khỏi liên quan.

Ôn Khách Hành nói xong, bầu không khí giữa ba người liền biến thành trầm mặc như hít thở không thông.

Đối với Ôn Khách Hành, trong lòng Thẩm Thận hổ thẹn, không biết nên lựa chọn như thế nào, Trương Thành Lĩnh càng nắm chặt lòng bàn tay đến ứa máu.

Lại là một trận trầm mặc lâu dài, Ôn Khách Hành thở ra một hơi, không định làm khó bọn họ nữa, y vừa định rời đi, liền bị Trương Thành Lĩnh kêu dừng bước.

"Chờ một chút!" Sau khi gọi lại, Trương Thành Lĩnh lập tức cứng đờ, không biết nên mở miệng như thế nào.

"Chúng ta nên làm thế nào để giúp ngươi?" Vẫn là Thẩm Thận vỗ vỗ bả vai của Trương Thành Lĩnh mà nói tiếp.

Một loại tình cảm khó tả không hiểu sao lại chảy xuôi trong lòng Ôn Khách Hành, y hơi lộ ra ý cười, gằn từng chữ nói:

"Thẩm chưởng môn, ta hy vọng ngươi có thể mau chóng thả ra tin tức Cốc chủ Quỷ Cốc trở lại núi Thanh Nhai, tới lúc đó sẽ có người dụ dỗ Triệu Kính đến. Thành Lĩnh, việc ta cần con làm, chính là ở Bạch Lộc Nhai, đứng trước mặt Triệu Kính giết chết ta."

Phía bên kia, Chu Tử Thư thật vất vả mới được đoàn tụ với ái nhân, chưa tới một ngày lại phải chia tay, trong lòng buồn rầu dị thường, lúc ăn cơm nói cái gì cũng phải uống một bầu rượu lớn, có điều bàn tay của hắn vừa vươn ra ngay cạnh bầu rượu, còn chưa kịp chạm tới đã bị A Tương nghiêm lệnh ngăn lại, còn một phen cướp bầu rượu đi.

"Ngươi không nghe lời ta liền cáo trạng với chủ nhân."

Bây giờ Chu Tử Thư chỉ cần nghe tên của Ôn Khách Hành cũng đã mềm nhũn đến run rẩy, làm sao còn có thể phản bác, chỉ có thể trông mong nhìn bầu rượu trong tay A Tương, đáng thương nói: "Chỉ uống một bình này, không có gì đáng ngại đi?"

"Có gì đáng ngại? Đừng nói một vò, ngay cả một ly một giọt tử SẮC cũng không được! Chu trang chủ, thương thế của ngươi cổ quái, trước khi khỏi hẳn, cái này không có duyên với ngươi." Ô Khê ngắt lời hắn, lúc nói lời này càng nhấn mạnh chữ 'sắc', ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Thư.

Nhớ tới hôm qua, hắn và Cảnh Bắc Uyên cùng hai người Cố Tương Tào Úy Ninh đứng ngoài cửa phòng của Chu Tử Thư nói chuyện phiếm như thường ngày, chờ hắn rửa mặt chải đầu xong xuôi rồi cùng Ôn Khách Hành đi ra, ai biết chờ tới chờ lui đến nửa ngày cũng không có động tĩnh, lại qua một lát, trong phòng dần dần bắt đầu truyền đến một số lời nói không thể diễn tả và tiếng thở hổn hển. Cố Tương là một cô nương chưa lấy chồng, cùng Tào Úy Ninh là một tên ngốc ngược lại không phát hiện ra cái gì, nhưng khổ cho hai người Đại Vu và Cảnh Bắc Uyên, lúc nói chuyện với hai người Tào Cố liền trực tiếp bị sặc một ngụm nước, vô duyên vô cớ đi nghe góc tường nhà người ta, ở ngoài cửa phòng người ta quả thực như ngồi trên đống lửa, hết lần này tới lần khác đối mặt với hai ngươi thuần khiết trắng tinh như Cố Tương và Tào Úy Ninh, lại ngượng ngùng không thể mở miệng nói rõ là cái gì, thật khiến người ta nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, sắc mặt quả thực không tốt.

Ô Khê nghĩ hai người này thật sự khác với người thường, một người bệnh nặng chưa lành khắp người đều bị thương, một người thân thể suy yếu đang có thai mà còn hồ nháo... Ô Khê không thể không thán phục tố chất thân thể của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

Đối với thuật nhổ đinh hắn sắp thực hiện cho Chu Tử Thư, lần này lại càng đề cao vài phần.

"Ô Khê, bộ dáng nghiêm túc nói chuyện của ngươi thật đáng yêu!" Hai gò má của Chu Tử Thư ửng đỏ, vừa nghe liền biết trong lời nói của bạn tốt đang ám chỉ ngày hôm qua hắn và lão Ôn quá mức đầu nhập, hiện tại nghĩ lại, đây còn là ở phủ đệ của người ta, cũng đúng là mạnh lãng đi.

"Tử Thư, xem ra cả hai chúng ta đều không uống được, còn nhớ rõ ngươi từng nói để ta thay ngươi tìm một muội tử Nam Cương eo nhỏ, nhưng có người..." Cảnh Bắc Uyên nhíu mày, ánh mắt mang ý vị thâm trường nhìn Chu Tử Thư, trong lời còn muốn nói bỗng nhiên lại dừng. Không thể tưởng được ngươi tìm được một hán tử eo nhỏ, nhưng hiện giờ eo và thắt lưng của hán tử này cũng không còn nhỏ nữa...

A Tương cười ồn ào, đối mặt với sự trêu chọc của hai người bạn thân, Chu Tử Thư cũng không tức giận, nghĩ bọn họ đều hiểu mình mà giải ưu tư trong lòng, lại còn có một tia ngọt ngào.

Một người đột nhiên xuất hiện phá vỡ bữa tiệc vui vẻ hòa thuận của bọn họ. Cảnh Bắc Uyên sửng sốt, đây không phải là người hắn phái đến bên cạnh Thành Lĩnh, A Thấm Lai sao? Sao giờ người lại trở về đây rồi?

"Thất gia, Thành Lĩnh thiếu gia nhận được thiệp mời của đại hội anh hùng, Thẩm chưởng môn liền hỏi người có biết Ôn Khách Hành công tử chính là Cốc chủ Quỷ Cốc hay không, Thành Lĩnh thiếu gia nổi giận khóc lóc một hồi liền bảo ta trở về, không cho ta hầu hạ nữa."

Chu Tử Thư nghe vậy thì cả kinh, Thành Lĩnh đã biết thân phận của lão Ôn, chuyện đã đến nước này, làm sao hắn có thể ngồi yên được nữa.

Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã đồng ý với Ôn Khách Hành phải chăm sóc Chu Tử Thư thật tốt, nhưng bọn họ hiểu tính tình của người bạn thân này, biết Chu Tử Thư đã muốn đi làm cái gì, dù hai người có khuyên thế nào cũng không ngăn được.

Trước khi đi, Chu Tử Thư cam đoan với hai người chuyến đi này chỉ để hóa giải hiểu lầm giữa Thành Lĩnh và lão Ôn, lại mang theo lão Ôn đi Quỷ Cốc lấy tín vật bình an trở về.

Khuyên không ích gì, hai người chỉ có thể dặn dò Chu Tử Thư bảo trọng thân thể. Vì đề phòng vạn nhất, Ô Khê lại cho Chu Tử Thư một viên thần đan, vô luận chịu bao thương tích nặng đều có thể kéo dài đến năm ngày. Chu Tử Thư nghĩ đến lão Ôn còn đang mang thai, lại chưa bao giờ nuôi tốt thân thể, tuy rằng không muốn nghĩ về phương án xấu nhất, hắn vẫn nhận lấy thuốc, khoái mã chạy tới núi Thanh Nhai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chu-ôn#stv