6. Chu Tử Thư cho rằng Ôn Khách Hành đã là một thi hai mệnh rồi

Beta: _theblacksugar_

____

Ánh mặt trời chói mắt, Chu Tử Thư từ hoàn cảnh xa lạ tỉnh lại nhìn quanh bốn phía, bên cạnh cũng không có một bóng người, đi ra cửa phòng hỏi thăm tiểu nhị mới biết nơi này hóa ra là khách điếm Bình An.

"May quá, đó chỉ là một giấc mơ. Hóa ra là một giấc mơ!" Chu Tử Thư nghĩ, hắn không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện ở khách điếm Bình An, tất cả những gì vừa xảy ra, nhất định là một giấc mộng hắn vừa mơ.

"Để ma đầu này chết dễ dàng như vậy, thật sự là quá tiện nghi cho hắn! Cẩu tặc ác quán tràn đầy, dĩ nhiên cần phải chết hết toàn bộ! Thực không công bằng!"

"Yên tâm đi! Ngày mai ở đại hội anh hùng, Triệu minh chủ nhất định sẽ lôi kéo thi thể của ác quỷ đầu tử kia đi dạo phố thị chúng. Ngươi cũng đã nghe rồi phải không? Ma đầu này cư nhiên còn lấy thân nam tử mang thai. Ngày mai nhất định phải để Triệu minh chủ cào bụng tên ác quỷ đầu tử kia. Hãy để nghiệt chủng kia đi theo cha quỷ đã chết của hắn cùng nhau thị chúng!"

Họ đang nói về cái gì vậy?! Cái gì ác quỷ đầu tử... Thi thể... Nghiệt chủng...

Chu Tử Thư nhìn thấy cảnh vật dần dần mơ hồ, tim đập mạnh, trong ngực buồn bực, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu ứ độc...

Không thể nào! Làm sao đây có thể là hiện thực được? Lão Ôn và hài tử... Chu Tử Thư không tin, tùy ý lau khóe miệng, ngựa không ngừng vó đi tới Ngũ Hồ Minh.

Ngũ Hồ Minh đèn đuốc sáng trưng, rừng thịt ao rượu, ca múa tấu nhạc, tất cả mọi người đều đang chúc mừng Cốc chủ Quỷ Cốc phục tru, quần quỷ Quỷ cốc không còn đầu lĩnh nữa, ngày mai sẽ triệu tập đại hội anh hùng chọn một người đứng đầu dẫn dắt các đại môn phái cùng nhau thảo phạt Quỷ Cốc, nhất cử gian liệt, diệt ác quỷ đại họa hơn hai mươi năm.

Chu Tử Thư ra vào cứ điểm Ngũ Hồ Minh cách thật xa liền nhìn thấy tiền giấy bay đầy trời.

"Liễu Thiên Xảo? Ôn Khách Hành có ở trong đó không!"

Sau khi nhìn thấy người rải tiền giấy là Liễu Thiên Xảo, trong lòng Chu Tử Thư lại bất an. Thậm chí còn có linh cảm tồi tệ hơn. Lúc trước hắn chưa từng gặp qua Diễm Quỷ Liễu Thiên Xảo, có điều trong hồ sơ Thiên Song đã ghi lại Lục Yêu và chưởng môn phái Hành Sơn Vu Khâu Phong dự tích giang hồ cùng với vẻ ngoài trước khi bị hủy của người này, mà trong Ngũ Hồ Minh vẫn chưa có người qua đời... Tại sao nàng ta lại đốt tiền giấy ở đây? Nàng ta sẽ đốt tiền giấy cho ai?! Ánh mắt né tránh của Liễu Thiên Xảo càng khiến hắn càng thêm sợ hãi, Chu Tử Thư rốt cuộc không dám suy nghĩ tiếp.

Rút kiếm, xuất chiêu, Liễu Thiên Xảo không địch lại Chu Tử Thư, lưng nàng đập vào phòng củi ở phía sau.

Chu Tử Thư chợt chấn động, thân hình bất ổn.

Hắn không biết đã nhìn nghiêng mặt người nọ bao nhiêu lần, cho dù hiện tại hai mắt ướt át, tầm mắt mơ hồ... Hình ảnh người nam nhân đó đã sớm được hắn khắc sâu ở trong xương cốt, còn có quần áo dưới đó không tính là nổi bật...

"Người đâu! Có gian tế của Quỷ Cốc xâm nhập!"

Ngày càng có nhiều người giơ đuốc đến phòng củi.

Chu Tử Thư nhíu mày, lòng tràn đầy không nỡ nhìn thi thể của lão Ôn một thi hai mệnh... Hài tử đáng thương của ta không thể có duyên đến thế gian này... Làm sao ta có thể để thân thể của phụ thân cha con các ngươi bị mấy tên ác nhân này cào ra.

Dường như hạ quyết tâm, Chu Tử Thư cắn răng nhẫn tâm dùng Bạch Y Kiếm lật chậu than dưới chân châm lửa đốt rơm rạ trong phòng củi, trong lúc nhất thời trong viện tỏa ra ánh lửa ngút trời.

Cuối cùng lại là kết cục như vậy, chính hắn nhẫn tâm phóng hỏa... Đốt tất cả bọn họ thành tro bụi, hắn có phải quá bạc tình hay không? Thậm chí ngay cả... Một chút suy nghĩ cũng không cho mình lưu lại thứ gì của y...

Chu Tử Thư thất hồn lạc phách, hắn không nhớ rõ mình đụng phải Tào Úy Ninh và Cố Tương khóc đến ngất xỉu như thế nào, cũng không nhớ rõ hắn lạnh lùng phó thác cho mười tám đệ tử mà hắn vô tâm để ý đến như thế nào... Càng không nhớ rõ chính hắn mang theo hai vò rượu một lần nữa lên Bạch Lộc Nhai như thế nào.

Chu Tử Thư liều mạng dùng rượu làm tê liệt chính mình, nhưng vẫn là vô dụng. Đau quá, thực sự rất đau! Hóa ra dù năm giác quan có dần mất đi thì hắn vẫn sẽ cảm nhận được đau đớn tê tâm liệt phế như vậy.

"Ta luôn biết ngươi muốn gì... Ta nghĩ rằng ta có thể thay đổi ngươi, nhưng hóa ra người được thay đổi lại là bản thân ta... Dao không chém lên người mình thì không biết đau mà... Hiện tại ta biết đau rồi... Lão Ôn, ngươi có thể quay lại được không..."

Trước kia Chu Tử Thư chỉ cảm thấy Ôn Khách Hành điên, những bây giờ hắn chỉ cảm thấy mình cũng là một người điên, và không ai có thể điên bằng hắn.

Chu Tử Thư vốn không xứng được sống... Là Ôn Khách Hành cho hắn một gia đình, y vì hắn mang thai, làm hắn cảm thấy dù hắn mang tội nghiệt thâm trọng cũng có thể hưởng thụ thiên luân chi lạc giống người bình thường... Y vì hắn nhận lấy mười tám đệ tử, cho hắn hồi sinh Tứ Quý Sơn trang. Nhưng thế gian này không còn Ôn Khách Hành... Chu Tử Thư hắn lấy đâu ra nhà nữa...

"Ngươi buông tha thế gian này nhưng thế gian này làm sao có thể buông tha cho ngươi. Trận đi săn đã thành công nhưng thợ săn đâu? Ngươi không muốn trông thấy hồi kết sao? Đợi ta báo thù cho ngươi, cùng ngươi đi là được, ngươi và hài tử phải chờ ta bên cầu Nại Hà, sẽ không lâu lắm đâu, chúng ta sắp được đoàn tụ rồi."

Uống Nam Cương thánh dược do Ô Khê cho, đả thông kinh mạch toàn thân khiến bảy cây đinh phun ra, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy cỗ lực mênh mông xông vào bên trong, thời kỳ thân thể toàn thịnh đã lâu không được cảm nhận lại từng trận từng trận trở về bên người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chu-ôn#stv