Phần 10
Tác giả: Lúc còn là thiếu niên Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đã bên nhau. Sau khi Chu Tử Thư rời khỏi Ôn Khách Hành, trở lại tứ quý sơn trang đi theo Tấn vương và tạo ra Thiên Song và không tìm Ôn Khách Hành nữa, Ôn Khách Hành đã sinh ra Cố Tương. Chu Tử Thư cũng không biết mình có một đứa con gái.
Vốn định đi theo cốt truyện gốc thiên nahi khách nhưng phía trước viết rẽ, hơn nữa tôi hiện tại mới xem đến tập 17 nên chỉ có thể đổi cốt truyện. Tôi rất thích Diệp Bạch Y, có thể phía sau ông ta sẽ có một CP của mình, nam nữ chưa định, cũng có thể là Dung Trường Thanh đi.
____
20
"Sư phụ" Trương Thành Lĩnh nhìn Chu Tử Thư nằm trên giường, hốc mắt đỏ bừng.
"Khóc cái gì, chết không được." Diệp Bạch Y vỗ đầu Trương Thành Lĩnh một cái.
"Sư phụ, người thật sự không sao chứ?" Trương Thành Lĩnh chờ mong nhìn Diệp Bạch Y.
"Tâm mạch uất ức, nôn ra chút máu là tốt rồi." Diệp Bạch Y nghĩ đến tiểu hài tử này phỏng chừng cũng không biết sư phụ mình bị thương, thay vì nói cho hắn biết khóc thưa thớt ầm ĩ đau đầu, còn không bằng tùy tiện nói một chút.
"Nôn ra?" Trương Thành Lĩnh vừa nghe, sắc mặt tái nhợt.
"Đỡ người dậy" Diệp Bạch Y nói.
"Nhanh lên, nếu ngươi không muốn hắn ngủ không tỉnh" Diệp Bạch Y không kiên nhẫn nói, thật sự là có cái gì sư phụ ngốc liền có đồ đệ ngốc.
Trương Thành Lĩnh đỡ Chu Tử Thư dậy.
*Phụt*
Chu Tử Thư lại phun ra một ngụm máu lớn nhưng sắc mặt ngược lại lại tốt hơn rất nhiều.
"Sư phụ, đã hộc máu rồi, sao vẫn còn chưa tỉnh?" Trương Thành Lĩnh vẻ mặt lo lắng.
"Phỏng chừng là không muốn tỉnh, đi ra ngoài một chút, ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm." Diệp Bạch Y túm cổ áo Trương Thành Lĩnh đi ra ngoài.
____
"A Thư." Ôn Khách Hành lưu luyến không rời nhìn Chu Tử Thư.
"A Hành, ngươi chờ ta, ta sẽ trở về tìm ngươi."
"Ta biết, ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà."
"A Hành, nơi này là địa giới Quỷ Cốc, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."
"Yên tâm, những người đó không dám động đến ta, ta vẫn có người che trở."
"A Thư, Tứ Quý sơn trang là nhà ngươi, sư phụ của ngươi gặp nạn, ta hiểu, ta ở chỗ này chờ ngươi, mặc kệ bao lâu, ta đều chờ ngươi."
____
Ôn Khách Hành khi đó thủy chung tin tưởng Chu Tử Thư sẽ trở về, nhưng hắn đã làm cái gì, hắn đem Ôn Khách Hành một mình ném ở Quỷ Cốc âm u huyết tinh kia, hắn ngây thơ tin tưởng Ôn Khách Hành thật sự có thể bảo vệ mình. Hắn đem Ôn Khách Hành mang thai ném ở Quỷ Cốc, hắn rốt cuộc đã làm cái gì. Hắn muốn đi trả nợ cho mấy năm nay khổ sở của Ôn Khách Hành, còn có Cố Tương mấy năm nay thiếu đi tình phụ thân.
"A a a" Chu Tử Thư bỗng nhiên mở mắt ra, hai mắt phiếm hồng.
Trương Thành Lĩnh dưới lầu nghe thấy tiếng kêu của Chu Tử Thư.
"Ngồi xuống cho ta." Diệp Bạch Y kéo Trương Thành Lĩnh đã đứng dậy.
"Để cho hắn kêu lên, trong lòng mới thoải mái một chút." Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh trừng mắt nhìn cậu nhưng vẫn là giải thích một chút.
"Hắn hiện tại nói không chừng đang khóc, ngươi đi vào hắn lại xấu hổ, đúng không? Hắn hiện tại cần phát tiết, như vậy mới nhanh tốt được."
"Ngồi xuống." Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh còn đang đứng, dùng sức đặt Trương Thành Lĩnh trở lại vị trí.
"Tiền bối, sư phụ cùng Ôn thúc rốt cuộc là làm sao vậy?" Trương Thành Lĩnh không hiểu vẫn liên tục hỏi.
"Hừ, còn có thể làm sao, hắn thủy loạn chung khí đi*"
*Nghĩa là người ban đầu chỉ chơi đùa với tính cảm của người khác, phụ tình
"Không có khả năng, sư phụ ta không phải loại người này!" Trương Thành Lĩnh đứng lên.
"Tiểu tử thối, ngồi xuống cho ta, có cai nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao. Thật sự là một thế hệ không bằng một thế hệ, không có quy củ như vậy." Diệp Bạch Y nói.
"Này..." Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh cúi đầu cúi đầu, gắp một đũa thức ăn đưa qua.
"Ta đã nói thủy loạn chung khí, nghe không rõ sao?"
"Không hiểu." Trương Thành Lĩnh lắc đầu.
"Không có quy củ thì thôi, còn ngốc như vậy." Diệp Bạch Y vẻ mặt ghét bỏ.
"Tiền bối, nó rốt cuộc là có ý gì" Trương Thành Lĩnh không biết xấu hổ hỏi.
"Ta không phải là giun kim trong bụng họ, làm sao ta biết được." Diệp Bạch Y chán ghét.
"..." Trương Thành Lĩnh.
Ba ngày sau
"A, suy nghĩ rõ ràng rồi?" Diệp Bạch Y nhìn Chu Tử Thư từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần coi như bình thường.
"Đa tạ tiền bối." Chu Tử Thư không trả lời, chắp tay về phía Diệp Bạch Y.
"Ngươi tốt xấu gì cũng là đồ đệ của Tần Hoài Chương." Diệp Bạch Y khoát tay áo.
"Tiền bối, người trong bao tải chính là Long Uyên các thiếu các chủ Long Hiếu sao?" Chu Tử Thư hỏi.
"Thật sự là thanh xuất lam, ngươi so với tiểu tử Tần Hoài Chương kia thông minh hơn, nếu như vậy chúng ta đều xuất phát đi." Diệp Bạch Y liền thích cùng người thông minh câu thông, một chút là thông suốt.
"Tiền bối các người đi trước một bước, ta đem A Hành tìm về."
"Bây giờ hắn có bộ dạng quỷ quái này, ngươi có nắm chắc thuyết phục hắn đi theo ngươi?" Diệp Bạch Y ôm ngực.
"Y sẽ, y cũng muốn biết sự thật." Chu Tử Thư chắc chắn.
"Nếu sự thật không như ý thì sao?" Diệp Bạch Y nói.
"Sự thật thường là tàn nhẫn nhất." Chu Tử Thư trả lời ngay.
"Vậy ngươi còn phải vạch trần vết sẹo của hắn ra một lần nữa sao?"
"Đây là điều y phải biết, bất kể sự thật như thế nào, ta sẽ ở lại với y." Hắn đã bỉ rơi Ôn Khách Hành một lần rồi, lần này vô luận như thế nào cũng sẽ không buông tay.
"Được rồi, ta liền cùng đồ đệ ngốc của ngươi mang theo tiểu tử kia ở ngoài cửa thành chờ các ngươi."
21
Hơn mười năm trước
"A Hành, nơi này là địa bàn của Quỷ Cốc đấy." Chu Tử Thư lo lắng nhìn về phía Ôn Khách Hành.
"Ừm" Ôn Khách Hành đáp lại.
"Không có việc gì, tuy nói nơi này là địa bàn của Quỷ Cốc, nhưng đây là ngoài cốc, ngươi nhìn xem ngươi ở thêm mấy tháng, có nhìn thấy một người sống của Quỷ Cốc đi ra hay không?" Ôn Khách Hành tự tin trả lời.
"A Thư, ta có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa ta có thể sống ở ngoài cốc, ta có đường lui cho mình."
"Đường lui ở Quỷ Cốc..."
"A Thư." Ôn Khách Hành cắt đứt lời nói của Chu Tử Thư, hai chân quấn lấy eo Chu Tử Thư, vẻ mặt ủy khuất.
"Ngươi vừa trở về đã hỏi những điều không quan trọng, ngươi không muốn ta sao?" Ôn Khách ôm cổ Chu Tử Thư.
"Cốc chủ!"
"Xem ra Hành Nhi của chúng ta đã đắm chìm rồi." Hai người ngoài phòng nhìn vào trong phòng.
"Vậy người có cần ta..."
"Không cần, sau khi có được rồi lại mất đi, mới là khắc cốt ghi tâm."
"Vậy nếu như công tử bởi vì chuyện này mà nhớ lại chuyện năm đó, chẳng phải là được được lợi nhiều hươn mất sao?"
"Cho dù y bởi vì canh Mạnh Bà mà quên mất chuyện năm đó, nhưng oán hận của y vẫn tồn tại như cũ, xâm nhập đến tận xương tủy. Nếu cảm xúc của y thay thế loại oán hận này sẽ trở thành chấp niệm sâu sắc nhất của y."
"Y quên người này, không phải là chuyện tốt sao?"
"Khi đó y chính là người điên chân chính, chỉ là kẻ điên vì cừu hận."
"Đã đến lúc chúng ta đến thăm Tứ Quý sơn trang một chút."
"Cũng đã lâu không gặp Tần đại ca rồi."
22
Chu Tử Thư là ở thanh lâu tìm được Ôn Khách Hành, Oanh Oanh Yến Yến Yến vờn quanh Ôn Khách Hành dị thường nổi bật, dưới ống tay áo tay của Chu Tử Thư gắt gao nắm chặt.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tử Thư, vẻ mặt cao hứng vẫy vẫy tay với Chu Tử Thư.
"A Nhứ, huynh cũng thích loại địa phương này sao?" Ôn Khách Hành thân mật ôm cô nương hao lâu trang điểm đậm bên cạnh.
"Vị tri kỷ này của ta đạm bạc danh lợi, vui vẻ dễ thi triển, các ngươi hãy hầu hạ thật tốt."
*Bịch*
Chu Tử Thư đặt túi tiền lên bàn, mặt không chút thay đổi chỉ một cái cửa. Các cô nương hiểu rồi nhanh chóng đi ra ngoài với túi tiền mà Chu Tử Thư đưa cho.
"Như thế nào, A Nhứ ngươi muốn tới giảng đạo lý lớn với ta?" Ôn Khách Hành nâng má cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Tử Thư ngồi đối diện mình.
"Vậy ta nói ngươi có nghe không?"
"Không."
"Vậy ta còn nói làm cái gì?"
"Quả nhiên hiểu ta." Ôn Khách Hành rót cho Chu Tử Thư một chén rượu.
"Hiện tại chỉ có Long Uyên Các, Long Tước tiền bối biết chân tướng năm đó." Chu Tử Thư nhìn thoáng qua chén rượu kia, cũng không cầm lên.
"A Nhứ huynh là muốn ta đi theo các ngươi đi tìm ông ta?"
"Ta không có hứng thú với chuyện năm đó." Ôn Khách Hành thu hồi nụ cười.
"Ngươi cũng không muốn biết chuyện của cha mẹ ngươi, còn có chuyện mình nhập Quỷ Cốc sao?"
"Ta không muốn biết." Ánh mắt Ôn Khách Hành tối sầm lại, cầm lấy quạt tấn công về phía Chu Tử Thư.
"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư như mà quát lên.
____
"Không tồi, nhanh như vậy đã thuyết phục được tên ngu xuẩn này." Diệp Bạch Y ngồi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành hai người cưỡi một ngựa.
"Cũng không biết lão yêu quái từ đâu tới ngoại trừ khi dễ hậu bối, cái gì cũng sẽ không làm." Ôn Khách Hành không chút khách khí bốp chát trở về.
"Tiền bối." Chu Tử Thư xuống ngựa chắn trước mặt Diệp Bạch Y.
"Ôn thúc!" Trương Thành Lĩnh chạy tới ôm lấy Ôn Khách Hành vừa xuống ngựa.
"Thật tốt quá, Ôn thực, con biết người sẽ không bỏ lại bọn con mà." Trương Thành Lĩnh ôm chặt lấy thắt lưng Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành vừa định đẩy Trương Thành Lĩnh ra lại lập tức nghĩ đến đứa nhỏ này hình như cùng y quan hệ cũng không tệ, huống hồ còn là một đứa trẻ.
"Ôn thúc, người có thể đừng giận sư phụ nữ được không. Sư phụ ở trên giường hôn mê ba ngày, mới đỡ được một chút liền đi tìm người."
"Đồ đệ ngươi tuy rằng ngốc,nhưng còn rất hiểu chuyện." Diệp Bạch Y ngồi lên xe ngựa nói.
"Thành Lĩnh."
Trương Thành Lĩnh buông Ôn Khách Hành ra, chạy đến bên cạnh Chu Tử Thư.
"Đây là..." Trương Thành Lĩnh nhìn sợi dây thừng trên tay Chu Tử Thư, theo bản năng lui về phía sau một bước.
"A Nhứ, đủ tàn nhẫn nha." Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua Trương Thành Lĩnh bị dây thừng trói vào mà tập lưu vân cửu cung bộ, mở quạt ra vẻ mặt mỉm cười nhìn Chu Tử Thư.
Diệp Bạch Y trên xe ngựa phía sau hừ lạnh một tiếng, có thể đem thuần lương cùng phong ma chuyển hóa hoàn mỹ như thế, Ôn Khách Hành là người đầu tiên. Diễn xuất cũng không tệ, người này rõ ràng phòng bị Chu Tử Thư, còn có thể giả vờ như vậy.
"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh đã không chịu nổi nữa lên tiếng kêu than.
"Tiếp tục." Chu Tử Thư nhàn nhạt trả lời một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro