Phần 16

32

Trương Thành Lĩnh thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Diệp Bạch Y trong đình.

"Tiền bối." Trương Thành Lĩnh chạy tới.

Diệp Bạch Y xoay một phương hướng không để ý đến Trương Thành Lĩnh. Tên tiểu tử thối này tối hôm qua còn thề son sắt cam đoan ngủ ngoan, thật là cái rắm, thiếu chút nữa đã đá ông ta lăn xuống giường rôig, ông ta không nên mềm lòng thu lưu hại mình nằm trên giường một canh giờ liền bị buộc phải ngủ trên nóc nhà một đêm.

"Tiền bối, tối hôm qua ta có phải..." Trương Thành Lĩnh trong lòng hoảng hốt, tối hôm qua cậu có phải đã làm chuyện không tốt hay không.

"Nghĩ cái gì đấy, luyện công đi." Diệp Bạch Y ra một chưởng phong đẩy Trương Thành Lĩnh vào trong sân.

"Sư phụ ngươi cùng Ôn thúc ngươi làm phiền ta, ta không rảnh để ý tới ngươi." Diệp Bạch Y liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện.

"Nhanh lên!" Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh còn đang ngây ngốc, cầm lấy một cái chén ném qua.

"Không sai, phản ứng cũng được." Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh sử dụng Lưu Vân Cửu Cung Bộ tránh thoát.

"Tiền bối, hôm nay ta phải luyện cái gì?" Trương Thành Lĩnh biết sư phụ mình muốn chiếu cố Ôn thúc nên đành phải nghe Diệp Bạch Y nói.

"Đem cái công phu kia của Chu Tử Thư quên đi, ta dạy ngươi một chiêu."

"A?" Từ Nghệ tiến vào nhìn Trương Thành Lĩnh luyện công, Diệp Bạch Y ngồi trên thang đá chỉ đạo vỗ vỗ tay.

Trương Thành Lĩnh nghe được thanh âm của Từ Nghệ liền ngừng lại quay đầu nhìn về phía Từ Nghệ. nhìn Từ Nghệ mặc một bộ ngoại sam màu vàng nhạt, búi tóc, vặn vẹo vòng eo đi tới, nhìn qua phong tình vạn chủng. Trương Thành Lĩnh theo bản năng nuốt nước miếng.

"Tiểu tử thối, ngươi chưa từng thấy qua nữ nhân nào sao?" Diệp Bạch Y bắn một hòn đá đánh vào bắp chân Trương Thành Lĩnh.

"Loại nữ nhân này mà ngươi cũng để ý?" Diệp Bạch Y liếc mắt nhìn Từ Nghệ một cái, đối với cách ăn mặc tỉ mỉ của Từ Nghệ không có một chút hứng thú nào.

"Từ tiền bối, người đẹp như vậy, so với người ta gặp qua đều đẹp hơn." Trương Thành Lĩnh nhìn Từ Nghệ muốn nổi bão, vội vàng đứng ở giữa chặn tầm mắt của hai người. Hiện tại bọn họ có chuyện muốn cầu Từ Nghệ, giờ lại còn ở dưới mái hiên nhà người ta không thể chọc giận Từ Nghệ được. Cậu từ nhỏ được gia đình bảo vệ rất tốt, trải qua cảnh tan cửa nát nhà, nhìn thấy võ lâm tranh đấu gay gắt, đi theo Chu Tử Thư một đường đi tới, ý thức được lòng người khó dò cũng đang chậm trãi trưởng thành. Tuy rằng cậu hiện tại ở trong mắt những người khác còn là một đứa trẻ, cũng là người nhỏ yếu nhất nhưng cậu cũng muốn bảo vệ tốt người bên cạnh. Cho dù thu được rất ít hiệu quả nhưng cậu cũng phải kiên trì.

"Đứa nhỏ ngoan ngoãn miệng lại còn ngọt như vậy ta rất thích." Từ Nghệ vui vẻ đi tới, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Thành Lĩnh một chút.

"Không giống một số lão bất tử, khẩu thị tâm phi hoàn khẩu tiện."

"Hài tử, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng nãi nãi, ta có thể dạy ngươi." Từ Nghệ nhìn thoáng qua Diệp Bạch Y đang nhìn nàng.

"Không cần ngươi dạy." Diệp Bạch Y bỗng nhiên túm lấy Trương Thành Lĩnh lui về phía sau vài bước.

"Ta cũng không phải dạy ngươi, ngươi quản được sao?" Từ Nghệ trừng mắt nhìn Diệp Bạch Y một cái, đưa tay muốn đoạt Trương Thành Lĩnh lại đây.

"Ngươi là lớn tuổi, nghe không hiểu lời nta sao?"

Sắc mặt Từ Nghệ trầm xuống, ra tay với Diệp Bạch Y...

"Tiền bối!" Trương Thành Lĩnh bị hai người cướp tới cướp lui, còn bị ép đi vòng vài vòng. Cuối cùng bị Diệp Bạch Y xách như xách gà con.

"Ta cũng không học nữa, các người buông tha ta đi." Trương Thành Lĩnh đã đầu váng mắt hoa, nhìn qua thập phần đáng thương.

"Không được!" Từ Nghệ

"Câm miệng!" Diệp Bạch Y

"Trên đời này còn chưa ai có thể cự tuyệt ta." Từ Nghệ hung tợn nhìn Trương Thành Lĩnh.

Lúc Chu Tử Thư tỉnh lại, Ôn Khách Hành còn chưa tỉnh. Ôn Khách Hành bên cạnh Chu Tử Thư, hai tay túm lấy ống tay áo hắn. Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành nhu thuận như vậy trong lòng liền ấm áp. Ôn Khách Hành còn có thể ỷ lại vào hắn, hắn còn có thể ở cùng với Ôn Khách Hành, cho dù chỉ là bằng hữu, hắn cũng đã rất thỏa mãn. Đây là chuyện trước kia hắn cũng không dám nghĩ tới, hắn từng mơ thấy Ôn Khách Hành nằm ở bên cạnh hắn, hắn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Ôn Khách Hành. Tỉnh lại phát hiện chỉ có mình, mà hắn phải đeo mặt nạ đối mặt với gió tanh mưa máu. Hắn từng cảm thấy may mắn không mang Ôn Khách Hành ra ngoài, không để cho Ôn Khách Hành nhìn thấy mặt lãnh khốc vô tình của hắn, không để Ôn Khách Hành nhìn thấy những máu tanh kia. Cho đến bây giờ hắn mới phát hiện, Ôn Khách Hành cũng có cuộc sống của mình, bọn họ chìm nổi trong cuộc sống của mình, bị vận mệnh đẩy lên. Nếu lúc trước hắn mang Ôn Khách Hành đi, có phải cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không như vậy hay không? Nhưng nhân sinh không có hai chữ nếu như.

"Ừm..." Ôn Khách Hành nỉ non cắt đứt suy nghĩ của Chu Tử Thư.

"A Nhứ, sao ngươi không bật đèn?" Ôn Khách Hành còn không thanh tỉnh lắm, nhìn trước mắt một mảnh hắc ám mà thốt ra.

"Ta ngược lại lại quên mất, ta đã không nhìn thấy." Ôn Hành Khách thấp giọng.

"Sẽ tốt lên thôi." Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành, cảm nhận được Ôn Khách Hành cứng ngắc, buông tay ra.

"Bên ngoài có âm thanh gì vậy?" Ôn Khách Hành nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, cũng vì giảm bớt không khí.

"Hai vị tiền bối phỏng chừng lại cãi nhau đi." Chu Tử Thư chăm chú nghe một chút mới loáng thoáng nghe được thanh âm bên ngoài.

"A Nhứ, có phải ngũ giác của ngươi đã suy giảm hay không?" Ôn Khách Hành vốn cũng không thèm để ý đến vết thương của Chu Tử Thư, chẳng qua hiện tại y hai mắt mù lòa, không thích ứng được, trong lòng cũng khủng hoảng, mới nghĩ đến Chu Tử Thư cũng sẽ luống cuống như vậy đi.

"Yên tâm, ta còn không đến mức đến mức này." Chu Tử Thư đứng dậy mặc tốt y phục rồi lại nhìn về phía Ôn Khách Hành.

"Ta sẽ không có chuyện gì đâu." Cũng sẽ không để cho ngươi có chuyện.

"Ta vẫn còn rất buồn ngủ." Ôn Khách Hành kéo chăn lên bao bọc cả người lại.

"Lại ngủ thêm một chút đi, ta đi ra ngoài xem một chút, ta vẫn ở trong viện, ngươi cứ yên tâm ngủ đi." Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành đã nhắm mắt lại, vươn tay muốn chạm vào mặt Ôn Khách Hành một chút nhưng cuối cùng duỗi đến một nửa rồi ngừng lại.

Thanh âm đóng cửa vang lên, Ôn Khách Hành mở mắt ra. Chu Nhứ, Chu Tử Thư, Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành mở to hai mắt, vì sao y lại biết cái tên Chu Tử Thư này.

Chu Tử Thư nhìn Trương Thành Lĩnh bị Diệp Bạch Y xách lên, bộ dáng nhỏ yếu bất lực,\ bất đắc dĩ lắc đầu bay qua cứu Trương Thành Lĩnh xuống.

"Tiền bối." Chu Tử Thư bảo vệ Trương Thành Lĩnh ở phía sau nhìn về phía Từ Nghệ.

"Tiểu tử ngốc này do ta dạy dỗ là được rồi, tiền bối đều là thế ngoại cao nhân, ta sẽ không phiền tiền bối."

"Ta là người ngoài, hắn ta không phải người ngoài sao?" Từ Nghệ nghe ra ý tứ trong lời nói của Chu Tử Thư chỉ vào Diệp Bạch Y nói.

"Hắn là đồ đệ của Tần Hoài Chương, có thể là người ngoài sao?" Diệp Bạch Y vỗ vỗ góc áo, đi tới bên cạnh Chu Tử Thư.

"Hừ, nhưng qua đêm nay chúng ta chính là người một nhà." Từ Nghệ nhìn ba người đối diện, mỉm cười, còn hướng Diệp Bạch Y ném một cái mị nhãn.

"Cái quỷ gì vậy, ta còn chưa đáp ứng đâu." Diệp Bạch Y nói.

"Các ngươi đây là nghĩ kỹ rồi?" Từ Nghệ nói.

"Việc này..." Chu Tử Thư nhìn về phía Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y nhìn trời, một bộ ý tứ ngươi tự mà làm.

"Tiền bối, chuyện này chúng ta không đáp ứng được." Chu Tử Thư chắp tay.

"Nhân sinh đại sự, là hai bên tình nguyện, ta không thể thay Diệp tiền bối quyết định."

"Hừ!"

"Ngươi thắng." Từ Nghệ nhìn thoáng qua Diệp Bạch Y rồi xoay người rời đi.

"Đợi lát nữa ta sẽ cho người đưa công thức tới đây, các ngươi tự mình lên núi tìm thuốc."

"Nếu các ngươi có thể trong vòng mười ngày tìm đủ dược thảo, ta sẽ chữa khỏi cho hắn."

"Còn nữa..." Từ Nghệ dừng lại ở cửa.

"Trong khoảng thời gian này các ngươi tự mình giải quyết việc ăn uống."

"Tiền bối, người khi nào cùng Từ tiền bối đánh cược?" Trương Thành Lĩnh kéo góc áo Diệp Bạch Y một chút, cậu vẫn đi theo Diệp Bạch Y sao cậu lại không biết.

"Chuyện của người lớn, tiểu hài tử ít xen vào."

"Này, đồ đệ Tần Hoài Chương, ta đói bụng" Diệp Bạch Y mở tay Trương Thành Lĩnh ra, nhìn về phía Chu Tử Thư.

"Sư phụ, con cũng đói bụng." Trương Thành Lĩnh ôm bụng cũng nhìn về phía Chu Tử Thư, cậu đã một ngày không ăn gì.

"Các người nhìn ta cũng vô dụng, ta cũng không biết nấu cơm." Chu Tử Thư nhìn chằm chằm hai người đối diện một chút bất đắc dĩ buông tay.

"......"

"Sư phụ, củi đã xong rồi." Trương Thành Lĩnh ôm một đống củi vào phòng bếp.

"Đem lửa đốt lên." Chu Tử Thư vào lương khô trước mắt, chỉ còn lại một chút như vậy, đành phải nấu chút cháo sẽ ăn một bữa, buổi chiều đi hậu sơn săn chút thức ăn hoang dã.

*Rầm*

Một giỏ được ném dưới chân họ, bên trong chứa đầy các loại đồ tươi.

"Tiền bối, người đây là tìm từ đâu vậy?" Trương Thành Lĩnh vẻ mặt mừng rỡ nhìn về phía Diệp Bạch Y ở cửa.

"Chỗ Từ Nghệ."

"Người tìm cô ấy mua hay mượn hay là giao dịch?" Trương Thành Lĩnh nghi hoặc.

"Trộm." Diệp Bạch Y không tức giận trả lời.

"A, cái này, trộm cắp là không đúng..." Trương Thành Lĩnh gãi gãi đầu.

"Thành Lĩnh, đem những thứ này đi rửa sạch, thuận tiện gọt vỏ." Chu Tử Thư từ trong giỏ chọn mấy thứ đi ra đưa cho Trương Thành Lĩnh. Dựa vào tâm kế của Từ Nghệ, làm sao có thể để Diệp Bạch Y thực hiện được, rõ ràng là cố ý lưu lại cho bọn họ.

"Vâng." Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn ôm nguyên liệu nấu ăn đi ra ngoài, cậu không biết Chu Tử Thư cùng Diệp Bạch Y đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu tin tưởng bọn họ.

"Truyền thuyết kể rằng Long Uyên Các Long Tước có tiểu sư muội, thiên tư thông minh, võ công cao cường, tuổi còn nhỏ đã đánh bại một đám cao thủ võ lâm, thế nhân tôn xưng Từ tiên tử, nghe nói nàng còn cùng Trường Minh kiếm tiên có quan hệ sâu xa, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà đoạn tuyệt quan hệ với Long Uyên Các, ẩn cư trên Thanh Khê." Chu Tử Thư nói chuyện, tay đong gạo vẫn chưa dừng lại.

"Thanh Khê sơn ngay gần núi Trường Minh." Diệp Bạch Y dựa vào ở cửa theo lời Chu Tử Thư nói tiếp.

"Đây đều là chuyện mấy chục năm trước, ngươi điều tra ở đâu. Thiên Song của ngươi không có khả năng có cái này." Diệp Bạch Y vẻ mặt dò xét.

"Là sư phụ ta đã nói qua." Chu Tử Thư thành thật trả lời.

"Sư phụ ngươi đã lớn tuổi rồi còn bát quái như vậy." Diệp Bạch Y hừ lạnh một tiếng.

"Tiền bối." Chu Tử Thư nhìn về phía Diệp Bạch Y.

"Chuyện này đã rất phức tạp, ta vốn tưởng rằng chỉ là chuyện của Quỷ Cốc cùng Ngũ Hồ Minh, Thiên Môn Độc Hạt lần lượt xen vào, hiện tại lại là Từ tiền bối. Mà mục tiêu tính toán của bọn họ cũng tính người vào." Chu Tử Thư có dự cảm không tốt.

"Vậy thì thế nào? Ngươi sợ rồi?" Diệp Bạch Y trêu chọc nhìn về phía Chu Tử Thư.

"Ta chỉ là..." Chu Tử Thư lắc đầu, hắn chỉ sợ không bảo vệ được người bên cạnh.

"Chu Tử Thư, ngươi ở Thiên Song lâu như vậy, triều đình so với giang hồ, ngươi cảm thấy cái nào càng sâu."

"Triều đình." Chu Tử Thư không do dự nói.

"Vậy ngươi còn sợ cái gì nữa?"

"Ôn Khách Hành có điên đến đâu cũng có lòng thiện tâm. Hơn nữa, vô luận là võ công hay là tâm kế, ở giang hồ đều có thể đứng đầu, hơn nữa chúng ta còn có cái gì phải sợ."

"Đa tạ tiền bối." Chu Tử Thư mỉm cười chắp tay về phía Diệp Bạch Y.

"Đừng cám ơn ta, ta chỉ muốn nhìn xem ai nhàm chán như vậy, còn điên hơn tên điên kia." Diệp Bạch Y ho khan một chút, giải thích. Ông ta đã nhập hồng trần, gặp được người có duyên, không thể ngồi yên mặc kệ.

"Tiền bối, còn có một chuyện nữa..." Chu Tử Thư nhìn Diệp Bạch Y muốn rời đi.

"A Hành, có thể là hậu nhân của Dung Huyền tiền bối."

Bước chân của Diệp Bạch Y bỗng loạng choạng vịn lên cửa quay đầu nhìn về phía Chu Tử Thư. Thật sự là, Dung gia một thế hệ đều điên hơn đời trước.

"Ta chỉ đoán, hơn nữa y đã quên hết mọi thứ."

"Tối nay ta đi tìm Từ Nghệ."

"Ta còn không đến mức ủy thân." Diệp Bạch Y liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái.

"Sư phụ, cái này phải gọt như thế nào?" Trương Thành Lĩnh ngồi xổm bên cạnh hồ nước, cầm lấy một quả dưa hấu hướng Chu Tử Thư hô.

"Ngươi thật đúng là tứ chi bất cần ngũ cốc bất phân, một người so với một người ngu xuẩn." Chu Tử Thư còn chưa mở miệng, Diệp Bạch Y đã mở miệng trước.

Chu Tử Thư đứng ở phòng bếp nhìn Diệp Bạch Y từ trên cao nhìn xuống chỉ đạo Trương Thành Lĩnh ngồi xổm gọt dưa hấu sau đó nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, Ôn Khách Hành còn chưa tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro