Chương 12: Điều khó nói
Adachi liếm môi lo lắng nhìn Kurosawa, anh ấy cũng là một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn biết ý nghĩa của việc đồng ý đến nhà Kurosawa là gì. Nhưng đồng thời, cậu cảm thấy rằng dù cậu có đồng ý đi chăng nữa thì cuối cùng "tinh anh phòng sale siêu lý trí" đó cũng chẳng dám làm gì đâu, Kurosawa trong giai đoạn này chỉ là "một gã khổng lồ trong suy nghĩ nhưng là một gã lùn trong hành động" (ý là miệng mồm leo lẻo nhưng nhát thít í mà 😁).
Nhìn Adachi đang đỏ mặt tía tai, Kurosawa không khỏi bật cười, "Ý của anh là em có thể tới nhà anh chơi, nhà anh rất gần đây, nhà anh cũng có sẵn đồ ăn nhẹ và bia mà em ưa thích nữa".
“Chứ không phải những gì Adachi vừa nghĩ tới đâu” Kurosawa chốt hạ thêm một câu, khóe mắt nheo nheo pha chút xấu xa, đợi coi phản ứng xấu hổ và giận dỗi từ Adachi.
Adachi tưởng nhìn mình nhìn thấu suy nghĩ của Kurosawa lần này chiếm tiên cơ ai ngờ bị "hắn" quay như con vụ, sau khi hung hăng trừng "hắn" một cái, liền ngậm miệng lại, lười phản bác, cũng không thèm nói có đồng ý hay không.
Tuy nhiên, sau khi đến ga, Adachi rất tự nhiên đi về bên trái khiến Kurosawa bất ngờ, "Hả?"
Adachi nghiêng đầu ngơ ngác hỏi, "Đến nhà Kurosawa, không phải đi hướng này à?"
Kurosawa giật mình, "Đúng đúng, nhưng ..."
"Nhưng anh không ngờ Adachi thực sự chịu đến nhà anh đó ..."
"Hả? Thì ra câu anh vừa nói chỉ là đùa thôi hả ..." Adachi lúng túng tắt phụt đi nụ cười, khẽ lẩm bẩm: "Chứ không phải anh nói nhà anh rộng cửa đón em đến chơi bất cứ lúc nào sao..."
"Không không, có mà" Kurosawa bị dọa lắc đầu lia lịa. "Bởi vì em không nói là sẽ đến, nên anh hơi ngạc nhiên thôi. Tất nhiên là anh hoan nghênh Adachi đến nhà anh rồi".
“… Nếu em không muốn đi, em sẽ từ chối ngay” Sau một lúc, Adachi có chút ngượng ngùng giải thích.
Kurosawa chợt nhận ra, khẽ cười: "Thì ra là như vậy, sau này anh sẽ nhớ kỹ."
[ Mình phải ghi chú lại tính cách này - hóa ra Adachi nếu không bày tỏ sự phản đối một cách rõ ràng, điều đó có nghĩa là em ấy ngầm chấp nhập ]
Khi cả hai đến nhà Kurosawa thì đã gần mười giờ tối.
“Bia được không?” Kurosawa lấy ra hai lon bia trong tủ lạnh, nhìn Adachi hỏi.
Adachi gật đầu, và đặt gói snack vừa mở lên bàn cà phê. Cậu ung dung tận hưởng ghế sô pha ở nhà Kurosawa và vô thức ngân nga một điệu nhạc.
Kurosawa rất hài lòng khi thấy bộ dạng thoải mái của Adachi, anh mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Adachi. Khi đưa ly bia, anh ta không nhịn được mà dặn trước: “Adachi tửu lượng không tốt, ngày mai chúng ta phải đi làm nên chỉ cần uống một lon là được”.
“Òh…” Adachi cầm lon bia hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ đến việc mình đã gây ra với Kurosawa khi say rượu, cậu lập tức nuốt lời oán hận đó vào bụng.
Kurosawa đã thu hết tất cả biểu cảm này trong tầm mắt, và anh không thể không cảm thấy thiên thần nhỏ của mình thật đáng yêu.
"Nhân tiện--" Adachi đặt lon bia xuống, mím môi lúng túng hỏi: "Sao anh lại ngồi cách xa em quá vậy?"
“Hả?” Kurosawa bất giác liếc nhìn lại "khoảng cách quý ông" giữa mình và Adachi.
"Lần trước anh cũng ngồi xa thế này ..." Adachi cảm thấy hơi xấu hổ khi nhớ ra lúc đó cậu đã cố tình giả bộ đi uống nước, và khi quay lại, cậu giả bộ dịch chuyển cơ thể về phía Kurosawa một cách tự nhiên. "Không phải tụi mình đang hẹn hò sao, anh không cần phải giữ khoảng cách với em như vậy đâu"
Nghe đến đây, Kurosawa sửng sốt một chút, tay cầm lon bia cứ lúng ta lúng túng.
[Gì đây? Như vậy, lần trước thực sự không phải là ảo giác của mình sao? Adachi muốn ngồi sát bên mình? Ah ah ah, Adachi có biết em ấy đang nói gì không? Không cần giữ khoảng cách với em ấy có nghĩa là gì ... Tại sao em ấy lại nói những điều như mình tưởng tượng vậy?
Adachi liếc nhìn Kurosawa đang sững sờ tại chỗ, cắn chặt môi dưới do dự, nhích người qua, ngồi xuống bên cạnh Kurosawa. Sau đó, đúng như dự đoán, cậu nghe thấy nội tâm gào thét của Kurosawa.
[Ahhh, Adachi đã chủ động đến đây. Mình phải làm sao đây, em ấy chủ động như vậy, mình sắp không cầm lòng được ...]
Khóe miệng Adachi hơi nhếch lên, mặc dù muốn nghe được tiếng lòng Kurosawa càng nhiều càng tốt, nhưng cậu lại càng muốn gắn bó và ở bên Kurosawa hơn, quên mất cảm giác tội lỗi khi nghe trộm.
Cậu cố tình tựa đầu vào vai Kurosawa, và liếc nhìn Kurosawa. Mặc dù Kurosawa vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng anh không biết rằng giọng nói hỗn loạn bên trong đã phản bội anh.
[Ahhhh, Ada chắc chắn đã cố tình làm vậy! Lần trước Adachi vì quá buồn ngủ nên vô tình ngủ trên vai mình, nhưng lần này em ấy lại tựa vào một cách tự nhiên như vậy ... Mình có thể có được diễm phúc như vậy sao? 】
Mặc dù Adachi biết suy nghĩ của Kurosawa từ lâu, nhưng cậu vẫn muốn nghe lời nói từ miệng Kurosawa, cậu hắng giọng, nhẹ giọng nhắc nhở Kurosawa về sự im lặng không tự nhiên của anh: "... Anh nói gì vậy"
Kurosawa ngượng ngùng nghiêng đầu cười, "Ôi, xin lỗi, bởi vì Adachi đột nhiên nói như vậy, thân thiết như thế này làm cho anh có chút bất ngờ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào thôi..."
Sau khi Kurosawa nói như vậy, Adachi đột nhiên nhận ra mình có thể quá nôn nóng rồi, dù sao cũng chưa tới một giờ kể từ khi cả hai thiết lập quan hệ trên sân thượng, không có gì ngạc nhiên khi Kurosawa e ngại. Cậu lùi ra xa một chút, gục đầu nói bâng quơ: "Anh không thích em như vầy đúng không..."
[[ Kurosawa ở trước mắt chắc thích một Adachi thụ động và nhút nhát hơn?]]
“Sao lại thế được?” Kurosawa sửng sốt, không biết Adachi sẽ khó chịu như vậy, vội vàng ôm lấy Adachi, “Anh thích Adachi chủ động tiếp cận anh. Nếu không tin, em hãy lắng nghe nhịp tim của anh bây giờ nè"
Adachi cũng vươn tay muốn ôm Kurosawa, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng trả lời: "Ừm, em nghe thấy rồi"
Kurosawa có chút ngượng ngùng, "Thật sự là em nghe rồi hả?"
Adachi đáp lại một cách nhẹ nhàng, nghĩ rằng nhịp tim của mình cũng có thể bị Kurosawa nghe thấy, cậu hơi ngượng ngùng buông anh ra và nghiêm chỉnh ngồi cạnh Kurosawa.
"Anh có thể ..." Kurosawa do dự trong khi chà chà tay lên đầu gối mình, rồi duỗi cánh tay phải của mình ra lơ lửng trên không, "Khoác vai Adachi được không?"
Adachi cười trêu chọc, "Anh vừa mới ôm em, có hỏi em tiếng nào đâu, sao bây giờ lại xin phép gì nữa? Đương nhiên là có thể rồi"
Kurosawa ôm choàng vai Adachi, cười nói: "Đúng vậy ha, tại sao phải hỏi nữa chứ?"
[Ah, thích Adachi như thế này ghê. Thật hạnh phúc khi có thể cùng Adachi làm tổ trên ghế sofa. Nhân tiện, Adachi có mùi thơm quá——]
“Adachi có muốn xem TV?” Kurosawa cầm điều khiển từ xa lên và đặt vào tay Adachi.
Adachi chọn đại một chương trình tạp kỹ để xem, vươn tay lấy một miếng khoai tây chiên ra ăn, lười biếng dựa vào người Kurosawa.
"Anh muốn ăn không?” Sau khi nuốt miếng khoai tây chiên, Adachi đưa tay ra lấy một miếng khác, tự nhiên đưa lên miệng Kurosawa.
Kurosawa sửng sốt một chút, sau đó há miệng cắn khoai tây chiên, miệng nở nụ cười hỉ hả. Khoai tây chiên rõ ràng là có vị mặn, nhưng lúc này anh lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
[À, mình được Adachi đút cho ăn! Vậy là mình có thể đút em ấy ăn? Mình có thể tham lam như vậy không? Ahhhh, miếng khoai tây chiên mới nuốt, làm ơn đừng có trôi lẹ quá——]
“Hặc” Adachi không thể nhịn được cười. Thật may là trên TV có một tình tiết hài tuy không mấy vui nhộn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Kurosawa sẽ không nghi ngờ cậu vừa cười cái gì.
Rồi một lúc lâu sau, Kurosawa giả bộ tự nhiên lấy một miếng khoai tây chiên đưa lên miệng Adachi.
Adachi ngoan ngoãn mở miệng, nhưng cậu vô ý ngậm luôn ngón tay của Kurosawa, khiến cậu đỏ bừng cả mặt, "Ôi, xin lỗi ..."
Trái tim Kurosawa lập tức mất kiểm soát nghiêm trọng, nội tâm hỗn tạp khiến Adachi cũng khó nghe cho kịp.
[Ah, Adachi liếm phải ngón tay mình rồi! Mình cứ tiếp tục đút em ấy có được không? Môi của Adachi thật mềm, muốn được hôn lại quá... Nhưng mới ngày đầu tiên hẹn hò, chắc sẽ làm Adachi sợ chết mất ... Dù Adachi đã chủ động chạm môi mình trên sân thượng nhưng chuyện này với chuyện kia khác nhau. .. Ah, ah, phải kiểm soát lại bản thân, không thể cứ nhìn chằm chằm vào môi Adachi nữa, nhìn mình lộ liễu quá ...]
Mặc dù Adachi có cùng suy nghĩ với Kurosawa, nhưng vì không muốn nụ hôn thứ hai mình lại là người chủ động nên đành giả bộ không biết gì và tiếp tục xem TV.
Hai người vừa trò chuyện vừa xem TV, thời gian trôi nhanh, vô tình chỉ còn nửa tiếng nữa là đến chuyến tàu cuối cùng, nhưng Kurosawa lại không đề nghị để Adachi ở lại qua đêm khiến Adachi cảm thấy hụt hẫng.
"Nếu trực tiếp hỏi anh ấy, giống như mình ham hố lắm vậy..."
Một lúc sau, Kurosawa mới chú ý đến thời gian hiển thị trên TV, không khỏi cảm thán: "A, đến giờ rồi, Adachi còn có xe điện để về không?"
Khi Kurosawa hỏi như vậy, Adachi đột nhiên cảm thấy hơi tủi hờn, cậu ủ rũ trả lời: "Nếu bây giờ em về liền thì vẫn kịp thời gian"
“Ừ, đừng về muộn quá.” Kurosawa cảm thấy Adachi đang hờn dỗi, nhưng không đủ can đảm hỏi Adachi có muốn ở lại qua đêm không. Anh sợ Adachi có thể nhầm tưởng rằng anh có ý định khác, và sau đó giận anh luôn.
May mắn thay, những suy nghĩ này của Kurosawa đã được Adachi nghe thấy nhờ pháp thuật, Adachi mừng mừng khi biết Kurosawa không phải là không hiểu, mà là trước sau như một, sợ bị ghét bỏ. Vì không muốn Kurosawa biết về độc tâm thuật và cảm thấy như bị lừa gạt, nên cậu phải nói những điều mà vốn bình thường cậu không dám nói.
"Có chuyện này ..." Adachi nuốt nước miếng, nhìn Kurosawa thăm dò hỏi: "Nếu nói muốn ở lại qua đêm, có phải là… quá thất thố không?"
#ChuyenxuyenkhongcuaAdachi
#重生之安達追夫記
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro