Chương 22: Em yêu anh, Yuichi


♠️♥️(Cảnh báo 18+)♣️♦️

Kurosawa ngạc nhiên mở to hai mắt, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn, anh nói bằng giọng run run: "Em biết em đang nói gì không?"

[Giải trừ phép thuật là giúp Adachi “mất zin”, nghĩa là em ấy muốn chính thức cùng mình  ... Aizzzz!!!]

Sau đó, một số hình ảnh khó diễn tả đột nhiên xâm nhập vào tâm trí của Adachi – cậu đang đang nằm trên giường gương mặt đê mê, dang rộng hai chân vòng quanh eo Kurosawa và đang khát cầu người yêu một cái hôn. Adachi cảm thấy mặt nóng bừng bừng, hoảng hồn buông Kurosawa ra, miệng khô khốc nuốt nước miếng.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Adachi đột nhiên hoảng sợ, Kurosawa hơi bối rối, anh không biết Adachi không chỉ có thể nghe được nội tâm của mình mà còn có thể nhìn lướt qua những hình ảnh trong ảo giác của anh. Adachi xấu hổ liếc nhìn Kurosawa, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, thấp giọng lẩm bẩm: "Em không ngờ em lại thành cái dạng như vậy luôn đó"

[[Quá…u mê rồi]]

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cậu làm Adachi không khỏi rùng mình. Nghĩ kỹ lại, do rất lâu rồi cậu đã không nhìn thấy ảo tưởng đen tối như thế này nữa nên những hình ảnh chấn động bất ngờ vừa rồi thực sự khiến cậu phát hoảng. Kurosawa ngay lập tức hiểu được tâm trạng của Adachi, xấu hổ lắp bắp: "Hả? đừng có nói em…, em còn có thể nhìn thấy những gì anh tưởng tượng trong đầu chứ?"

“... Hmm.” Adachi lúng túng gật gật đầu. “Vậy nên em xin lỗi, em đã nhìn thấy hết...vừa rồi.”

"Hả? Chuyện đó, chuyện đó ..." Kurosawa hoảng loạn, xấu hổ nói: "Thực xin lỗi, anh thiệt bậy bạ quá, không nên nghĩ về em như vậy ... em quên đi, được không? Anh" …

[Bây giờ chắc Adachi sẽ ghét mình thiệt rồi ... Ahhhh, mình đang làm gì vậy nè! ]

“Anh bình tĩnh đi, không sao mà” Adachi nắm lấy tay Kurosawa một lần nữa, nhẹ giọng trấn an: “Em đương nhiên sẽ không ghét anh, suy nghĩ như vậy là bình thường mà”

Kurosawa vô thức muốn rút tay ra, nhưng Adachi càng nắm chặt hơn. Anh lo lắng ngước nhìn Adachi, hồi lâu mới rụt rè lên tiếng: "Thiệt hả?"

[Em thiệt sự không ghét anh đúng không?] 

“Anh muốn em nói lại bao nhiêu lần mới yên tâm đây?” Adachi than thầm trong lòng rồi bối rối nhìn anh.

“Ngay cả khi anh tưởng tượng ra cái gì đó còn xa hơn vậy em cũng không ghét anh đúng không?” Kurosawa chớp thời cơ hỏi ngay. Adachi ngay lập tức hiểu ra, vành tai cậu đỏ bừng. Cậu có lẽ biết "cái gì đó còn xa hơn" mà Kurosawa đang ám chỉ là gì. Bởi vì cậu đã cùng “Kurosawa của lúc đó” trải qua mọi chuyện, nên so ra đám hình ảnh ảo tưởng vừa rồi vẫn chưa thấm vào đâu.

"Ơ ... ừm." Adachi nói với âm lượng nhỏ hết mức gần như không nghe thấy, lúng túng nói: "Ai biểu em thích cả mặt xấu của anh ..."

Kurosawa đột ngột mở to mắt, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào và ôm chặt lấy Adachi.

[Anh cũng thích tất cả của Adachi, rất thích, vô cùng thích, Adachi là nhất nhất trên đời]

“Ừm, em biết rồi… em muốn ăn cà ri.” Adachi trong vòng tay Kurosawa thỏ thẻ, ngụ ý bảo anh tạm ngừng huyên thuyên và đi nấu ăn càng sớm càng tốt.

“Ờ đúng rồi ha, anh lại quên mất rồi.” Kurosawa nhoẻn miệng cười, nhấm nháp đôi môi ửng hồng của Adachi, nói: “Ngồi chờ anh, hay em muốn đi tắm trước?”

[Hay cứ như lúc nãy anh nấu ăn, em đứng sau ôm anh, vậy cũng không tệ đâu, hehe].

“Hmm… nội tâm anh hỗn loạn quá, tốt nhất là em ngồi chờ một lúc vậy” Adachi đáp lại, giả bộ làm bộ mặt chán ghét, đôi khi cậu không thể chịu nổi nếu cứ hành hạ Kurosawa với mớ pháp thuật của mình.

Một lúc sau mùi cà ri tỏa ra khắp nhà, Adachi chạy đến, nhìn vào nồi vui vẻ reo lên: “Thơm quá”.

“Em có muốn nếm thử không?” Kurosawa lấy muỗng múc một ít cà ri trong nồi thổi thổi, sau đó đưa lên miệng Adachi, “Ahh--”

Adachi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy cái thìa nhỏ. Chính là mùi này, hương vị khiến cậu nhớ nhung.

“Ngon quá!” Adachi khen luôn miệng, “Kurosawa, anh nấu ăn giỏi quá! Em chỉ thích hương vị món này do anh nấu thôi”.

“Không có gì mà, nhưng thật tuyệt khi em thích nó.” Kurosawa cười thở phào nhẹ nhõm, anh cứ lo mình không thể làm ra hương vị mà Adachi nhung nhớ". Ừm, có vẻ như dù gì thì họ cũng là một người thật, ngay cả món cà ri cũng nấu giống nhau.

Cả hai nói chuyện vui vẻ bên bàn ăn, xử hết hai đĩa cà ri lớn. Sau khi ăn xong, Adachi giúp rửa chén bát, sau khi hoàn thành mọi thứ, họ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

“Xong rồi em đi tắm trước đi.” Khi Kurosawa nói điều này, anh cố tình giữ khoảng cách với Adachi. Những hình ảnh Adachi bước ra từ phòng tắm quá quyến rũ đến nỗi anh không thể kiềm chế bản thân không được tưởng tượng tiếp.

Adachi thản nhiên gật đầu đáp lại, nghe Kurosawa nhắc tới từ "tắm", cậu mới nhớ tới vừa rồi Kurosawa không tích cực hưởng ứng cho lắm, không biết đêm nay người ta có nguyện ý giúp cậu giải trừ phép thuật hay không. Nhưng nếu đi hỏi lại thì chắc xấu hổ chết mất. Thôi đành chờ đợi vậy, rồi muốn ra sao thì ra.

Không lâu sau, bồn tắm đầy nước, Adachi đã dành thời gian trong phòng tắm để chuẩn bị thân thể cho lần đầu với Kurosawa, rửa ráy lâu hơn bình thường, nhưng cũng không khơi dậy sự nghi ngờ gì của Kurosawa. Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Kurosawa vô thức cúi đầu kiểm tra thời gian trên điện thoại.

[Adachi tắm lâu gấp rưỡi bình thường, có vẻ như hôm nay tâm trạng em ấy đặc biệt tốt]

Mặc bộ pijama màu xanh đậm, Adachi lấy khăn lau mái tóc ướt lem nhem của mình, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt si mê của Kurosawa, lập tức đoán được người đối diện đang nghĩ gì, nheo mắt cảnh cáo: "Đừng có nói em dễ thương nữa đó nha".

"Chà, Adachi còn hơn cả dễ thương nữa kìa. Adachi quá dễ thương, rất rất dễ thương luôn" Kurosawa bỏ ngoài tai, khen tới tấp và không có ý định dừng lại. Với Kurosawa, lời cảnh báo của Adachi chẳng có gì ghê gớm hết. Adachi trắng bum, mềm mịn như một chú mèo con vậy, có phùng mang trợn má cũng không có tính răn đe gì cả.

Adachi trừng mắt ra chiều giận dữ nhìn anh. Cậu muốn phản bác rằng dù gì cậu cũng là đàn ông và Kurosawa lẽ ra nên khen cậu đẹp trai hay gì đó. Nhưng khi ngẫm lại, Adachi cảm thấy mình cũng chẳng có nét quyến rũ gì của một người đàn ông ba mươi tuổi hết. Tự nhiên thấy hơi nản, đành phải âm thầm nuốt câu đó vào bụng.

Kurosawa thấy con mèo con của mình tóc tai rối tinh rối mù, nhanh chóng đi tới vuốt vuốt mớ tóc. Anh lấy chiếc khăn đang quàng qua cổ Adachi xuống nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.

[Adachi sau khi tắm xong thiệt là thơm]

"Mà nè, Adachi thay dầu gội đầu lúc nào vậy? Mùi dầu gội ở nhà em cũng giống bên anh, đúng không." Kurosawa quan tâm chuyện này đã lâu, nhưng lại quên không hỏi.

“Hình như đổi cũng 1 thời gian rồi đó.” Adachi trả lời một cách thản nhiên.

Đồng tử Kurosawa chấn động, "Hả? Đổi sau khi sinh nhật ba mươi tuổi à?"

[Có phải em muốn sử dụng cùng một mùi giống của anh đúng không? Không, không, mình lại suy nghĩ quá nhiều rồi — ahhh, anh lại vô tình để em nghe thấy rồi, hy vọng em không phiền ...]

“Ừm… đúng như anh nghĩ đó”. Adachi bó gối ngồi trên ghế sofa, ngượng ngùng vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nhẹ giọng nói.

Kurosawa nghe xong liền sững người, thoáng dừng lại một chút. Adachi vội cầm lấy khăn tắm, thúc giục "Để em tự lau, anh đi tắm đi."

"Ờ..." Lượng thông tin quá lớn khiến não của Kurosawa ngừng hoạt động. Anh thất thần nhìn chiếc khăn bị Adachi lấy lại, và phát hiện vành tai ẩn bên dưới cũng đang đỏ lựng lên.

"Adachi muốn dùng cùng một loại dầu gội và sữa tắm cùng loại nhà mình, có nghĩa là Adachi muốn có mùi hương giống mình, có nghĩa là Adachi muốn trên cơ thể cũng có mùi giống mình, nghĩa là ..." "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Còn ở ngoài kia, Adachi đã bò lên giường lủi lủi vào lớp chăn bông, tự hỏi mình nên đợi Kurosawa - người đang cố ra vẻ nghiêm trang - ở tư thế nào đây? Nằm trên giường giả bộ lướt điện thoại? Hay nằm nghiêng nghiêng tạo dáng quyến rũ? Không được, không được, kỳ chết. Đặc biệt ở trước mặt Kurosawa “vẫn còn ngây thơ” này, cậu không thể làm vậy được. Tuy nhiên, có điều an ủi Kurosawa đã không trải tấm đệm dự phòng cho khách ra khi cậu đang tắm. Điều đó có nghĩa là anh cũng chấp thuận ngủ với cậu tối nay, nghĩa là cuối cùng họ sẽ vượt qua ranh giới vào tối nay? Nghĩ đến điều này, Adachi lo lắng lăn qua lăn lại trên giường. Cậu nên khoác lên mình vẻ ngoài quen thuộc, hay giả vờ ngu ngơ và để mọi chuyện cho Kurosawa dẫn dắt? Nói chung, chuyện giường chiếu của họ trước đây do Kurosawa giành thế chủ động, nhưng sau khi du hành thời gian, mặc dù nghe có vẻ hơi nực cười, nhưng giờ cậu lại có nhiều "kinh nghiệm đàn ông" hơn Kurosawa ...

“Adachi, em đang làm gì vậy?” Kurosawa nhẹ nhàng hỏi, che miệng và phá lên cười. Anh không ngờ khi từ phòng tắm bước ra, anh đã thấy Adachi đang lăn tròn trên giường, trông giống như một chú chuột lang nhỏ, thật đáng yêu.

Adachi thân thể lập tức cứng đờ, lập tức lồm cồm bò dậy ngồi ở trên giường, miệng mấp máy xấu hổ cúi đầu, làm bộ thản nhiên nói: "Giường của nhà anh êm ghê, rất thoải mái, em thích quá liền nhịn không được ... nên…, lăn qua lăn lại một chút... "

Kurosawa cười cười, tiến lên vài bước ngồi xuống bên giường, quay đầu nhìn chằm chằm Adachi, hỏi: "Vậy…mỗi ngày em đều tới đây ngủ đi?"

Adachi không khỏi kêu lên một tiếng "Nè…", hai má ửng hồng, run rẩy nói: "Ý anh là…là mời em đến sống chung hả?"

Cậu đã bên Kurosawa nửa năm trước, và người đó vẫn chưa đề cập đến việc muốn sống cùng nhau. Làm thế nào mà sự tiến bộ của họ có thể tiến xa hơn sau khi Adachi quay về quá khứ như vậy? Có phải vì lần này cậu chiều chuộng Kurosawa quá rồi không? Nhưng sống chung với nhau …như vậy nhanh quá ... Tất nhiên Adachi không phải là không muốn nhưng như thế thì có hơi quá...

Kurosawa giật mình khi nghe những lời này, anh vô ý nói mà không để ý tới ẩn ý đằng sau những lời vừa rồi của mình, sắc mặt lập tức tái xanh,

"Chờ một chút! Chuyện vừa rồi không tính ...".

"Tự dưng hỏi thế này chắc làm Adachi sợ đúng không? Tại anh vô tình cao hứng quá, nên anh lỡ lời ... "

Mặc dù anh chỉ ra vẻ thản nhiên nói như vậy, nhưng sống với Adachi quả thực là điều anh mơ ước trong suốt 7 năm qua, nhưng câu hỏi kỳ cục nói ra  không đúng thời điểm này lại thốt ra kỳ cục như vậy. Anh nên cho cậu thời gian thích nghi từ từ - Ít nhất hãy bắt đầu từ việc qua đêm ở nhà đối phương vào cuối tuần. Sau một thời gian, sau khi bước vào giai đoạn ổn định, anh nên chuẩn bị chìa khóa dự phòng cho Adachi, rồi tới bước cầu hôn thay vì hỏi huỵch toẹt ra như bây giờ. Thật là quá sỗ sàng và không tôn trọng người ta.

Thấy Kurosawa không đưa ra lời giải thích gì, Adachi có chút tổn thương, nhưng có lẽ cũng đoán được có lẽ Kurosawa đang suy nghĩ chuyện gì đó, cậu thầm thở dài: "Tại em hơi bất ngờ thôi, em còn chưa chạm vào để nghe anh nghĩ gì mà. Sao anh bị dọa đến vậy"

Nghe vậy Kurosawa đột nhiên mở to mắt, sau khi nhìn Adachi đang ngồi trên giường, hai mắt anh mở lớn hơn, kêu lên: "Vậy, vậy làm sao em biết được..."

Anh thực sự ngạc nhiên, Adachi không hề chạm vào anh.

“Ngay cả khi không có phép thuật, nhưng em có thể đoán chỉ bằng cách nhìn vào biểu cảm trên mặt anh?” Adachi thấy hơi mắc cười, nói, “Anh đó, anh thực sự dễ đoán hơn anh tưởng”.

Kurosawa nghĩ rằng anh đã che giấu được những suy nghĩ thầm kín của mình, nhưng thực tế nó hiện ra hết trên mặt, cái mặt rầu rĩ kiểu như "em chỉ được quan tâm tới mình anh thôi" - tất nhiên, Kurosawa chỉ biểu hiện bộ mặt này trước mặt Adachi thôi. Và chỉ Adachi có thể hiểu được biểu cảm đó.

Kurosawa nhướng mày ngạc nhiên rồi mím chặt miệng như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau thì nhìn Adachi chằm chằm và hỏi: "Vậy bây giờ anh đang nghĩ gì?"

Adachi mặt đỏ bừng, "Hả? Sao tự nhiên anh hỏi như vậy."

Kurosawa đã hỏi một câu tương tự trước đây, và tất nhiên Adachi biết anh đang nghĩ gì. Ánh mắt, ngữ điệu và hành động đều ám chỉ rằng Kurosawa muốn hôn cậu.

Sau đó, đúng như Adachi mong đợi, mắt Kurosawa dần trở nên nóng bỏng, anh khẽ hé môi, từ từ đưa đầu lại gần và hôn lên môi cậu.

[Adachi đã đoán anh sẽ làm vậy, đúng không?]

Sau một nụ hôn nhẹ, Kurosawa nhẹ ngẩng đầu lên, và mỉm cười nhìn vào môi Adachi. Adachi vô thức liếm liếm môi, "Ừ, em đoán được."

“Còn bây giờ thì sao?” Kurosawa bất ngờ đẩy Adachi xuống giường, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng nhìn người bên dưới. Anh cố tình giữ khoảng cách để Adachi không thể gian lận đọc được suy nghĩ của anh bằng phép thuật.

Adachi đột nhiên phản ứng ngoài dự liệu, nôn nón nuốt nước miếng, mấp máy môi: "Anh muốn ôm em, nhưng lại không dám lộn xộn sợ em không cho phép, anh thật muốn hỏi em để được sự đồng ý của em, đúng chưa?"

Nhìn vẻ mặt của Kurosawa thảng thốt, Adachi biết rằng khả năng đọc hiểu của cậu là chính xác 100%, vô thức mỉm cười mãn nguyện.

"Vậy thì, đây là câu trả lời của em nè"

Adachi nhắm mắt hôn anh, vòng tay qua cổ Kurosawa, kéo người anh sát lại người cậu, hơi dang chân ra vòng quanh eo Kurosawa, nhẹ nhàng mút lấy môi Kurosawa.

[Anh thực sự đang nằm mơ? ]

Câu trả lời của Adachi như thể niềm vui từ trên trời rơi xuống. Kurosawa ôm siết lấy người nằm dưới thân trong sự ngạc nhiên và sung sướng. Đầu Adachi ngửa ra sau, Kurosawa không ngừng nhấm nháp và hôn xuống đôi môi nóng bỏng của Adachi, độc đoán day day cánh môi mềm mại giờ chỉ thuộc về mình anh.

[Anh thực sự có thể?]

Đáp lại, Adachi vươn chiếc lưỡi nhỏ của mình sâu vào trong miệng đối phương, không ngập ngừng như mọi khi, cậu mạnh mẽ cạy mở hàm răng của người kia, quấn lấy chiếc lưỡi ấm áp của Kurosawa và dây dưa chơi đùa với nó. Nơi đầu lưỡi nóng như thiêu đốt, kích thích mọi dây thần kinh của hai người.

[Adachi đáng yêu quá đi ...]

Cơn dục vọng dâng trào nhanh chóng truyền đến với cả hai khiến họ mất kiểm soát. Họ hôn nhau điên cuồng triền miên không kiểm soát, môi lưỡi họ quấn lấy nhau, cơ thể hòa hợp tuyệt vời. Cả hai nôn nóng như thể không thể chờ đợi thêm nữa để được hợp nhất làm một và hòa tan vào nhau. Tiếng hôn môi “chụt chụt” vang lên liên tục bên tai Adachi làm nhịp tim cậu đột ngột tăng tốc, từng tế bào trong cơ thể khao khát được Kurosawa chạm vào. Trong phòng tràn ngập một bầu không khí vô cùng ám muội. Thân dưới của cả hai đã dựng thẳng lên, theo bản năng mà cọ xát nhau qua bộ đồ ngủ, dục vọng càng ngày càng mãnh liệt.

"Ưm ..." Đôi môi hé mở, thân thể xao động, Adachi khẽ thở ra một hơi, hai mắt mờ mịt trong vòng tay Kurosawa. Kurosawa đưa tay chạm vào nơi đã căng phồng của Adachi, vừa nhẹ nhàng liếm láp vừa cắn cắn vành tai của Adachi, tiếng nói ngắt quãng gợi cảm: "Thoải mái không?"

[Bộ dạng của Adachi bây giờ quá quyến rũ ... nhất định không để cho người khác nhìn thấy. Adachi là của mình anh].

Một luồng điện đột ngột chạy tới toàn thân Adachi khiến cậu vô thức ưỡn lưng lên thì thầm "Ừm ... rất thoải mái."

Nhưng vẫn là chưa đủ, cậu cũng muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Kurosawa và để cho dục vọng của anh bùng cháy. Hai chân cậu dần trở nên không yên, cậu vặn vẹo ngón chân trêu chọc phần thân dưới của Kurosawa, muốn thấy phản ứng của đối phương.

"Adachi ..." Kurosawa gầm nhẹ lên một tiếng khàn khàn, gấp gáp dùng tay run rẩy kéo quần Adachi xuống, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài việc mặc cho Adachi bộ đồ ngủ màu xanh đậm, giờ còn có thể tự mình cởi nó ra.

[Đừng đùa với anh nữa, anh không kiềm chế nỗi đâu ...]

Phần dưới của Adachi bị bộc lộ ra ngoài, đột nhiên bị hai tay Kurosawa bắt lấy, nóng rực.

"Em không cởi giúp anh được ..." Adachi bặm môi, thất vọng nói với giọng ấm ức đầy mê hoặc. Adachi vươn tay nắm lấy dục vọng của Kurosawa, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống với tốc độ ngày càng nhanh, khiến Kurosawa bốc hỏa nuốt từng ngụm nước bọt.

"Adachi ... Adachi ..." Kurosawa nôn nóng vén áo cậu lên, dùng ngón tay cọ xát qua khuôn ngực trắng hồng. Anh đặt hết nụ hôn này đến nụ hôn khác lên cổ, xương quai xanh rồi lên ngực của Adachi, nhẹ nhàng mân mê và đưa răng cắn cắn trên ngực cậu, dùng tay nhào nặn bên kia cho tới khi nó săn chắc lại dựng đứng lên.

[Ahhh, anh rất muốn ăn Adachi ... Tất cả đều là lỗi của Adachi hết đó, khiến anh càng ngày càng trở nên tham lam].

Một cảm giác nhột nhạt lan tràn khắp cơ thể khiến Adachi cảm thấy ngứa ngáy, toàn thân nóng bừng, lỗ nhỏ phía sau vô thức co rút lại. Những gì cậu khát cầu không chỉ là những thứ này ... cậu mong muốn còn nhiều hơn thế. Cậu muốn Kurosawa sát nhập vào cơ thể mình và được hợp nhất với Kurosawa.

“… Yuichi, em muốn anh”.

Cậu nhẹ nhàng kéo áo Kurosawa, thầm thì, đôi mắt mở to long lanh nước như mắt của 1 chú nai con.

Bởi sợ ở công ty gọi nhầm, Adachi chỉ khi trên giường mới dám gọi tên thân mật của Kurosawa, Kurosawa mỗi lần nghe thấy đều rất hưng phấn.

Kurosawa ngực phập phồng kịch liệt, đột ngột dừng động tác, nhìn Adachi có phần không thể tin được. [Ah, ah, em đáng yêu chết đi được khi gọi tên anh vào lúc này! "Tên đó" dám huấn luyện Adachi thành bộ dạng này, đáng ghét thật ...]

“Nhìn em đi” Adachi vươn tay ve vuốt mặt Kurosawa, nói khẽ: “Không cho nghĩ tới chuyện khác.”

Vừa dứt lời, Adachi đã khóa chặt môi Kurosawa, còn cắn cắn môi dưới của đối phương, không cho Kurosawa thời gian để suy nghĩ. Cậu vòng tay qua cổ Kurosawa và nheo mắt cảnh cáo: "Nếu anh lại nghĩ đâu đâu, em sẽ không thèm làm chuyện đó với anh nữa đâu"

Sau khi Kurosawa đồng ý, Adachi nhổm dậy lấy ra một hộp giấy và một lọ thuốc bôi trơn từ bàn cạnh phía giường của mình, mỉm cười khẽ trêu: “Anh chuẩn bị sẵn đến vậy luôn đó hả”.

Kurosawa bị người yêu phát hiện, có chút ngượng ngùng cúi đầu hôn Adachi,

[Không ngờ có ngày cũng hữu ích ...]

Anh tách hai chân Adachi ra, liếm liếm và âu yếm hôn lên đùi non của người anh yêu rồi không ngần ngại ngậm vật đã trướng to kia vào miệng.

"A ..." Adachi không kìm được rên rỉ, luồn tay vào tóc Kurosawa và ghì đầu của đối phương lại gần mình hơn. Kurosawa cầm lấy vật cương cứng kia không ngừng liếm láp từ đỉnh đến tận gốc. Khoái cảm tuyệt đỉnh đột nhiên ập đến đại não Adachi, nhưng cũng khiến hậu huyệt của cậu cảm thấy trống trải, khát cầu hơn. Cậu vặn vẹo thân thể, hơi thở hổn hển nói: "Đừng bận tâm chỉ để em thoải mái, em cũng muốn Kurosawa được thoải mái mà..."

Nghe vậy, Kurosawa đột nhiên dừng lại động tác, nhướng mày cười: "Sao em không gọi anh là Yuichi nữa vậy? Kyoshi"

"Yuichi ..." Adachi lập tức ngoan ngoãn đổi lại tên, đỏ mặt nói nhỏ: "Em muốn anh".

“Em muốn anh giúp em giải trừ phép thuật, ngay bây giờ”.

Kurosawa không nhịn được cúi xuống ngậm lấy thân dưới đã cứng của Adachi, liếm láp, nhấm nháp không ngừng khiến Adachi rên rỉ không dứt.

[Em quên rồi sao? Anh là người quen với việc chuyện gì vui để sau mà]

"Ahh ... Yuichi ..." Adachi không ngừng rên rỉ, "Em,...em sắp không xong rồi ... Anh thả ra..." Tuy nhiên, Kurosawa làm như không để vào tai những gì cậu đang nói, ngược lại mút mạnh hơn, ngậm thật chặt. Liền sau đó, chất lỏng màu trắng đục bắt đầu trào ra từ đỉnh, cơ thể Adachi run lên, tất cả đều bắn vào miệng Kurosawa. Anh đẩy nhẹ lưỡi và nuốt vào cổ họng, liếm môi chăm chú nhìn cậu.

[Tất cả đều là của anh]

"Sao anh còn nuốt xuống! Đừng mà…bẩn." Adachi giật mình kêu lên.

“Không bẩn chút nào, của Adachi làm sao có thể bẩn được?”

Kurosawa trìu mến nhìn Adachi, cười nói: “Hơn nữa Adachi đã tắm thơm tho như vậy rồi mà”

[Có gì đâu mà em xấu hổ]

Adachi bị nhìn chằm chằm toàn thân nóng rực, rõ ràng cậu không nên như thế này, nhưng đối mặt với Kurosawa, xem ra chính mình hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Loại cảm giác này tuy rằng không gây khó chịu, nhưng trong lòng có chút không vui. Người này luôn tùy ý đùa giỡn với cậu, tùy tiện thổi bùng ngọn lửa trong lòng cậu.

Kurosawa đổ chất bôi trơn lên ngón tay và chạm đến hậu huyệt của Adachi, nhưng thoáng dừng lại trước khi đưa nó vào.

“Có được không?” Anh âu yếm nhìn Adachi, hỏi một cách chân thành “Phép thuật của em sẽ mất đi, vậy có được không?”

[Chỉ cần Adachi không muốn, chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào].

“Ừm, không sao đâu.” Adachi ngượng ngùng nói, “Chỉ cần ở bên cạnh anh, em không cần phép thuật gì cả”.

Kurosawa ôm chầm lấy Adachi,

[Cảm ơn em]

"Nếu đau thì nhớ nói cho anh biết".

Kurosawa nói nhỏ rồi đưa một ngón tay vào lối vào cơ thể của Adachi, nhưng anh không ngờ rằng nó đã được chuẩn bị nên đã ẩm ướt và mềm mại sẵn rồi. Rõ ràng Adachi đã tự mình chuẩn bị phía sau.

[Hay mình lại ảo tưởng. Adachi bí mật tự khuếch trương phía sau?]

"Bí mật quái gì ..." Adachi đỏ mặt lầm bầm, "Không, ... không được sao..."

Kurosawa hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, nếu không anh sợ rằng mình sẽ bị dục vọng làm cho ngây ngất và vô tình làm tổn thương Adachi.

[Ahhh, khi anh nghĩ tới Adachi cũng khao khát muốn làm chuyện đó với anh, anh cảm thấy ...]

Sau khi nhận thấy cơ thể Adachi đã dần quen, Kurosawa đút ngón thứ hai và thứ ba vào, tăng dần tốc độ thâm nhập.

"Yuichi, vào đi ..." Adachi ghì chặt eo Kurosawa, "hôn em đi..."

Sau khi rời khỏi môi Adachi, anh nôn nóng cởi sạch toàn bộ những gì còn vướng víu giữa hai ngươi, áp hạ thân của mình vào lối vào của hoa huyệt phía sau, nhẹ nhàng xoa nắn. "Kyoshi, anh yêu em".

[Mất phép thuật cũng không sao đâu, sau này có gì anh sẽ trực tiếp nói với em. Anh yêu em]

Ngay khi những lời âu yếm đó rơi xuống, Kurosawa giữ chặt eo Adachi và nhẹ nhàng đẩy vật đã trướng to của mình vào. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, hậu huyệt siết chặt bao bọc mềm mại khiến anh bất đắc dĩ muốn gia tăng luật động, nhưng vì lo lắng cho Adachi, anh đành dằn xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không? Em không sao chứ?"

“Ừm… không sao đâu, anh tiếp tục đi”.  Adachi cắn môi dưới và trả lời anh đứt quãng. Đây là lần đầu tiên Adachi trong cơ thể này trải qua một cuộc hoan ái, mặc dù cảm thấy có chút ngại ngần, nhưng niềm vui được hòa làm một với Kurosawa về thân xác lẫn tâm hồn đã chiến thắng mọi thứ. Adachi không muốn dừng lại chút nào.

“Ừm, vậy thì anh sẽ từ từ.” Lần này Kurosawa đẩy về phía trước sâu hơn một chút, và trong khi ra vào thâm nhập, anh thương yêu hôn lên môi Adachi, khiến cậu thất điên bát đảo.

"A ha ...... ah ......" Adachi trầm giọng rên rỉ, nghe như một liều thuốc kích thích với Kurosawa, anh dần dần tăng nhanh tiết tấu.

"Shhh ..." Kurosawa mạnh mẽ thúc toàn bộ vào nơi chật chội nóng rẫy mê người đó, anh dừng lại để nó được chôn sâu trong da thịt ấm áp của Adachi.

"Hmm ... huh, em không thể nghe được anh đang nghĩ gì nữa ..." Adachi nhận ra sự thật này và đột nhiên cảm thấy hơi mất mát. Kurosawa ôm chặt Adachi, khẽ nói bên tai: "Vậy em muốn nghe cái gì? Anh sẽ nói cho em nghe cái đó - Anh yêu em."

“Em cũng thích Yuichi nhất.” Adachi hổn hển nói, miệng nở nụ cười, chân càng bám chặt vào eo Kurosawa. Sau đó, sợi dây lý trí của Kurosawa đứt "bặt" một tiếng, anh thở gấp.

"Xin lỗi Kyoshi... Tiếp theo, anh có thể không ôn nhu như nãy giờ nữa. Nếu đau, em cứ cắn anh".

Adachi bối rối gật đầu, "Không sao đâu anh ... huhhhhhh...hahhhhhhhh ..."

Kurosawa thâm nhập vào cơ thể Adachi mãnh liệt, lâu lâu sẽ thúc mạnh vào. Từng đợt khoái cảm ập đến toàn thân Adachi khiến cơ thể cậu co thắt. Cậu không ngừng rên rỉ mị hoặc:

"Yuichi ... thật thoải mái … ưm ... Em yêu anh ... ưm ..."

“Anh cũng yêu em, Kyoshi… à…” Kurosawa không khỏi rên rỉ khi chạm đến điểm sâu nhất.

"Ahh ----" Cả hai sớm đạt khoái cảm cùng nhau, ôm nhau thở hổn hển.

Kurosawa từ từ rút phân thân ra khỏi Adachi và cười đắc ý:

"Giờ thì em đã là của anh rồi."

“Anh đang nói gì vậy, em luôn là của anh mà” Adachi thở gấp và đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.

Sau khi hai người nhìn nhau trìu mến một hồi lâu, Kurosawa làm nhiệm vụ của bạn trai và bế bổng Adachi đến nhà tắm. Sau khi trở về giường, trời đã sáng sớm. Adachi, người thể chất mệt mỏi rã rời, đã ngủ không biết trời trăng từ lâu. Anh dém chăn bông lại cho Adachi và ôm cậu vào lòng. Vừa định nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, liền nghe thấy Adachi thỏ thẻ nói mớ trong mơ, giọng Adachi đều đều, có chút mơ hồ khiến anh nghe không rõ, nhưng chỉ có một câu nghe đặc biệt rõ ràng

"Yuichi ... Thích ..."

Anh mỉm cười, nước mắt lưng tròng, tiến lại ôm chặt người đó vào lòng. "Cảm ơn em, em đã yêu anh nhờ có phép thuật, sau khi quay trở về lại nguyện ý đến bên cạnh anh lần nữa … Anh yêu em".

Đêm đó, anh có một giấc mơ rất dài, rất dài. Anh dường như mơ thấy Adachi và hình bóng phảng phất của chính mình - cả hai trân trọng và yêu thương nhau trong giấc mơ. Nhưng anh không có cảm giác ghen tị chút nào, vì anh biết rằng mình sẽ tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn với Adachi. Chỉ cần có Adachi bên cạnh, người làm chồng như anh còn ước mơ gì hơn nữa.

Adachi sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện nam nhân tinh anh đến chói mắt kia đang nhìn chằm chằm chờ mình thức dậy, cậu có chút xấu hổ đầu dụi dụi vào cánh tay Kurosawa,

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng," Kurosawa đáp lại, tinh nghịch chọc chọc mũi Adachi,

"Em có biết anh đang nghĩ gì không?"

“Ừm… chắc em cũng nghĩ về điều tương tự vậy đó” Adachi liếc nhìn Kurosawa, đỏ mặt. Sau đó, họ đồng thanh kêu lên

"Em thích anh"

"Anh thích em"

Cả hai nhìn nhau mỉm cười, và trái tim Kurosawa cảm thấy cực kỳ ấm áp khi nhìn thấy tình yêu tràn ngập trong mắt Adachi.

“Cảm ơn anh đã giành cho em thật nhiều yêu thương".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro