Chương 4: Buổi sáng ấm áp
Kurosawa lấy tay xoa trán không dám cử động, lồng ngực phập phồng, trái tim bên dưới đập thình thịch, trong lòng thầm mong Adachi mau chóng buông tha cho mình hoặc trở mình sang hướng khác, mặt khác cũng mong Adachi có thể nằm yên trong vòng tay mình, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn.
[Mình chịu thua Adachi rồi đó… Adachi thường ngủ như vậy sao? Ngủ mà vô thức ôm hết những gì kế bên là quá nguy hiểm. Không thể để Adachi ngủ với người khác trong những chuyến du lịch của công ty ...]
Rõ ràng bị Adachi ôm chặt nên nên ngây ngẩn cả người, nhưng lúc này đáy mắt Kurosawa lộ ra một chút cô đơn. Anh nhìn Adachi miệng nặn ra một nụ cười gượng gạo và khẽ thở dài.
[Người nào có thể kết giao với Adachi trong tương lai hẳn là rất hạnh phúc ... Mình thật ghen tị với người đó, mình có thể được ôm một Adachi đáng yêu như vậy mỗi đêm, mọi áp lực sẽ lập tức tan biến hết, haizzz…]
Tuy nhiên, Kurosawa lại nhanh chóng cho rằng suy đoán của mình thật là sai trái. Tuy rằng được ôm Adachi cả đêm trong tay, nhưng ngược lại Kurosawa đang phải chịu một áp lực lớn. Anh sợ rằng sau khi ngủ say, anh sẽ làm gì vượt quá quy tắc hay lỡ làm những điều mà Adachi ghét, vì vậy anh mở mắt thao láo cho đến khi bình minh ló dạng với ý chí mạnh mẽ và thức trắng đêm.
Vào sáng sớm, Adachi lờ mờ nghe thấy giọng nói nội tâm của Kurosawa tràn ngập bối rối.
[Mình sẽ không kịp thời gian để làm bữa sáng nếu còn nằm đây. Mình không biết khi nào Adachi sẽ thức dậy nữa... Mình nên giải thích thế nào khi em ấy dậy đây? Hay là mình cứ dậy trước? Nhưng vấn đề là Adachi vẫn ôm mình cứng ngắc, nếu mình cử động thì chắc chắn em ấy sẽ tỉnh giấc…]
Đôi mi của Adachi nhấp nháy run lên, tim đập bình bịch
[[Gì đây? Sao mình ôm Kurosawa như vầy? Có phải mình đã vô tình ôm anh ấy khi ngủ quên? Ôi trời ơi, là vậy sao? Nếu thế này có hù anh ấy sợ không, liệu anh ấy có nghĩ rằng mình tùy tiện quá không… Nhưng sao mình ôm ảnh, ảnh không lợi dụng mà ôm lại mình chứ? Hừ, cái người này… ]]
[Nhưng khuôn mặt đang ngủ của Adachi thực sự dễ thương như một thiên thần vậy ... Chết tiệt, mình thực sự muốn lấy điện thoại chụp lại quá … Mình rất muốn sờ sờ eo Adachi, trông thật mềm và đẹp ... Ahhh, không., mình thiệt là đồ cầm thú mà, bình tĩnh lại coi ...]
[[Mềm mại là sao hả, ngày mai tui đi tập cơ bụng]] 🤣
Nhắm mắt lại, Adachi không khỏi chớp mắt vài cái, may mà Kurosawa không nhận ra.
[[Mình phải làm gì để không bị Kurosawa phát hiện mình đang giả bộ ngủ? Ahhhh. Hay giờ mình mở mắt ra, mình phải giả bộ hoảng hồn hoảng vía rồi hét lên ... Nhưng mà, vậy có diễn quá không?]]
Sau khi đấu tranh búa xua trong lòng, Adachi cuối cùng quyết định tiếp tục giả bộ ngủ đến cùng, giả bộ tự nhiên trở mình, nằm quay lưng về phía Kurosawa trên giường.
[[Xin lỗi Kurosawa, Em lại chạy trốn nữa rồi, bởi vì em không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào ...]]
Kurosawa tròn mắt ngờ vực, Adachi, người đã không trở mình cả đêm, lại quay lại vào lúc này!
"Này, tôi thực sự thua Adachi rồi đó..."
Kurosawa cười bất lực khi vuốt ve trán cậu, nhẹ nhàng bước xuống giường và đi đến giường đắp chăn bông cho Adachi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Kurosawa xa dần, Adachi nhẹ nhàng quay người nhìn ra cửa, khi chắc chắn chỉ có một mình cậu trong phòng ngủ, cậu mới yên tâm.
[[Vừa rồi mình lại dùng pháp thuật… Kurosawa quá hiền lành, anh ấy còn đắp chăn bông cho mình, lo lắng mình có thể bị cảm lạnh. Vậy mà mình đã nói dối Kurosawa, vì vậy xin lỗi anh.]
Adachi nhìn đồng hồ và thấy còn quá sớm, cậu nằm lại trên giường, lăn chăn bông cuộn tròn nó thành một con sâu bướm, lăn lộn trên giường, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
[[Đầu tiên, mình ôm Kurosawa cả đêm, mình phải giả bộ như không biết gì hết, nếu không sẽ xấu hổ chết luôn! Thứ hai, mình muốn ... à, điều gì nữa sẽ đến? Dù thế nào đi nữa cũng không để bị Kurosawa phát hiện... "
“Bộp!” Có tiếng mở cửa trong căn phòng yên tĩnh, Adachi ngay lập tức ngừng lăn lộn, hết cả hồn.
Sau nửa giây, Kurosawa đẩy cửa bước vào, nhưng không ngờ Adachi đang trong bộ dáng sâu bướm, đập vào mắt anh, anh không nhịn được mà bật cười “Ừm, chào buổi sáng. "
"Ah, ah, cái này, cái kia, cái kia ..." Adachi lồm cồm bật dậy, hốt hoảng lật tung chăn bông, lúng túng nói: "Chào buổi sáng ... Ư, tôi xin lỗi."
“Adachi thường ngủ thế này ở nhà riêng à?” Kurosawa không ngăn nỗi trêu chọc cậu.
[Dễ thương quá, thanh niên này mới 30 tuổi sao có thể dễ thương đến như vậy?]
“Chỉ là... , à không!” Adachi đỏ mặt và nắm chặt chăn bông, quá xấu hổ không dám nhìn Kurosawa.
"Tối hôm qua ..." Kurosawa dừng lại, nhớ tới chuyện tối hôm qua, có chút ngượng ngùng, "Ngủ có thoải mái không?"
[Không biết Adachi có biết tối hôm qua em ấy ôm mình ngủ không?]
"Ừm, cảm ơn cậu đã cho tôi ngủ trên giường của cậu” Adachi ngượng ngùng gật đầu, thật ra thì lâu lắm rồi cậu mới ngủ ngon đến vậy, nhờ có Kurosawa đó.
[[Ahhh, không biết khi nào mới có thể ngủ lại trên cái giường này...]]
Kurosawa nở một nụ cười ngượng nghịu và lịch sự, "Tốt quá ..."
Khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của Kurosawa, Adachi ngay lập tức nhận ra Kurosawa không hề ngủ, sau một giây dằn vặt, cậu cau mày có chút xấu xa và cố ý hỏi: "Cậu nhìn ... Sao vậy? ngủ không ngon vì tôi giành hết chăn bông của cậu à? Nếu vậy, tôi xin lỗi ... "
[[Uhhh, ghẹo cho ảnh một trận, cũng không tệ lắm! Hehe]]
Kurosawa sửng sốt, quyết định không nói cho Adachi biết sự thật, anh dùng giọng điệu cường điệu phủ nhận, nở nụ cười: “Không đâu, sắc mặt lúc ngủ của Adachi rất tốt, cậu không có giật chăn bông của tôi đâu, đừng lo lắng".
[Chỉ là sau khi ngủ say đột nhiên ôm mình. Xem ra Adachi không biết gì đâu ... Nguy hiểm quá, không thể để Adachi ngủ với nam nhân khác!]
Lương tâm cắn rứt, Kurosawa vội vàng đổi chủ đề, "Nhân tiện, Adachi có muốn ăn sáng không?"
“Ăn chứ!” Đôi mắt sáng ngời của Adachi mở to mong đợi.
[[Tuyệt vời, cuối cùng mình cũng có thể ăn cơm của Kurosawa nấu! Chẳng qua, lời nói dối vừa rồi của Kurosawa rất đáng yêu, anh ấy sợ mình cảm thấy xấu hổ hay bị tổn thương? Haha]]
Sau khi đánh răng rửa mặt lẹ làng, Adachi bước vào phòng khách ngập tràn hương thơm, và thấy Kurosawa đang đeo tạp dề và đang cắt hành lá. Trong phút chốc, Adachi bàng hoàng, lầm tưởng rằng mình đã trở lại cuộc sống thường nhật, và suýt nữa lao vào ôm Kurosawa từ phía sau, cho đến khi nghe thấy tiếng Kurosawa, câu hỏi của anh đã gọi cậu trở lại thực tại——😍😘🥰
"Trứng tráng cậu thích ngọt hay mặn?"
Adachi ngơ ngác nhìn Kurosawa nở nụ cười, thật lâu sau mới mấp máy môi: "Ngọt ..."
[[Đúng ha, Kurosawa này sẽ hỏi mình món trứng tráng có vị gì...]]
"Đã biết.” Kurosawa rắc một chút đường mà anh đang giữ bằng ngón tay vào trứng lỏng, và dùng đũa khuấy nhanh.
Adachi ngồi vào bàn ăn có chút cô đơn, chống cằm nhìn bóng lưng bận rộn của Kurosawa, trong lòng hỗn tạp.
[[Không biết Kurosawa 6 tháng sau đang làm gì ở đó? Anh ấy cũng đang làm bữa sáng cho Adachi sao?]]
Adachi lắc đầu nguầy nguậy, tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều. Việc cậu phải làm bây giờ là tập trung vào Kurosawa trước mặt, và phát triển mối quan hệ yêu đương với Kurosawa càng sớm càng tốt.
[[Ừm, Kurosawa thận trọng và im lặng này cũng dễ thương làm sao! ]]
Nghĩ đến đây, miệng Adachi bất giác nhếch lên. Cậu tựa vào bàn nghiêng đầu, lấy điện thoại ra lén chụp ảnh đeo tạp dề của Kurosawa.
“Tách” một tiếng, Kurosawa đang đánh trứng không khỏi sững sờ một lúc, kinh ngạc quay đầu nhìn Adachi.
Adachi điếng người, không thể không rủa xả tại sao điện thoại di động Nhật Bản không thể tắt âm thanh màn trập.
Kurosawa kinh ngạc chỉ vào chính mình, "Adachi vừa chụp hình tôi à? "
“... Không thể... sao?” Adachi mím môi bối rối, cậu rơi vào thế khó xử trước Kurosawa.
Là một người không quen, Adachi lẽ ra phải nói "Xin lỗi, tôi sơ ý lỡ tay, tôi sẽ xóa nó", nhưng hiếm khi chụp được một bức ảnh đẹp của Kurosawa, Adachi không đành lòng xóa đi. Bởi vì đây là hình duy nhất của Kurosawa trên điện thoại của cậu.
Kurosawa sửng sốt một chút, trên mặt đột nhiên nóng lên, nhưng phải cố ra vẻ thản nhiên nói: "Đâu đến mức đó? Adachi thích, thì cứ giữ lại."
"Nhưng--" Kurosawa dốc hết sức đến gần Adachi, nở một nụ cười thương mại và nói: "Nếu cậu muốn chụp ảnh, hãy chụp tôi ở trước mặt ấy. Tôi ở phía trước trông đẹp hơn mà"
[Ahhhhh, làm thế nào Adachi lại có thể đột nhiên chụp ảnh mình? Tưởng là lỡ tay nhưng hóa ra không phải vậy! Có phải vì em ấy nghĩ mình mặc tạp dề trông buồn cười không?]
Mặc dù Adachi biết Kurosawa chỉ đang nói đùa, nhưng cậu quyết định phải táo bạo một chút, đây là cơ hội hiếm hoi để cậu đã chụp được một bức ảnh toàn thân của Kurosawa đường hoàng. Hiện giờ cậu thực sự cần bức ảnh này. Trong tuần trước, khi cậu nghĩ rằng mình không là gì với Kurosawa, thấy mình thậm chí còn không có một bức ảnh của đối phương, ngay cả một góc ngẫu nhiên chụp trúng cũng không có. Khi nghĩ đến người ta, cậu buồn thê thiết.
Tiếng "tách" vang lên khiến Kurosawa hơi sững sờ, không ngờ Adachi lại thực sự bấm nút chụp.
Adachi nhìn xuống bức ảnh và mỉm cười, "Nếu các đồng nghiệp nữ trong công ty nhìn thấy ảnh này, họ sẽ náo loạn lên mất"
Quả thực, các đồng nghiệp nữ có lẽ không thể ngờ rằng Kurosawa, ngôi sao bộ phận bán hàng, người không có góc chết 360 độ, đang nấu ăn mặc tạp dề.
[[Ngày nào cũng phải lấy ra để ngắm và trân trọng, hehe]].
Kurosawa nuốt nước miếng, cố gắng che giấu nội tâm kích động, yếu ớt phản bác: "Xạo quá đi, Adachi cứ nói quá lên thôi".
[Không ngờ Adachi thực sự chụp ảnh mình? Có phải vì mặt mình buồn cười quá không? Ừ, ngoài hài hước ra thì còn có gì nữa đâu ... Không biết lâu lâu Adachi có lấy ra xem không nhỉ? Ahhh, mình không thể ảo tưởng quá nhiều ... "
Adachi cười cười lắc đầu, rồi Kurosawa quay lại tiếp tục nấu bữa sáng, một lúc sau, bữa sáng thịnh soạn đã được bưng lên bàn ăn, thơm nức mũi.
Adachi nóng lòng muốn cắn một miếng trứng tráng, mở to mắt vẫy vẫy tay nhỏ kêu lên: "Ngon quá! Trông như khách sạn làm vậy!"
[[Dù đã ăn bao nhiêu lần, món trứng tráng của Kurosawa vẫn là ngon nhất.]]
“Lại nói quá rồi.” Kurosawa cười, “Nào, đưa bát cho tôi"
“Cảm ơn.” Adachi đưa bát cơm ra để Kurosawa rót trà nóng vào.
[Adachi thực sự thích đồ ăn Nhật Bản, giống như những gì mình đã điều tra 】
Adachi lúc này không khỏi nói thầm trong lòng, chính mình mới đang điều tra Kurosawa đây nè.
Kurosawa nhìn Adachi đang ăn không ngừng ở bên kia, mỉm cười mãn nguyện: "Tôi rất vui nếu nó hợp với khẩu vị của cậu."
"Kurosawa giỏi quá. Bữa sáng rất phong phú. Không giống như tôi, ba bữa ăn mỗi ngày của tôi toàn mua ở cửa hàng tiện lợi." Adachi chân thành khen ngợi.
Kurosawa đặt bát cơm xuống, nhìn chằm chằm Adachi liếm đũa, nói: "Vậy mỗi ngày cậu tới đây ăn nhé"
Adachi đã có kinh nghiệm lần này, và tất nhiên cậu sẽ không hoảng sợ như trước. Cậu bình tĩnh đặt bát xuống bàn, giả bộ nịnh nọt hỏi: "Được không? Vậy mỗi ngày tôi ghé ăn thật nhé"
Lần này đổi lại Kurosawa hoàn toàn choáng váng, ngây người chưa kịp phản ứng Adachi đã vội vàng cười nói thêm: "Đùa thôi, như vậy sẽ phiền toái Kurosawa."
[[Tuy nhiên, mình thực sự rất muốn ăn mỗi ngày mà]]
Kurosawa lúc đầu trong nháy mắt không tin, sau đó mang theo vẻ mặt có chút kinh ngạc cười nói: "Không ngờ Adachi cũng biết đùa vậy đó"
[Thực sự ... Adachi sống vậy sao? Ôi trời, thật là dễ thương, mình rất muốn được gần Adachi hơn. Nếu mình phản ứng nhanh hơn một chút và nói điều gì đó tốt đẹp với Adachi, không biết chừng em ấy sẽ quay lại nữa ... Mình thực sự muốn làm bữa sáng cho Adachi mỗi ngày ...]
Bàn chân phải của Kurosawa không biết từ lúc nào đã duỗi dài phía trước, chạm vào của Adachi. Adachi nghe được tâm tình của Kurosawa, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, mỉm cười lùa vài miếng cơm.
Hai người họ như những người bạn thân đã quen nhau nhiều năm, trên bàn ăn nói đủ thứ chủ đề liên tu bất tận. Nếu hôm nay không phải đi làm, hai người không chừng có thể nói chuyện đến chạng vạng.
Những câu nói đùa thường xen lẫn những suy nghĩ thực tế, Kurosawa đắm chìm trong hạnh phúc, cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đang lặng lẽ trải qua một sự thay đổi nào đó, nhưng anh không dám nghĩ xem đó là gì.
#ChuyenxuyenkhongcuaAdachi
#重生之安達追夫記
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro