Chương 8: Lời nói dối vụng về

"Vậy... nghĩa là sao?" Kurosawa nuốt nước bọt, cuối cùng không kìm được thắc mắc trong lòng.

Là một người có EQ cao, Kurosawa không phải không hiểu lời của Adachi, nhưng vì giới tính của hai người nên anh không bao giờ dám nghĩ đến điều đó, suy cho cùng, với những năm tháng tìm hiểu Adachi, Adachi thích những cô nàng trong sáng và dễ thương. Anh chỉ có thể cố nghĩ xem những lời đó có nghĩa là gì nhưng chuyện Adachi thích anh là không có khả năng.

Nhưng lần này Adachi lần lượt đưa ra nhiều gợi ý, liên tục bật đèn xanh, khiến Kurosawa hơi run. Anh không muốn tự mình suy đoán suy nghĩ của Adachi nữa, anh cần nghe câu trả lời chính xác từ Adachi để tiêu diệt đi ảo tưởng trong lòng.

Adachi nhìn Kurosawa do dự một lúc, cậu không biết mình có nên trực tiếp thú nhận với Kurosawa hay không, hay là lại tiếp tục như trước. Adachi, người chưa từng tỏ tình với ai, không giỏi phán đoán thời điểm tỏ tình, nhưng bản năng mách bảo ít nhất không phải bây giờ, không phải khi Kurosawa đang rửa bát. Khung cảnh tỏ tình chắc phải là một nơi lãng mạn hơn nhỉ?

"Xin lỗi, chỉ là bởi tôi không muốn bị người khác ghét, người khác nhất định không ai ôn nhu được như Kurosawa. Kurosawa chẳng những không bỏ mặc tôi, cả đêm còn chăm sóc tôi, hiện tại còn giúp tôi rửa bát nữa" Adachi suy nghĩ trước sau, cuối cùng quyết định hành động như tự nhiên mình bị bối rối, và cố tỏ ra thành thật trả lời.

[Đó là vì tôi thích Adachi ... Ngốc ạ! ]

Mặc dù câu trả lời của Adachi khiến suy nghĩ của Kurosawa càng thêm bối rối, nhưng khi nghĩ đến việc được Adachi khen ngợi mình ôn nhu hay hiền lành gì đó, khuôn mặt Kurosawa lại nở một nụ cười không giấu giếm.

Kurosawa cầm đũa lên, quay đầu liếc Adachi một cái thật sâu, "Tôi đối với mọi người không nhẹ nhàng như cậu thấy đâu".

Lời thú nhận này khiến mặt Adachi đỏ bừng, miệng khẽ mở nhưng không tìm được từ nào thích hợp.

"Nhưng bởi vì chúng ta cùng khóa mà, tất nhiên phải đối xử với Adachi tốt hơn một chút. Chúng ta là đồng nghiệp cùng khóa cũng nên giúp đỡ nhau." Kurosawa lập tức nói thêm, khiến câu trả lời của anh nghe có vẻ hoàn mỹ, chỉ đơn thuần là tình nghĩa đồng nghiệp.

[ Vừa rồi mình có làm Adachi xấu hổ không? Có thể là mình vẫn còn một chút cơ hội? ]

Adachi giật mình, cười khẩy gật đầu, "Đúng vậy ha, chúng ta cùng khóa mà"

[[ Ahhh, vừa rồi Kurosawa cố ý làm như vậy! Ảnh đúng là giỏi ăn nói ghê ... Nhưng từ "cùng khóa" nghe thật khó chịu. Lần nào cũng đem 2 chữ này ra lấp liếm. 2 chữ "cùng khóa" chết tiệt. Khi nào tụi mình mới thôi dùng cái danh "cùng khóa" để đối xử với nhau đây? ]]

"Tôi đặt nó ở đây được không?" Kurosawa chỉ vào giá bát đĩa bên cạnh và hỏi.

Adachi vội vàng gật đầu, "Cậu cứ để đó đi. Cảm ơn cậu đã giúp tôi rửa bát."

"Không có gì đâu mà" Kurosawa cười nhẹ, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ, "Vậy thì... Tôi cũng nên về rồi"

Adachi không thể nghĩ ra lý do gì để giữ Kurosawa lại, vì vậy cậu phải nói: "Thôi, cậu về nghỉ ngơi đi. Tôi rất xin lỗi chuyện đêm qua ..."

Kurosawa vỗ vai Adachi "Adachi đã nói Xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Đừng lo lắng chuyện đó nữa"

[ Mình thật lòng không muốn về chút nào, mình rất muốn nói chuyện với Adachi lâu hơn nữa ... Nhưng còn có lý do gì nữa chứ, sẽ rất kỳ nếu cứ dây dưa hoài ]

Sau khi thu dọn đồ đạc, Kurosawa bước ra hành lang lúi húi xỏ giày vào, "Vậy thì tôi xin phép--"

"Chờ một chút!" Adachi đột ngột hô lớn khiến Kurosawa sững sờ.

"Để, để tôi đưa cậu đến nhà ga... cậu chờ chút, tôi thay quần áo đã nha" Sau đó, Adachi không cho Kurosawa cơ hội từ chối, quay lưng về phía Kurosawa và thản nhiên thay một bộ quần áo đi chơi.

Mặc dù Kurosawa tự nhủ rằng không nên nhìn Adachi thay quần áo, nhưng anh không thể ngăn mình không nhìn theo.

[ Phù, quần đùi màu đỏ! Gu quần lót của Adachi thiệt khó đỡ, mình phải note lại chỗ này ]

Sau khi Adachi thay quần áo xong, Kurosawa đã điều chỉnh nét mặt của mình để đảm bảo rằng Adachi không nhìn ra điểm gì bất thường.

Adachi xỏ một đôi giày vải màu xanh đậm, "Đi thôi"

"Thật ra, Adachi thực sự không cần phải đặc biệt đưa tiễn tôi ..." Khi cả hai đi xuống cầu thang, Kurosawa không thôi khách sáo.

[ Nhưng tôi rất vui, có thể ở bên Adachi thêm chút nữa ]

"Tôi... tôi chỉ tiện đường đi dạo một chút, cậu có ý kiến ​​gì không?" Adachi thản nhiên nói dối một cách vụng về, ra vẻ hững hờ nhìn Kurosawa.

Kurosawa biết đây là cái cớ Adachi tự tạo ra cho mình nên không thể không nửa đùa nửa thật đề nghị: "Vậy thì mình nên đi đường vòng đến nhà ga? Để Adachi cũng có thể tập thể dục."

"... Được mà" Adachi giả vờ đồng ý một cách tự nhiên, nhưng vành tai đã đỏ bừng.

Kurosawa có chút vui mừng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, ai nhìn đều biết tâm tình đang rất tốt.

[ Adachi gần đây có vẻ thích luyện tập thể thao nhỉ. Lần trước mình có nói đùa với em ấy và hỏi em ấy có muốn cùng nhau đi thang bộ lên công ty không, em ấy cũng đồng ý. Mình phải chú ý đến chi tiết này hơn ]

"Cuối tuần Kurosawa thường làm gì?" Adachi chủ động gợi chuyện.

Kurosawa suy nghĩ một chút, "Trước đây tôi thường tìm bạn cùng đi chơi, nhưng bây giờ ở nhà thường xuyên hơn, Adachi thì sao?"

[ Mình sẽ không nói mình đang hoàn thành nhật ký quan sát Adachi vào cuối tuần ...]

"À, tôi chủ yếu ở nhà. Có lẽ tôi già rồi hay sao á, tôi thấy đi làm vào các ngày trong tuần đã mệt gần chết rồi, vì vậy tôi không muốn chui khỏi nhà vào cuối tuần." Adachi cười khổ, hèn nào chả ai muốn đi chơi với cậu vào cuối tuần.

"Adachi mới ba mươi tuổi, còn trẻ lắm mà". Kurosawa cau mày, anh không Adachi thích cứ coi thường bản thân.

"Thiệt hả?" Adachi nghiêng đầu cười, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Kurosawa ở nhà làm gì?"

Tất nhiên Kurosawa không dám nói sự thật, anh dừng lại một lúc và trả lời: "Chỉ xem phim, đọc tiểu thuyết và truyện tranh thôi? Rồi dọn dẹp nhà cửa."

"Cũng gần giống như tôi." Adachi đáp vờ như không có gì bất ngờ.

Sau đó cả hai nói về cuốn tiểu thuyết họ đọc gần đây. Adachi nhân cơ hội giới thiệu cuốn tiểu thuyết của Tsuge cho Kurosawa, nói rằng cậu ta đã có vài cuốn được lắm và cậu đã khóc sụt sùi sau khi đọc chúng.

Hai người bước đi, bất giác xích lại gần nhau hơn. Vai Adachi thỉnh thoảng chạm phải vai Kurosawa, lúc đầu Kurosawa hơi chột dạ, nhưng sau khi nhận ra Adachi có vẻ không quan tâm, anh giả vờ không sao và tiếp tục bước đi.

[Ahhh, Adachi đi gần mình quá, mình thật sự có một ngày hên như vậy sao? ]

[A, lại chạm phải em ấy, đúng là không cầm lòng được mà ! ]

【Ahhhhh ----】

Đọc được những suy nghĩ chân thành nhưng ngô nghê của Kurosawa khiến trái tim Adachi cảm thấy ấm áp. Adachi ngập ngừng vươn tay chạm vào mu bàn tay Kurosawa, cảm giác ngứa ran như bị điện giật khiến nhịp tim cậu không ngừng tăng nhanh.

[[ Thật muốn nắm tay Kurosawa quá đi...]]

Lúc Adachi chạm vào mu bàn tay, Kurosawa thân thể không khỏi cứng ngắc, tim cậu đập thình thịch, lớn đến mức chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Adachi nói gì.

[Ahhhhh, lần này lại chạm vào mu bàn tay của mình! Mình rất muốn trực tiếp nắm tay em ấy, nhưng sau đó chắc chắn sẽ bị cho out mất ... Tại sao Adachi không tránh? Em ấy không thấy xấu hổ khi ở cùng nam nhân như thế này sao? Có lẽ nào em ấy ... không, không, không, có lẽ em ấy không có tí cảm giác nào với mình đâu ...]

Sau khi nghe trộm được lời trong lòng của Kurosawa, Adachi lại vươn tay cố tình cọ cọ mu bàn tay Kurosawa vài cái rồi mới rút tay lại. Tim Kurosawa ngay lập tức trở nên lộn xộn, Adachi không kìm được mà nhếch miệng cười, nhưng may mắn cậu đã kìm lại được.

Thông thường, chỉ mất mười phút để đến nhà ga, nhưng họ đã đi đường vòng nên mất đến một tiếng rưỡi. Khi sắp đến ga, cả hai đồng loạt giảm tốc độ, mong thời gian đứng yên, không có khoảnh khắc chia tay.

Tuy nhiên, dù tốc độ có chậm đến đâu thì cũng sẽ có lúc phải đến.

"Đến rồi" Kurosawa thở dài, "Cảm ơn Adachi đã tiễn tôi đến nhà ga"

Adachi lắc đầu,"Về nghỉ ngơi sớm đi."

Kurosawa gật đầu. Ngay khi anh định giơ tay vẫy chào tạm biệt, Adachi nói thêm: "Chà, chuyện đó ... Nếu cậu không phiền, cậu cứ đến nhà tôi chơi khi có thời gian".

Kurosawa sững người một lúc, biết đó không phải là lời nói khách sáo, bất giác nở nụ cười: "Được rồi, nhà tôi cũng hoan nghênh Adachi đến chơi bất cứ lúc nào."

Adachi ngượng ngùng gật đầu, "Hẹn gặp lại ở công ty vào thứ hai tuần sau"

"Hẹn gặp lại vào thứ Hai." Kurosawa mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, lẫn vào đám đông ở nhà ga.

Trên đường về nhà, Adachi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, và đôi mắt cậu mở to.

"Nói đến thứ Hai, đó không phải là ngày có Trò chơi Vương quyền sao? Mình nên làm gì vào đêm đó bây giờ... "

#ChuyenxuyenkhongcuaAdachi
#重生之安達追夫記

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro